Chap 5: START A NEW DAY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trên ghế trong khi phải đối mặt với máy tính xách tay, cậu thở dài mệt mỏi.

Vào nửa đêm, cậu đã cố gắng ngủ nhưng cậu không thể làm như vậy. Tsuna ngồi trên giường của cậu, cậu vừa mới tìm kiếm về đối thủ.

Cậu cần ngủ một chút. Cậu biết cậu cần nó. Cậu nhìn chằm chằm vào sự celing trong khi yêu cầu. (Thực sự Ri không hiểu câu này khi dịch😑😑)

Lỗi của cậu là gì? Cậu đã làm gì sai chứ?

"Tsu-kun, mẹ nghĩ rằng đã đủ rồi." Nana nhìn cậu với những giọt nước mắt trong mắt bà.

Sau cuộc cãi nhau của mình với Iemitsu và Leyasu, cậu đã đi thẳng vào phòng của mình, không trả lời câu hỏi của anh trai mình.

Nana đi theo cậu và bây giờ, bà muốn Tsuna tha thứ cho họ? Tsuna snickered.

"Mẹ muốn con tha thứ cho họ, và sau đó? Đối xử với họ không có gì xảy ra. Ăn, xem ti vi như một gia đình bình thường? Mẹ muốn con... nói chuyện với họ ... bình thường ...? Sẽ như thể họ chưa làm gì sai với chúng ta?" Tsuna giấu đi đôi mắt, không để mẹ nghe thấy sự tuyệt vọng trong tiếng nói của mình, cậu mỉm cười với mẹ của mình. Mắt nhắm lại.

"Vì mẹ, con sẽ làm mọi thứ, kaa-san." Cậu nói với giọng nói ngọt ngào của mình.

Những giọt nước mắt lăn dài trên má Nana. Bà tiến lại gần con trai mình và ôm cậu.

"Mẹ- mẹ chỉ muốn gia đình chúng ta trở lại như trước". Bà nói.

Bà vùi mặt vào ngực Tsuna, Tsuna vỗ nhẹ vào lưng người phụ nữ.

Trong khi nhìn vào ngưỡng cửa, với cánh cửa mở ra một chút, cậu nhìn vào đôi mắt anh trai, người đã nhìn cậu nãy giờ.

Đôi mắt chết chóc

Để cho sự mệt mỏi xâm chiếm cơ thể cậu, cậu đặt mình lên giường và đi đến dreamland.

10 giờ sáng, người đàn ông tóc vàng kiên nhẫn chờ đợi những người bạn của mình trong tiệm cà phê. Với tách cà phê lạnh trước mặt anh ta. Anh gõ bàn với một rythm hoàn hảo.

"Xin lỗi, chúng tôi tới trễ." G nói và ngồi đối diện với Giotto trước sự theo dõi của những người còn lại. Ngoại trừ Alaude, người ngồi ở bàn bên cạnh họ.

"Tôi nghe thấy họ ở đây." Giotto mỉm cười có ý.

G thở dài "Tôi không biết tại sao họ lại ở đây. Ý tôi là ... Tôi cũng không biết lí do vì sao họ theo dõi chúng ta."

"Maa maa, có lẽ họ nhớ chúng ta. Đó là lý do tại sao..." Asari ngắt lời với nụ cười của anh.

"Nhớ mông tôi !! Họ không còn là trẻ con nữa." G hét.

"Hoi G, chú ý ngôn ngữ của cậu. Cậu hết mình không còn trẻ nữa.", linh mục, Knuckle nói trong khi lắc đầu một chút, thất vọng vì hành vi của bạn mình. 

"Cái quái gì vậy...!"  G chuẩn bị hét vào mặt anh ta một lần nữa thì Lampo ngáp to "Yare, yare ... bây giờ chúng ta có thể làm kinh doanh được không? Tôi muốn ngủ ..."

G trừng mắt nhìn mái tóc màu xanh lá cây, hứa hẹn sẽ cậu ta sẽ bị tra tấn. Lampo nao núng và vô thức trốn đằng sau Daemon.

"Nufufu, tại sao? Cậu sợ con cừu nhỏ không?" Daemon nói trong khi nhìn anh bằng đôi mắt quỷ. Làm thế nào mà sinh vật nhỏ bé này có thể chạm vào anh? 

"Thôi nào mọi người." Giotto thở dài. "Daemon, đừng bao giờ nghĩ đến việc sẽ cho một con rắn vào quần của Lampo một lần nữa ..... và G, thôi nào ... Hayato là emtrai của cậu. Tất nhiên em ấy muốn theo cậu đi. Vì vậy, hãy làm những người khác." Giotto  kết thúc, anh nói chuyện với một nụ cười dịu dàng với người phục vụ đến nhận order của họ. Cô gái ré lên.

G lăn đôi mắt của anh ấy "Cậu lại thả thính rồi." (Cái này dịch đại)

Giotto blushed "Cái-? Không phải như vậy G! Tại sao? Cậu ghen tị phải không?!"

"Cái quái gì vậy?!! Sao lại là tôi?!

Asari đổ mồ hôi khi thấy boss của anh và người đàn ông bên phải đang cãi nhau.

"Họ lại thế nữa rồi." Anh nói trong khi Knuckle đồng ý với anh.

Đột nhiên, một tài liệu dày xuất hiện trước mặt của Giotto và G trước khi rơi xuống bàn. Mọi người đều cảm thấy... ngoại trừ thủ phạm. "Nếu cậu còn lãng phí thời gian của tôi, thì tôi sẽ ra khỏi đây. Mọi thứ cậu muốn đều ở trong tài liệu này." Alaude nói và rời đi.

"Tch, ít nhất là trả tiền trà của cậu đi, đồ còng tay quái dị." G xoa mặt.

Giotto nhìn vào tập tài liệu và kiểm tra nó. Một gia đình mới đã bị một nhóm xã hội đen hạ gục? Và vài tuần trước, Casirus famiglia đã bị tấn công bởi một vài người đàn ông đến từ... Red Dragon..? Tên Clichè họ có ở đây.

Nhưng, để nghĩ rằng một gia đình lớn đã thua nhóm nhỏ... họ mạnh đến mức nào?

CASIRUS FAMIGLIA. Chúng tôi đã thấy được người tấn công chúng tôi gần thị trấn Namimori, thủ lĩnh của họ là một chàng trai trẻ. Nhưng chúng tôi đã không nhìn thấy khuôn mặt của anh ta. Và chàng trai trẻ không nói một lời nào trong khi tấn công. Họ đã phá hủy vũ khí cố định của chúng tôi.

  Địa điểm: thị trấn Namimori
Thời gian: XX.XX
Ngày: XX.XX.XXX

Đó là ngày họ đến đây. Giotto cần biết ai là Red Dragon và ý định của họ. Tấn công nhưng không giết? 

"Họ đang đùa giỡn với sức mạnh của mafia. Họ không phải là một gia đình mafia, chỉ là một nhóm nhỏ. Tuy nhiên, họ đã tiêu diệt khoảng 5 gia đình bằng cách sử dụng sử dụng máy tính." Knuckle giải thích với Giotto.

"Họ có một hacker mạnh mẽ. Khác với điều đó, không ai từng thấy Red Dragon và kẻ ám sát hay tin tặc. Và hacker là cùng một người " G nói thêm.

" Mọi người ở đây gọi kẻ ám sát là Erebus. Một thanh niên đã chiến đấu với 30 người lớp trên, một mình mà không có vũ khí. Một chiến binh chuyên nghiệp." Asari nói.

"Đó là tất cả?" Giotto hỏi. Họ gật đầu.

"Được rồi, chúng ta sẽ tiếp tục sau. Cảm ơn. Bây giờ, ăn thôi."

"Yeay ~ ~ bánh" Lampo nói. 

G tròn mắt. Ông chủ của anh chỉ muốn kết thúc cuộc họp này càng nhanh càng tốt để ăn bánh. Hừm, đừng nghĩ anh không biết ý định của bạn mình. 

"Oi Giotto, tôi tự hỏi... tại sao chúng ta lại thảo luận ở đây? Nếu có ai nghe thấy chúng ta thì sao?" Daemon hỏi trong khi nhét chiếc bánh vào miệng.

"Bởi vì tôi muốn ăn bánh." Anh trả lời một cách ngây thơ. 

"Đó là lý do tại sao tôi ghét tên ngốc này. Bây giờ các cậu đã biết tại sao tôi luôn hét vào mặt cậu ta." G cáu kỉnh nói. 

Trong khi họ đang ăn uống vui vẻ, một cô gái mặc áo hoodie màu xanh từ bàn trước mặt họ đứng dậy và đi đến quầy. 

Trên đường đến quầy, cô đi ngang qua bàn của Giotto. Nếu trong chuyển động chậm, Giotto đột ngột run rẩy. Nhanh chóng, anh quay đầu lại và nhìn cô gái.

Nhưng, siêu trực giác của anh không cảnh báo anh hay bất cứ điều gì. Có thể là trí tưởng tượng của anh. Anh không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô vì chiếc áo hoodie.

Anh lại chú ý đến chiếc bánh một lần nữa, quên đi ám khí mà anh cảm thấy. 

Trong khi cô gái đi đến cửa, không ai chú ý đến nụ cười nhếch mép của cô dành cho Vongola. 

_______________

"Có chuyện gì vậy, Tsu-chan?" Ayuki hỏi cậu bé tóc xù ngồi trên xích đu vô cảm. 

"Tôi nên làm gì đây, Yu-chan? Tôi có nên tha thứ cho họ không?" Ayuki mỉm cười và ôm chầm lấy anh. 

"Không sao đâu. Cậu chỉ cần làm những gì cậu nghĩ là đúng. Ne, Erebus." cô nói và thì thầm phần cuối cùng. 

Tsuna mỉm cười. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe điều đó.

"Ya biết gì không, hehe .." cô gái thì thầm với cậu khiến cậu tò mò. 

"Tôi ..."

"Gặp ..."

"..Vongola .."

Tsuna mở to mắt. Như một tia sét đánh vào trái tim cậu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro