Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vừa đặt chân vào nhà, Châu Kha Vũ nhìn về phía cây củ cải đặt trên bệ cửa sổ phòng khách. Một bông hoa nhỏ xíu đã nở, không quá đẹp đẽ, nhưng Châu Kha Vũ lại đặc biệt yêu thích.



Đó là cái chậu cây đầu tiên mà hắn cùng với Lưu Vũ mua, nuôi nó cũng khá vất vả. Năm thứ ba hai người quen nhau, họ cố gắng nhịn ăn nhịn mặc để tiết kiệm tiền, cắn răng mà mua một căn hộ, tự mình trang hoàng, nội thất cũng do chính tay họ mua. Ngày đó trên đường mua nội thất trở về họ đi ngang qua một tiệm bán hoa. Tất cả chậu hoa đều được bày ở trong nhà, duy nhất chỉ có một cây củ cải này là khác biệt. Không biết có phải là do những chậu khác được bán hết rồi không, mà chỉ lẻ loi một mình nó được bày trên cái giá sắt ở phía bên ngoài tiệm. Chủ tiệm nói củ cải rất dễ nuôi, nhưng cũng khó nở hoa, vì lẽ đó mà tính trang trí của nó không nhiều. Một chậu hoa tươi sẽ thích hợp để trang trí cho nhà mới hơn. Nhưng Châu Kha Vũ không thích thế. Hắn nhìn trúng cái chậu củ cải này rồi, hơn nữa hắn tin chắc rằng hắn cùng Lưu Vũ sẽ làm cho nó ra hoa.



Chỗ đỗ xe của hai người bọn họ rất xa. Thời tiết muốn thay đổi là có thể thay đổi ngay trong chớp mắt, hai con người không mang ô cho dù có sải bước nhanh đến thế nào thì vẫn sẽ dính mưa thôi. Lưu Vũ ôm cây củ cải nép dưới áo khoác của Châu Kha Vũ thì chẳng nề hà gì, nhưng chiếc áo sơ mi mà Châu Kha Vũ mặc thì ướt đẫm cả, lúc lên xe còn bị Lưu Vũ ghẹo một hồi.



Lưu Vũ sáp vào, vừa cằn nhằn hắn cứ đứng đờ người ra, vừa giúp hắn cởi áo khoác. Châu Kha Vũ nhìn cậu, cảm thấy thế giới này thật sự rất đáng yêu, vạn vật đều đáng để chờ mong.



-------------------------------------------


Thời điểm tốt nghiệp cấp ba, khúc mắc của hai người bọn họ vẫn không được hóa giải, nhưng nhờ vào mạng xã hội mà Châu Kha Vũ đại khái biết được Lưu Vũ sẽ ở lại địa phương. Châu Kha Vũ suy nghĩ, vậy thì tiếp tục ở lại đây đi, cho dù không thể làm bạn bè thì chí ít cũng có thể ở gần cậu một chút. Thành phố này nhỏ như thế, hai người bọn họ chắc chắn có cơ hội chạm mặt. Đến lúc đó Châu Kha Vũ mới có thể nói một câu đã lâu không gặp, mâu thuẫn trước đây của họ có thể thuận lợi mà tiêu tan.



Nhưng Lưu Vũ cũng có những lúc tàn nhẫn như vậy đấy. Cậu ấy lại là người mở lời trước.



Lần cuối cùng bọn họ chat với nhau đã từ lâu rất lâu rồi, nhưng nhìn lịch sử chat hắn vẫn cảm thấy mọi thứ thật rõ ràng tựa như mới ngày hôm qua vậy. Lưu Vũ hỏi hắn ước chừng được bao nhiêu điểm, hắn thành thật trả lời, còn định nhiều lời thêm một chút, muốn gõ chữ nhưng lại không biết nên nói cái gì. Những điều hắn biết về Lưu Vũ chỉ vỏn vẹn thông qua cái phần mềm nhắn tin này.



"Vậy thì tốt, cậu có thể thi đỗ đại học giao thông Thượng Hải mà cậu yêu thích rồi."



Tất cả những vọng tưởng trong đầu hắn cứ thế sụp đổ. Hắn rời khỏi nơi này để tới Thượng Hải, ra đi không một lời từ biệt.




Cuộc sống đại học rất phong phú, cũng rất thảnh thơi. Châu Kha Vũ mỗi ngày đều bận bịu. Dần dà hắn cũng không còn quan tâm đến tình hình của Lưu Vũ, còn bắt đầu quen bạn gái. Hai người cùng nhau tự học, cùng nhau lên giảng đường, thậm chí còn dự định sau khi tốt nghiệp sẽ cùng nhau làm chung một công ty. Nhưng đến ngày tốt nghiệp, người đầu tiên mà hắn gặp lại là Lưu Vũ.



"Tốt nghiệp rồi, thật tốt nhỉ."



"Ừm."



"Đại học của các cậu đẹp thật đấy, phong cảnh trên sân thượng so với chỗ chúng tôi thì đẹp hơn nhiều."



"Lưu Vũ, tôi đang hẹn hò." Đối diện với bên sườn mặt tươi cười của cậu ấy, hắn cảm giác như một lần nữa được quay trở về cái buổi tối năm năm trước. Hắn nói với Lưu Vũ, cũng là nói với chính bản thân.



"Vậy à, chúc mừng nhé." Mắt Lưu Vũ lại đỏ lên, liên tục trùng lặp với những ký ức trong đầu hắn. Thế nhưng lần này Lưu Vũ lại tiến đến cho hắn một cái ôm, "Đừng có chơi cái trò bỏ đi không lời từ biệt nữa, cũng đừng có chiến tranh lạnh với tôi nữa, thỉnh thoảng hãy liên hệ với tôi." Cậu lắc lắc điện thoại trên tay. Lần này đổi lại, Lưu Vũ mới là người chạy trốn.



Tôi thành tâm chúc phúc cậu, cố gắng lên, cùng lật sang trang sách mới.



Nói là thường liên hệ, thực ra lại không khác gì hai người luân phiên báo cáo tình hình của bản thân cho đối phương. Lưu Vũ là kiểu người mà chuyện lớn nhỏ gì cũng muốn chia sẽ, đa số thời gian đều là Lưu Vũ nói cho Châu Kha Vũ nghe. Châu Kha Vũ thì thiếu điều muốn vắt óc ra để tìm mấy câu chuyện thú vị trong cuộc sống thường ngày của hắn để kể cho Lưu Vũ, nhưng nhờ đó mà hắn phát hiện ra sau khi đi làm, quan hệ của hắn và bạn gái trở nên lạnh nhạt dần, nói với nhau không được vài câu đã muốn ầm ĩ lên rồi. Mà ở công ty hắn vẫn phải giữ mặt mũi, nên chỉ có thể cụp đuôi lại. Thực sự rất khó có thể tìm được chuyện đáng để chia sẻ cho cậu. Có những lúc Châu Kha Vũ tăng ca đến khuya, mở điện thoại lên là thấy ngay cái nhật ký sinh hoạt ngày thường dài dằng dặc của Lưu Vũ. Mới đầu hắn cũng chỉ vì nhẫn nại nên mới đọc hết, sau đó lại tạo thành thói quen, cứ mỗi khi thấy mệt mỏi là lại cầm điện thoại lên đọc tin nhắn của Lưu Vũ. Hai người bọn họ phảng phất như quay về thời điểm mới bắt đầu học cấp ba, tình bạn giữa hai người con trai thuần khiết như nước.



Năm thứ ba sau khi tốt nghiệp, gia đình của bạn gái báo tin muốn trao đổi về việc kết hôn của bọn họ. Ba mẹ Châu không có ý kiến gì, chỉ yêu cầu bọn họ về quê định cư. Nhà gái tuy rằng không muốn lắm, nhưng cũng đành đồng ý. Châu Kha Vũ cùng bạn gái trở về nhà. Thành phố nhỏ vẫn không hề đổi thay, mọi thứ đều rất đỗi quen thuộc, nhưng Châu Kha Vũ quay về đây lại không cảm thấy vui như hắn vẫn tưởng tượng.



Lưu Vũ biết hắn đã trở về, nhưng lại không dám gặp mặt, thậm chí còn không dám liên hệ. Nửa đêm mất ngủ, cậu nhận được một cú điện thoại của Châu Kha Vũ, kêu cậu lên trên tầng thượng. Người kia đang ngồi trên lan can, chân đung đưa giữa không trung. Lưu Vũ thở dài rồi kéo người ta xuống, lại mang chăn đến đắp cho hắn. Trên đất vương vãi những vỏ lon rỗng, có thể thấy trước khi Lưu Vũ đến hắn đã uống nhiều đến bao nhiêu.



"Đồ ngốc này, sắp làm chú rể đến nơi rồi mà còn đi đêm không về." Lưu Vũ đã biết trước là cậu sẽ không nhịn được rồi, nhưng cũng không ngờ mình vừa mới mở miệng cảm xúc đã vỡ òa ra, sống mũi chua xót một trận.



"Cậu vẫn nhớ là tôi sắp kết hôn à? Nếu cậu không muốn thì tôi sẽ hủy hôn ngay lập tức." Châu Kha Vũ nhìn cậu, ánh mắt ấy thật giống như trong tiết ngữ văn ngày hôm đó, Châu Kha Vũ lần đầu tiên chạm mắt với cậu, lại giống như đêm hôm đó Châu Kha Vũ hôn lên đuôi mắt cậu.



Cậu biết hết chứ, thế nhưng cậu lại không được phép biết gì cả. Vì vậy mà cậu nói: "Đừng nói vớ nói vẩn, quay về rồi cố gắng ngủ một giấc đi."



Rốt cuộc hôn lễ cũng không thành. Nhà gái nói rằng ba mẹ của cô không thích gả con gái đi xa, hơn nữa còn huỵch toẹt là không thích Châu Kha Vũ đến mức đó, nhưng vì đã yêu nhiều năm như vậy rồi nên cũng muốn ổn định. Châu Kha Vũ không hề phủ nhận đã từng yêu cô ta, khi yêu thì yêu đến bao dung, khi chia tay thì cũng cắt đứt triệt để. Hai người coi như là chia tay trong êm đẹp, mỗi người một ngả tiến về phía cuộc sống mới.




Lưu Vũ có một vết sẹo trên trán ở bên trái, chỗ gần sát với chân tóc. Vết sẹo vốn dĩ bị tóc mái che đi một chút, bây giờ cắt tóc rồi nên nó càng lộ ra rõ ràng. Châu Kha Vũ cực kỳ thích hôn lên vết sẹo này, cũng vì vết sẹo đó mà cực kỳ đau lòng. Đó chính là dấu mốc đã đánh dấu cuộc sống mới của bọn họ.



Thời điểm hai người họ vừa đến với nhau, Châu Kha Vũ đưa Lưu Vũ về nhà ăn cơm. Cơm nước xong xuôi, Châu Kha Vũ nhờ Lưu Vũ vào trong rửa bát, còn chính mình thì quỳ gối trước mặt ba mẹ, dập đầu không biết bao nhiêu cái nhưng vẫn không có được sự cho phép. Ba Châu tức đến không nhịn nổi mà đem cái tàn thuốc ném thẳng xuống đất. Lưu Vũ cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống, thân ảnh của Châu Kha Vũ nhanh chóng mờ dần, nhưng dù vậy cậu vẫn nghe được tiếng khóc đến thảm thương của người kia. Ba mẹ Châu sợ đến cuống cả lên rồi bấm gọi 120, tâm trí cũng quên béng luôn chuyện phải ngăn cản hai đứa.



Châu Kha Vũ vò vò mái tóc dày nhưng rất đỗi mềm mại của cậu, hôn lên trán cậu, vươn tay ra để tắt đèn.



Người có tình, ắt sẽ trở về bên nhau.



Vào sinh nhật của Châu Kha Vũ, hắn mong ước được cùng Lưu Vũ quay trở lại trường cũ, trở về ngôi trường cấp ba không quá tốt đẹp kia. Châu Kha Vũ bịt mắt Lưu Vũ, dắt cậu tới một nơi, nói cậu mười giây sau hẵng tháo bịt mắt ra.



Lúc Lưu Vũ mở mắt ra, phía sau nghe cọt kẹt tiếng mở cổng. Cậu quay đầu lại, sững sờ trong chốc lát. Châu Kha Vũ kéo cậu chạy ra khỏi cổng trường, lần này cũng không có bác bảo vệ nào có thể ngăn cản hai người. Chạy tới cửa hàng tiện lợi mua bia, rồi lại chạy lên sân thượng. Tiếng bật mở lon bia vang lên giòn giã. Châu Kha Vũ mang đầy hơi men tiến sát đến cậu, mùi hương bá đạo xộc vào khoang mũi. Châu Kha Vũ hôn lên đuôi mắt cậu.



Bàn tay run rẩy của Châu Kha Vũ tìm thấy viên kẹo cất trong túi áo, hắn xé lớp vỏ kẹo ra, ngậm viên kẹo vào trong miệng rồi hôn lên môi Lưu Vũ. Viên kẹo cứng vị đào ngọt lịm.



Đừng đẩy tôi ra, xin cậu đấy.



Châu Kha Vũ được toại nguyện rồi.



Điều ước sinh nhật của hắn, chính là Lưu Vũ.




-Hoàn-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro