GẶP GỠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại học CIB.

- Cái gì cơ? Thật á? Con nhỏ ý mà cũng có người yêu sao? Chậc chậc,thế giới đảo lộn thật rồi.

- Xí ,tao thấy con nhỏ đó cũng xinh mà.

- Mày thì biết gì...

- Fancy,đợi tao mới!!!

- Thấy con Lumina mới của thằng ý chưa?

- Hê hê, loa của tao đó,cấm đụng!

Nó dắt xe vào nhà để xe rồi đeo balo vào trường. Những "thứ" đang ồn ào kia tự dưng im lặng đến bất ngờ.

Khung cảnh hỗn độn xung quanh sân trường cộng với sự im lặng đến quỷ dị kia đập vào mắt nó.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi học của nó,à,và dĩ nhiên không phải của mọi người. Tuần trước nó bị sốt,Hani giam nó luôn ở nhà,không cho nó đi học,giờ Hani chuyển vào khu kí túc xá nữ với bạn,nó không thể cứ nằm ở nhà lười mãi,thế nên nó đành vác xác ra trường muộn hơn so với mọi người một tuần. Cũng chỉ là một tuần thôi mà,mọi người làm gì phải nhìn nó như người ngoài hành tinh thế.

Nó chưa kịp lên tiếng thì sân trường lại vỡ òa một lần nữa.

- Má ơi,đẹp trai quá!

- Trời ơi,đẹp trai hơn cả anh Huyn Joong của tao nữa!

- Chết rồi,tao đã chết rồi,không biết anh ấy học lớp nào nhỉ? Mày ơi,đi tìm hiểu đi,mau mau.

-....

Nó ngây người,tự hỏi cái trường này bị sao vậy,một hồi im lặng lại một hồi náo loạn. Chậc,chẳng qua mẹ nó sống chết bắt nó thi trường này,nếu không nó cũng không muốn. Nó học vốn kém,vì cái lý gì bắt nó thi trường Quốc Gia?

Cũng may tổ tiên thương xót nên nó đỗ ,dưới hạng... đậu vớt. Kệ đi,đậu vớt cũng được,miễn là đỗ,khỏi mất công mẹ nó nói ra rả suốt ngày.

Nó vừa đi vừa nghĩ không hề mảy may biết rằng bộ dáng lãng tử phong trần mà lạnh lùng của một Tomboy chính hiệu như nó đã đốn biết bao nhiêu con tim thiếu nữ,tiếng gào thét chính vì vậy mà có xu hướng ngày càng gia tăng.

Mãi cho đến khi một hồi chuông "Reng" báo hiệu vào lớp thì tình hình mới khấm khá lên một chút.

Tiết đầu là Tiếng anh của giáo viên chủ nhiệm.

Nó không biết phòng nghe nhìn ở đâu,nên kéo tay một bạn nữ để hỏi đường. Ngay lập tức một màn nủi nửa phun trào từ mũi (chảy máu cam đó) diễn ra trước mặt nó. Chà,sinh viên ngày nay ngày càng yêu ớt,kéo có chút tay mà cũng sịt máu mũi,chậc,cũng may từ nhỏ nó đã luyện Karatedo nên thân thể phát triển bình thường,vô cùng khỏe mạnh,trừ một chỗ,à,chính là núi Tản Viên nhân đôi đó. Thực ra nó không cần tới bộ phận đó làm gì,nên là,cứ kệ đi,chả liên quan.

Cuối cùng với sự nhẫn lại ít ỏi,nó hỏi được đường.

Lúc nó vào lớp thì đã đã thấy giáo viên vào rồi,một cô giáo,chính ra là một bà giáo đang nói "Tiếng Anh",đại khái là như thế. Nó đứng ở cửa lớp,thản nhiên nói:

- Thưa cô,em vào lớp.

Cô giáo nhấc nhấc gọng kính,nhìn nó hỏi:

- Trò là ai?

- Em là Lê Thanh Trúc

Cô giáo thoáng ngạc nhiên , rồi quay sang cả lớp nói:

- Các trò,tuần trước có một bạn nghỉ học do bị ốm,hôm nay trò ấy đi đã đi học trở lại. Trúc,em vào tự giới thiệu đi.

Nghe thấy thế,nó bước vào lớp,chính xác là giảng đường với khoảng 100 người. Nó hờ hững nói.

- Mình tên Lê Thanh Trúc, các bạn cứ gọi mình là Gil.

Im lặng,thật sự là một mảnh im lặng.

Cô giáo đẩy đẩy gọng kính lần nữa rồi nhìn nó nói:

- Được rồi,trò xuống lớp tìm một chỗ trống ngồi đi.

Dứt lời,một loạt âm thanh đổ vỡ bịch bịch vang lên. Cô giáo cùng nó quay lại nhìn,một loạt nam sinh trong phòng bị nữ sinh đẩy ra khỏi chỗ,sau đó e thẹn tạo dáng ,ánh mắt như muốn nói " Chỗ em trống nè anh Gil~~~~".

Còn các nam sinh thì uất hận thu dọn sách vở xuống góc lớp,nơi có một câu nam sinh viên đeo cặp kính Nobita to sụ ngồi mân mê trang sách,cậu đọc xem chừng rất hăng say,không nhận thấy không khí trong lớp học đang dần thay đổi.

Nó cảm thán,thì ra trong lớp này cũng có người bình thường. Thế rồi thản nhiên đi qua bao ánh mắt mong chờ của nữ sinh,xuống góc lớp ngồi bàn kế bên của cậu kính Nobita. Cậu đẩy đẩy gọng kính,cười với nó tỏ ý chào,nó thấy thế cũng chỉ gật đầu cho có lệ. Rồi tiết học lại bắt đầu.

....

...

Đợi đến lúc nó đếm được chiếc là thứ 4089 của cây bàng ngoài cửa sổ thì cũng là lúc kết thúc tiết học cuối cùng. Nó vươn tay, vặn vặn người, để sách vào balo rồi hết sức khoái hoạt mà ra về,trong khi những người khác còn đang lục đục chỉ trỏ nó.

Trường Đại học giờ tan trường đông nghịt,toàn người là người. Tính nó ghét chen chúc,đụng chạm vào người khác,nên ngay khi nó nhìn vào dòng người đang xô đẩy kia,không nói hai lời đi thẳng lên tầng thượng chờ giờ cao điểm đi qua.

Chưa mở cửa sân thượng nó đã nghe thấy có tiếng người. Nghĩ rằng có người cũng ghét chen chúc như nó nên cũng không lấy gì làm lạ,chỉ là,giọng nói sao mà giống bọn nam sinh cùng lớp thế không biết,cả cái nghiến răng cũng giống.

- Thái độ mày hôm nay là thế nào? Khinh bỉ bọn tao sao? À mày giỏi! Này thì khinh,này thì bỉ!

Mội một từ vang lên đều kèm theo những tiếng thụi huỳnh huỵch. "Chậc,thì ra có đánh nhau sao? Lại cái bọn thanh niên choai choai thích khoe mẽ.Thôi kệ chúng nó đi,không phải việc của mình",nó nghĩ,toan bỏ đi kiếm chỗ khác ngồi chờ nhưng câu nói tiếp theo của bọn nam sinh khiến nó không khỏi cau mày dừng bước.

- Sao,mày ý kiến gì,cái thằng đàn bà kia. Các cụ đây ghét nhất là cái kiểu đàn bà không ra đàn bà,đàn ông không ra đàn ông như lũ chúng mày.

- Hê hê,đại ca,làm gì mà nói nặng với em nó thế,dù gì em nó cũng là "tiểu thư con nhà khuê các" mà,phải không chúng mày,hahaha.

- Hừ,tao cóc cần biết,mẹ kiếp,hôm nay cụ mày đã đủ bực mình với cái thằng đi trễ kia rồi,giờ lại còn đến lượt...

Tên được gọi là đại ca còn chưa nói hết câu mặt đã bị một thân ảnh đá mạnh sang một bên,ước chừng là gãy một vài cái răng cửa,đại khái là nó đang tạo điều kiện cho mấy tay nha sĩ có việc làm thôi mà. Hi vọng sư phụ không trách tội nó việc đánh người không biết võ. Nó tâm tâm niệm niệm thấy lí do tạo công ăn việc làm có vẻ hết sức hợp lí,liền hài lòng nhìn lũ nam sinh kia,giương mắt,cao ngạo nói:

- Ghét đàn ông không ra đàn ông,đàn bà không ra đàn bà phải không? Thế thì xin lỗi,mày vừa bị một đứa như thế đá vào mặt đấy!

Hừ,nó ghét nhất người nào nói nói ra cái từ đấy. Ngày bé nó đã bị bao nhiêu đứa con trai xỉa xói vẻ bề ngoài không nữ tính của mình,nên nó dị ứng,dị ứng với những câu đại loại như "đàn bà không ra đàn bà" của thằng cầm xỏ kia. Làm bạn với nó,hẳn sẽ biết đây là đại kị của nó,tốt nhất đừng có nhỡ miệng nói ra,kẻo lại "răng bay,vạ gió" như tên kia.

"Đại ca" nghe nó nói,uất hận đến nỗi không thể nói được một câu hoàn chỉnh:

- Mày... mày...

- Tao thì làm sao?

- Bọn mày,đánh nó cho tao.

Tức thì một đám nam sinh thân mình đô con lao về phía nó. Nó nhanh lẹ lách mình rồi dùng tay vặn cánh tay của một tên,lấy nó làm điểm tựa nhảy lên tung cú đá vào tên đứng bên cạnh,thuận đà đá vào chân phải của tên đang xoay người định tấn công nó. Khi nó vừa tiếp đất,một cú đấm như trời giáng lao đến,nó nhanh nhẹn dịch sang bên phải trong tích tách,tay trái tựa như rắn,trườn trên cánh tay đang giơ nắm đấm còn chưa kịp thu hồi kia,nó dùng sức khép năm ngón rồi đột ngột chặt mạnh về phía cổ của nam sinh nọ,khiến hắn lao thẳng sang vách tường bên kia.

Trong nháy mắt,bọn đàn em của "Đại ca" đều nằm bất động trên sàn gạch mát lạnh của tầng thượng.

- Mày... mày hãy nhớ mặt tao!

- Ờ.

Nó hờ hững đáp rồi xoay người nhìn thẳng vào cậu bạn đang ngồi dựa tường,trong mắt cậu dường như không có tia ngạc nhiên nào cả. "Đại ca" và bọn đàn em đã mau chóng lẩn đi từ khi nào không rõ.

Nó nheo nheo mắt nhìn người trước mặt,hóa ra là cậu bạn Nobita. Cậu bỏ kính ra nhìn có vẻ là lạ,lại có chút gì đó hiền lành như con gái,thảo nào bị bọn kia bắt nạt,nó chẹp miệng rồi tốt bụng bảo:

- Cậu đứng lên được chứ?

Cậu xua tay với nó,cười hiền:

- Không sao đâu,tớ ổn mà.

Nói rồi cậu đứng dậy,phủi đất cát trên người,lau đi vệt máu ở khóe môi rồi cười cười nói:

- Cảm ơn cậu nhé.

- Nếu cậu cảm thấy biết ơn thì đứng trước mặt tôi đừng có cười cái kiểu đó.

Bình sinh nó ghét nhất người nào thích giả vờ,mà cái người trước mặt này lại cứ giương lên cái nụ cười giả dối chết tiệt ấy,lại còn ba hoa cái gì mà "không sao,tớ ổn mà",đau thì nói,ghét thì chửi,đây là phương châm sống của nó.

Cậu hơi khựng lại một chút rồi lại cười cười nói:

- Ừ,tớ biết rồi.

Hừ,lại cái kiểu đó,nó chán ghét không cả buồn nói nữa,quay người đi xuống hành lang,trong lòng nghĩ không muốn dây dưa với người này nữa.

Nó đi rồi,chỉ còn mình cậu trên tầng thượng,cậu ngồi xuống,dựa lưng vào tường,nhìn về phía trời xanh,khe khẽ nói:

- Chà,biết phải làm sao đây? Bé mít ướt à,có người nói ghét nụ cười của tớ,cậu thì sao?

................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro