Nếu hai ta gặp lại nhau lần nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Junmyeon bị tai nạn giao thông, đã không còn trên đời nữa rồi.

...

Ban đêm, bóng tối bao trùm lấy Seoul lộng lẫy, đèn đường rọi xuống, không gian ồn ã thân quen, Oh Sehun trên căn hộ xa hoa của tòa chung cư nhìn xuống phía dưới, biểu cảm trên gương mặt vô cùng phức tạp, có đau đớn, có mất mát, có cả trống rỗng. Vô cùng bi ai, vô cùng thống khổ.

Người anh yêu đã đi rồi, đi thật xa, mãi mãi không còn trên đời này nữa. Tay nâng lên ly rượu vang đỏ quạnh, Oh Sehun một hơi uống cạn. Thế nhưng bao nhiêu rượu uống vào sao anh vẫn thấy không say, sao anh vẫn không quên được thực tại. Oh Sehun mắt nhắm nghiền, toàn thân mệt mỏi, cả người đổ xuống giường. Kim Junmyeon mất rồi, anh cũng mất đi một người toàn tâm toàn ý vì anh, mất đi một người trao cho anh tình yêu cuồng si, chân thành nhất. Cậu nằm yên trong quan tài gỗ, từ từ được đặt xuống lòng đất sâu thẳm, tựa như mang theo cả trái tim anh, linh hồn anh đi theo.

Oh Sehun đối với Kim Junmyeon là yêu, là hổ thẹn, là nợ. Cậu yêu anh nhiều như vậy, nhưng anh lại mang đến cho cậu chỉ toàn lo sợ, bất an. Chưa một lần anh dám can đảm bảo vệ tình yêu của hai người, cũng chưa một lần chính chính diện diện đối mặt với nó. Oh Sehun là một kẻ nhát gan, yếu đuối.

Nghĩ suy nhiều như vậy, tự trách bản thân nhiều như vậy, đến cuối cùng cũng chẳng có ích gì. Anh rất mệt, thật sự muốn nghỉ ngơi, thật muốn giống như cậu chìm vào giấc ngủ mãi mãi. 

" Anh nhớ em, Myeon."

Nước mắt từ từ rơi xuống, gương mặt tuấn tú chìm trong bi lệ, xót xa. Gian phòng tăm tối, tĩnh lặng đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại làm phiền, Sehun cầm điện thoại chạm vào nút nghe, là Kim Yewon gọi tới.

" Sao anh giám li hôn với tôi ? Anh chỉ vì cái chết của Kim junmyeon mà dám bỏ tôi sao ? Oh Sehun, anh có nghĩ cho tôi không vậy ? Sao anh dám vì thứ tình cảm rác rưởi, kinh tởm ấy, đê tiện ấy mà bỏ rơi tôi ?"

" Yewon, tôi không yêu cô, chúng ta không thể tiếp tục ở bên nhau được. Lúc đầu là cô cầu xin tôi, tôi cũng thành thật xin lỗi vì đã đồng ý. Toàn bộ tài sản của tôi, tôi đã nhờ luật sự chuyển sang hết tên cô rồi. Hai ta từ nay không ai nợ ai."

" Không được, tôi không cần những thứ đó. Oh Sehun, nếu anh dám ly hôn tôi, anh nhất định sẽ phải hối hận."

Oh Sehun tắt máy, thật sự không muốn cùng Kim Yewon đôi co thêm nữa. Hai mí mắt nặng trĩu, anh nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

......................

Kim Yewon, cô ta thật sự đã phát điên. Đêm đó, cô ta nhờ chìa khóa dự phòng lúc trước lấy được từ chỗ Oh Sehun, đã lẻn vào phóng hỏa căn hộ của anh. Bản thân cô ta tuy không bị thương nhưng thần trí thật sự như kẻ tâm thần. 

Oh Sehun nằm bất tỉnh trên giường bệnh, sự sống hiện tại đều dựa vào mong muốn và nghị lực sống của bản thân, nhưng anh không muốn sống tiếp, anh muốn gặp lại Kim Junmyeon, anh muốn bù đắp cho cậu, muốn thật sự quan tâm, chăm sóc, yêu thương cậu.

Đồ thị biểu hiện nhịp tim đập của anh bỗng dần trở thành một đường thẳng, Oh Sehun thật mong muốn gặp lại Kim Junmyeon.

" Myeon, nếu hai ta có cơ duyên gặp lại nhau lần nữa, anh nhất định sẽ nắm chặt nhân duyên ấy không buông."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro