TÌNH BẠN---TÌNH YÊU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu bày biện đồ ăn trên bàn xong,vội vàng ra phòng khách gọi nó vào ăn cơm. Vừa bước ra khỏi phòng bếp,cậu đứng sững lại,ngẩn người ra một lúc.

Salong xếp quay xung quanh một chiếc bàn mặt thủy tinh hình tròn,rải khăn trải bàn in họa tiết màu trắng. Rèm cửa buộc gọn gàng,không chút bụi bặm,gối trang trí tùy tiện để trên salong,lọ hoa cùng li tách ngay ngắn trên mặt bàn,nền nhà trả thảm màu nâu sữa,đèn ngủ đặt trên một bàn nhỏ gần salong,tỏa thứ ánh sáng màu cam dịu nhẹ. Tivi vốn được phủ khăn trắng giờ đang phát ra những khúc nhạc êm tai. Cậu thấy nó nằm ôm gối trên salong nghe nhạc,mỉm cười đi về phía nó.

- Ăn cơm thôi.

Nó xoay người,hướng phía cậu nhăn mặt.

- Lâu chết đi được.

Cậu cười hiền kéo nó ngồi vào ghế trong phòng bếp.

- Xem thử tay nghề tớ coi.

Nó cầm lên bát cơm đước xới sẵn,ăn như hổ vồ,như chết đói năm 45. Khung cảnh lãng mãn hoàn toàn bị sập đổ. Có ai nói với cậu rằng,tướng ăn của nó rất ... kinh người chưa? E là chưa.

Ăn xong cơm,cậu lấy táo gọt cho nó ăn,nó nhâm nhi rồi hỏi:

- Cậu cũng thích táo à?

- Hì,một người bạn thưở nhỏ của tớ thích ăn táo.

- À,ra vậy,táo này ngon ghê,mua đâu vậy? Không giống táo chợ chút nào.

- Ở siêu thị SmatBuy cách đây ba khu phố đó.

- À,thảo nào tôi không biết,mai mốt ghé thử mới được.

- Ừ,mà này,đừng có cậu với tôi nữa đi,tớ có tên tuổi đàng hoàng mà, Phạm Lưu Tuấn Tàigọi tớ là Isaac cũng được .

- Lê Thanh Trúc,gọi Gil.

- Ồ,tên Trúc giống con gái ghê,tớ tưởng cậu phải có cái tên thật nam tính,kiểu như Giang,Phong hay đại loại là như thế

Nó trừng mắt nhìn cậu,lẩm bẩm "còn không phải vì tôi chính là con gái sao". Hừ,không việc gì nó phải nổi giận vì chuyện này,quên đi. Nó cắn xong miếng táo cuối cùng rồi đứng dậy:

- Muộn rồi tôi về đây.

- Ừ,pi pi Gil,mai lại ghé nhé.

- ?

Nó nghiêng đầu không hiểu cậu muốn nói gì. Không phải chỉ ăn một bữa cơm sao? Biến thành "ngày mai" từ khi nào thế?

- Không phả cậu chưa mua thức ăn cho trưa mai sao? Vậy mai sang nhà tớ luôn đi,à mai học xong tiết thực hành quản lí xong về nhà tớ luôn nhé.

Nó trầm ngâm nhìn cậu một lát rồi gật đầu,thọc tay vào túi quần đủng đỉnh về,vừa đi vừa nghĩ sao người này biết rõ nó thế. Lại còn cố tình thân thiết với nó là sao?

.........

Thấy nó về đến nhà rồi,ánh mắt cậu thu lại,nụ cười trên môi giương cao hơn bao giờ hết. Đã lâu lắm rồi cậu mới lại vui như vậy,cảm giác như được quan tâm,mặc dù nó chỉ thuận đường cứu cậu.

Đã lâu lắm rồi,phải,đã lâu rồi kể từ ngày cậu rời khu biệt thự nhỏ ấy,trở về với thành thị,trở về với cuộc sống bị chê bai,đùa cợt nơi phố phường.

Từ nhỏ ông bà cậu đã mời thầy tướng số về coi số mạng cho cậu,oái oăm thay lão thầy bói lại phán rằng cậu có sao Thái Bạch chiếu mạng,phải nuôi như một đứa con gái thì mới sống được. Thế là cậu được sắm váy áo,được sắm giày búp bê,gấu Teddy,và cả một căn phòng toàn màu hồng của Kitty nữa,từ ngày ấy,cậu,một thằng con trai,bắt buộc phải sống với cuộc sống của một đứa con gái. Mãi cho tới năm 15t,như ông thầy bói nói,khi cậu rũ khỏi vai cuộc sống của một cô gái thì đám bạn nữ của cậu lại tránh xa cậu,vì nghĩ cậu biến thái,đám bạn trai thì xua đuổi,giễu cợt,nói cậu là thằng Gay,thích mặc đồ con gái. Cứ như vậy,cậu đi học,về nhà,đi học,về nhà... thui thủi như một cái bóng,lạng lẽ và đơn độc. Quãng thời gian vui vẻ nhất từng xuất hiện trong kí ức của cậu là kì Giáng sinh năm cậu bốn tuổi,cậu cùng bố mẹ trở về quê nội,năm ấy,cậu đã gặp một cô bé mít ướt,người đã gieo những nốt nhạc trong và thanh lảnh trên bản nhạc buồn tênh của cuộc đời cậu. Tuổi còn quá nhỏ để biết tới một thứ gọi là tình yêu,mà đó đơn giản chỉ là một tình bạn,tình bạn mà cậu luôn khắc cốt ghi tâm,luôn tâm tâm niệm niệm để rồi thứ tình bạn ấy cứ ngày càng sinh sôi,nảy nở trở thành một thứ gọi là tình yêu đơn phương,phải,cậu của bây giờ yêu cô nhóc ngây ngô mít ướt ngày ấy. Đã nhiều lần cậu trở về quê nội,tìm cô nhóc,nhưng gia đình cô đã dọn đi từ bao giờ,chỉ còn lại căn biệt thự nhỏ cùng với khu vườn xanh mượt lá. Cậu đã từng hi vọng,giữa dòng người xuôi ngược,bất chợt cậu và cô nhóc tìm lại được nhau. Nhưng thời gian càng lâu,hi vọng càng nhạt nhòa.

Cho đến ngày hôm nay.

Không biết cậu đã bị bọn họ đánh cho bao nhiêu lần,ngày đầu còn có người giúp cậu,nhưng về sau họ cũng lười can thiệp,thế rồi cứ mỗi lần có chuyện không vui,bọn khốn ấy lại trút vào cậu,không một ai ra tay giúp đỡ. Rồi nó xuất hiện,đánh bầm dập những tên thối tha ấy,cậu mỉm cười cảm ơn liền bị nó nói là nụ cười giả dối,chưa có ai nói cậu như thế,vì chưa có ai đủ sâu sắc để cảm nhận được ánh mắt của cậu,mà có lẽ vì bọn họ không quan tâm tới một đứa như cậu cũng nên. Chưa bao giờ cậu lại tin vào thứ gọi là tình bạn đến thế,nó đã cứu cậu hai lần. Cậu muốn làm bạn với nó,làm bạn với con người lạnh lùng mà trầm ổn ấy.

..........

- Mít ướt ơi,tớ đã có thêm một người bạn nữa rồi,có phải không? Cậu sẽ vui chứ?

Cậu nhìn lên bầu trời đen điểm những đốm sáng lấp lánh của những vì sao mà tự hỏi.

..........................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro