MƯỜI NĂM TRƯỚC, MƯỜI NĂM SAU PART 22 (HOÀN)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MƯỜI NĂM TRƯỚC, MƯỜI NĂM SAU PART 22 (HOÀN)

Mạch Đinh đến bệnh viện, trời mưa lất phất.

“Xin chào, xin hỏi anh là?”

“Tôi là người nhà của An Tử Yến.”

“Vâng, anh đợi chút.”

Không lâu sau, Mạch Đinh nhận lấy một cái hộp. Cậu trước giờ đều chưa từng hiểu rõ, hóa ra người cuối cùng chung quy cũng hóa thành một nắm tro tàn, được đựng trong một cái hộp nhỏ hẹp, không có độ ấm, không có linh hồn.

Cậu cẩn thận ôm vào người, thứ này đối với cậu mà nói vô cùng quan trọng.

Cậu đem xương cốt của An Tử Yến an tang tại nghĩa trang. Trên ngôi mộ khắc hai chữ Yến Đinh.

Cậu hi vọng cuối cùng có một ngày, hai người sẽ ở bên nhau, mà lần này, đời đời kiếp kiếp cũng không chia lìa.

Thời tiết mưa lất phất, mưa rơi xuống. Mưa nhỏ luôn khiến người ta đáng ghét như vậy, không chịu rơi xuống ào ào, chỉ luôn là mưa nhỏ, trên người cảm giác có chút ẩm ướt, lại cảm giác có chút dính, luôn là như vậy, thật sự rất khiến người ta không dễ chịu.

Có lẽ là đứng rất lâu. Mạch Đinh vỗ vễ lồng ngực mình, cười một lúc, nhìn vào ngôi mộ lạnh lẽo nói “An Tử Yến, anh nhất định đang mắng em ngu ngốc đúng không, anh nhất định đang nói – ngu ngốc, không biết mang dù sao? Xem này, An Tử Yến, em hiểu anh như vậy kìa! Có điều anh biết không An Tử Yến, em thích trời mưa, bởi vì nó khiến người ta tỉnh táo, nhưng em lại luôn bung dù vào ngày mưa, bởi vi em biết anh sẽ đau lòng.”

“An Tử Yến, em rất nhớ anh, em biết anh cũng đang nhớ em, bởi vì tim anh đang đập.”

“Còn có, An Tử Yến, lại sắp đến sinh nhật của em rồi, lần này, chúng ta đi đâu đây?...Cái gì? Vẫn đi quán năm trước? Không được, quán đó năm ngoái đồ ăn không ngon, năm nay, chúng ta đi nước ngoài có được không, anh cũng đã lâu không có dẫn em đi du lịch.”

“À, đúng rồi, An Tử Yến, anh biết không? Em chuẩn bị dọn về nhà chúng ta, sau này, chúng ta cùng nhau ở nơi nào, em cũng có thể nhìn thấy anh và ánh mặt trời cùng ở đây, chính là em muốn hạnh phúc, anh nhất định sẽ cười em buồn nôn đúng không?”

Mạch Đinh cười cười, đột nhiên ôm ngực khóc lớn, cậu cũng không nói tiếp được nữa, cậu quỳ trên đất nức nở.

“An Tử Yến, em không hận anh, em chỉ là không biết làm sao yêu anh. An Tử Yến, em là đứa khốn nạn, An Tử Yến!”

Mưa càng lúc càng lớn, nước mưa tùy ý rơi lên người Mạch Đinh, không lâu sau, toàn thân cậu ướt đẫm. Đã phân không rõ trên mặt là nước mắt hay là nước mưa.

Mạch Đinh từ từ đứng dậy, rời khỏi nơi này. Cậu biết An Tử Yến không có rời xa, anh mãi mãi ở bên mình. Anh không thể chết, bởi vì trong cơ thể của cậu có một phần của An Tử Yến, cậu phải tiếp tục sống.

Mạch Đinh vẫn trở về căn nhà của hai người.

Mỗi ngày lúc đi ngủ, cậu sẽ ngủ ở một bên giường, mà phần giường còn lại cậu luôn dành cho An Tử Yến, mỗi ngày, cậu sẽ nói với bên cạnh – An Tử Yến, ngủ ngon.

Mỗi ngày lúc thức dậy, cậu sẽ mở mắt, đối diện với sự trống trải bên cạnh mà nói – Chào buổi sáng, An Tử Yến.

Mỗi ngày lúc ăn cơm, cậu sẽ đặt hai bộ chén đũa, trên bàn đều là món ăn mà cậu và An Tử Yến thích ăn.

Mỗi ngày vào lúc bữa trưa, cậu sẽ nhấn số điện thoại sớm đã không còn tồn tại, nói chuyện với điện thoại.

“Alô, An Tử Yến, em đang làm việc, còn anh?”

“An Tử Yến, buổi tối về nhà ăn cơm có được không?”

“Được, em đợi anh đó, An Tử Yến.”

Cậu không có điên, cậu rất tỉnh táo. Chỉ là cậu cần phải luôn luôn nhắc nhỡ bản thân, anh vẫn ở đây. Nếu không cậu tùy lúc sẽ sụp đổ, không có hi vọng. Cậu mới chân chính bị điên.

Mạch Đinh cứ mỗi cuối tuần sẽ đi thăm mẹ của An Tử Yến.

“Mạch Đinh, con đến rồi.”

“Chào dì, dì sao rồi, sức khỏe thế nào?”

“Tốt hơn nhiều, đúng rồi, Tử Yến gần đây có liên lạc với con không?”

“Có ạ, anh ấy đang bồi dưỡng ở nước ngoài, chỉ có điều, nói chuyện điện thoại không tiện, anh ấy cũng là một tháng mới gọi cho con một lần, dì yên tâm đi, anh ấy chính là lo lắng cho sức khỏe dì, kêu con chăm sóc dì.”

Lần đâu tiên, lúc Mạch Đinh nói như vậy, ra ngoài cửa đều sẽ khóc, bởi vì cậu không chắc chắc là có phải mẹ của An Tử Yến cũng giống cậu hay không, sớm đã biết sự việc, nhưng không hi vọng tỉnh lại.

Sau đó, mỗi lần lúc cậu rời khỏi nhà An Tử Yến, cũng sẽ đứng ở cửa một lúc. Sau đó vuốt ve lồng ngực rồi rời đi.

Dường như cậu đã có thói quen sống như vậy. Nhưng càng lúc càng nhiều người thấy hành động của cậu như vậy, đều cho rằng cậu bị điên rồi.

Đơn vị sa thải cậu, Mạch Đinh không có việc làm, cả ngày chỉ ngây ngốc ở trong nhà, không có ra ngoài.

Có lúc, cậu thức dậy thì trời đã tối, có lúc, cậu ngủ trời đã sáng, có lúc cậu một ngày cũng không ăn một bữa cơm nào, có lúc cậu một ngày ăn rất nhiều cơm.

Nhưng cậu thật sự cảm nhận được, An Tử Yến đều đang ở bên cạnh mình, bởi vì giường luôn âm, âm thanh trong điện thoại cũng là chân thực. Có lẽ cậu luôn điên rồi.

Cứ như vậy cũng tốt, ít nhất mình có thể nhìn thấy anh.

Chớp mắt đã đến sinh nhật của Mạch Đinh. Cậu không có đi du lịch, bởi vì An Tử Yến nói với cậu – chúng ta ở nhà đón sinh nhật được không?

Mạch Đinh buổi sáng đi siêu thị mua rất nhiều món, mua rượu đỏ. Trên bàn đều là đồ ăn hai người thích ăn.

An Tử Yến, anh đừng chỉ uống rượu, ăn đồ ăn đi.

An Tử Yến, anh nói xem em cũng đã già như vậy, anh sẽ chán ghét em không?

Wei, An Tử Yến, anh làm gì mà hôn em, em còn chưa ăn cơm.

An Tử Yến, anh kêu em đi cùng anh? Đi đâu?

Thật không? Em ăn tiếp, anh có thể mang em đi không? Được, An Tử Yến, anh đợi em, anh nhất định phải đợi em.

Cuối cùng có thể đi rồi.

Mạch Đinh nuốt thuốc an thần xuống, cậu biết bản thân lập tức có thể đi rồi, có thể đơn giản cùng An Tử Yến.

Lúc cậu tỉnh lại, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, đập vào trong tầm mắt chính là gương mặt của An Tử Yến.

Cậu ngây ngốc, cậu cứ nhìn chằm chằm An Tử Yến hét lên kêu bác sĩ, mãi đến sau khi bác sĩ kiểm tra cho cậu xong, cậu vẫn còn ngây ngốc.

“An Tử Yến? Thật sự là anh sao?”

“Mạch Đinh, cho dù là chết rồi em cũng muốn rời xa anh sao?”

“Không, em chết, không phải muốn rời xa anh, chỉ là muốn nhìn thấy anh.”

“Mạch Đinh, anh biết em hận anh, nhưng…”

An Tử Yến còn chưa nói xong, Mạch Đinh ngồi dậy ôm lấy anh, dùng sức ôm anh nói “An Tử Yến, em van anh, em van anh, đừng rời xa em, anh nói với em đây là thật có được không?”

“Mạch Đinh, em sao vậy?”

“An Tử Yến, anh nói em biết, anh mãi mãi sẽ không rời xa em.”

“Mạch Đinh, anh mãi mãi sẽ không rời xa em.”

An Tử Yến dỗ dành Mạch Đinh ngủ, anh đi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói với anh “An tiên sinh, đau buồn lúc trước của cậu Mạch đinh cũng là chứng bệnh, đã bắt đầu nảy sinh ảo tưởng, cậu ấy lầm một việc gì cũng đều là ảo tưởng của bản thân, sức khỏe của cậu ấy không có trở ngại lướn, về phương diện tâm lý còn cần phải sau khi hồi phục sức khỏe, chúng ta sẽ kiểm tra toàn bộ cho cậu ấy.”

“Được.”

An Tử Yến không hiểu, tại sao sau khi Mạch Đinh tỉnh lại, không giống như…dường như, cậu không phải là thật sự muốn rời xa anh.

Đợi lúc An Tử Yến trở về phòng bệnh, Mạch Đinh đã thức dậy.

“An Tử Yến, anh đi đâu vậy?”

“Mạch Đinh, bác sĩ nói sức khỏe của em đã không có trở ngại gì lớn, Mạch Đinh, có thể nói với anh, em tại sao uống thuốc an thần không?”

“An Tử Yến, em nằm mơ, mơ thấy em mắc bệnh, anh hiến tặng tim cho em, sau đó, anh nói với em, anh đang đợi em, anh nói với em, uống thuốc thì em có thể tìm thấy anh, em liền có thể cùng anh trở về quá khứ…”

“Mạch Đinh, em thật sự không hận anh?”

“An Tử Yến, em không nỡ hận anh, anh biết em có bao nhiêu lo sợ không? Bao nhiêu bất lực không? An Tử Yến, em không muốn rời xa anh, mãi mãi cũng không muốn.”

Hai người ôm nhau. Trên con đường tình yêu, sẽ luôn có một người dạy bạn yêu, yêu đến cuối cùng, sẽ luôn có một người dạy bạn sửa sai, sửa sai đến cuối cùng.

Kết thúc của cậu chuyện có lẽ hai người đi ra nước ngoài sống hạnh phúc bên nhau, có lẽ hai ngày nhận nuôi một đứa trẻ, ba người hạnh phúc bên nhau, có lẽ tất cả đều không có, không quản là mười năm trước hay là mười năm sau, hai người vẫn là An Tử Yến, vẫn là Mạch Đinh.

Thời gian chỉ là mang đi bước chân, không có mang đi hồi ức.

Thời gian chỉ là mang đi năm tháng, không có mang đi tình yêu.

An Tử Yến yêu Mạch Đinh, một đời một kiếp!

Mạch Đinh yêu An Tử Yến, đến chết không đổi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro