GẶP NẠN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau,nó dậy trong tình trạng đầu đập xuống sàn lần thứ 16 trong tháng.

Đánh răng rửa mặt xong,như thường lệ nó lấy Sanwich ăn,tiện tay lấy luôn chai sữa tu ừng ực.

"Phụt" suýt thì nó đem sữa phun hết ra ngoài khi phát hiện ra cửa kính trên tầng hai nhà mình nhìn thẳng sang tầng hai nhà kế bên,mà người hàng xóm tên gì mà,à,Isaac kia đang vẫy tay với nó,nhìn khẩu hình miệng thì đại khái là "Chào buổi sáng". Chậc,nó nghĩ chắc nó phải tập thói quen kéo rèm cửa mất thôi.

Mặc áo trắng,quần Jean bó. Vác balo xuống tầng trệt lấy moto đi học. Nó nhận ra Isaac đang lách cách khóa cửa nhà,mà hình như cậu không có xe đi.

- Này,sao không đi xe?

Cậu quay lại nhìn nó,cười hiền:

- Ngày trước tớ cũng đi nhưng bọn kia đạp hỏng rồi,mấy lần như thế nên tớ cũng chán,đi xe buýt thôi.

Nó nhìn cậu một lúc rồi đưa mũ bảo hiểm dự phòng cho cậu:

- Đội vào và lên xe đi.

Cậu hơi ngây người nhưng nhanh chóng giương lên một nụ cười ngọt ngào,nhận lấy mũ rồi leo lên phía sau nó.

Nó đã quen đi moto 1 mình,kể cả là đi đua,hay đi bình thường đều là như thế,giờ chở cậu tới trường,nó có chút lạ lẫm,tốc độ cũng giảm đi nhiều so với ngày thường,thành ra khi hai người tới trường thì đã là lúc chuông reo vào tiết 1.

Cậu xuống xe chờ nó cất moto rồi cả hai cùng vào lớp.

Mỗi khi nó đi qua lớp học nào là y như rằng trong đó liền láo loạn một hổi: tiếng nữ sinh gào thét,tiếng nam sinh dè bỉu chê bôi,tiếng giáo viên hò hét yêu cầu lớp trật tự. Cậu khẽ mỉm cười nhìn khuôn mặt bất cần của nó.

Cả hai ngồi xuống chỗ trong sự soi mói của người khác.

- Mày ơi,sao Handsome lớp mình lại đi cùng thằng đó nhỉ,nhìn sao cũng thấy không hợp.

- Ừa,anh ý chỉ hợp với tao thôi.

- Còn lâu đi,với tao mới đùng....

- abc

- xyz...

Riêng nhân vật chính - là nó - đang tìm cách dựng một quyển sách lên che tầm mắt giáo viên, để ngủ. Nó chả hứng thú với việc ngày nào cũng lên lớp thế này,thà cứ cho nó đi làm còn tốt hơn. Nhắc mới nhớ,tối qua chị quản lí gọi điện thoại cho nó,nói tối nay có một buổi chụp hình cho báo Teenger. Nó chẹp miệng. Gia đình nó không phải là quá thiếu thốn đến mức để con gái rượu là nó phải cất công đi làm như thế này cả. Bố là tổng giám đốc tập đoàn Lê Thị,mẹ là nữ luật sư nổi tiếng cả nước. Nhưng nó muốn tự lập,không muốn dựa vào tiếng tăm của bố mẹ để thành công nên nó không cho ai biết về gia đình mình,nó chọn ra ở riêng,bố mẹ nó không yên tâm,liền nhờ cô em Chipu đến ở cùng,tiện thể giám sát nó luôn,may mắn cái Camera tốn cơm hơn tốn pin ấy đã rời đến khu kí túc xá,nó có thể đường hoàng mà đi làm,không cần lúc nào cũng lén la lén lút,chà,nghĩ tới nó đã thấy thực sung sướng,khóe miệng vô thức mà giương lên một nụ cười khiến mấy cô nàng trong lớp hận không thể đem máy ảnh chụp lại một tỷ tỷ lần nụ cười hiếm hơn trúng số của nó.

...

Thoáng cái đã đến tiết ba.

Nó đang mơ mơ màng màng ngủ thì có người lay lay nó dậy. Nó dụi dụi mắt nhìn người kia. Là một bạn nữ,hình như là lớp mình,mà hình như không phải,thôi quên đi,nó cũng chả biết. Cô gái kia bẽn lẽn bảo nó:

- Bạn Gil,bạn có thể ra ngoài cùng mình một chút không?

- À,có chuyện gì sao không nói luôn đi,ra ngoài làm gì?

Nó lạnh lùng đáp. Cô bạn kia có chút hụt hẫng,nhưng nụ cười vẫn thường trực trên môi,e thẹn nói:

- Một chút thôi mà,tớ có việc muốn nói mà.

- ...

Nó im lặng một chút rồi theo cô gái ra ngoài, "Chắc lại tỏ tình rồi,mấy người này có mắt không vậy,mình rõ ràng là nữ mà!" ,Nó âm thầm suy nghĩ,mặt cũng lạnh thêm mấy phần nhưng vào mắt các cô gái,điều ấy càng làm nổi bật lên phong cách của nó mà thôi.

- Mình... Mình thích cậu lắm,bọn mình hẹn hò nha,có được không?

Cô gái ấp úng một chút rồi quyết định nói thẳng với nó một hơi.

Nó ôm ôm trán. Lần nào cũng thế,kể từ khi lên cấp 3. Cứ cách vài ngày lại có thư tỏ tình hay đại loại là như thế viết cho nó. Nếu là con trai viết,nó hẳn sẽ nhận là nó có số đào hoa,nhưng đây là con gái viết! Nó còn chưa muốn mình đào hoa tới như vậy đâu! Nó là con gái mà!

Nó vỗ vỗ trán rồi nói:

- Xin lỗi,mình đã có đối tượng.

Câu từ chối kinh điển của mọi thời đại. Nó đã từng xử dụng những chiêu từ chối khác nhưng chỉ thấy mỗi cách này là hữu hiệu nhất. Nếu nói nó và người kia không hợp,không thể quen,người kia khẳng định sẽ nói " Không sao,tớ sẽ cố gắng để hợp với cậu", nếu cứng rắn nói nó không yêu người kia,liền khẳng định cô kia sẽ đáp " Không sao,chúng ta cứ từ từ tìm hiểu",còn nếu mà thẳng thừng nói nó là con gái,người kia nhất định không tin,sau đó nhất định sẽ bị shock mà hóa điên hóa dở. Nếu nói nó đã có đối tượng,hẳn người kia nhất định sẽ hỏi:

- Ai... ai vậy?

Chậc,chính là như thế,giọng cũng y chang. Ý,nó ngưng suy nghĩ,nhìn vào mắt cô gái nói:

- Tớ không thể nói được.

Ngay ngày hôm sau , Đại học CIB truyền đến tin đồn : Handsome Gil Lê của lớp Anh văn vì bảo vệ nguời yêu,sống chết không chịu khai ra tên họ,chung tình đến nỗi hoa khôi của khoa Xã hội cũng thẳng thừng từ chối.

Từ đó,mức độ được yêu mến của nó ngày một tăng cao.

............

Thời gian thấm thoát trôi đi.

Thời gian biểu của nó đã biến thành :

Sáng : chở Isaac đi học.

Trưa : cùng Isaac ăn cơm.

Chiều : cùng Isaac đi chợ.

Tối : cùng Isaac ăn tối.

Vậy đó,mấy ngày hôm nay,ngoài thời gian ngủ và đi vệ sinh,tắm rửa,không lúc nào là không thấy mặt tên Isaac đó. Lúc thì Isaac sang nhà nó,lúc thì lại kéo nó qua nhà ăn cơm. Mấy ngày đầu tiên nó lạnh lùng,xua đuổi,bài xích Nhưng dần dần về sau,đối mặt với cái da mặt còn dày hơn tường thành kia,nó liền hoàn toàn thất bại rồi. Đành mặc kệ cho hắn "hoành hành".

Hôm nay như thường lệ,hai người kéo nhau đi chợ. Vì nhà cả hai đã hết táo nên lần này thuận đường vào SmartBuy mua luôn một thể,thành ra đường đi dài hơn,lúc nó và cậu về thì trời đã tối đen như mực.

Cậu vừa đi vừa líu ríu kể cho nghe thật nhiều chuyện. Quen biết một thời gian,nó và cậu cũng dần hiểu nhau hơn. Cậu biết nó ưa sạch sẽ,ghét ăn cà rốt,thường tỏ ra lạnh lùng nhưng kì thực rất hay giúp đỡ người khác. Nó thì thấy cậu hiền,đúng là loại người dễ bị bắt nạt,học giỏi hơn nó,mấy lần còn giúp nó viết bài luận với cả lập trình máy tính cho nó. Đại khái là làm bạn cũng không sao.

Hai người đang đi,bỗng nhiên thấy nó dừng chân lại,mi tâm nhíu chặt,cậu liền biết có chuyện chẳng lành,đưa mắt về phía trước,cậu nhận ra có một đám người cầm côn và đao đang chặn đường hai người. Thân mình cậu khẽ run run. Hành động nhỏ bé ấy của cậu lọt vào mắt nó. Mi nó nhíu càng chặt hơn.

Với một mình nó đấu với bọn này còn có chút chật vật,huống chi còn phải bảo vệ cả người này nữa,e rằng nó kham không nổi. Suy tính một chút,vẫn là chạy thì hơn.

Trong lúc nó suy nghĩ thì một tên đàn em đã ton hót với tên cầm đầu:

- Anh Vương,chính nó đó,thằng nhóc đứng bên phải ấy,nó cướp con mồi của em,còn đánh bọn đàn em của em bầm dập, anh nhất định phải thay em xử bọn nó.

Anh Vương kia cười mỉa một chút. Rồi ra lệnh cho đàn em lặng lẽ bao vây hai người,phòng trừ trường hợp nó và cậu bỏ chạy.

Nó thấy tình hình không ổn,nhanh chóng đã phát hiện ra ý đồ của bọn chúng,ngay khi vòng bao vây chuẩn bị khép chặt,nó kéo tay Isaac,khẽ ra lệnh:

- Chạy!

Trời ban đêm tối đen như mực. Các gia đình đã đóng cửa chuẩn bị đi ngủ khiến con phố phá lệ yên tĩnh. Bỗng nhiên xuất hiện hai đạo bước chân thùm thụp đập trên mặt đất,tiếng người thở hồng hộc.

- Gil,hộc,còn chạy bao xa nữa.

Nó nhăn nhăn mặt,lau đi mồ hôi trên trán. Bọn này còn khỏe hơn cả bọn trước. Chúng đã đuổi theo nó hơn 2h rồi,còn đuổi nữa sợ rằng với sức khỏe của Kun thì có muốn cũng không được,huống hồ thể lực của nó cũng đang dần dần tiêu hao. Nó xoay người,đảo mắt nhìn dãy phố bên cạnh.

Có trường học!

Nó nhìn lên tấm biển " Trường THCS Hùng Vương" ,mặt khẽ buông ra một tia vui mừng.

- mau leo vào trường học.

Cậu nhìn theo ánh mắt nó tới cổng trường,cũng không tính là cao,cậu trèo được.

Thế là Isaac trèo vào trước,nó đầy cậu qua tường rồi tự mình nhảy lên. Khốn khiếp,thể lực của nó tiêu hao quá nhiều,nhảy lên bức tường này cũng có chút chật vật,chân vô thực va phải cọc nhọn trên cổng,lưu lại một mảnh quần cùng một vài vệt máu.

Cậu thấy thế vội vàng hỏi:

- Có sao không?

- Vết thương nhỏ,không chết được. Đi lên cầu thang,mau!

Trong màn đêm,bóng hai con người lén lút đi vào khuôn viên trường học,trèo lên ban công tầng thượng,nó muốn lên tầng thượng,vì nó phải quan sát xem có tên nào theo nó vào trường không còn kịp thời ừng phó. Nó rơi một mảnh quần ở đó,chỉ sợ bọn kia tinh ý sẽ nhận ra mất. Isaac lúc nào cũng đứng sát cạnh nó,khiến nó bực tức:

- Này,cậu không tránh ra được à?

- Ách xin lỗi,tại ... tại... Hôm qua tớ đọc truyện ma,nó... nó nói... về hồn ma ở... ở... trường học.

Nó nhíu mày. Nó không mê tín,điều này là chắn,và nó không tin thần quỷ gì hết.

- Cậu điên thì điên một mình đi,đừng kéo tôi vào.

Nó khó chịu phủi phủi quần áo. Nó không biết rằng,khi nó còn mải tranh luận với Isaac thì năm,sáu bóng đen đã vào trường,bằng đúng cách mà bọn nó đã vào.

- Tớ ... tớ sợ thật mà...

- Sợ cái đầu cậu! Tránh xa tôi một chút!

Nó bực bội đưa mắt về phía sân trường,tiếp tục canh gác. Bỗng nhiên nó nghe thấy Isaac hét to một tiếng:

- GIL! CẨN THẬN!

Nó quay người lại thì ngực hứng trọn một cú đá.

Không kịp phòng thủ khiến nó mất đà,bay ra khỏi lan can,hướng mặt sân mà tới. Nó thầm nghĩ,kiểu này nó xong rồi,đây là lầu 3,rơi xuống không tan xác cũng biến thành nửa đời thực vật,nó còn chưa có tạo dựng công danh sự nghiệp mà,còn nữa,nó còn chưa đền hết tội cho người đó mà...

Nhưng nó không kịp suy nghĩ tiếp đã nhận thấy tay mình được kéo lên,cả thân hình đung đưa dưới tầng thượng. Isaac đang kéo nó.

- Gil,cố lên,tớ kéo cậu dậy!

"Cái tên ngốc này,cậu ta quên đằng sau cậu ta có bao nhiêu tên sao" Nó cười khổ nghĩ.

- Ui chu choa,tình bạn kìa bọn bay,sao mà cảm động thế không biết.

- Đúng thế,Vương đại ca hahaha ,chi bằng tar a giúp đỡ chúng một chút đi a?

- Haha đúng đúng,Vương lão đại ta là người tốt mà,Cước,Xích lên đó "hỗ trợ" cho hai bạn nhỏ của chúng ta một chút đi a.

Hắn nhấn mạnh từ " hỗ trợ" khiến cho cả Gil và Isaac đều cảm giác có gì đó không ổn.

Cước và Xích nghe đại ca nói thế,cười nham hiểm nói :

- Dạ,đại ca.

Nói rồi hai tên cao to vạm vỡ như cầu thủ đấm bốc đi thẳng đến chỗ Kun,giơ chân lên nhẫm mạnh vào tay cậu,chỉ nghe thấy cậu thét lên một tiếng,nhưng nhất quyết không chịu buông tay ra . Nó hơi ngẩn người một chút,trong lòng trào lên sự cảm động khiến lớp ngăn cách bằng băng giữa cậu và nó từ từ tan ra lúc nào không hay.

- À,vẫn còn cố bướng à? Này thì cố! Này thì bướng!

Những cú đã trời giáng hướng về phía Isaac. Cậu cắn răng chịu đựng,tay vẫn nắm chặt lấy tay Gil,khó khăn lắm cậu mới có được một người bạn,cậu không thể cứ như vậy mà mất đi được.

Tên Vương đại ca dần trở lên mất kiên nhẫn nói:

- Sao? Vẫn chưa giúp được hai bạn nhỏ à? Hay lại để tao tự rat ay?

Cước và Xích nghe thấy thế,vội vàng gia tăng lực ở chân,liên tục đá vào lưng,vào bụng Isaac.

- Sắp đến giờ cơm tối của tao rồi,chậc,phải làm sao bây giờ? Nếu chỉ đẩy một đứa xuống,đứa kia sẽ đau lòng lắm nha,vậy thì thành toàn cho bọn nó đi,đẩy cả hai xuống!

Tên đại ca ra vẻ suy nghĩ rồi ác độc ra lệnh.

Isaac khẽ rung mình,cố hết sức lôi Gil lên,nhưng thân thể cậu dường như không chịu nghe lời. Toàn thân ê ẩm,Isaac chỉ còn cách nằm im cho hai tên Cước Xích kéo chân cậu,vứt qua thành lan can như vứt một đống rác rưởi. Nó và cậu,rơi như những bao cát trong phòng tập của nó mỗi khi bị nó đấm cho đứt dây.

Anh vẫn nắm chặt lấy tay nó,tựa như không bao giờ muốn xa rời.

.................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro