MƯỜI NĂM TRƯỚC, MƯỜI NĂM SAU PART 20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


MƯỜI NĂM TRƯỚC, MƯỜI NĂM SAU PART 20.

Mấy ngày nay, An Tử Yến ở trong bệnh viện không rời một bước, anh dường như không có ăn cái gì.

Da dẻ già nua, râu ria đầy mặt, tóc rối xù.

Anh luôn ngồi bên cạnh giường bệnh, nắm tay Mạch Đinh, kể lại câu chuyện trước đây của hai người, có lúc nói nói rồi lại cười, có lúc nói nói rồi lại khóc, có lúc nói nói rồi ngây ngẩn, có lúc nói nói lại không nói tiếp được nữa.

Là cái gì khiến mười năm sau của hai người, bỏ lỡ mười năm tươi đẹp của hai người, bỏ lỡ mười năm thanh xuân của hai người, bỏ lỡ tình yêu mười năm, bỏ lỡ mười năm của anh, em.

An Tử Yến cuối cùng nghẹn ngào nói – Mạch Đinh, thứ An Tử Yến anh mất đi không phải là quang cảnh mười năm, mà là người con trai yêu anh nhất trên thế giới này! Em sẽ không yêu anh nữa, đúng không?

An Tử Yến không biết Mạch Đinh có thể nghe thấy không, chỉ là có lúc Mạch Đinh sẽ rơi nước mắt, anh luôn cho rằng cậu tỉnh lại...nhưng, ngoài nước mắt, cậu cũng không có mở mắt ra, không có mở miệng nói, không có động đậy.

Hôm nay, ánh nắng rất tốt. An Tử Yến kéo rèm cửa sổ. Quay đầu lại nhìn nói với Mạch Đinh "Anh tải xuống một bài hát, chúng ta cùng nhau nghe có được không?"

Lúc đoạn mở đầu vang lên, An Tử Yến nắm lấy tay Mạch Đinh, anh chỉ là hy vọng, cậu có thể tỉnh dậy, cho dù bọn họ từ đó không ở bên nhau nữa.

Nếu như không có hai chữ rung rinh đó.

Anh sẽ không phát hiện anh khó chịu

Làm sao nói ra lời

Cũng chỉ là chia tay

Nếu như vào ngày mai không có yêu cầu

Đan tay nhau giống như du ngoạn

Hàng ngàn hàng vạn lời nói ra

Luôn có một người chọn đi trước

Nếu đã không thể lưu lại cái ôm

Tại sao vào lúc chia tay lại không

Vừa hưởng thụ

Vừa rơi lệ

Âm thanh trong veo của An Tử Yến hát theo nhạc

Mười năm trước, anh không quen biết em, em không thuộc về anh

Chúng ta vẫn là giống như ở bên một người lạ

Dần dần đi qua con đường quen thuộc.

Mười năm sau

Chúng ta là bạn

Còn có thể hỏi thăm

Chỉ là kiểu hỏi thăm đó

Cũng tìm không được lý do cho cái ôm

Tình nhân cuối cùng khó tránh lâm vào bạn bè

Mạch Đinh đừng ngủ nũa, ngày tháng không có em, anh thật sự không biết phải tiếp tục thế nào, em tỉnh dậy được không? Em tỉnh lại, anh sẽ để em đi.

Sau khi nói xong, An Tử Yến cảm giác tay của Mạch Đinh động động, anh lập tức gọi bác sĩ...Vào lúc An Tử Yến cho rằng Mạch Đinh sẽ tỉnh lại, bác sĩ lại nói với anh "Bệnh nhân có ý thức, nhưng tim của cậu ấy đã suy kiệt, có khả năng sẽ thở thành người thực vật, chỉ có một cách duy nhất chính là phẫu thuật cấy ghép tim."

An Tử Yến không thể chấp nhận, anh có thể để Mạch Đinh rời đi, nhưng không cho phép bất cứ ai mang Mạch Đinh đi...vận mệnh cũng không thể.

"Tôi có thể mang tim cấy ghép cho cậu ấy."

"Chúng ta cần phải kiểm tra máu của hai người, không bài trừ thì có thể tiến hành phẫu thuật...chỉ là...anh..."

"Tôi hiểu, lập tức sắp xếp đi."

Có lẽ anh cuối cùng có thể làm vì cậu ấy chính là mãi mãi rời xa cậu, khiến cậu mãi mãi giành được tự do.

Hai ngày sau, An Tử Yến nhận được thông báo, máu của hai người không có hiện tượng bài xích, tùy lúc có thể phẫu thuật.

An Tử Yến nói với bác sĩ, ba ngày sau chuẩn bị phẫu thuật.

Nhớ lại lúc hai người đi học, giáo viên đã từng kêu bọn họ xem một quyển sách <Nếu như cho tôi ba ngày tươi sáng>. Mà Mạch Đinh lúc đó đã từng hỏi An Tử Yến.

"An Tử Yến, nếu như cho anh ba ngày tươi sáng, anh sẽ làm gì?"

"Trước khi có cái nếu như này, em trước tiên phải đem anh làm mù đi."

"Ế, An tử Yến, trả lời đàng hoàng, suy nghĩ một chút không được sao?"

"Anh tại sao phải trả lời vấn đề nhàm chán này?"

"Nếu như là em, ngày đầu tiên em sẽ ghi nhớ dáng vẻ của ba mẹ, ngày thứ hai sẽ ghi nhớ dáng vẻ của thế giới này, ngày thứ ba, sẽ nhớ dáng vẻ của anh."

"Ngớ ngẩn."

An Tử Yến vẫn như trước nhớ những lời Mạch Đinh từng nói lúc đó, dáng vẻ khó chịu, dường như xảy ra việc cậu thật sự không thể thấy được...Hôm nay, An Tử Yến cũng trải qua tâm tình như lúc đó. Lúc gặp khó khăn, lúc gặp cản trở, chúng ta sẽ luôn cho rằng vận mệnh chính là không công bằng như vậy, sống chính là mệt mõi như vậy...Nhưng lúc mà bạn biết sinh mạng mình sắp kết thúc, bạn mới phát hiện hóa ra thời gian chưa bao giờ chờ đợi bạn. Hóa ra thời gian mới là thứ công bằng nhất trên thế giới này, bởi vì nó luôn là vào lúc bạn cần nhất thì lại rời bỏ bạn.

Sau khi An Tử Yến rời bệnh viện, trở về chỉnh trang bản thân một chút, sau đó đi đến chỗ mẹ anh.

"Tử Yến trở về rồi, con vậy mà đã lâu không về lại rồi."

"Mẹ, mẹ gần đây thế nào?"

"Khỏe, nhìn thấy con, mẹ tất cả đều tốt, Mạch Đinh đâu? Không đến cùng con sao?"

"Ừm, cậu ấy hơi bận."

"Sao con lại rãnh rỗi trở về?"

"Đến thăm mẹ."

Mẹ của An Tử Yến cười, kéo tay An Tử Yến cười, trong trí nhớ của bà, An Tử Yến chưa bao giờ nói qua lời này...từ nhỏ, bà đã không ở bên cạnh An Tử Yến, lớn lên lại cho rằng An Tử Yến phản nghịch, tình cảm hai mẹ con luôn căng thẳng, cho đến khi ba anh qua đời, dường như An tử Yến trong một đêm đã trưởng thành.

"Tử Yến, hôm nay ở lại ăn cơm đi."

"Vâng."

Trong ký ức, dường như mẹ con bọn họ chưa từng ăn cơm cùng nhau, hôm nay, bọn họ giống như người bình thường, ăn cơm, nói chuyện...cũng vậy mà có chút lúng túng.

Sau khi ăn cơm xong, An tử Yến lại đến phòng của mẹ, lật xem bức ảnh lúc nhỏ.

"Tử Yến, con xem, đây là lúc con ba tuổi, lúc đó con đã tinh nghịch rồi, mỗi lần con với ba con trở lại, con đều không ngừng quấy rối, sau đó, ông con nói với chúng ta, thật ra lúc không có chúng ta ở đây, con rất ngoan, con làm như vậy chỉ là muốn thu hút sự chú ý của ba mẹ, chỉ là muốn cho ba mẹ...cho ba mẹ quan tâm con nhiều hơn, Tử Yến, mẹ xin lỗi con."

Mẹ An Tử Yến nói nói rồi rơi nước mắt.

"Mẹ, đừng nói như vậy, mẹ và ba, đã cho con cuộc sống rất tốt."

"Nhưng mẹ biết, con muốn không phải là như vậy, Tử Yến, sau này thường xuyên trở về nhà có được không, mẹ bây giờ chỉ có con."

"Vâng."

Đêm nay, An Tử Yến cũng không có ngủ...Anh ngồi trong phòng mẹ anh, nhìn mái tóc bạc trắng của mẹ anh.

Mẹ anh là thích đẹp như vậy, hôm nay bà nhất định hận thời gian vội vã, hận năm tháng vô tình.

Anh đã từng vì Mạch Đinh, đối kháng với mẹ mình, anh đã từng vì ba mình, bỏ rơi Mạch Đinh. Hôm nay, anh vì Mạch Đinh, muốn mãi mãi rời xa chính mình.

Nhớ lại lần trước, An tử Yến nói qua với mẹ mình, mẹ đã từng vứt bỏ con lựa chọn công việc của mẹ, con vì Mạch Đinh quay lưng với mẹ, chúng ta công bằng.

Nhưng, lần này thì sao? Có lẽ chúng ta mắc mợ cha mẹ mãi mãi cũng không hiểu rõ.

Lúc trời còn chưa sáng, An Tử Yến nhìn mẹ mình lần cuối cùng, quay lưng rời đi.

Mẹ, con đã từng vì ba mà bỏ rơi Mạch Đinh, hôm nay con không thể lại lần nữa bỏ rơi cậu ấy...

���������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro