04. Yêu - VN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1. Tỳ Mộc và Đại Thiên Cẩu

Đại Thiên Cẩu không quên được lần đầu tiên hắn gặp Tỳ Mộc vào mùa xuân năm ấy.

Một kẻ ngang tàn, lại khẩu khí, và một kẻ bám đuôi không nói lên lời.

Hắn hay gọi y là "Tỳ Tỳ", kiểu gì y cũng sẽ xù lông nhím lên mà mắng chửi hắn thậm tệ. Nhưng dù nói thế nào, bởi vì hình ảnh về Tỳ Mộc với mái tóc trắng xù lên, nhưng nó rất mềm. Ai ai cũng thích chạm vào. Ngay cả chính hắn.

Còn nói về Đại Thiên Cẩu thì..

"Âm hồn không tan"

Tỳ Mộc phũ phàng suy nghĩ, Đại Thiên Cẩu là thức thần thứ 3 về liêu này sau y và Hoang Xuyên Chi Chủ. Y thường xuyên nhớ tới bộ dạng khinh người của hắn khi chiến đấu.

So với bạn thân thì chỉ có muôn phần thua kém.

Ngừng lại, tội lỗi quá, hiện tại Đại Thiên Cẩu là một thức thần mà vạn kẻ người mê, nữ nhân thấy hắn cũng phải bẽn lẽn đỏ mặt mà ngại ngùng,si mê chảy nước miếng, quá khứ không hay ho này không thể nhắc tới.

Ở mức độ nào đấy, hắn và y là bạn cùng chiến, nghĩ đến Tỳ Mộc, Đại Thiên Cẩu luôn mơ hồ có cảm giác hưng phấn và thoả mãn, chỉ vào lúc này hắn mới có thể cảm thấy bản thân mình đặc biệt với y.

Nghĩ đến chuyện như thế này, Đại Thiên Cẩu chỉ muốn hổ thẹn. Hắn thích Tỳ Mộc, vượt qua cái thích của chiến hữu, về phần bắt đầu từ lúc nào, hắn cũng không rõ ràng. Đây là bí mật chôn trong đáy lòng, nhưng bi kịch chính là, bí mật này đã bị không ít người biết được. Tình Minh biết, Hoang Xuyên biết, Bát Bỉ Khâu Ni cũng biết, ngay cả tên đầu đất Nguyên Bát Nhã...hình như cũng biết luôn...

May mắn may mắn, có lẽ Tỳ Mộc không biết. Đại Thiên Cẩu thở phào nhẹ nhõm.

Không biết cũng đúng, vì trong đầu hắn, chỉ có bạn thân thôi.

Sau khi đánh trận trở về, hắn và Tỳ Mộc cùng nhau trở về. Hắn như thỏi nam châm thu hút các nữ nhân trên đường. Tỳ Mộc trêu ghẹo hắn

"Ôi chao, sức hấp dẫn quá lớn cũng làm người khác lo âu."

Đại Thiên Cẩu nhìn chằm chằm hắn vớ vẻ nghiêm túc, Tỳ Mộc chột dạ "Có chuyện gì"

"Không, ta cứ tò mò, đối với những người có sức hấp dẫn lớn như vậy, ngươi sẽ không bày tỏ chút nào à?"

"Ai nói với ngươi là không chứ"

Đại Thiên Cẩu đang mong chờ một câu trả lời nào đấy.

"Nhưng so với bạn thân ta thì không có ai sánh bằng"

Thôi im dùm đi.

2. Mâu thuẫn và nảy sinh

Sau những buổi chinh chiến rãnh rỗi thì các thức thần cùng nhau quây quần mà uống rượu. Bát Nhã thừa ý việc Đại Thiên Cẩu thích Tỳ Mộc nên thường hay chọc kháy. Hắn choàng vai qua tên chí cốt mà nhã ý bảo

"Có muốn ta giới thiệu mỹ nhân cho ngươi không?"

Đại Thiên Cẩu đen mặt, bên kia Tỳ Mộc vẫn còn đang luyên thuyên về bạn thân, không quan tâm gì đến hắn, ấy vậy hắn vẫn tươi cười bảo

"Ý tốt của ngươi ta xin nhận, nhưng mà ta đã có ý trung nhân."

Tỳ Mộc cũng vô tình biết được chuyện này.

Khi nghe xong lời của Liêm Dứu kể lại, phản ứng đầu tiên của y là chẳng có phản ứng gì.

Đại Thiên Cẩu có ý trung nhân, sao y không hay biết?

Trong lòng Tỳ Mộc không biết có mùi vị gì, không chỉ là ghen tị, mà càng...thất vọng hơn. Y và Đại Thiên Cẩu như thế nào, coi như là chiến hữu, vậy tại sao hắn có ý trung nhân mà y lại không biết? Càng nghĩ càng khó chịu, sắc mặt của Tỳ Mộc cũng ngày càng khó coi.

Tỳ Mộc nghĩ thầm, tại sao mình lại quan tâm đến chứ?

Nhưng so với việc khi biết Tửu Thôn thích Hồng Diệp, y lại càng cảm thấy bức bối hơn.

Cả hai cùng nhau đi đánh quái trở về, khuôn mặt của Tỳ Mộc vẫn đưa ra khuôn mặt bình tĩnh, không cười cũng không nói.

Đại Thiên Cẩu hơi sốt ruột, "Rốt cuộc ngươi sao thế?"

Tỳ Mộc nhìn không chớp mắt, "Không có việc gì."

"Không phải chúng ta là đồng hữu sao..?"

"Khó nói"

Đại Thiên Cẩu vì một câu "Khó nói" của y mà buồn rầu, thái độ đột nhiên thay đổi của Tỳ Tỳ ngốc kia làm cho hắn không mò ra đầu mối. Y rốt cuộc làm sao vậy? Y là người rất coi trọng nghĩa khí, không đến mức dễ dàng nói ra, trừ phi, trừ phi...

Đại Thiên Cẩu gần như muốn phát điên, nhất định là Tỳ Tỳ sinh ra cảm tình với hắn , nhất định là như vậy! Ha ha ha, Tỳ Tỳ, ta quyết định theo ngươi, ngàn vạn lần đừng khách sáo với ta...

Vậy hắn có hy vọng rồi.

Các thức thần khác nhìn thấy Đại Thiên Cẩu cười ngây ngô mà âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm nhất định rất biến thái.

Tỳ Mộc cảm thấy Đại Thiên Cẩu hẳn là không cần mình, vừa lúc trông thấy hắn, phản ứng đầu tiên của cậu là xoay người bỏ đi.

"Tỳ Tỳ"

"Đừng gọi ta là Tỳ Tỳ"

"Tiểu Tỳ"

"........"

Tỳ Mộc cầm đống Đạt Ma trên tay, không kiên nhẫn, "Ta đem bọn chúng đi ép cấp, ngươi có chuyện gì?"

"Ta có chuyện muốn nói."

"Không phải ngươi đang nói sao?"

Đại Thiên Cẩu không nói gì, kéo Tỳ Mộc đến một chỗ ẩn náu, hắn nhìn chằm chằm Tỳ Mộc, cố gắng dùng ánh mắt sắc bén của mình ép người.

Tỳ Mộc nhíu mày, không biết hắn có chuyện gì.

"Tỳ Tỳ"

"Gọi ta là Tỳ Mộc. Ngươi nói nhanh đi"

"Ngươi thích ta?"

"!!???"

Tỳ Mộc thốt ra "Ngươi đừng xàm bậy"

"Thật không" - Đại Thiên Cẩu nghiêng đầu nhìn y - "Có thật là ngươi không muốn bồi dưỡng quan hệ về phương diện khác hay không, ví dụ như...uhm, người yêu?". Đại Thiên Cẩu trong lòng hô to nhiều lần: nói "phải" đi, đồ ngốc! Không muốn nói chuyện, gật đầu cũng được...

"Ngươi... thực sự có vấn đề không vậy?"

Hất tay hắn ra, Tỳ Mộc xoay người bỏ đi. Đi thật xa mới phát hiện, trong lòng ngực vẫn đập thình thịch, chân còn hơi phát run.

3. Khụ

"Nè, Tỳ Mộc, ngươi biết Đại Thiên Cẩu ở đâu không?"

Bát Nhã vừa đem các thức thần đi đánh kết giới về, vừa gặp Tỳ Mộc đem lũ Đạt Ma ép cấp.

"Ta không có đi với hắn..."

"Ta biết. Nhưng không thấy hắn đâu cả"

Tỳ Mộc bực bội, liền sai lũ người giấy đi kiếm hắn. Một tên báo hắn đang say khướt ở ngay gốc cây anh đào gần cổng liêu.

Thật là hết cách mà.

"......."

Đại Thiên Cẩu dật dựa vào gốc cây, nhìn chằm chằm vào chai rượu, cười dịu dàng, ánh mắt mê ly. Tỳ Mộc nhìn thấy, cảm tưởng như trái tim bị điện giật, từ từ đi tới. Cho dù hắn có chuyện, hắn không nói, đương nhiên hắn có lý do không thể nói, y không biết, không có nghĩa là y không tin. Giận hờn cũng chẳng đi tới đâu...

"Đại Thiên Cẩu, chúng ta về thôi"

Đại Thiên Cẩu không mượn rượu làm càn, ngoan ngoãn đứng lên, tuỳ ý để Tỳ Mộc dìu đi. So với Tửu Thôn thì Đại Thiên Cẩu chỉ đứng thứ hai sau hắn về tửu lượng. Nói hắn say là chuyện không tưởng. Đại Thiên Cẩu cười cười rồi nắm tay trái của y. Tỳ Mộc rút ra nhưng không được, sức lực của hắn rất lớn. Có lẽ là vì uống nhiều, lòng bàn tay của hắn thật nóng, vì vậy gương mặt của Tỳ Mộc cũng bắt đầu nóng theo. Hai người nắm tay nhau đi trên đường mà không có đích đến. Tỳ Mộc rất may mắn Đại Thiên Cẩu không uống đến nỗi hai chân mềm nhũn ra. Hắn chỉ uống đến mức đầu óc không rõ ràng. Hắn nắm tay Tỳ Mộc càm ràm lẩm bẩm, y cũng ừ hử trả lời. Đại Thiên Cẩu đột nhiên dừng lại, nhìn y một cách nghiêm túc

"Tỳ Mộc, ta xin lỗi."

"Có chuyện gì?"

"Ta đã làm chuyện không tốt với ngươi"

"Đừng quan tâm"

"Tỳ Mộc"

"Hở?"

Đại Thiên Cẩu thì thào gọi Tỳ Mộc, đột nhiên kéo y vào trong ngực, nhẹ nhàng ôm lấy.

Động tác này bất ngờ và mạnh mẽ, Tỳ Mộc không kịp phản ứng đã rơi vào trong lồng ngực của hắn . Chỉ là một cái ôm, y lại cảm thấy mình như bị hắn vây quanh.

Đại Thiên Cẩu tựa sát bên tai y, dùng cằm nhẹ nhàng cọ cổ y. Hắn dịu dàng nói: "Tỳ Mộc, đừng ghét ta."

"Ừ, không ghét."

"Đừng tránh ta."

"Ừ, không tránh."

Đại Thiên Cẩu buông Tỳ Mộc ra, nhìn y chăm chú, hắn nhoẻn miệng cười " Vậy.. có thể hôn?"

"Hả?"

Không đợi y phản ứng, Đại Thiên Cẩu đã cúi đầu, nhanh chóng đặt một nụ hôn trên môi y.

4. Khụ khụ

Tỳ Mộc mất ngủ.

Khuôn mặt say mê, ánh mắt dịu dàng của Đại Thiên Cẩu, chúng cứ phát lại tới tới lui lui ở trước mắt y. Nụ hôn bất ngờ chưa kịp đề phòng kia dường như vẫn còn lưu luyến ở môi. Tỳ Mộc bất giác sờ khoé miệng. Tỳ Mộc đột nhiên giật mình một cái, Đại Thiên Cẩu đã có ý trung nhân, y không thể làm người thứ ba.

Tỳ Mộc hối hận mình không né tránh nụ hôn vừa rồi. Nhưng không tệ, dù sao Đại Thiên Cẩu uống rượu, ngày mai mình chỉ cần làm bộ chưa xảy ra chuyện gì là được rồi. Tỳ Mộc nặng nề đi ngủ, Đại Thiên Cẩu thật là âm hồn không tan, ngay cả trong mộng cũng không tha cho y.

Sáng hôm sau, y tỉnh lại toàn thân đau nhức, vừa ngay lúc gặp Đại Thiên Cẩu đang ngồi ngay liêu chính.

"Dậy rồi sao. Ngồi xuống đi"

Tỳ Mộc uể oải ngồi xuống bên cạnh

"Hôm qua ngủ không ngon giấc?"

"Gặp ác mộng"

"......"

"Mơ thấy gì"

"Âm hồn không tan"

Đại Thiên Cẩu bật cười - "Vậy, âm hồn không tan này, sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, được chứ?"

Tỳ Mộc mở to mắt khẩn trương nhìn Đại Thiên Cẩu, không rõ ý tứ trong lời nói của hắn. Vì tránh để sự việc biến thành phức tạp hơn, y vẫn quyết định phủ nhận "Không."

Đại Thiên Cẩu nhướng mày "Thật đáng tiếc a"

Tỳ Mộc bất đắc dĩ trả lời "Không phải ngươi đã có ý trung nhân rồi sao?"

Đại Thiên Cẩu mỉm cười, ngồi sát một tí, vô cùng thân thiết ôm bờ vai Tỳ Mộc "Vậy, ngươi có muốn biết ý trung nhân của ta là ai không?"

Tỳ Mộc muốn tránh, nhưng cánh tay của Đại Thiên Cẩu giống như là cây mây quấn lấy y.

Đại Thiên Cẩu giục y "Có muốn không?"

Tỳ Mộc khẩn trương nuốt chút nước miếng "Ai, ai thế?"

"Là..." Đại Thiên Cẩu nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tỳ Mộc, cười "Ngươi nghĩ là ai?"

"Ta..ta ." Hiện tại đầu óc của Tỳ Mộc rất hỗn loạn, y hoảng hốt cảm thấy bắt được gì đó, nhưng lại không tìm ra đầu mối.

"Chúc mừng ngươi trả lời đúng!" Nói xong hắn nhanh chóng hôn lên môi y một cái.

Tỳ Mộc vẫn còn chưa tỉnh mộng, y ngập ngùng "Đại Thiên Cẩu.."

Đại Thiên Cẩu nâng cằm y lên, chứng minh bằng cách hôn lên môi y. Sau khi bốn phiến môi mềm mại chạm vào nhau, trong nháy mắt Tỳ Mộc thông suốt. Đại Thiên Cẩu thích y! Đại Thiên Cẩu vừa chạm vào Tỳ Mộc, lý trí đã bị ném vào thùng rác. Một tay ôm sát thắt lưng, tay kia đè lại gáy, không cho y trốn tránh. Hắn ngậm lấy đôi môi của Tỳ Mộc, mơn trớn và mút nhẹ, y rất khẩn trương, tuỳ ý hắn muốn làm gì thì làm.

Tỳ Mộc bị hôn đến sắc mặt đỏ bừng, y thở hồng hộc, Đại Thiên Cẩu buông y ra, thấp giọng cười, "Quả nhiên vẫn là trực tiếp một chút mới tốt."

Gương mặt Tỳ Mộc càng đỏ hơn, tưởng chừng như sắp thành trái cà chua.

Hắn cúi đầu, dịu dàng liếm khoé môi của y "Tỳ Mộc"

"Hở?"

"Ngươi còn chưa bằng lòng với ta."

"Bằng lòng cái gì?"

"Làm phu nhân của ta"

"Ơ, không phải nên tìm hiểu trước à"

"Cuối cùng cũng thế mà"

"Ô... Đại Thiên Cẩu, ngươi lấy cái mặt nạ ra đi ."

"...Cái đó, không phải là mặt nạ đâu...."

"Đó là cái gì?"

"Sau này ngươi sẽ biết, ta đi xối nước lạnh trước."

"???"

"Đừng nhìn ta như vậy, ngươi muốn mang thai à?!"

"..."

5. Bên nhau

Đại Thiên Cẩu và Tỳ Mộc cứ như vậy mà ở bên nhau, mặc dù quá trình nhảy vọt, nhưng mà kết cục đủ viên mãn.

Mùa xuân năm ấy, hắn vô tình chạm phải ánh mắt ấy.

Mùa xuân năm này, hắn cùng y nên duyên tình ái.

Điều quan trọng, tình cảm đơn phương của hắn dành cho y được đáp trả. Hắn nhất định sẽ luôn quý trọng tình cảm này.

"Làm gì mà nhìn chăm chú vậy?"

Tỳ Mộc chăm chăm nhìn hắn, Đại Thiên Cẩu giả vờ suy tư rồi bảo

"Chuyện này... thực sự khó giải quyết"

"Có chuyện gì sao?"

"Có việc, muốn nhờ ngươi"

Đại Thiên Cẩu ra ý Tỳ Mộc lại gần hắn, y không suy đoán chuyện gì, chỉ nghĩ hắn có việc rắc rối. Vừa ghé sát mặt, Đại Thiên Cẩu nhanh chóng hôn lên mặt y một cái.

Tỳ Mộc giống như bị điện giật trở thành người sống đời sống thực vật.

Đại Thiên Cẩu thấy y không có phản ứng hồi lâu, hắn khẽ bắn một cái lên đầu y, lắc đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép "Ngốc!"

"Ngươi.... ngươi làm trò gì vậy?"

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của y, hắn cười như đắc thắng

"Đã quen nhau như thế, chuyện gì làm thì cũng đã làm, ngươi vẫn còn đỏ mặt sao?"

Đại Thiên Cẩu không ngần ngại mà kéo y lại gần, đầu đặt lên vai y dựa vào. Đại Thiên Cẩu sẽ cảm thấy thế giới này đặc biệt xinh đẹp, đương nhiên nếu hắn có thể làm càn một chút thì sẽ đẹp hơn nhiều.

"Chuẩn bị sắp tới sẽ có nhiều việc để làm lắm"

Trong đầu Đại Thiên Cẩu bây giờ hiện lên rất nhiều hình ảnh không thích hợp với trẻ em "Đúng vậy, nhiều lắm"

Tỳ Mộc lại cảm thán: "Còn lại XXX ngày nữa sẽ đánh Quỷ Vương Chiến đó."

Đài Thiên Cẩu nhẹ nhàng xoa đầu y "Đừng sợ."

"Ta không sợ, có ngươi mà" Tỳ Mộc cũng choàng tay qua vai hắn

Đại Thiên Cẩu vô cùng cảm động, hắn chậm rãi cúi đầu xuống...

"Đại Thiên Cẩu, ngươi đánh Quỷ Vương Chiến thật chăm, để lấy đồ về cho bạn thân nhé."

"..."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ibaraki