NGOẠI TRUYỆN: SỰ THẬT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chipu nép mình đằng sau cánh cửa.

Cô thấy Isaac ra ngoài lâu quá,định bụng sẽ ra gọi cậu quay lại hội trường,nhưng không ngờ khi cô ra đến nơi thì đã thấy Isaac đang ôm một chàng trai,à không,một cô gái,người đó chính là Gil

Cô biết Gil sẽ trở về,chỉ là không ngờ lại đúng vào ngày hôm nay...

Đã 3 năm trôi qua,cô đã ở bên chăm sóc Isaac thay Gil,cũng đã đến lúc cô trả lại cậu cho Gil rồi.

Cô khẽ tựa lưng vào cánh cửa,môi khẽ dương lên nụ cười,thế nhưng đôi mắt nhắm nghiền lại khẽ chảy hai hàng lệ.

Cô yêu Isaac,một tình yêu không thể diễn tả bằng lời.

Thế nhưng cô không dám nói cho cậu biết,cô sợ cậu từ chối,sợ cậu ghét bỏ cô. Vì thế cô hài lòng với cuộc sống được ở bên cậu mỗi ngày,như một người bạn.

Lỗi lầm cô đã gây ra,Isaac sớm đã tha thứ,cậu nói cô không có lỗi,nhưng thâm tâm cô lại không cho là như vậy. Cô vẫn luôn oán trách mình tại sao lại độc ác tới vậy,tại sao lại có thể làm điều đó với Gil - người luôn che chở và bảo vệ cô? Cô hận chính cô của ngày ấy...

****************************

Ba năm trước,tại bệnh viện.

- Alo? Kan? Ông Kan phải không? Là tôi,Chi đây.

- Tiểu thư? Có chuyện gì vậy? Cô bị thương sao?

- Không phải tôi,là Gil,chị ấy bị thương,ông mau tới bệnh viện ,khu X đi,mau lên,nguy kịch lắm rồi!

- Ok Ok tiểu thư của tôi ơi,tôi đến liền đây.

.

.

.

.

.

.

- Sao rồi,chị ấy có sao không?

- Cơ tay và chân do hoạt động quá sức,bị tổn thương nghiêm trọng,xương sườn gãy 3 cái,xương ống chân rạn 5cm,tay trật khớp. Tiểu thư,cô nói xem?

- Có thể chữa không?

- À,đương nhiên,bất quá đối với y thuật nước ta thì có vẻ hơi khó.

- ...

- Bây giờ Gil đang trong tình trạng liệt tạm thời.

-...

- Chỉ còn cách đưa sang nước ngoài chữa trị,à,cô mau quyết định đi,việc này nếu không nhanh,chỉ e cô ấy liệt hoàn toàn mất,đến lúc đó việc chạy chữa sẽ còn khó hơn. Cô nên xem xét về khoản viện phí,thuốc thang bên nước ngoài không phải là một con số nhỏ đâu.

- Ừm... đã biết,ông về đi.

- Chậc,được thôi,có gì alo cho tôi.

- Ừm...

...

...

...

...

...

Trở về căn hộ,Chipu ngồi lặng người trên ghế bành.

Cô đã suy nghĩ rất nhiều.

Trăn trở cũng rất nhiều. Bất giác cô đưa tay chạm nhẹ vào đôi chân trần của mình.

Đôi chân cô rất lạnh,dĩ nhiên,vì nó làm từ nhựa tổng hợp loại tân tiến nhất. Cô đã mất đi đôi chân vào vụ tai nạn năm cô lên 10.

Mùa hè năm ấy,gia đình cô và gia đình Gil rủ nhau đi picnic trong rừng rậm,vì muốn có sự kích thích nên họ thuê thêm hai người hướng dẫn viên và ngủ lại qua đêm trong rừng. Ngày ấy cô và Gil đều rất hiếu động, tinh nghịch,Gil muốn đi tham quan khu rừn vào ban đêm,nhưng lại sợ bố mẹ không cho phép,thế là một mình nó liều lĩnh trốn vào rừng, tất nhiên,cô cũng đi theo.

Lạc đường. Tiếng chó soi tru. Tiếng bước chân trong đêm. Tiếng cành củi gãy. Tiếng cú rừng... tất cả như một miền kí ức dội thẳng vào tâm trí cô. Thế rồi sau 2h đi lang thang trong rừng,cô lạc mất Gil,cô khản cổ goi,nước mắt dàn dụa tự bao giờ,thế rồi cô lọt vào một cái hố bẫy thú rừng,hố rất sâu và tối như mực,có rất nhiều ống tre chổng ngược lên trên,to và nhọn. Đối với thân thể một bé gái 10 tuổi như cô,chừng ấy cũng đủ để tàn phá cả một con người,cô đã mất đi đôi chân vào buổi tối định mệnh ấy,thế nhưng việc không dừng lại ở đó,lũ sói hoang ngủi thấy mùi máu thi nhau chạy tới,chúng gào thét bên trên cái hố,lăm le muốn cắn nuốt cô. Cô quá hoảng sợ,cô không còn dám kêu gào hay khóc thét,cô chỉ trân trân mở to đôi mắt,đối với cô mà nói,tất cả đã đi qua sự giới hạn mất rồi.

Ngay lúc một con sói định liều lĩnh lao xuống cắn cô thì một bóng đen nho nhỏ xuất hiện,nhờ ánh trăng cô nhận ra Gil. Nước mắt cô như vỡ òa ra,nức nở:

- GIL... GIL... GIL...

Bóng đen ấy thoáng ngừng lại rồi tiếp tục lăn xả vào vòng vây của lũ chó sói rừng.

Từng vệt máu tung tóe,từng tiếng tru dài thảm thiết... Tất cả được đóng kín trong trí nhớ của cô. Sau lần ấy,cô mất đi đôi chân,và cũng mất đi một phần kí ức . Đáng lẽ,kí ức kinh khủng kia sẽ mãi mãi bị chôn vùi,nếu không có cái ngày của ba năm trước,cảnh Gil lao vào lũ côn đồ,cảnh Gil liều mình đấu với bọn chúng tựa nhưu một chiếc chìa khóa,mở ra cánh cửa đã bị niêm phong trong tâm hồn cô,một miền kí ức không tên đã quay trở về.

Và cô của ngày ấy hận Gil!

Nếu không phải vì Gil ham chơi,cô sẽ không mất đi đôi chân,nếu không phải vì Gil,cô đã không phải chịu bao nhiêu ấm ức vì bị bạn bè trêu trọc,nếu không phải vì Gil,cô cũng không cần phải tự ti ngần ấy năm vì nghĩ rằng mình không bằng người...

Và một phút oán hận ấy,một phút sai lầm ấy,đã đổi lại bằng ba năm chữa trị của Gil

Cô đã không nhanh chóng chữa bệnh cho Gil mà cứ kéo dài thời gian nằm bệnh,cô biết làm thế là không tốt,nhưng cô không cản lại được hành vi tội lỗi của mình.

Cho đến một ngày cô kể hết mọi việc cho Isaac.

Nhờ có cậu,cô hiểu ra rất nhiều điều.

Nếu ngày hôm ấy không có Gil,có lẽ cô đã bị sói làm thịt. Cô bị bạn bè trêu,Gil đánh họ. Cô cảm thấy tự ti,Gil kể chuyện cười,đưa cô đi đến các bệnh viện trẻ em khuyết tật làm từ thiện,để cô thấy rằng mình vẫn còn may mắn biết bao.

Cô không bằng người,vì cô hơn người,hơn người ở chỗ,cô có Gil.

Và rồi cô quyết định không thông báo việc này cho gia đình. Cô nói dối rằng Gil vẫn đi học,lễ tết thì nói nó bị ốm,làm luận văn hay đại loại thế,và lặng lẽ làm thêm kiếm tiền để Gil chữa bệnh. Đó là cách duy nhất khiến trái tim cô bớt tội lỗi,và cảm thấy an lành hơn.

Ba năm rồi,cuối cùng Gil đã trở lại.

Isaac đã từng nói với cô,cậu thích Gil,thích tính tình lúc nóng lúc lạnh của Gil,thích trái tim ấm áp của nó,thích cái cách mà nó bảo vệ người khác,thích nhiều lắm. Những lúc như thế,cô sẽ chỉ cười thật hiền,kể cho Isaac về sở thích,về hình ảnh Gil trong quá khứ,dễ thương ra sao,đáng yêu thế nào...

Cô không có quyền tranh giành Isaac với Gil.

Cô lặng lẽ chấp nhận sự thật rằng hai người bọn họ là một đôi thật sự.

KÍNH KOONG!!!!!

Cô lau đi giọt lệ vương trên mi mắt,khẽ nói vọng ra:

- Tôi tới đây.

- Ách,chào cô,nghe nói ở đây cho thuê phòng ở chung?

- À,vâng,đúng vậy,mời anh vào trong này.

Cánh cửa khẽ khép lại. Nhưng không phải là khép lại một câu chuyện,mà là mở ra một câu chuyện khác ở đằng sau cánh cửa này.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~END~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro