Chương 08 [Hoàn]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chiếc xe tuần tra của cảnh sát phanh gấp. Shinichi vội vã mở cánh cửa bước ra, tín hiệu từ máy định vị anh đưa cho Ran đến đây là kết thúc. Nhưng, Shinichi nhìn xung quanh, bốn bề vắng lặng. Đây là khu nhà cũ bị bỏ hoang mấy năm trời, đang trong kế hoạch chờ cho phép cải tổ xây dựng lại.

Rốt cuộc là sao?


Shinichi nhìn những cảnh sát khác đang tản ra tìm kiếm, nhưng trên mặt ai cũng lộ vẻ hoang mang. Shinichi nhắm chặt mắt lại, anh nhớ đến cuộc gọi của Ran Mori hồi nãy.

Cô nói với anh cô muốn trở thành mồi nhử. Mặc cho anh nhất quyết phản đối, cô cũng nhất quyết muốn làm. Cô nói rằng Kan Yamamoto đã từng là người thân duy nhất của cô, và nếu đó là gã sát nhân, cô muốn là người đầu tiên được biết.

Ran dù bề ngoài hiền lành đến thế nào, thì bên trong cô ấy lại cứng rắn và mạnh mẽ hơn thế. Anh không thể ngăn cô, đành trang bị cho cô trang thiết bị tối tân nhất. Nhưng định vị còn bị phát hiện ra, hẳn Kan đã tìm thấy con dao nhỏ Ran nhét trong người rồi.

Ran. Rốt cuộc em đang ở đâu?

Shinichi à...

Đang mê man trong nỗi thất vọng, sự mất mát và cả trách móc sự vô dụng của mình, Shinichi bừng tỉnh. Anh cảm giác mình vừa nghe thấy tiếng Ran gọi, và trong giây phút đó, anh biết mình phải làm gì một việc gì đó. Anh đưa mắt quan sát xung quanh, cố gắng lấn áp nỗi sợ hãi của mình, để dùng lý trí phân tích.

Phía dưới? Phải chăng là phía dưới?

Shinichi nhìn thấy một đống cát, có vẻ là vật liệu để thi công sửa chữa toà nhà cũ. Có một tấm bạt phủ lên nó, chắc là dùng để che nắng mưa khi chưa dùng đến. Nhưng, tại sao tấm bạt kia lại phủ dài hơn cần thiết?

Anh tiến lại gần, dùng sức lật mạnh tấm bạt.

Phía dưới, quả thật có một nắp hầm. Anh mỉm cười, như tìm được ánh sáng giữa đêm đông lạnh lẽo.

Anh nâng nó lên bằng hết sức bình sinh.

Khi nắp hầm được nâng lên, phía dưới quả thật là một đường hầm.

Anh ra hiệu cho những cảnh sát khác, họ cùng nhau bò xuống.

*

Kan Yamamoto nâng chiếc gậy sắt lên. Mỉm cười quỷ dị.

Và không để phí phạm một tích tắc nào, anh hạ cây gậy sắt xuống. Thật mạnh.

Chiếc gậy sắt đập mạnh xuống giường, ngay sát Ran, phát ra tiếng động chói tai.

Ran vẫn nhắm chặt mắt. Còn Kan, anh nhìn cô với ánh mắt đau thương: "Tại sao?"

Ran từ từ hé mắt ra, ngạc nhiên nhìn anh. Kan nói: "Tại sao không dùng con dao?"

Ran sờ ra sau lưng mình, nơi cô đặt con dao vẫn còn đó. Hoá ra Kan đã biết, nhưng anh không vứt bỏ nó. Cô mỉm cười thật nhẹ, nhìn anh: "Dù anh đã giết hại bao nhiêu người chăng nữa, người được phép trừng phạt anh, là pháp luật, là linh hồn của những người đã bị anh giết. Không phải em."

Ran nhìn khuôn mặt Kan, giống như chỉ qua một thời gian ngắn, sự hào nhoáng và trẻ trung được anh dùng nỗi sự hãi và nhục nhã của những nạn nhân anh giết tạo nên cho mình, đã bị bóc trần.

Giống như, khi một ác quỷ quyết định tha cho con mồi đã đánh dấu. Từ khi đó, sức mạnh của nó đã bị huỷ diệt.


Khi anh quyết định tha cho Ran, dù là lí do gì nữa, thì Ran chính là yếu điểm của anh, là nhát dao chí mạnh.

Ran nói: "Và em tin, anh sẽ không giết em."

Shinichi nói rằng đó là sự tin tưởng ngu ngốc, nhưng, giờ cô đã có thể nói anh, đó không phải là sự tin tưởng nhất thời. Cô đã dùng cả tính mạng để tin tưởng. Ngay từ đầu Ran đã quyết định không dùng karate, và mang con dao kia theo chỉ để Shinichi bớt lo lắng. Mặc dù trong giây phút tử thần, cô đã nghi ngờ sự tin tưởng đó.


Kan không nói gì. Anh im lặng nhìn cô. Ran nghĩ, bây giờ anh cũng chẳng nghĩ gì. Có lẽ trong đầu anh chỉ còn lại sự trống rỗng, nơi những linh hồn của những người bị anh ép tự tử đang khóc thầm và cười nhạo anh.

*


Đúng lúc ấy, ở phía cánh cửa lại vang lên tiếng động. Một giây sau, Shinichi xông vào. Khá là ngạc nhiên với tình hình trước mặt, nhưng Shinichi nhanh chóng ra hiệu cho vài cảnh sát phía sau tiến đến bắt Kan. Kan không hề chống cự.

Sau khi đồng nghiệp của mình đã đi hết, anh tiến lại gần, ôm chầm lấy Ran. Nỗi lo lắng và sợ hãi mất cô một lần nữa, dường như trái tim không còn đủ sức chứa, nó lan đến mọi bộ phận của cơ thể, khiến đôi tay anh ghì chặt lấy cô.

Với cô gái ương bướng này, chỉ có một cách để ngăn cô ấy làm điều dại dột, đó chính là để cô ấy hoà vào cơ thể anh. Như vậy anh đi đâu, cô ấy cũng đi theo. Và anh có thể để mắt đến cô bất cứ khi nào.

Shinichi nhìn khuôn mặt vương đầy nước mắt đã khô, cảm thấy xót xa. Nỗi xót xa mà anh phải biểu hiện sự cảm thông bằng hành động.

Anh cúi xuống. Hôn cô.

Một nụ hôn thật dài.

Sau cùng còn cắn nhẹ bờ môi.

Khiến Ran kêu khẽ một tiếng.

Shinichi cười khúc khích.

Ổn rồi, mọi chuyện đều kết thúc.

Chỉ có anh và cô là có khởi đầu mới.

*

Shinichi bị thanh tra Megure đuổi khỏi sở cảnh sát. Thanh tra Megure nói rằng đã quá ỷ lại vào anh, nên quên mất rằng anh vẫn là một sinh viên của khoa Phòng chống tội phạm. Sau vụ án này, thanh tra Megure muốn anh nghỉ ngơi.

Chính vì vậy anh không được tham gia lấy cung Kan Yamamoto. Anh nghĩ thanh tra Megure sợ anh không kìm được cảm xúc vì vụ án này liên quan đến Ran mà làm hại hắn trong phòng giam. Mà quả thật thế, nếu không phải vì quá lo lắng cho Ran trong căn hầm đó, hẳn anh đã chạy vào đấm gã vài quả rồi. Lúc đó bên anh còn không có súng.

Còn Ran, tâm lý của cô đã trở lại bình thường. Cô trở lại trường học, tiếp tục học năm cuối cùng của khoa thiết kế.

Có lẽ họ còn chờ những năm tháng sinh viên ngọt ngào trong tương lai, những buổi hẹn hò, những cái nắm tay, hay ôm ấp...

Nhưng có một thứ không chờ được.

Đưa Ran về chung một nhà...

Vừa nghĩ đến đấy, anh đã không kìm được mà nở nụ cười tự mãn. Mặc cho đám nữ sinh đang chết lịm vì biểu cảm quá gây thương nhớ của anh. Nhất là khi Shinichi còn mặc sợ mi trắng cộng quần âu, đứng trước một chiếc ô tô màu đỏ sang trọng.

Thì cô gái nào chẳng rung động chứ.

Ngoại trừ Ran. Cô đang vô cùng hoang mang và ngại ngùng.


Cô chạy đến gần, kéo kéo áo anh, hỏi: "Shinichi, em nói anh đợi ở ở tít đằng kia mà."

"Tại sao phải thế?" Shinichi nai tơ chớp mắt hỏi. Khiến đám sinh viên nữ phía sau vỡ oà.

Ran đành phải đẩy Shinichi vào ô tô. Rồi mình chạy sang ngồi ghế bên kia. Chuyện gì thì cũng tìm chỗ riêng tư nói sau.

Shinichi vừa lái xe đi, Ran đã hỏi: "Anh nói em mang Chứng minh thư, với mấy giấy tờ khác đi làm gì?"

"Kết hôn." Shinichi cười rạng rỡ nói.

"Kết hôn?" Ran hét lên. Và nếu không có tinh thần thép thì Shinichi đã tông xe vô cột điện nào đó rồi.


Ran thấy anh gật đầu xác nhận. Cô bỗng thấy cả cơ thể mình run lên. Kết hôn? Cô kết hôn với Shinichi ư?

Nhưng cô còn chưa chuẩn bị tâm lý. Cô hét lên: "Nhưng anh chưa cầu hôn mà. Em còn chưa đồng ý."

Shinichi nở nụ cười đểu giả. Anh nắm lấy tay cô, đưa ra trước mặt ngắm nhìn. Anh sờ chiếc nhẫn nhỏ đeo trên ngón tay áp út của cô: "Nhẫn đã nhận rồi. Hôn đã hôn rồi. Em còn không định chịu trách nhiệm với anh sao?"

Ran còn định phản bác. Shinichi đã cho xe dừng. Cô nhìn toà nhà trước mặt, quả thật đã đến nơi công chứng kết hôn. Quãng đường từ trường cô đến đây mà anh đi trong mười năm phút. Shinichi cũng quá gấp gáp rồi.

Thấy anh như vậy, Ran cũng không nói gì nữa.

Đúng vậy, nhẫn đã nhận rồi, hôn đã hôn rồi, cô còn định không chịu trách nhiệm?

*

Lần đầu tiên Ran nhìn một kẻ tài giỏi, thông thái, cái gì những biết như Kudo Shinichi lại "gà mờ" như thế. Anh hết hỏi người này, lại hỏi người nọ, về giấy tờ thế đã đủ chưa, có cần cái gì khác không, nhân viên có hẹn ngày lấy khác không?

Thật đáng yêu. Khiến Ran cười tủm tỉm mãi.

Đến khi quả thật nhìn thấy tên hai người trên tờ giấy kết hôn, Shinichi thì mỉm cười sung sướng, Ran lại có chút cảm thấy không chân thực. Cảm giác như bị anh lừa vào tròng.

Quả thật cô đã trở thành vợ của Shinichi rồi?

Không để cô lơ mơ lâu, Shinichi đã cúi xuống, cắn nhẹ vào vành tai cô, thủ thỉ: "Bà xã..."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro