BIẾN CỐ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ hôm đó,cuộc sống lại trở về với vòng khởi đầu vốn có.

Nó ở nhà của nó,đón Isaac đi học.

Isaac ở nhà của Isaac,mỗi chiều lại cùng nó đi chợ.

Nó và cậu có một thời gian ngại ngùng về chuyện sảy ngày hôm đó,nhưng chỉ là một khoảng thời gian ngắn thôi,cỡ 1-2 h gì đấy.

Đỉnh điểm của lần giảng hòa là nó phì cười vì cái mặt rất thốn của Isaac khi bị Chipu hỏi đủ mọi thứ chuyện trên trời dưới đất,khiến cậu không chịu nổi mà phải cầu đến viện binh là nó.

Thế là bọn nó hòa nhau.

...........

Ngày tháng cứ thế trôi cho đến một ngày,Chipu trở về.

Hình như cô biết chuyện nó và Isaac là hàng xóm,thế là vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc,chuyển về căn hộ sống với nó.

Thời gian biểu của nó và Isaac bây giờ có thêm một cái tên mới : Chipu

Sáng : Nó,Chi và Isaac đi xe buýt đến trường . Kết quả số lượng hành khách đi xe số 26 quãng 8h tăng đột biến.

Trưa : Nó,Chi và Isaac cùng nhau ăn trưa,người trổ tài đương nhiên là Chi. Kết quả giấy vệ sinh và thuốc đau bụng của mấy cửa hàng bên cạnh hết hàng nhanh chóng.

Chiều: Nó,Chi và Isaac đi mua rau,vì Chi thích Cà Rốt. Kết quả nó và Isaac hận không thể mọc tai biến luôn thành thỏ.

Tối: Người nào ở nhà người lấy!

Isaac gần đây phát hiện,GIl rất hay nhường đồ của mình cho Chi,bất kể là thứ gì,Chi thích thì Gil đều đưa cho cô. Hình như Gil đặc biệt cưng chiều Chi vậy. Cậu thấy lạ nhưng cũng chẳng dám hỏi gì cả,Gil không thích người khác xoi mói đời tư của nó. Cậu biết điều đó. Có đôi khi cậu tự cười mình,biết rõ sở thích của Gil hơn cả chính bản thân mình. Không biết là do Gil dễ dàng bộc lộ hay vì cậu quá tinh ý.

Tối hôm ấy,Chi chui vào phòng của Gil. biết rõ con chuột bự đang lén lút đi vào phòng mình là ai,nó chỉ thuận miệng hỏi:

- em có việc gì sao?

- Hi hi,việc gì đâu,muốn ngủ cùng chị thôi mà.

-...

Nó im lặng,không nói gì,cô nhảy tọt lên chăn,ngồi sát bên cạnh,gối đầu lên vai nó,hai người cứ ngồi như vậy...

Một lát sau Chi lên tiếng phá vỡ bầu không khí:

- Gil à...

- Hửm?

- Chị....chị và Isaac có quan hệ gì vậy?

Nó khựng lại một chút,rồi nói:

- Bạn bè.

- Chỉ vậy thôi à?

Cô nhìn thẳng vào mắt nó.

- À...ừ,chỉ vậy thôi

- Sao em thấy hai đứa em thân mật thế. Tỷ như ngày nào Isaac cũng giúp chị nấu nướng,biết rõ Chị thích ăn gì vào lúc nào,chiều chị đủ mọi thứ,còn thường xuyên đấm bóp cho chị nữa. Chị thì lại hay sang bên đó sửa đồ,đóng mấy thứ cho Isaac,thi thoảng cùng Isaac lén lút nói chuyện,lén lút đi dạo,lén lút mua kem ăn. Em thấy,hai người nói chuyện rất thoải ,còn cười đùa vui vẻ nữa,ánh mắt hai người,thật sự là rất...

Cô chậm rãi nói,nét mặt tựa như kể lể

Nó nhăn mày không hiểu,chẳng phải bạn thân cũng làm vậy được sao?

- Hai người ... không phải là đang yêu nhau chứ?

Cô dò hỏi sắc mặt nó,chỉ thấy một mảng lạnh băng.

Nó nhìn nhìn cô,một lát liền buông ra câu nói:

- Cái gì mà yêu với chả đương,em hâm rồi,thôi về phòng đi.

- Ừ,hihi,vậy là tốt rồi,nói nhỏ nè,em thích Isaac lắm,chị nhớ mai mối cho em nha .

Cô nháy nháy mắt,rồi đóng cửa phòng ra về. Gil còn nghe thấy tiếng hát khe khẽ bên ngoài nữa,nó đoán,cô đang rất vui.

Yêu sao?

Như vậy gọi là yêu?

Nó bất giác nhớ đến khuôn mặt ai đó,miệng không nhịn được giương lên một nụ cười ngọt ngào mà chính nó không nhận ra.

.....................

Một buổi tối,bọn họ đi chợ về, chi đang tung tẩy xách túi cà rốt đi cạnh Isaac thì bỗng nhiên đâm xầm vào bức tường thịt đằng trước.

Cô nhu nhu mũi :

- Ai u,ai lại đứng giữa đường chắn lối người đi lại thế này?

- Úi chà,khu chúng ta khi nào có cô em xinh tươi thế này nhỉ? Mày ơi có nên thịt không?

- Hơ hơ hơ,dĩ nhiên rồi,chẹp,dạo này tao thiếu đói à nha.

- Mấy người là ai? Này,chớ lại gần tôi!

- Tránh xa cô ấy ra.

Isaac nói,kéo chipu ra sau lưng. Nó khẽ hừ một tiếng,định làm anh hùng cứu mĩ nhân à,đúng là trẻ con. Nó thấy bọn kia chuẩn bị tung cú đấm về phía anh,nó vung tay cản lại,thuận đà bẻ quặt tay tên cao to kia ra đằng sau,khinh bỉ nói:

- Hừ,Biến đi trước tao nổi nóng!

Mấy tên còn lại cũng dè chừng nó,nhưng không thể nào cứ đi như vậy,quá mất mặt cho bang Phi Long của chúng. Thế là trong lúc nó đang khóa tay tên kia,những tên còn lại nhất tề xông về phía Isaac và Chi,Isaac biết mình không thể tránh được trận chiến ngày hôm nay,liền đem hết sức bình sinh,đẩy chi về phía bãi cỏ,tránh xa cuộc đánh lộn. Lực ở tay chưa kịp thu hồi cậu đã lãnh trọn một cú đá,thân mình tựa như diều đứt dây,bay thẳng đến bức tường đối diện,lực quá mạnh khiến cậu bật trở lại mặt đất lăn vài vòng.

Gil và Chi cùng thét lên:

- Isaac!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Cậu cố gặng gượng dậy. Thân thể chưa đứng vứng liền nhận thêm một cú đá vào ngực,máu từ miệng,mũi,cứ thế phun ra,lại một lần nữa cậu bay về phía tường. Trước khi ngất đi,cậu còn nghe thấy Gil điên cuồng hét:

- Tao giết tất cả chúng mày!!!!!!!!!!!!!

Cậu khẽ cười,nụ cười đầy máu và rồi bất tỉnh.

Thời khắc cậu nằm im trên mặt đất. Nó phát điên rồi. Không ai có thể động đến bạn của nó. Nó liều mạng xông đến,bất chấp những tên kia còn đô con hơn nó nhiều lần.

Giờ nó chỉ nhớ nó có một cái đuôi,cái đuôi lúc nào cũng tươi cười với nó,biết rõ sở thích của nó,nấu ăn xin lỗi nó,kiên nhẫn xử lí hàng đống thư tình,rồi lại dịu dàng đi khuyên bảo những người thất tình đó,cái đuôi của nó là một cái đuôi nhát gan,lại sợ ma nhưng lại dám đỡ từng ấy cú đá,không muốn chạy đi vì sợ nó một mình đấu không lại bọn khốn nạn này sao? Nó phải cho cậu biết,không cần cậu liều mạng đỡ đòn,nó cũng dư sức đấu với bọn bẩn thỉu này,phải cho cậu biết rằng,chỉ cần cậu chạy đi,tất thảy liền tốt đẹp rồi,cái đuôi ngốc nghếch này!

Nó vừa khóc vừa lao vào đánh đấm như kẻ điên,bất chấp máu nó đang rơi,bất chấp bao nhiêu lần nó bị đánh văng đi,nó sẽ lại lao vào,tựa như một con thiêu thân không cần mạng sống,nhưng là,con thiêu thân này sẽ không bao giờ chết vì lửa!

Chipu đã ngồi xuống thảm cỏ từ bao giờ,cô lấy hai tay lên che miệng,nước mắt giàn giụa,cô muốn đến bên cạnh Isaac,nhưng đôi chân cô không chịu nghe lời,nó cứ nằm yên một chỗ,mắt cô nhòe đi,nước mắt như tuôn như đê vỡ. Cảnh trước mắt làm tim cố rất đau,có miền kí ức không tên nào đó khẽ len lỏi vào bộ nhớ,cô kinh hãi hét to một tiếng:

- KHÔNG!!!!!

Rồi ngất lịm....

.........

.................

Trên bãi chiến trường đổ nát chỉ có máu và thi thể. Nó đứng đó,toàn thân nhơ bẩn đát cát,máu và nước mắt.

Nó sắp gục ngã mất!

Không được,Isaac đang đợi nó,nó phải đưa cậu tới bệnh viện,nó còn phải để cậu tỉnh,còn phải cho cậu biết nó đã hạ gục hết bọn đốn mặt kia,còn nữa,nó còn phải nói với cậu là nó thích cậu,còn có nhiều thứ khác nữa,nó cần phải nói.

Gil lết thân xác hoang tàn đến bên cạnh Isaac,lay lay người cậu.

Nó mở miệng định nói điều gì,nhưng thân thể không cho phép nó tiếp tục nữa.

Vào một buổi tối đẹp trời ngày hôm đó.

Nó gục ngã.

.....................................

............

.........

Bệnh Viện

09:05

Cậu khó khăn cử động đôi tay,khóe mặt giật giật,xộc vào mũi cậu là mùi thuốc khử trùng. Cậu đưa tay nhu nhu mắt rồi nặng nhọc mở mắt ra. Cậu nhìn thấy màu trắng,thật nhiều màu trắng,mọi thứ nhạt nhòa rồi dần dần trở lên rõ nét.

Bác sĩ hươ hươ tay trước mắt nó ,nhẹ nhàng nói:

- Cậu có nhìn thấy gì không?

- Ừm,có.

Ông chỉ lên bảng chữ ở xa xa:

- Có thể đọc hàng đầu tiên cho tôi biết chứ?

- H L S U F H F

- Hàng thứ hai?

- D F G U Y F I

- Thứ ba thì sao?

- 0 4 7 8 4 2 7 4

- Tốt rồi,cậu chỉ cần tiếp nước và uống thuốc đều đặn hằng ngày là được.

Nói rồi bác sĩ tiêm cho cậu một liều an thần rồi mang theo ý tá ra ngoài,cậu gọi với theo:

- Bác sĩ

- Chàng trai,có chuyện gì?

- Bác sĩ có thể không báo cho gia đình cháu được không? Viện phí cháu sẽ tự lo liệu được.

-... Ừm,được thôi,nếu đó là yêu cầu của cậu.

- Cảm ơn bác sĩ.

- Không có gì,nghỉ ngơi đi chàng trai.

Đợi bác sĩ đi rồi,đột nhiên có một bóng người lao về phía cậu,ôm choàng lấy,nức nở khóc:

- Isaac, Isaac,huu

Là Chi

- Ừ,tớ không sao rồi,Gil đâu,cậu ấy có sao không?

Chi hơi ngừng lại,có chút nghẹn ngào mà nói:

- Sao cậu không hỏi tớ? Lại hỏi Gil?

- À,ừm thì cậu đã ở đây rồi mà.

Cậu ngại ngùng gãi gãi đầu,đụng đến vết thương khiến cậu nhăn mặt,rên một tiếng.

- Cậu sao thế,tớ tớ.. tớ gọi bác sĩ.

Chipu luông cuống nói. Isaac vội vàng kéo tay cô,cố gắng trấn an:

- Tớ không sao,không có việc gì,cử động hơi đau một chút thôi mà.

- Thật không?

Chipu nghi ngờ hỏi.

- Ừ,thật mà! Vậy nói xem Gil ở đâu? Cậu ấy có sao không Chi?

-Chị ấy...chị ấy không sao,đang điều trị ở phòng bên cạnh rồi,bác sĩ đã kiểm tra,không sao đâu.

Chi xua xua tay,cười cười nói.

- Ừ,tớ đi qua xem một lát.

- Không được,cậu còn bị đau mà,không đi được đâu,lát tớ bảo Gil sang là được mà,cậu cứ nghỉ ngơi đi.

- ... Ừm

Isaac có cảm giác,có thứ gì đó mà cậu không được biết,cảm giác rất không thoải mái,nhưng cậu cũng không nghĩ được nhiều,liều thuốc an thần ban nãy khẽ khàng đưa cậu vào giấc ngủ.

Bên tai cậu còn nghe thấy tiếng ai thút thít:

- Isaac à,tớ xin lỗi,tớ bắt buộc phải làm thế,đừng trách tớ mà,chỉ vì tớ yêu cậu thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro