Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry James Potter luôn đặc biệt đối với những người biết đến anh với cái tên Cậu bé sống sót đối với bạn bè, Albus Dumbledore và thậm chí đối với Chúa tể Voldemort.

Điều đó là trong khi anh 'dũng cảm', 'xuất chúng', là hiện thân của một Gryffindor thực sự đối với người khác thì trong mắt anh, trong trái tim anh, anh chỉ là 'Harry'. Chắc chắn anh có những người bạn của mình, cả Hermione và Ron đều trung thành và họ yêu thương anh theo cách riêng của họ, anh có gia đình Weasley, những người đã trở thành gia đình của anh, Hang Sóc là ngôi nhà thứ hai của anh bên cạch Hogwarts, anh có cụ Dumbledore người cố vấn của anh và là người đã đối xử với anh như một đứa con trai, anh đã khiến Thế giới Phù thủy phải kính nể vì có thể sống sót sau lời nguyền chết chóc của Voldemort và xuất hiện chỉ với một vết sẹo làm bằng chứng, anh là niềm hy vọng của họ, là ngọn hải đăng ánh sáng trong khi Chúa tể Hắc ám tiếp tục tàn phá loài người.

Nhưng sự thật là anh có thể ít quan tâm đến sự nổi tiếng mà anh nắm giữ trong những Người phù thủy. Anh hẳn sẽ hạnh phúc khi có cha mẹ mình , chú Sirius và cụ Dumbledore còn sống và lớn lên trong một ngôi nhà bình thường và yêu thương. Anh sẽ đánh đổi cuộc sống này để lấy một người bình thường trong tích tắc.

Tuy nhiên anh là Harry Potter, cậu bé sống sót, anh hùng và niềm hy vọng của nhân loại, và dù thế nào đi nữa, cuộc sống mà anh đang sống hiện tại, nó không bao giờ có thể thay đổi được, anh không bao giờ có thể thay đổi con người của mình bây giờ, anh có trách nhiệm với bạn bè của mình, tất cả những người phụ thuộc vào anh để cứu họ.

Nhưng một điều còn lại cậu chỉ là con người, anh có nỗi sợ hãi của riêng mình, cuộc sống của mình, nhân loại của mình phải lo lắng. Anh không muốn giết người, không muốn đổ máu, anh chỉ là một thiếu niên, vì Chúa! Làm thế nào mà anh có thể được mong đợi để giết người bằng một thuật mạnh nhất ở tuổi của mình? Anh được cho là đang lo lắng về tương lai của mình, tương lai không có Voldemort bị đe dọa về việc hẹn hò và vượt qua các lớp học của mình, anh không nên tự hỏi khi nào và làm thế nào anh sẽ chết trong tay Voldemort, liệu anh có thành công trong nhiệm vụ được đặt lên vai anh bởi Thế giới Phù thủy nếu anh được sống vào ngày mai, nếu có thể ở một chiều không gian khác, một cuộc sống khác, một Harry Potter khác đang sống một cuộc sống khác, tốt hơn nhiều so với cuộc sống của anh được bao quanh bởi tình yêu và hạnh phúc.

Mặc dù anh chưa bao giờ thực sự làm những gì anh phải làm. Anh thậm chí không phải là người mà anh phải trở thành.

Định mệnh của anh, mục đích của anh đã cho anh cơ hội có được hạnh phúc thực sự, nó đã mang lại cho anh cảm giác cô đơn, bơ vơ, bị người ta ghẻ lạnh. Sự độc đáo của anh đã đặt anh là một người 'đặc biệt', như thể anh thậm chí không phải là con người. Anh không bao giờ được chạm vào không bao giờ bị vấy bẩn vì sợ anh mất đi sự trong sạch của mình, thứ mà anh có được để ngăn Voldemort giết chết anh - đó là mẹ anh, bà ấy yêu anh đủ nhiều để bảo vệ anh trong là bà hấp hối, anh muốn hét lên, đó là tình yêu của bà ấy điều đó đã cứu anh. Nhưng anh không làm thế vì họ sẽ không bao giờ hiểu sâu sắc những gì Lily Potter đã làm cho con trai mình, những gì đã hy sinh để anh có thể sống. Không ai được chạm vào Harry Potter. Đổi lại không ai nhìn thấy anh thiếu niên vụng về đấu tranh để tìm lại chính mình và trưởng thành bình thường nhất có thể. Không ai từng nhìn thấy kẻ dễ bị tổn thương đằng sau vẻ ngoài của cậu bé sống sót, cậu bé muốn là chính mình và được chấp nhận, người khao khát được sống, được yêu và để được yêu.

Harry chưa bao giờ thuộc về bất cứ đâu. Anh là một phù thủy và một người muggle, con lai. Anh luôn là duy nhất và mọi người nói rằng 'đặc biệt'. Anh trả lời lặng lẽ trong trái tim mình 'một mình'.

Những suy nghĩ này chực chờ trong tâm trí Harry khi anh nằm trên giường lắng nghe những tiếng nấc nghẹn ngào của Hermione và tiếng khóc trước khi Ron bỏ đi với sự đau buồn tê tái. Sự bỏ đi của thằng bạn thân nhất của anh, trong sâu thẳm trái tim anh, bị chôn vùi và giữ trong ổ khóa & chìa khóa cùng với những nghi ngờ và sợ hãi của anh, đã được mong đợi nhưng nó vẫn khiến nỗi sợ bị bỏ rơi anh, tấn công anh trong những lúc anh yếu đuối và kéo anh xuống nhấn chìm anh trong đau khổ và đau đớn của mình. Lý do mà Ron rời đi là hắn ghen tị với mối quan hệ lãng mạn không tồn tại của Harry và Hermione và hắn sợ rằng họ sẽ bỏ rơi hắn, rằng họ sẽ coi hắn là kẻ vô dụng và là gánh nặng.

Đó là lý do duy nhất họ giữ hắn bên mình là vì họ sợ phá vỡ 'Bộ ba vàng'.

Harry cảm thấy một cảm giác trớ trêu cay đắng.

Cảm xúc của anh dành cho Hermione - chúng rất phức tạp, một hỗn hợp của khao khát, tình bạn sâu sắc, thất vọng, sợ hãi và tình yêu. Anh yêu Hermione đến vô vọng, yêu cô đủ nhiều để em chọn Ron và không tạo ra gánh nặng cho cô biết rằng anh yêu em, giữ tình bạn 7 năm của họ bằng cách giữ tình cảm của mình cho riêng mình. Anh cũng sợ làm hỏng điều gì đó tuyệt vời của bản thân vì những cảm xúc có thể biến mất nếu anh để cô ra đi. Nhưng anh biết mình sẽ không thể quên, để trái tim anh chai sạn chỉ có thể tan nát, để nó hàn gắn và bắt đầu yêu thương trở lại. Anh biết rằng tình cảm của anh dành cho cô bạn thân nhất của mình - gần giống như một người em gái, nhưng không thực sự - là đúng, thực như lời đe dọa của Voldemort, rằng đó là mối tình đầu của anh, và thậm chí có thể là vĩ đại nhất, bỏ qua những cảm giác không được yêu cầu.

Anh thậm chí không biết từ khi nào sự tôn thờ thuần túy của anh dành cho cô - có lẽ ngay từ đầu nó chưa bao giờ là thuần túy? - bắt đầu phát triển thành một thứ mà anh không thể kiểm soát, một tình yêu vượt qua bất kỳ tình yêu nào cậu từng biết.

Hermione Jean Granger với mái tóc màu nâu vàng và đôi mắt nâu thông minh, tốt bụng, nụ cười ngọt ngào, một tâm hồn khao khát, khao khát kiến thức và một trái tim kiên cường, tin tưởng không nguôi, lòng trung thành và tình yêu là phiên bản Aphrodite của anh và là điểm yếu lớn nhất của anh. Cô không hoàn hảo nhưng đối với anh là quá đủ.

Nắm chặt tay trong bực bội, Harry quay người sang một bên về phía bức tường của căn lều của họ và vùi đầu vào gối, mong muốn an ủi Hermione trong thời gian đau buồn của cô, nhưng lại do dự vì anh thậm chí còn không biết phải làm gì để đối phó với sở hữu.

Không phải lần đầu tiên Ron bỏ đi, Harry hỏi: 'tại sao?'

Tại sao bồ lại bỏ đi? Tại sao bồ lại chọn từ bỏ chúng tôi, từ bỏ Hermione? Tại sao bồ không thấy rằng cô ấy yêu bồ, không phải mình? Tại sao tình bạn của chúng ta không đủ để khiến bồ ở lại sao? Tại sao bồ không tin tưởng chúng tôi như chúng tôi tin tưởng bồ?

Tại sao cô ấy phải yêu bồ?

Thật trớ trêu Ron lại ghen tị với anh vì hắn nghĩ là Hermione yêu Harry, khi Harry ghen vì lúc hắn ra đi, hắn đã làm tan nát trái tim Hermione, rằng Ron mới là người thực sự nắm giữ tình yêu của cô.

Đôi môi của Harry nhếch lên thành một nụ cười cay đắng.

Nhiều giờ trôi qua khi anh lắng nghe tiếng khóc của Hermione từ từ lắng xuống và dừng lại khi cô chìm vào giấc ngủ. Với một tiếng thở dài nhẹ nhõm, anh cũng chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#harmony