KÝ ỨC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều lạnh.

Tiếng trẻ con thút thít trong vườn hấp dẫn ánh mắt của một nhóc.

Nhóc vươn tay bé nhỏ vạch hàng rào bằng cây ra thành một cái lỗ nhỏ đủ cho nhóc chui qua,mấy chiếc lá còn xót vương lại trên bộ quần áo mùa đông màu hồng phấn có in hình Kitty .

Một cô bé con đang ngồi trong một góc vườn,cô bé gục mặt vào hai cánh tay,thân mình khẽ run run sau mỗi tiếng nấc.

- Này bạn,mẹ tớ nói trẻ con khóc nhè xấu lắm đấy.

Cô bé không nói gì,chỉ úp mặt khóc tiếp,cũng không ngẩng lên nhìn nhóc.

- Í,mẹ tớ còn bảo,khóc nhè là hư,ông già Noen không tặng quà cho trẻ hư đâu,tối nay ông ấy đến rồi,bạn cứ khóc vầy là sẽ không được quà đâu,tớ ... tớ nói thật đấy.

Nhóc tìm cách dỗ cô bé ngừng khóc,tay chân luống ca luống cuống. Mỗi lần nhóc khóc ầm lên làm nũng,không phải là mẹ chỉ nói có mấy câu như vậy là nhóc nín ngay lập tức sao. Sao bạn nhỏ này lại không như vậy ? Hu,làm thế nào bây giờ,bố nói làm người khác khóc là hư,sẽ không cho kẹo nữa,hu,làm thế nào bây giờ. Nghĩ rồi tự dưng nhóc cũng khóc ầm lên,còn to hơn cả cô bé. Cô bé nghe thấy ngẩng đầu lên,nhìn nhóc quái dị:

- Hức,cậu khóc cái gì chứ,hức,ai làm gì cậu chứ.

- Oa huhu,bố tớ không cho tớ kẹo nữa.

- Hức,tại sao bố cậu không cho cơ?

- Hu,tại tớ không làm cho bạn nín huhu

Cô nhóc nghe thấy thế,giương lên nụ cười hiếm hoi:

- Làm gì có lí do mắc cười thế chứ?

- Thật mà,huhu

Cô cười cười,nhanh chóng bịt lỗ tai để khỏi phải hứng âm thanh choe chóe của nhóc:

- Cậu nín đi,tớ không khóc nữa rồi, cậu mà khóc nữa tớ bảo bố cậu không cho cậu kẹo nữa nhá.

Âm thanh im bặt,chỉ còn nghe tiếng gió hiu hiu thổi...

Cô nhóc chịu không nổi mà "phốc xuy" cười to thành tiếng:

- Hahaha ,cậu thích kẹo vậy sao?

- Ừa,tớ thích lắm,ngọt ngọt,mềm mềm,thơm thơm.

Cô nhóc nhìn đến bộ dáng thèm thuồng của nhóc,không nhịn được mà lại cười tiếp:

- Hihihi,vậy mai mốt qua nhà tớ,tớ cho cậu nha,nhà tớ nhiều lắm hihi

- Oa,thật chứ ? Hay quá,à,mẹ nói không được lấy đồ của người khác miễn phí đâu,hay vậy đi,tớ tặng cậu cái vòng cổ này,cậu tặng tớ kẹo,vậy nha?

Ánh mắt nhóc ánh lên những tia mong chờ không thể che dấu.

Cô bé buồn cười nhìn nhóc,môi nhỏ giương lên lộ ra cái má lúm đồng tiền:

- Ừa hì hì

- Hì hì,bạn cười rồi nè,có má lúm thích thật đấy,cười lên nhìn dễ thương,tớ cũng muốn có.

Cô bé lại gần nhóc thơm thơm vào má nhóc một cái:

- Mẹ tớ bảo thơm thơm như vậy là có má lúm đó.

- Oa,thật vậy hả,hihi,cám ơn cậu,ý,mẹ tớ gọi rồi,mai tớ lại qua nha.

- Ừa,pai pai.

Nhóc đi rồi chỉ còn lại cô bé ngồi cầm chiếc vòng xoay qua xoay lại,rồi cuối cùng cũng đeo lên cổ. "Về thôi,phải khoe với mẹ mình có bạn tốt rồi mới được hihi" Cô tự nghĩ rồi đứng dậy phủi quần áo rồi tung tăng chạy vào phòng,quên luôn lí do tại sao mình chui vào vườn khóc.

...

Ngày thứ 2

Cô bé ra vườn hoa đợi nhóc,tay cầm một túi kẹo mẹ chuẩn bị cho cô. Một lát sau,nhóc đến,chiếc đầm xinh xắn gắn nơ,áo choàng Kitty màu đỏ.

- Hihi,cậu nhìn xem,ông già Noen tặng tớ áo đó,đẹp không?

Nhóc xoay xoay để cô bé có thể nhìn rõ.

- Hi,dễ thương quá,cậu nhiều váy dễ thương nhỉ,tớ toàn quần ngắn ngắn thui,nhưng mà tớ thích như thế cơ hì hì. À,tớ mang kẹo nè,cậu xem cậu xem.

Chiều hôm ấy,tiếng cười đùa vang cả khu vườn nhỏ. Thi thoảng lại nghe thấy tiếng hát non nớt của đứa trẻ con vang lên ,rồi lại tiếng trẻ con phá lên cười.....

.............

Reng rengggggggggggggggggggggggggggg

BỊCH!!!!

Á!

Ui da!

Nó xoa xoa cục u trên đầu,vuốt lại mái tóc ngắn ngủn.

Đây là buổi sáng thứ 15 trong tháng này nó bị ngã xuống gầm giường. Kể ra thì nó cũng có duyên với sàn nhà ghê đấy chứ.

Nó cười khổ rồi xếp gọn chăn ,đi đánh răng rửa mặt và chuẩn bị bữa sáng. Không có gì nhiều,chỉ có Sanwich và sữa. Haizz,đã lâu lắm rồi nó mới mơ lại giấc mơ ấy. Thực ra đó không phải là giác mơ,đó là một phần kí ức của nó,một phần kí ức về một cô nhóc mặc váy hoa cài nơ,áo Kitty hồng phấn - người bạn thưở nhỏ mà nó vô cùng thân thiết. Chỉ tiếc là sau đó,cô nhóc chuyển nhà,theo gia đình lên thành phố. Chỉ còn nó ở lại,với vườn hoa,và với bọc kẹo còn chưa kịp tặng....

Tích tắc tích tắc...

Ách,8h rồi,nó trễ học mất,vội vàng mặc quần áo. Nó nhìn thấy chính mình trong gương: một cô gái với khuôn mặt và vóc dáng của một thằng boy điển trai chính hiệu,áo tây trắng sơ vin,quần Jean thụng,Nó đã không còn là cô bé hay khóc ngày nào trong giấc mơ nữa rồi. Thuận tay với lấy mũ bảo hiểm trên móc treo ,nó chạy xuống lầu mở khóa xe moto,phóng đến trường với tốc độ nhanh nhất có thể,vứt ra khỏi bộ nhớ về giấc mơ - kí ức ngày nào.

Nó đâu biết rằng,giấc mơ ấy, chỉ là khởi đầu của một câu chuyện thật dài....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro