[FANFIC-DRAMA] Babo Yoong [Chap 31] | YoonHyun | T

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 31

Dù đường khá vắng vẻ và không có xe cộ qua lại nhưng con bé vẫn nhớ lời Joohyun dặn phải biết tuân thủ luật giao thông. Từng giây chờ đợi đèn đỏ như cực hình đối với Tiểu Yoong, nó muốn nhanh chóng chạy đến bên Yoong và nói với Yoong rằng nó rất nhớ Yoong. Cuối cùng đèn cũng chuyển sang đỏ, đôi chân nhỏ nhắn chạy nhanh sang làn đường đối diện, Yoong cười với nó kìa, chưa bao giờ nó cảm thấy vui như thế khi nhìn thấy Yoong cả. 

Bỗng nó nghe tiếng Yoong hét to:

- Tiểu Yoong coi chừng!!!!

Kéo theo là một tiếng động lớn. Liền sau đó nó có cảm giác đau rát buốt kéo dài, cả thân hình nhỏ bé của nó bị đẩy lăn ngược trở lại làn đường bên kia. Sự việc diễn ra quá nhanh nó chỉ kịp thấy Yoong nằm lăn dưới đường và máu. Rất nhiều máu.

Mặc cho những vết thương trên người vừa xuất hiện thi nhau làm nó đau nhức, nó vẫn chạy về phía Yoong, miệng bất ngờ thét to:

- Ap...pa...a..a...a...a....

Tiếng gọi thiêng liêng đầu đời kèm theo những tiếng nấc của nó kéo dài, ngân vang như cứa vào tâm can của những người xung quanh. 

- Ap..pa... đừng bỏ Tiểu Yoong mà... Appa...Appa ơi....

Tiếng của nó chứa đầy nỗi đau và sự ân hận. Đáng lẽ ra nó phải gọi sớm hơn, phải là một hoàn cảnh tốt đẹp chứ không phải lúc này. Lỗi tại nó, nó quá bướng bỉnh, nó không ngoan, nó luôn ghét bỏ và xa lánh Yoong. Yoong luôn muốn nghe tiếng gọi này nhưng bây giờ không kịp nữa rồi...

- Làm ơn... Cứu appa của Tiểu Yoong đi mà... làm ơn....

Dù với cảm giác đau như búa bổ ở đầu và toàn thân đầy vết thương rát bỏng nhưng Yoona vẫn nghe thấy tiếng con bé gọi, cô nghe, nghe rất rõ. Cô hạnh phúc lắm, cô nhìn lên bầu trời cao vút kia, có lẽ cô sắp đến đó nhưng tại sao bầu trời đêm ấy lại chẳng có gì khác ngoài khuôn mặt của Hyunnie cười với cô, nụ cười đó, ánh mắt đó cô sẽ khắc sâu vào trái tim này. Điều cuối cùng cô muốn làm là hôn lên trán con mình. Nụ hôn vĩnh biệt. Nhưng Chúa trời lại tàn nhẫn không cho cô làm điều đó. Ngay khi bàn tay cô sắp chạm vào đôi má phúng phính của con bé thì xung quanh cô là một màu đen, cô không còn cảm giác gì nữa.

Trên người chỉ có bộ Pyjama màu xanh dương và đôi dép mang trong nhà, Joohyun bắt taxi và chạy như điên đến bệnh viện, cô chỉ vừa mới tắm xong thì nhận được tin sét đánh. Yoona... Yoona của cô... Cô không thể tin vào mắt mình nữa, đèn ở phòng cấp cứu vẫn còn sáng, còn đứa con gái của cô ngồi thẫn thờ dưới đất, mắt ướt đẫm, màu đỏ tươi của máu thấm đẫm chiếc áo pyjama màu hồng của nó. Máu của Yoona. 

Joohyun không thể nào kìm chế được hành động của mình nữa. Cô nắm lấy đôi vai nhỏ bé của tiểu Yoong, vồn vã hỏi:

-Tại sao, tại sao lại như thế!!? Con hãy nói cho umma biết... Yoong... Tại sao!!? Tại sao vậy!!?

-Ap...pa..a vì con...vì con nên mới.... - Con bé nói trong tiếng nấc.

Sooyoung vừa đến nơi, vội vàng kéo Joohyun ra, tránh để cô làm đau con bé.

-Em bình tĩnh nào... Chắc Yoong sẽ không sao đâu...

- Unnie... em phải làm sao đây... unnieee - Joohyun bỗng khóc nấc lên.

4 giờ sau đó. Mọi thứ trở nên im lặng đáng sợ. Chẳng còn tiếng thút thít của Joohyun và Tiểu Yoong nữa. Và Sooyoung biết đây là thời cơ để cô mở lời:

-Tiểu Yoong này, con có thể nói cho cô Soo biết tại sao Yoong lại bị xe tông hay không?

Con bé nhắm mắt lại hồi lâu rồi mới bắt đầu kể tỉ mỉ, rõ ràng mọi việc.

Joohyun và Sooyoung đều ngạc nhiên. Việc Yoong ra khỏi được bệnh viện dễ dàng thì cả Sooyoung và Joohyun đều hiểu nhưng tại sao đèn đỏ mà vẫn có xe chạy qua với tốc độ rất nhanh? Tại sao khi tông người xong, dừng xe một hồi lâu rồi mới tẩu thoát? Tất cả đều rất kì lạ. 

- Chẳng lẽ Yoong vẫn còn kẻ thù sao? - Joohyun lẩm bẩm.

- Không thể nào!! - Sooyoung phản bác - Unnie đi gọi điện đã. Àh, cả hai muốn ăn gì không?

Joohyun lắc đầu. Sooyoung thở dài rồi bước đi.

- Umma... con... - con bé bước đến bên cạnh và nắm lấy tay Joohyun

- Con đừng nói gì cả. Umma xin lỗi... Đáng lẽ ra umma không nên đưa Yoong đến đó... Đều do umma cả...

Joohyun ôm con bé vào lòng mình. Cô gây ra mọi thứ, đáng lẽ người nằm đó phải là cô, không phải Yoongie đáng thương của cô. Tại sao ông trời lại đày đoạ Yoong của cô như thế này?

- Đừng tự dằn vặt bản thân nữa. - Sooyoung vừa trở về, đặt một túi nhựa lên ghế. - Unnie cho người điều tra rồi, sẽ sớm có kết quả thôi.

Lúc này đèn phòng cấp cứu vừa tắt. Bác sĩ và y tá bước ra với khuôn mặt mệt mỏi sau cuộc phẫu thuật kéo dài hơn 4 giờ.

- Phẫu thuật khá thành công, bệnh nhân đã ra khỏi cửa tử thần. Nhưng do bệnh nhân bị chấn thương khá nặng ở phần đầu nên việc tỉnh lại vẫn còn tuỳ thuộc vào chính ý chí của cô ấy. 

- Tôi xin lỗi... - Bác sĩ nói tiếp. Nét mặt của Joohyun tối sầm lại. Cô mong những lời bác sĩ sắp nói sẽ không phải là điều cô đang nghĩ tới.

- Bệnh nhân có khả năng trở thành người thực vật. Chúng tôi đã chuyển cô ấy đến phòng chăm sóc đặc biệt. - Bác sĩ cúi đầu rồi bước đi. 

Joohyun ngã quỵ xuống nền đất lạnh. Đúng là sự thật sao? Yoong của cô chẳng có lỗi gì cả... Tại sao lại như thế? 

Những lời bác sĩ nói như mũi tên xuyên qua trái tim cô. Đau như cắt. Như một người mất hồn, cô cứ chạy, chạy, chạy hết dãy hành lang trắng đầy mùi thuốc sát trùng. Cuối cùng cô dừng lại trước một căn phòng kính - Nơi có một cô gái đang nằm. Khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên thần ấy đã bị che phân nửa bởi mặt nạ oxy. Tay cô ấy được nối với một ống nhỏ truyền dung dịch, cả căn phòng tĩnh lặng chỉ còn mỗi tiếng bíp bíp đều đặn của máy đo nhịp tim đang chạy một đường gấp khúc chậm rãi.

Joohyun chậm chạp bước vào. Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh giá kia. Nước mắt cô lại vô thức rơi lần nữa. 

- Yoong ah... Yoong ah... Yoong có nghe em nói không? Em là Joohyun, Seo Joohyunnie của Yoong đây mà... Yoong ah...

- Yoong ah, Yoong nói gì đi chứ...

- Yoong ah, mỗi khi bên cạnh em Yoong nói rất nhiều mà... Đừng im lặng như thế nữa...

- Yoong ah...

Cứ thế, trong căn phòng bệnh màu trắng lặng yên kia vang vọng tiếng độc thoại kèm theo những tiếng nấc dài của một cô gái...

.

.

.

- Ngày 3 tháng 2 năm 2012-

"Yoong ah, đã là ngày thứ 7 rồi... Yoong định im lặng như thế đến bao giờ nữa.

Mau tỉnh lại... Nói chuyện với em đi mà...

Chẳng lẽ Yoong đang giận em? Đừng trẻ con như thế, mau tỉnh lại đi, mở mắt ra nhìn em này..."

.

.

.

- Ngày 7 tháng 2 năm 2013-

"Yoong ah, hôm nay Tiểu Yoong vừa được thưởng phiếu bé ngoan đó. Yoong thấy con chúng ta có giỏi không? Con bé muốn đem tặng nó cho Yoong, vì vậy hãy mau tỉnh lại để nhận nó Yoong nhé!"

.

.

.

- Ngày 9 tháng 3 năm 2013-

" Yoong ah, một tháng rồi đấy... Đừng tiếp tục như thế mà...

Em nhớ giọng nói của Yoong, nhớ nụ cười của Yoong, nhớ cả ánh mắt nai tơ trong veo của Yoong khi Yoong nhìn em nữa.

Yoong đã hứa sẽ cùng em nuôi dạy Tiểu Yoong nên người mà. Tại sao!? Tại sao lại thất hứa chứ!?

Em ghét Yoong!!

Hôm nay là sinh nhật Taeyeon unnie, mọi người đều vì chuyện của Yoong mà buồn rầu ảm đạm. Sao Yoong lại nỡ để Taeyeon unnie buồn bã trong ngày sinh nhật của mình vậy hả?

Em ghét Yoong!! "

.

.

.

- Ngày 20 tháng 3 năm 2013-

" Appa ơi! Appa à! Con là Tiểu Yoong của appa đây. Appa mở mắt ra nhìn con đi! Có phải appa đang giận con không?

Con xin lỗi, tại con quá bướng bỉnh, con không ngoan... 

Nhưng appa ah, umma buồn lắm đấy, chẳng phải appa đã nói sẽ không để umma buồn nữa sao? Appa không biết giữ lời hứa gì cả... Nếu ngày mai con thức dậy mà không thấy appa thì con sẽ dắt umma bỏ đi, bỏ appa một mình đấy! 

Còn bây giờ thì con phải đi học rồi. Bye bye appa. "

.

.

.

Tiểu Yoong lủi thủi bước vào trường, cả tháng Joohyun và Sooyoung luôn bận bịu chuyện điều tra kẻ đã ám hại Yoona nên con bé luôn phải đến trường một mình Nhưng con bé rất hiểu chuyện chưa hề tỏ ra thái độ chán ghét hay làm nũng cả. Nó cần một người bạn để tâm sự, để sẻ chia và nó chỉ có duy nhất Jiyeon là bạn nhưng cả tháng nay nó không thấy cô bé có 2 bím tóc buộc nơ hồng ấy nữa, vậy là hôm nay nó quyết định đi đến lớp cô bé để tìm.

Nó đứng trước cửa lớp Lá Sen, ngần ngừ một lát rồi mới đẩy cửa bước vào. Lũ trẻ đang đùa giỡn ở trong đó vội thét lên:

- Cậu ấy dễ thương quá aaaaaa~

- Cậu ấy mới chuyển đến lớp chúng ta hả?

- Dễ thương quá điiii. Cậu ơi tớ muốn làm bạn với cậu!

Con bé vội nhăn mặt nhưng thực ra trong lòng đang rất vui. Cứ như nó là ca sĩ nổi tiếng không bằng. Nó bèn cất giọng: 

- Các bạn cho mình gặp Park Jiyeon một lát nhé.

- Ủa lớp này đâu có ai tên Park Jiyeon đâu ta? - Một thằng nhóc tóc nâu đỏ lên tiếng.

- Cái cậu có 2 bím tóc buộc nơ hồng ấy.

- Cả bọn cười ồ lên. 

- Cậu bị Yoon Ah lừa rồi!! Cậu ấy tên là Yoon Ah. Im Yoon Ah. Không phải Park Jiyeon gì đó đâu.

- I-Im Y-Yoon A-Ah...

Con bé há hốc mồm rồi chợt có một vòng tay nhào đến ôm lấy nó.

- Aaa~~ Tiểu Yoongieee tớ nhớ cậu quá aa~

Giọng nói này là của Jiyeon àh không của Yoon Ah chứ. Nó quay sang liếc cô bé một cái rồi bỏ đi. Cô bé vội đuổi theo nó cố nắm lấy tay nó nhưng lại bị nó hất ngã sang một bên.

- Aaaa - Cô bé rên rỉ đau đớn.

Tiểu Yoong giật mình quay lại thì thấy cô bé ngã lăn ra đất đang ôm lấy cánh tay phải bị bó bột.

Hoá ra cả tháng nay cô bé không đi học là vì bị tai nạn. Lát sau, cả hai ngồi ngoài ghế đá ở vườn trường. 

- Tại sao cậu lại lừa tớ!? - nó nhăn mặt hỏi.

- Tớ lừa cậu cái gì!? - Cô bé tròn mắt.

- Tên của cậu!

Cô bé vội trở nên lúng túng, gãi gãi đầu:

- Thật ra thì tớ không cố ý đâu... - Ngập ngừng giây lát, cô bé tiếp tục - Lần đầu tớ nhìn thấy cậu là lúc cậu đang đọc sách trên ghế đá. Cậu có biết lúc ấy cậu rất là đáng yêu hay khô-

- Thôi vào vấn đề chính đi! - Nó ngắt lời. Cúi gầm xuống để che đi khuôn mặt đang đỏ lên.

- À...ờ - Cô bé gật đầu - Tớ rất muốn làm bạn với cậu nhưng tớ biết cậu chẳng thèm nói chuyện với ai trong trường cả, lại còn rất ghét cô Im nên...

- Vậy ngay cả chuyện cậu nói cậu không có appa cũng là nói dối!? - Nó nhướng mày.

Cô bé im lặng. Gật gật đầu. Điều đó khiến con bé thở dài.

- Đừng giận tớ nhé! - Cô bé nắm lấy tay nó.

- Sao tớ phải giận cậu chứ? - Nó mỉm cười - Tên cậu đẹp lắm!

Cô bé cười rạng rỡ.

- Cảm ơn cậu.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoonhyun