HOÁN ĐỔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chim hót. Tiếng bà hàng cháo rao hàng. Tiếng động cơ xe máy nổ...

Nó khẽ cựa mình. Thật đau quá! Sao lại đau thế này? Không phải sau khi chết đi con người ta sẽ không cảm giác được đau đớn sao? Nó tự hỏi chính mình.

Nhu nhu mắt,nó nhìn vào bầu trời vẫn còn xẩm tối. Những âm thanh hỗn tạp của khu chợ bên cạnh vang lên,rất chân thực,nói cho nó biết rằng nó vẫn còn sống . Không biết bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ? Không biết có kịp đi học không nữa. Nó thuận tiện nâng tay trái lên xem giờ. Không thấy có đồng hồ,chậc,chắc tại cú ngã khiến nó bật đi nơi nào rồi. Nó xoa xoa đầu ngồi dậy,đập vào mắt nó chính là thi thể của nó đang nằm bên cạnh. Đúng vậy,đó chính là thi thể của nó! Nó giật mình,nhu nhu mắt rồi cẩn thận mở ra. Người nằm bên cạnh nó,tay nắm chặt lấy tay "nó" vẫn còn đang bất tỉnh. Có khi nào chết rồi không? Người đó mặc quần Jean thụng,áo phông bên ngoài khoác somi caro cộc tay,tay trái đeo chiếc đồng hồ Relex có mặt in hình Tháp Effen,chiếc đồng hồ mà nó thích nhất. Người kia,không thể nghi ngờ chính là nó!

- Trời đất,chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này.

Nó nhỏ giọng nói,phát hiện giọng của mình lúc này có đôi chút giống một người.

- Không thể nào chứ?!

Nó đưa tay sờ sờ lên mặt,gỡ ra cái kính Nobita to sụ. Nó xác nhận,nó và cậu đã xảy ra một chuyện vô cùng quái dị: Hoán đổi thân xác.

Nó hay chính xác là Isaac trong thân thể nó đang khẽ cử động, giật giật mi mắt xem chừng muốn tỉnh dậy.

Nó nhìn thấy chính mình từ từ ngồi dậy,xoa xoa trán,nhu nhu cặp mắt,rồi lại nhìn thẳng vào nó. Giây tiếp theo liền trực tiếp ngất đi.

Khi Isaac tỉnh dậy cũng là 15 phút sau.

- Gil... chuyện gì đang xảy ra thế? Đang... đang mơ phải không?

- ... Vô cùng thương tiếc báo tin là không.

Nó định tát mạnh vào mặt cậu để xác nhận không phải mơ,nhưng lại nghĩ đó rõ ràng là thân thể mình,liền chuyển thành cái véo má.

- Ách,đau quá!

- Không phải mơ,nhận thức được chưa?

- ... Ừ,vậy... vậy chúng ta làm thế nào bây giờ?

Nó suy nghĩ một chút rồi nói:

- Về nhà tôi đã.

Thế là nó cùng cậu lại lén lút chui hàng rào sau trường về. Tại sao phải chui? Vì nó không thể nhảy qua tường với cái thân thể tồi tàn này được.

...............

6h tại nhà Gil.

-..... Cậu nói gì đi chứ.

- Cậu đừng có giục! Tôi đang nghĩ đây!

-...

Đoạn hội thoại này đã diễn ra không dưới 10 lần. Nó với cậu đang ngồi trong phòng khách tiếp tục suy nghĩ.

- Azz,thôi được rồi,chỉ là hoán đổi thôi mà,chắc cũng chỉ vài ngày thôi,tạm thời thì cậu đừng nói với ai chuyện này,nếu không muốn bị coi là thằng thần kinh. Trong thời gian này,cậu sẽ là tôi,còn tôi sẽ là cậu,chúng ta sẽ sắm vai của nhau. Ok?

Isaac gật gật đầu,thực ra thì cậu cũng nghĩ tới việc này rồi,chẳng qua là muốn để nó phát biểu trước thôi.

- À,để phòng trừ bọn khốn kia quay lại trả thù, cậu lúc nào cũng phải theo sát tôi,rõ chưa? Mặc dù cậu nhập thân thể tôi nhưng không có nghĩa là cậu biết Karatedo,chiêu thức thì tôi nhớ nhưng thân thể cậu quá yêu đuối,tốt hơn hết là nên hỗ trợ nhau một chút.

Nó cảm thấy nó nói đặc biệt nhiều,có khi nào là tại thân thể này không? Ừ,chắc chắn tại thân thể này rồi.

- Ừ,vậy tớ dọn qua ở nhà Gil luôn nhé.

- ...

- Thuận tiện nhiều việc mà.

- ... Ừ,trước hết cậu đi tắm đi.

Nó nhìn cậu và nó một thân đất cát,mau me,thật bẩn không chịu nổi,chưa bao giờ nó thấy chính mình dơ hầy lâu như thế này.

- À,ừ,đợi tớ về lấy quần áo.

- Mặc của tôi.

- À,ừ nhỉ,tớ quên mất Nhưng còn cậu?

- Tôi không quen mặc áo người lạ,vẫn mặc áo của tôi.

- Thế thì người khác nhận ra thì sao?

- Cậu lo chính mình trước đi!

Isaac chặc lưỡi,đi vào tủ lấy ra quần ngắn cùng áo phông rồi đi vào phòng tắm. Vị trí đồ trong nhà của Gil cậu đã sớm biết từ lâu rồi. Và đương nhiên vị trí đồ đạc trong phòng Isaac nó cũng không lạ lẫm gì. Cậu nhớ có lần nó chỉ vào một đống quần áo màu hồng có in hình Kitty rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo mấy giờ liền. Cùng chỉ tại mẹ cậu, nói cái gì mà không mang theo đồ con gái sẽ xui xẻo chứ,toàn nói nhảm.

...........

Tiếng nước tí tách,tí tách...

........

- Á Á Á Á Á Á Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Nó chạy vội về phía phòng tắm.

- Có chuyện gì?

- Ách,không,không có gì hết.

Gil nhăn mặt.

Một lát sau Isaac sạch sẽ từ phòng tắm đi ra,mặt hồng hào một cách khả nghi.

Nó cũng không rảnh bận tâm,đại khái là nó bẩn,nó muôn đi tắm.

- Này,Gil.

Isaac gọi với theo nó,nó hơi khựng lại một chút rồi nói:

- Sao?

- Cái kia... Cậu là con gái sao?

- À ừ.

Lại còn thản nhiên thừa nhận. May mà Isaac tự thấy mình tốt bụng,gặp phải người khác thì không biết thế nào.

- Như thế nào? Tôi là con gái hay con trai có gì khác biệt sao?

- À,chính là... cái đó.

Mặt ai đó hồng hào bất thường. Còn ai đó vẫn mặt trắng không hiểu.

- Hừ,đồ thần kinh.

Nó đập mạnh cửa phòng tắm,Isaac xoa trán cười khổ,cậu đã chuẩn bị tinh thần rồi.

- Á Á Á Á Á Á!!!!!!!

Tiếng thét chói tai vang lên. Đó,cậu biết mà.

Gil không mảnh vải che thân chạy ra khỏi phòng tắm,chỉ vào hạ bộ của mình nói:

- Cái chết tiệt gì đây?!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Isaac không nói gì,sùi bọt mép,trực tiếp ngất xỉu lần ba.

....

Khi cậu tình lại cũng là lúc Gil mặc xong quần áo.

Vẫn là phong cách bụi bặm ngày nào.

Thế là 1h sau đó,giáo sư Isaac có bài giảng đầu tiên của cuộc đời mình về giáo dục giới tính với học trò Gil.

.....

7h,hai người ngồi im trong phòng.

Mặt ai đó hồng hào bất thường. E hèm,hiển nhiên là được tẩy não,a di đà phật,tác giả cảm thán.

Isaac gượng gạo cười cười đứng dậy,nói:

- Sắp đến giờ đi học rồi,tớ đi chuẩn bị bữa sáng.

- À,ừ,cứ tự nhiên,thức ăn trong tủ lạnh.

Gil mặt đỏ phừng phừng,không được tự nhiên mà nói.

Ăn sáng xong Gil theo thói quen lấy áo tây trắng sơ vin,đeo balo chuẩn bị đến trường,lại nhìn đến bộ dạng cẩu thả của Isaac,nhịn không được lại cau mày. Đi về phía tủ ném cho cậu một cái áo phông in hình đầu lâu ,quần Jean mài bạc ,thuận tiện đưa luôn balo cũ của mình cho cậu.

- Tôi ghét lôi thôi. À,lát nữa ghé của hàng tóc cắt một chút,mái tóc bờm xờm này tôi chịu không được.

Isaac cười hiền hiền,gật gật đầu,chạy vào phòng thay đồ rồi vác theo balo ngồi sau Gil.

...............

Tiệm cắt tóc.

- Tôi nói mà,màu nhuộm này hợp với chị mà. Á,Gil,em tới cắt tóc à? Mới cắt đầu tuần mà,kiểu này vẫn đang đẹp mà em.

Isaac nhìn chị cười cười.

- Ý,thằng nhóc,hôm nay tâm trạng tốt ghê nha,a ,bạn em đây à?

- Hì,vâng

- Cha,đi học có vài bữa mà sao ngoan thế cưng,chào em,lại đây,em muốn cắt kiểu tóc gì?

Gil tự nhiên mở ra môt cuốn ảnh,tùy tiện chỉ vào người mẫu ảnh nói:

- Làm như vầy đi.

- Hơ,đúng là nồi nào úp vung lấy mà,này Gil,kiếm đâu được thằng bạn có cái tính y chang thế này.

Chị Lê Khánh cười toe toét nói. Isaac chợt hiểu thì ra đây là quán cắt tóc mà Gil hay tới,có vẻ đặc biệt thân thuộc.

Thực ra nó không muốn đi quá nhiều nơi,nên chỉ cắt tóc ở 1 tiệm,thành ra quen luôn chị chủ hàng,đơn giản chỉ có vậy thôi.

Sau 1h cắt cắt,nhuộm nhuộm,Gil và Isaac lại lên xe phóng thẳng đến trường,còn không đi mau thì họ sẽ muộn học mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro