Chương 07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ran thức giấc bởi ánh sáng chiếu vào mắt. Cô ngó quanh và hốt hoảng khi không thấy Shinichi đâu. Rõ ràng ngày hôm qua anh còn hứa sẽ ở bên cô đến khi cô tỉnh dậy. Ran cười buồn, có khi nào vì anh lại bận rộn việc ở sở cảnh sát không?

Còn bận giễu cợt mình, Ran không ngửi thấy mùi thơm phức từ căn bếp nhỏ. Đến khi Shinichi xuất hiện, trên tay bê một tô cháo, Ran mới nhận ra anh chẳng đi đâu cả, anh chỉ đi nấu bữa sáng cho cô thôi, và dạ dày cô thì đã réo liên hồi rồi.

Shinichi mỉm cười nhìn cô, nói: "Ra ăn gì đi. Em chắc đói rồi."

Ran nhìn tô cháo ngon lành trước mặt mà không kìm được ngạc nhiên. Trước đây, luôn là cô làm đồ ăn cho anh. Không biết từ bao giờ mà anh lại biết nấu ăn như vậy, cô cũng thật có số hưởng. Ran vui vẻ bắt đầu ăn cháo, hương vị rất ngon. Cô không ngăn được tò mò mà hỏi: "Anh học nấu ăn từ bao giờ vậy?"


Shinichi đắn đo hồi lâu rồi trả lời: "Từ khi anh không có em ở bên nữa."

Ran đùa: "Vậy không có cô gái nào tự nguyên nấu ăn cho anh sao?"

"Có!" Shinichi ném lỉnh đáp. Ran ngạc nhiên ngẩng đầu lên, anh cười: "Nhưng anh không nhận. Anh chỉ muốn ăn đồ em nấu thôi."

Một câu nói của anh giống như cho cô ăn kẹo ngọt, vị ngọt lan đến tận tim.

Sau khi kết thúc bữa sáng, Shinichi phải trở lại sở. Anh muốn tóm được tên tội phạm càng sớm càng tốt. Nhìn thấy Ran đứng nhìn anh, anh lại không lỡ đi. Anh tiến lại gần cô, hôn nhẹ lên trán cô. Cuối cùng vẫn buông lời cảnh cáo, dẫu biết sẽ khiến cô sợ hãi: "Ran à, hung thủ đã buông lời đe doạ như vậy, nghĩ là hắn đang ở rất gần em." Thấy khuôn mặt Ran ngập nỗi lo lắng, Shinichi vội tiếp tục: "Nhưng đừng lo, làm sao hắn có thể biết em đã kể cho ai đúng không? Em chỉ cần biểu hiện bình thường."

Ran gật gật. Anh thở dài một hơi rồi bước đi. Đến khi anh đã ra cửa, Ran nói: "Anh đã nghi ngờ ai chưa?"


Shinichi khựng lại, biểu cảm trên mặt anh toàn bộ là bất lực. Anh muốn nói không, nhưng anh biết khi Ran hỏi thế, cô đã biết anh có một người để nghi ngờ, và thậm chí cô cũng nghĩ đến ai đó. Anh nói thật nhẹ: "Kan Yamamoto."

Không giống như anh nghĩ, Ran không hốt hoảng, cũng không bật khóc. Cô ấy yên lặng, như vậy càng khiến anh xót xa hơn. Anh tiến lại gần cô, một lần nữa, nắm lấy bàn tay đưa lên môi, trùng với vị trí cô đeo chiếc nhẫn.

Ran nói: "Hãy kể cho em nghe về những gì anh đã biết đi."

"Ran, không nên." Anh than nhẹ. Nhưng anh biết mình không thể khuyên cô, một khi Ran đã muốn, cùng lắm cô ấy sẽ tự tìm hiểu. Và quả nhiên Ran nói: "Hoặc anh muốn để em tự tìm hiểu."

Anh đành kể cho cô nghe.

Anh nghĩ Ran không hề quên do chấn động, cô ấy quên vì bị thôi miên, kẻ làm việc ấy là một người am hiểu tâm lý trị liệu, thứ hắn sử dụng là con lắc nhỏ. Vì hắn đã buông lời đe doạ Ran, nên chắc hẳn là hắn đang ở gần, một nơi có thể quan sát Ran.

Và Kan Yamamoto là bác sĩ tâm lý. Tình cờ là người duy nhất thân thuộc với Ran ba năm quá. Cũng quen biết với Asai, nạn nhân thứ bảy.

Một chi tiết đáng ngờ nữa là, hung thử thật sự đã giết nạn nhân, hay nạn nhân tự tử? Anh nghiêng về phương án thứ hai. Hung thủ là một người có tâm lý lệch lạc, hắn chiếu video rạch bụng nạn nhân khác để con mồi sợ hãi, biết rằng kì hạn một tháng sau đó đến lượt mình nên lựa chọn tự tử trước để bớt đau đớn và nhục nhã. Đó là lý do trên đầu nạn nhân có vết thương lớn. Được hung thủ che mắt bằng những vết đánh khác nguỵ trang thành bạo hành. Thật ra hắn không tìm sự thống khoái từ việc bạo hành nạn nhân, mà gặm nhấm sự đau khổ, tuyệt vọng, bất lực của nạn nhân, bằng cách khiến nạn nhân sợ hãi mà tự tử trước kì hạn một tháng. Tiêu biểu là hắn để nạn nhân nhịn đói nhiều ngày mới cho ăn. Càng đói bụng, người ta càng tuyệt vọng. Nhưng nếu không cho ăn, nạn nhân sẽ chết vì đói, không phải vì tuyệt vọng.

Đó có thể là lí do cho việc vết rạch dứt khoát như vậy. Vì chẳng cần thuốc mê, mà nạn nhân đã chết trước đó rồi.

Nhưng anh vẫn thắc mắc với những người chống cự nhất quyết không tự tử thì hắn làm gì?

*

Ran vẫy tay chào khi Shinichi rời nhà cô. Lúc ấy, nụ cười trên môi không còn được tươi tắn nữa, cô khuỵu ngã xuống sàn nhà. Cô bật khóc. Nếu thật đúng như Shinichi nghi ngờ, Kan là hung thủ, vậy ba năm qua bên cô là ai? Một con quỷ khát máu sao?

Cô phải xác minh. Vì vậy cô gọi điện cho Kan. Anh vui vẻ nghe máy và nhận lời gặp cô.

Ran trang điểm cho mình khiến cô trông bớt mệt mỏi hơn. Cô gặp anh ở một nhà hàng, họ cùng ăn tối.

Kan hỏi han cô nhiều thứ. Và cuối cùng anh bất mãn: "Dạo này em có vẻ thân với cậu cảnh sát. Cậu ta hay ở lại qua đêm."

Ran nhíu máy: "Sao anh biết?"

Kan bật cười, giọng có chút xót xa: "Sao lại không chứ? Anh thưởng ghé qua căn hộ của em, thấy xe của anh ta nên lại về thôi."

Kan đặt tay lên bàn, nói với cô: "Ran à, dù sao thì cậu ta cũng không nên ở qua đêm như thế."

Ran không đáp. Vì cô không nghe thấy anh nói gì. Bởi cô đang mải nhìn bàn tay anh, chính xác là một chiếc nhẫn ở ngón tay áp út. Cô nhớ anh thường hay vân vê chiếc nhẫn đó. Và trong giấc mơ của cô, hung thủ cũng có một chiếc nhẫn như thế. Chiếc nhẫn luôn nổi bật hơn hắn, vì hắn không bao giờ để ai nhìn thấy mặt mình, ngoại trừ đôi mắt nhuốm màu thù hận.

Ran mất bình tĩnh. Hai bàn tay đặt phía dưới bàn đã run lên.

Mãi đến khi Kan hỏi: "Em sao thế?"

Ran mới nhận ra tình hình của mình bây giờ, cô không thể để lộ bất kì sơ hở nào. Cô mỉm cười: "Em không sao. Chiếc nhẫn của anh là gì thế?"

Kan ngạc nhiên, rồi mất tự nhiên rụt tay về, nói: "Kỉ niệm một mối tình ngọt ngào xưa cũ thôi."

Ran mỉm cười, cũng không có hứng thứ nói chuyện nữa. Cô tập trung vào món ăn.

Cuối bữa ăn, Ran gắng thu hết mọi cam đảm, nói với Kan: "Em nhớ được một vài chuyện liên quan đến hung thủ của vụ giết người hàng loạt."

Kan làm rơi đôi đũa. Anh mở to mắt nhìn Ran, hỏi: "Em nhớ cái gì?"

"Mông lung lắm. Em cũng không chắc nữa. Tựa như một giấc mơ vậy." Ran cố gắng bắt kịp từng thay đổi trên khuôn mặt Kan. Cô thở dài một hơi rồi buông một câu: "Em đã kể với Kudo Shinichi rồi."

*

Kan đi theo Ran từ nhà hàng đến siêu thị, và giờ cô dừng chân trước mộ của ba mẹ mình. Kan không nghe rõ Ran nói những gì, nhưng rõ ràng là anh nhìn thấy những giọt nước mắt của cô. Những giọt nước mắt ấy khiến anh xót xa. Trong ba năm qua, anh đã nhiều thấy Ran khóc rất nhiều lần, vì cô đơn, vì nhớ một người, và vì chấn động tâm lý. Nếu cô ấy không nhớ ra gì, có lẽ anh sẽ mãi mãi ở bên cô ấy, chứng kiến từng giọt nước mắt của cô ấy đến cuối đời.

Nhưng, Ran Mori lại nhớ ra. Kan nghiến răng, anh đã cảnh báo cô thế nào? Rằng cô dám kể với ai thì anh sẽ không tha cho cô ấy. Ran không sợ chết sao mà dám thách thức anh?

Kẻ thách thức anh, đều phải chết.

Kan lưỡng lự trong giây lát, rồi rút chiếc kìm điện ra khỏi túi quần sau. Anh bật rồi lại tắt, bật rồi lại tắt, những tia điện nhảy nhót trông thật vui mắt. Kan nhìn Ran, khẽ nở nụ cười cay độc, anh tiến lại gần cô, trong lúc cô còn không để ý, đã dí chiếc kìm điện vào người cô.

Giống như một ngày ba năm trước, cô cũng không một chút phản khánh mà ngã xuống. Nhưng lần này, cô ngã vào vòng tay anh.

*

Khi tỉnh lại, Ran phát hiện mình được đưa đến một căn phòng với bốn bề là những bức tường, đến cánh cửa duy nhất cũng được sơn đồng màu với bức tường, trắng toát. Khiến người ta bất giác thấy lạnh lẽo. Ran đang nằm trên chiếc giường với ga màu trắng, Ran co người lại, nỗi sợ hãi tuôn theo từng mạch máu, lan đến từng tế bào, chạy thẳng đến đại não. Mặc dù trước đó cô đã động viên mình phải bình tĩnh, nhưng cô không tài nào kiểm soát nổi cảm xúc của mình.

Ran bị nấc. Những tiếng nấc ngày một to dần, lấn áp cả khoảng không yên tĩnh.

Ran nhìn chằm chằm vào vào màn hình được lắp trên tường, tưởng như chỉ một giây nữa thôi nó sẽ chợt phát hình nạn nhân bị rạch bụng.

Cô đã nhớ lại cảm giác mà cô đã được gã sát nhân thôi miên khiến cô quên đi. Trên cả nỗi thống khổ, trên cả sợ hãi, trên cả bất lực. Cái cảm giác một mình trong bốn bức tường nhỏ hẹp đã gây sợ hãi nghẹt thở như thế nào rồi, lại còn hàng ngày phải chứng kiến cảnh tượng rùng rợn kia và biết chắc mình không thể thoát, và đến một ngày nào đó, người bị hắn rạch bụng là mình. Người trong video kia là mình. Mình sẽ trở thành một con thú, bị gã thợ săn rạch bụng moi tim còn kinh khủng như thế nào?

Ran đã dần hiểu hết những phân tích của Shinichi. Như vậy chi bằng tự kết liễu cuộc đời mình, còn hơn để một gã bệnh hoạn vày vò cơ thể mình.

Ran bật khóc. Cô cắn nát bò môi, máu chảy vào miệng mặn chát. Cô ước được quên đi, cô ước sự thương hại của gã sát nhân thôi miên khiến cô quên đi.

Đúng lúc ấy, có tiếng động, cửa phòng bật mở. Kan bước vào. Anh nở nụ cười ghê rợn. Ran nhìn anh, ánh mắt như van nài. Giọng yếu ớt như cầu xin: "Kan..."

"Anh đã nói tốt nhất em đừng kể cho ai, anh sẽ không tha cho em lần hai..."

"Là anh sao?" Ran tự cào cấu hai cánh tay của mình để giữ lại chút bình tĩnh: "Người mà em luôn tin tưởng lại là gã sát nhân sao?"

Kan tiến lại gần cô. Anh vuốt ve bờ má của cô: "Nếu em chấp nhận quên đi, em đã không phải khổ sở, đau đớn và dằn vặt như thế này."

"Tại sao em lại phải cố nhớ." Kan hét lên, khiến Ran giật mình mà lùi vào góc giường.

Kan nở nụ cười, nhưng méo xệch. Hắn rút bàn tay giấu sau lưng ra, chiếc gậy sắt như khiên khích người nhìn, vô cùng ngạo nghễ.

Ran hoảng sợ. Cô lắp bắp: "Anh sẽ không giết em đâu. Nếu có, anh đã làm từ lần trước rồi."

"Anh không giết em từ lần trước, là anh sai lầm."

Kan nói, và vung tay lên.

Shinichi à....

Ran nhắm tịt mắt lại. Lúc này trong trí óc của cô chỉ còn hình bóng của một người...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro