Chapter 2: Cậu ta - Gaara

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô bước vào lớp, cô đã thức suốt đếm để tập cách nói chuyện giống một đứa con nít hơn. Mong là cô sẽ không ra vẻ như lúc trước.

- Giới thiệu với các em, đây là Gyu Yurin. Bạn ấy sẽ học ở đây, mong các em giúp đỡ bạn ấy.- Vị Chunin nói

- Chào các bạn, mình là Yurin. Mong các bạn giúp đỡ- Cô cười tươi

"Hn" Đó là điều cô nghe đầu tiên. Không phải một người mà hầu như ai cũng thế. Họ nhìn cô với đôi mắt khinh bỉ và căm ghét. Có một đứa trong số đó đứng dậy:

- Quái vật thì có, đừng có giả hiền ở đây. Về mà xuống mồ cùng cái gia tộc quái vật của mày đi.

Cô im lặng. Vị chunin lên tiếng:

- Em ngồi xuống đi, em đang gây mất trật tự đấy.

Thật ra, đó không là lí do chính. Vị chunin làm vậy vì sợ cô sẽ điên lên và giết bọn trẻ và mình.

Cô buồn lắm. Qủa thật khi rời khỏi tòa lâu đài, cô chẳng là cái thá gì cả. Nhưng cô phải nhịn, cô không muốn giết ai cả và cô cũng chưa bao giờ giết ai. Nếu là lúc trước, cô đã khiến cho người sĩ nhục cô tức hộc máu mà chết. Miệng cô vẽ lên một nụ cười như tiếc thương vì mình không trân trọng quá khứ. Cô cười:

- Cậu nghĩ sao cũng được, tớ chẳng muốn giết ai cả.

Vị chunin thở phào nhẹ nhõm và nói tiếp:

- Yurin, em ngồi ở dãy bàn cuối lớp kế bên...- Anh ta dừng lại rồi kiên quyết- Gaara.

Cả lớp im phăng phắc, sau đó có vài người học sinh cười khúc khích. Cô chẳng biết chuyện gì xảy ra nhưng khi đi ngang qua họ, cô đã nghe thấy.

- Con nhỏ đó chết chắc.

- Trước sau gì cũng chết.

- Ngồi kế Vũ khí tối thượng đó là cầm chắc cái chết.

Tuy không hiểu rõ chuyện gì xảy ra nhưng cô chết ư? Đó là chuyện tếu nhất trong năm mà cô từng biết. Cô là bất tử, gia tộc cô cũng thế. 

Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cậu con trai tóc đỏ, cô đặt quyển tập và một cây bút lên bàn.

- Chúng ta bắt đầu buổi học- Vị chunin nói

...

Đã được hai tiếng trôi qua, cô cảm thấy chán ngắt với những bài học. Cô đã học cách đây 2 năm rồi, bây giờ nghe lại buồn ngủ không chịu nổi. Cô nằm dài trên bàn, đầu nghiêng về phía cậu bạn cùng lớp bên cạnh. Cậu ta nhắm mắt và cũng nằm giống cô. Cậu đơn giản là nhắm mắt chứ hình như là chưa ngủ. Nói đúng hơn là cậu bị thiếu ngủ trầm trọng. Lí do mà cô biết đơn giản là hai quầng thâm quanh mắt cậu. Dường như cậu chưa bao giờ ngủ được. Cô đã để ý cậu nằm như thế trong 2 giờ rồi, nếu là cô thì đã ngủ rồi. Yurin hỏi một câu không liên quan tới vấn đề mà cô không suy nghĩ:

- Tôi biết cậu chưa ngủ.

Cậu ta mở mắt và nhìn cô với vẻ bất quan tâm.

- Câm mồm và đừng làm phiền ta.

Chất giọng cậu lành lạnh, nói đúng hơn đó là lời cảnh cáo. Cô thở dài nản chán:

- Sao cậu lạnh lùng thế? Cậu cũng ghét tớ như bọn họ đúng không? Ừ thì, gọi tớ là quái vật cũng đúng thôi. Cậu không như tớ nên không biết, bị xem là quái vật kinh khủng lắm.

Gaara im lặng và nhắm mắt lại. Cậu cần sự yên tĩnh. Cô nói cậu không bị xem là quái vật, thực tế cậu đã là quái vật rồi.

"Reng, reng, reng..."

Mọi người trong lớp chạy ùa ra khỏi lớp, chỉ còn cô và cậu trong phòng học. Cô uể oải vươn vai và bước ra khỏi chỗ ngồi.

"Bặp"

Cô nhìn cái thứ trên tay mình Cát! Cô nhìn cậu:

- Cậu làm gì vậy?

- Ta muốn nói chuyện với ngươi.

Cậu ta vẫn nói với chất giọng gai người đó. Cô nói:

- Trước hết, cậu bỏ tay mình ra được không?

Đám cát từ từ rời khỏi tay cô. Cô xoa bàn tay ửng đỏ của mình. Gaara nhìn cô:

- Ngươi nói ta không bị xem là quái vật sao?

Cô nhìn Gaara khó hiểu.

- Ta là quái vật tàn nhẫn hơn ngươi đấy.

Cậu đứng dậy, bước qua cô. Gaara đi ra khỏi lớp.

Cô chẳng hiểu cậu ta nói gì. Không phải vì cô bị não phẳng nhưng câu nói của cậu ta có nhiều ẩn ý. 


~*~*~*~

Cuối cùng thì buổi học đầu tiên cũng kết thúc, cô đã chạy ngay ra nơi vui chơi lí tưởng mà cô thấy hôm qua. Nó chỉ là một chiếc xích đu đơn giản, gồm hai sợi dây buộc vào một miếng ván gỗ. Cô đung đưa chiếc xích đu cho nó lên cao. Cô cười một nụ cười thật tươi để đón những ngọn gió. Cô nhắm mắt để cảm nhận sự thư thản này tốt hơn. Cho đến khi...

- Con nhỏ quái vật kìa.

Một đứa trong một nhóm ở gần đó chỉ cô.

- Ờ, nghe nói nó là em của Gyu Hirin đấy.

- Cái bà Nữ hoàng mém chút nữa xâm lược Ngũ đại cường quốc đó hả?

- Ờ ờ, mấy người lớn nói là gia tộc đó ác lắm, thích cuồng sát nữa.

- Một đám quái vật là thế.

Nghe đến đây, Yurin liền chạy đến thanh minh:

- Chị tôi không xâm lược làng các người!

- Lũ các người bao che nhau, không chừng ngươi tới đây để giết cả làng đấy.

- Nếu như tôi muốn giết các người là tôi giết lâu rồi.- Cô hét

- Lời của đám vô lại các ngươi chẳng bao giờ đáng tin.

Cô ghìm giọng:

- Tại sao?

- Vì ngươi là một con quái vật, quái vật đấy hiểu chưa?

Cô bật khóc:

- Tại sao quái vật thì không đáng tin?

- Bọn các ngươi chỉ toàn hại người, thôi chúng ta đi. Nhỡ bố mẹ thấy là ăn phạt cả đám.

Bọn trẻ chạy đi, để mình cô bé ở lại. Cô khóc. Đáng lẽ, cô phải quen với nó chứ. Cô chẳng còn là cô công chúa bé bỏng nữa rồi, cô là quái vật. Yurin lấy tay bụm miệng lại, cô không muốn nghe thấy tiếng nấc của mình. Dù vậy, nước mắt cô cứ mãi chảy. Chảy như không có điểm dừng.

- Quan tài cát!

Đám cát vồ lấy cô. Nhanh chóng định thần, cô nhảy lên. Đám cát lại rượt theo cô.

- Phượng triển dực!

Đôi cánh cô kịp thời mọc ra, Yurin bay cao hơn để tránh đám cát đó.

- Cậu làm cái gì vậy, Gaara?

Cậu ta nhếch lên một nụ cười man rợ:

- Muốn xem ngươi thú vị đến thế nào?

Cô trố mắt nhìn nụ cười đó, nó là sự điên loạn. Cậu trông như muốn chơi trò mèo vờn chuột với cô vậy. Cô thật sự không muốn giao chiến một cách vô nghĩa thế này. Bây giờ, nếu cô phản công thì Gaara cầm chắc cái chết. Cơ thể người thường không thể chịu nổi một đòn của cô. Yurin lên tiếng cảnh báo:

- Tớ không muốn chiến với cậu. Mong cậu dừng đám cát đó lại.

Gaara bỏ ngoài tai những câu nói đó, cậu tăng tốc độ của cát lên. Cô liên tục né nó Chết tiệt! Cứ cái đà này, mình phải đánh thật mất. Vô tình, cát sượt qua mặt cô. Miếng da trên đó từ từ rớt xuống, để lộ bên trong như một mảng sương sa thay vì thịt, cô không hề bị tổn thương. Cấu tạo cơ thể cô là nước vậy nên...đó là sự bất tử vô hạn.

- Vậy ra, ngươi không hẳn là con người nhỉ.- Đôi mắt cậu dần trở nên hưng phấn hơn.

Đôi mày cô trau rõ rệt, thật sự thì cậu đang buộc cô phải dùng sức mạnh mà. Đột nhiên, cô cảm nhận được một nguồn chakra lạ Cái mùi chakra này, chắc chắn là ông ta. Cô nhìn phía sau một lùm cây và lên tiếng:

- Kazekage, nếu ông không muốn tôi gây hại người khác thì ít nhất, ông nên bảo người ta đừng hại tôi.


Gaara nhìn về phía bụi cây, hình bóng người đàn ông dần xuất hiễn.

- Gaara, dừng lại.

Là cha cậu, Gaara thu cát vào trong hồ lô. Khẽ 'hn' một tiếng khó chịu.

Cô đáp xuống đất:

- Ông làm thế quái gì mà không cản từ đầu? Mà bộ Gaara là con ông hả, nhìn hai người cũng giống nhau đấy.

- Ừm.

- Trả lời câu hỏi đầu tiên của tôi.- Cô nghiêm túc

- Ta chỉ có thể nói là: việc cô đã làm là bảo vệ làng.

Yurin ngẫm một chút. Cô chợt nhận ra câu nói của vị Kazekage, cô phản bác:

- Ông muốn tôi giết cậu ấy.

- Ờ- Ông trả lời

Cô quay sang Gaara, thái độ của cậu ta bình thản. Cô ngạc nhiên nhìn cậu, cha sai người giết mình mà có thể trưng bộ mặt đó ra được sao? Dường như, cậu ta đã quen với điều đó. Cô nhìn vị Kazekage giận dữ, Yurin gằng giọng:

- Giết con mình mà bảo vệ làng sao? Ông có bị não phẳng không vậy?

- Nếu như nó còn sống thì dân làng chỉ càng thêm nguy hiểm thôi. Lúc nãy ngươi đã chứng kiến rồi đấy, nó đã và đang muốn giết ngươi mà chẳng có lí do gì cả. Liệu dân làng có yên ổn không?

- Một người làm cha tức là phải dạy con. Ông chỉ đang biện hộ cái sự vô trách nhiệm của ông thôi. Nếu từ đầu ông dạy cậu ấy bằng tình yêu thật sự của mình thì đâu đến nỗi như ngày hôm nay...

- Tình yêu? Nó là thứ nực cười nhất trong đầu ta đấy.- Gaara cắt ngang

Cô trố mắt nhìn cậu:

- Gaara, cậu có thể thốt lên những lời đó một cách bình thường sao?

- Cái thứ gọi là gia đình với ta chẳng khác gì một bọc rác cả.- Cậu phì cười- Nhắc tới làm ta phát cười, ngươi đã từng sống trong cái định nghĩa gia đình hạnh phúc, yêu thương gì đó nên không hoàn toàn khác ta. Lúc đầu ta cứ nghĩ, ngươi giống ta nhưng sự thật là ngươi khác ta.

Cô không thể tin là cái gia đình này lại điên loạn đến mức này, họ có thể giết nhau một cách rất bình thản như thế. Cô nhìn vị Kage và nở một nụ cười điên loạn:

-Tôi bắt đầu muốn giết ông rồi đấy, ha ha ha!!!

Cô dừng tiếng cười, đôi cánh ở lưng đã dần biến mất. Cô quay đi và không quên nói một câu:

-Tôi ghét những tên cuồng sát nhưng tôi còn căm hận những người làm cha mẹ kiểu như ông hơn nhiều đấy. Đừng khiến tôi phải trừng phạt ông.


End chapter 2

Quái vật chưa hẳn là quái vật, con người chưa hẳn là ngon người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro