TỘI LỖI & KẾT THÚC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cậu dậy rồi à? Tớ gọt táo nè,cậu ăn một chút nhé

- Ừm,cám ơn,cậu cứ để đó đi.

- Thôi mà,ăn chút đi,a a

- Thôi nào,Chipu,Gil đâu,sao còn chưa thấy cậu ấy?

- À,chị ấy...

- ...

- chị ấy...

- Chi,cậu còn giấu tớ chuyện gì?

Cậu nổi giận. Đã ba ngày cậu không thấy Gil,không biết bệnh tình của nó như thế nào,tính tình nó khó chịu,không biết có uống thuốc không. Cả đồ ăn nữa,bệnh viện đồ ăn ghê chết đi được,lại không tươi,cái người hay càn nhằn kia có khi nào nhịn đói mà gầy tong gầy teo không nữa. Cậu xoa xoa đầu.

Cậu thừa nhận,cậu nhớ nó. Cậu nhớ nó lắm.

Từ khi hai đứa biết nhau,chưa bao giờ nó và cậu xa nhau lâu ngày như vậy.

Giờ nhớ lại thời gian vui vẻ trước kia,cậu bất chợt nhận ra: Nó dành cho cậu biết bao nhẫn lại,biết bao quan tâm,biết bao nhân nhượng.

Cậu nhớ nụ cười hiếm hoi của nó,nhớ cái vỗ trán đầy bất lực,nhớ cách cách nó khinh khỉnh từ chối những lời tỏ tình,nhớ cái cách mà nó bảo vệ cậu...

- Chipu cậu nói thật ra đi.

Cậu buông xuôi nói. Chipu mắt đỏ hoe,đột nhiên òa lên khóc nức nở.

Rồi cô kể cho cậu nghe toàn bộ sự thật.

Cô không mong cậu tha thứ,chỉ mong cậu có thể sống thật hạnh phúc............

.............

Một câu chuyện thật dài được kể.

Hai con người ngồi trên giường bệnh.

Chàng trai vẻ mặt mịt mờ.

Cô gái kể bằng giọng thút thít thi thoảng kèm theo những cái nấc dài............

..................................

Biệt thự phía tây đảo Phú Quốc.

17:00

Nó ngồi trên ghế tựa,nhìn về phía hoàng hôn xa xa.

Nó muốn nâng tay lên vỗ trán như thường lệ , nhưng nó không làm được.

Tay chân nó bây giờ,đã không còn cảm giác.

Nhìn về chân trời,tim nó thắt lại,nó nhớ về buổi chiều ngày hôm ấy.

...................

Nó mơ màng tỉnh dậy,đầu nó đau,tay chân nó rã rời,chưa bao giờ nó cảm thấy mình bất lực đến thế. Điều duy nhất nó làm được lúc này là khẽ chuyển động cái đầu.

Cô ý tá bên cạnh vui mừng nói:

- Bác sĩ! Bác sĩ! Bệnh nhân Thanh Trúc đã tỉnh lại.

Lục đục một hổi,nó cảm giác có thứ máy móc nào đó chạm vào chân tay nó,cảm giác đó chỉ thoáng đến rồi thoáng đi,nó không thể nhấc tay,không thể cử động chân.

Nó hoảng sợ.

Cảm giác như bị rơi vào một hố sâu hun hút không thấy đáy.

Nó sợ.

Nó làm sao thế này?

Nó liều mạng giơ chân giơ tay,nó liều mạng cử động.

Nhưng những gì bác sĩ nhìn thấy là nó đang liều mạng kích động.liều mạng gào thét.

Ông biết nó shock,biết nó chịu đả kích quá lớn rồi.

Ông nhờ y tá mang đến kim tiêm,đâm vào cánh tay nó,truyền thứ thuốc an thần vào cho nó.

Chưa bao giờ nó thèm cái cảm giác được đau đến thế. Nó muốn,nó thèm,nó thỉnh cầu ông trời cho nó cảm giác được đau.

Nó không muốn bị liệt! Nó không muốn!

Tại sao không cho nó chết đi? Tại sao dày vò nó!

Nó gào khóc,như một đứa trẻ con. Khóc như chưa bao giờ được khóc,tim nó quặn lại từng đợt.

Nó có thể làm gì với cái cơ thể tồi tàn này đây?

Nó thể bảo vệ ai,nó có thể yêu ai đây?

Tại sao không cho nó chết? Tại sao?

Nó thiếp đi ngủ khi nước mắt không ngừng rơi.

Nó phải ngủ,một giấc ngủ ép buộc.

............

Cửa phòng bệnh.

- Ông chắc chắn chứ?

- Tiểu thư,tôi có thể nào lừa cô chứ? Nhóc đó thật sự đã bị liệt cả ....

- Không nói nữa! Được rồi,ông có thể đi! Làm việc mà ông phải làm đi!

Tiếng đế giày chạm vào mặt sàn dần dần truyền ra xa,rồi mất hút.

Chỉ còn lại mình cô.

Cô đứng bên ngoài cửa,nhìn Gil trong trạng thái kích động mà gào thét kia. Tim cô như bị cắt từng mảnh. Cô và nó đã cùng nhau nắm tay đi qua cả thời thơ ấu,có lí nào cô không thương nó chứ.

Nhưng,mọi chuyện đã đến nước này,cô không còn cách nào khác.

- Gil,đừng trách Em, hãy tự hỏi ngày xưa chị đã làm gì với em đừng oán ai,Gil nhé.

.....................

...............

................

...............

...................

Ba năm sau.

Đại học CIB.

- Nhanh lên,lễ tốt nghiệp sắp diễn ra rồi.

- Ừ ừ,tới đây.

- Nhìn xem,cái váy maxi này của tớ đẹp không?

- Ừ đẹp.

- Ra đây tớ thoa cho ít son,lem hết rồi kìa.

- À,các cậu biết tin gì chưa?

- Gì?

- Còn nhớ Hotboy Gil Lê học cùng mình ba năm trước không?

- Ừ,nhớ,đẹp trai như thế mà không nhớ thì hóa dở được,công nhận anh ấy đẹp trai,đáng tiếc mới học được có một kì liền bặt vô âm tín.

- Ừ,người ta bảo anh ý bị mất tích trong một lần đi du lịch.

- Đúng là hồng nhan bạc mệnh mà.

- Thôi đi mấy bà,người ta là con gái đó,Tomboy đó!

- Cái gì!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Thật á?!! Không,tao không tin!!

- OMG! Tao vỡ tim đây.

- Ờ,chúng mày cứ gào thét đi,tao mới đầu cũng như bọn mày thôi,khéo còn hơn ý.

- Sao mày biết.

- Tất nhiên là biết rồi, Lê Thanh Trúc,nghệ danh :Gil, sinh ngày 8/7 ,cung cự giải,là người mẫu nữ độc quyền của hãng thời trang Teenger.

- Úi,báo ở đâu đấy,cho tao coi mới

- Trời ơi,mấy ảnh này mới đẹp trai này,người thế này mà là con gái tiếc nhỉ?

- Ừ,mà mấy bà không nhanh nhanh lên trễ giờ đừng than nhá!

- Chết,hơn 9h rồi kìa,đi thôi,đi thôi.

.....

Đám người lục tục kéo đi,quyển báo nọ liền hoa hoa lệ rơi xuống đất.

Một người cúi xuống,đem tờ báo nhặt lên,phủi đi cát bụi.

Nhìn người mẫu trong ảnh,cậu khẽ mỉm cười.

Phải,người nọ chính là Isaac,hôm nay là lễ tốt nghiệp của cậu và Chipu

Trong thời gian học tại CIB,cậu đã đi làm past time,sau đó có chút vốn,cậu mở một công ti lập trình nhỏ.

Mới đầu công ti gặp nhiều khó khăn,cũng chỉ có một mình cậu gánh vác. May là qua thời gian,có người mua cổ phiếu công ti ,đồng ý đầu tư cho các dự án,thế là công ti trở lên khấm khá.

Trong ba năm này cậu như diều gặp gió,tiếp tục thành công trong công việc.

Công ti của tập đoàn Phạm Thị bây giờ đã trở thành điểm đến của tất cả các nhà đầu tư. Tổng giám đốc trẻ tuổi như cậu,hiển nhiên trở thành cái gai trong mắt của các công ti khác. May mắn cậu có những đồng nghiệp hết lòng trợ giúp,công ti được như ngày hôm nay,một phần cũng là nhờ có họ.

Cậu khẽ nâng tờ báo,cẩn thận xé ra trang có người mẫu ảnh,nhẹ nhàng gấp nó để lại trong túi quần.

Đồ tây trắng,quần Jean. Cậu thích mặc như vậy.

- Isaac. Đợi lâu không? Mình vào đi

- Ừm,Chipu cậu tới trễ đó,làm hướng dẫn viên du lịch mà chậm trễ như vầy coi chừng bị đuổi việc đấy.

- Xí,đồ xúi quẩy,thích trù ẻo tớ không.

Cô quàng lấy tay cậu,hai người thân thân mật mật đi vào bữa tiệc trước con mắt trầm trồ khen ngợi của mọi người.

Tiếng nhạc,tiếng trò chuyện,cười đùa cứ thế hòa quyện với nhau.......

Bên kia dãy phố.

Một chàng trai mặc áo somi caro.

Không đúng,là một cô gái mặc áo sơ mi caro đang lững thững đi trên đường. Bỗng nhiên cô va phải một đứa nhóc.

- Úi cha.

- Em có sao không? Cô bé?

- Hứ,em không phải là con gái!

Nhóc con vùng vằng lau nước mũi,chùi vào bộ váy áo màu hồng có in hình Kitty. Cô cười cười:

- Nhìn em mặc vậy mà không phải con gái sao?

- Không phải,không phải,anh không biết gì hết!

- Haha,chị là con gái cưng ơi.

Nhóc ngẩn ngơ nhìn cô,bỗng nhiên có tiếng gọi,nó giật bắn người trốn sau lưng cô.

- À,xin lỗi em,Bảo Bảo nhà chị có làm gì phiền không?

- À,không sao đâu chị,hì hì

- Ừ,tại chị mặc cho nó váy nên nó mới thế đấy. Cũng tại vì hôm nọ chị đi coi bói,người ta nói nó phải mặc đồ con gái mới sống tốt được nên chị mới...

Cô ngừng cười.

Trong đầu cô có cái gì đó chợt lóe.

Nụ cười ấy.

Tủ quần áo Kitty ấy.

Sao cô lại không nghĩ ra nhỉ?

Cô tạm biệt chị kia rồi vội vàng đến Đại học CIB,nơi Isaac và Chipu đang dự lễ tốt nghiệp.

Phải,cô gái ấy chính là Gil.

...........

.........

.....

Cổng trường

- Cậu nói gì cơ? Công ti có văn kiện gấp cần kí à? Chờ tôi một lát,15' nữa tôi đến.

Cậu vội vàng tra số điện thoại của Chipu,định thông báo cho cô một tiếng.

- Hê,nhóc thích mặc váy Kitty,tớ mang kẹo đến này,cậu có còn thích ăn không?

Chiếc điện thoại không còn vật đỡ rơi xuống sàn gạch.

Cậu không tin vào mắt mình.

Khuôn mặt ấy,điệu bộ ấy.

- Gillllllllllll!!!!!!!

- Ping pong,tớ đã trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro