One shot 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Nyongtory I Gri fanfic ] SOMEBODY TO LOVE

Author: Ma Đạt Hùng

Translator: Rita KwonLee

***

"Nếu như mua bảo hiểm này cả đời đều không cần lo lắng về tuổi già, hiện tại xã hội rất nhiều áp lực, nếu không nhân lúc tuổi còn trẻ chăm lo cho sau này, về già chỉ có thể ăn không khí mà sống! Anh nên mua đi, từ giờ trở đi mỗi năm chỉ cần đưa ra 2 vạn, liên tục 20 năm, chờ đến lúc anh 60 tuổi, mỗi tháng liền được 2 ngàn, đến khi 70 mỗi tháng có 3 ngàn... bảo hiểm này sẽ cấp đến 113 tuổi, nghĩ thử coi đến lúc anh 100 tuổi thì được bao nhiêu tiền!"

"......"

Cái này, kỳ thực là một màn xem mắt. Đằng trai áo quần rách lỗ chỗ rất sành điệu, có thể nhìn thấy lớp áo lót dệt kim bên trong. Đằng gái...... anh trai của đằng gái vẫn đang thao thao bất tuyệt nhìn hắn mà nói.

Kwon Ji Yong, chính là bên đằng trai kia, umma Kwon đã lo lắng hôn sự của con trai cưng lắm rồi, một đồn hai, hai đồn ba, ngay lập tức có người giới thiệu cho một cô gái. Nhìn ảnh chụp được đưa đến —— liền cụp mắt chán nản, nước da trắng trẻo, khuôn mặt trái xoan xinh xắn, Kwon Ji Yong chỉ nói một câu, "Xem mặt người thật!"

Thời đại PTS này, ai cũng có thể là mỹ nhân.

Bên này Lee Hanna, đằng gái, đang cùng bà mối nói chuyện điện thoại, "cái gì, thời gian đi giày còn không đủ? Tôi vừa giảm cân..... bây giờ nhìn rất giống con khỉ nha! Không được, không nên gặp mặt!"

Hai bên đương sự rõ ràng đối với chuyện hỷ này có vẻ cũng không thích thú cho mấy, chỉ là trung gian qua tầng tầng lớp lớp mối quan hệ quen biết, Kwon Ji Yong đang ngồi đợi, Lee Seung Ri liền bị em gái nịnh nọt đến đó.

"Không phải là muốn gặp người thật sao, em với anh khuôn mặt cũng không khác mấy, anh đi thay em đi! Nhân lúc ăn trưa, nói không chừng có thể bán được thêm phần bảo hiểm."

Lee Seung Ri chính là vì câu nói sau cùng mà chịu đi.

........

Chỉ là bản thân thao thao bất tuyệt, tự nói tự nghe, đối phương vẫn giữ nguyên biểu hiện như lúc đầu gặp mặt, vẻ mặt không lộ chút cảm xúc khiến người ngoài không cách nào hiểu được, nhẫn trên mười ngón tay phản chiếu ánh nắng ban chiều vào mắt Seung Ri.

"Kỳ thực, ít mua mấy chiếc nhẫn này mỗi tháng có thể tiết kiệm hơn 10 đồng, 1 năm có thể giữ được mấy nghìn, còn có quần áo, ít mua vài thứ cũng có thể bỏ ống tiết kiệm mấy trăm, tuy rằng hiện tại sẽ thiếu thốn một chút, nhưng thời gian sau có thể đầu tư!"

Khuôn mặt cứng nhắc kia có phần thả lỏng, Kwon Ji Yong cuối cùng cũng chịu mở miệng, chậm rãi nói, "cậu nói thứ này bao nhiêu tiền?" Nheo mắt, cánh tay đang đặt trên bàn hơi khoa trương mà đưa lên, năm ngón tay chỉ hướng Lee Seung Ri.

Nhìn mấy chiếc nhẫn phát sáng lấp lánh, Lee Seung Ri liền trả lời, "Bốn mươi?"

Đôi mắt Kwon Ji Yong liền nheo lại thành 1 đường thẳng, cả người bật dậy, chiếc ghế bị đẩy mạnh ra phía sau phát ra âm thanh chói tai.

"Tôi chỉ có khả năng mua một chiếc nhẫn 40 đồng sao, vậy bữa cơm này phiền cậu mời khách đi!"

"Không phải một, là cả năm chiếc!" Lee Seung Ri thành thực giảng giải.

Hít sâu một hơi, Kwon Ji Yong nghĩ hôm nay ra đường chắc hẳn là không nhìn hướng, "Chào cậu!" Hắn nhất định không muốn cùng người kia nói tiếp chuyện gì nữa.

Lee Seung Ri thấy đối phương thực sự muốn đi, liền bước ra cản trước mặt hắn, đôi mắt vô tội cụp xuống hỏi nhỏ, "Anh không mua sao?"

"Tôi nghèo nàn như vậy đó!"

"Anh có phải đàn ông không thế!"

"Cậu cũng vậy!"

"......"

Bước đi vài bước, Kwon Ji Yong trong lòng tức tối khó dằn, dừng lại nhìn về phía Lee Seung Ri, "tên ngốc, cậu biết tôi là ai không?"

Được rồi, trò chuyện lâu như vậy cũng chưa hỏi qua em gái người này tên gì. Lee Seung Ri nhìn người kia chủ động mở miệng, "Nhớ kỹ, tôi là Kwon Ji Yong!"

Kwon Ji Yong ······ Lee Seung Ri yên lặng chú tâm ghi nhớ, sau đó giật mình giương mắt tìm kiếm thì bóng dáng người đó đã mất hút.

***End part 1***

***

Kwon Ji Yong một mình ngồi trước màn hình máy tính vắt óc suy nghĩ, trên màn hình xanh làm là vài nốt nhạc trơ trọi. Muốn sáng tác, nhưng đầu óc không thể tập trung, dứt khoát gác chân lên máy tính, suy nghĩ nhảy loạn xạ. Buổi xem mắt hôm qua càng nghĩ càng khiến người ta không nói được lời nào, là tự mình thay đổi quá nhiều, Lee Seung Ri, tên ngốc kia đã quên mình rồi, cả tiền bối thời trung học cũng không nhận ra, cả gan đi mời chào mình mua bảo hiểm.

Nghĩ lại năm đó, hắn cùng Lee Seung Ri cùng là học viên của một trường nghệ thuật, một người hùng hổ thành lập ban nhạc ngầm, một người tham gia đội nhảy Phong Sinh Thủy Khởi, hai bên từng cùng tham gia biểu diễn vài lần, nếu nói hoàn toàn xa lạ thì quả thực mỉa mai, thời gian đó Kwon Ji Yong đối với hậu bối Seung Ri cũng có "chỉ dạy" ít nhiều, đối với mộng tưởng thành ngôi sao của tuổi trẻ cực kỳ tự tin, tuy rằng cậu ta cũng rất nỗ lực, Kwon Ji Yong không quen nhìn tên ngốc mọi chuyện đều thuận lợi, thường ỷ lớn la mắng cậu ta rồi cười haha nhìn vẻ mặt xịu xuống của cậu ·····

Chuông cửa vang lên, Kwon Ji Yong dứt khỏi dòng hồi ức, cửa vừa mở liền thấy khuôn mặt tươi cười như trong ký ức. Lúc này Kwon Ji Yong đừng nói là mặt lạnh như tiền, chính là khuôn mặt như pho tượng điêu khắc không có sự sống, hai tay khoanh trước ngực nhìn đối phương đứng đó phân trần.

"Thực sự là xấu hổ, ngày hôm qua đã không nhận ra tiền bối, hôm nay em cố ý đến chào hỏi, thất lễ quá!"

Bước vào phòng người này vẫn quan sát khắp phòng không ngừng nghỉ, "Không trách được tiền bối hôm qua không mua bảo hiểm, căn phòng này tiền thuê chắc mắc lắm, bất quá không sao, em đem tin vui đến cho tiền bối đây, tada~~~"

Sau khi tự làm tiếng nhạc đệm, Kwon Ji Yong nhìn Lee Seung Ri mở khóa ba lô móc ra một phần hợp đồng bảo hiểm, "Cái này một năm chỉ cần chi hai nghìn, liên tục 20 năm ······ "

Bùm bùm, Kwon Ji Yong vạn phần hối hận tại sao lại nói cho Lee Seung Ri biết tên mình. Nhìn cậu còn đang nói không ngơi miệng, cuối cùng nhịn không nổi đành lên tiếng, ngữ khí mang theo vẻ châm chọc khiêu khích, "cậu da mặt dày như vậy chắc là bán được không ít bảo hiểm nhỉ!"

"Không có đâu, tiền bối là người khách đầu tiên của em."

Ra là chính mình bị đem làm vật thí nghiệm.

Nhịn xuống mong muốn hét vào mặt tên này, Kwon Ji Yong trợn mắt suy nghĩ làm sao đuổi được tên ngốc này cho mau.

"Tiền bối, anh đang làm gì vậy?"

Lo suy nghĩ, tên ngốc đã chạy đến trước máy vi tính, "tiền bối đang sáng tác sao?"

Tiến lại tách Lee Seung Ri khỏi máy tính, cậu cười tươi, "tiền bối vẫn còn giữ ban nhạc sao? Tốt thật, đến bây giờ vẫn kiên trì với nhóm nhạc không có nhiều người đâu. Em cũng không nghĩ tới, vốn định cả đời theo đuổi vũ đạo, cuối cùng lại đi môi giới bảo hiểm."

Nhìn vẻ mặt mất mát của Lee Seung Ri, Kwon Ji Yong nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy cậu —— giống như hôm nay, trời rất đẹp, bởi vì sáng tác nên nửa tháng không ra khỏi phòng, các anh em trong ban nhạc chịu không nổi cảnh nhìn hắn tự ngược đãi mình liền nhất nhất lôi kéo hắn ra ngoài tắm nắng. Trên sân khấu nhỏ nơi góc sân trường, một cậu bé vóc dáng mảnh khảnh đang nhảy theo nhạc ····

【Lần đầu tiên gặp mặt, ngày đó đôi ta đã cùng bị hấp dẫn mãnh liệt

(dường như cả thế giới đều ngừng lại. Dường như tình yêu đã làm đông cứng tất cả)

Khuôn mặt thẹn thùng của em khiến anh xao động.. anh muốn được ở cạnh em

(muốn chúng ta trở thành tình nhân.. muốn em trở thành người anh yêu..)

Đừng sợ anh sẽ buông tay em

Một ánh nhìn của em với anh cũng là điều quan trọng

(That's why you gotta know girl)

(That's why you gotta know girl)

(Hook)

Hướng về phía em như bầu trời xanh thẳm ôm lấy em

Cho dù bão tố kéo đến em cũng không cần lo lắng ohohoh

Em vẫn ở trong vòng tay anh.. muốn cho em tất cả của anh

Mỗi khi em mệt mỏi.. anh sẽ ôm em thật dịu dàng ah ah ah ah

Có lẽ chúng ta cũng sẽ đôi lần cãi vã

(tựa như những người khác.. cũng sẽ đôi lúc tổn thương)

Khi nụ cười hạnh phúc của em bị nước mắt nhấn chìm

(hay có rất nhiều cản trở giữa đôi ta)

Cho dù anh nói mình rất mệt mỏi em cũng không cần sợ hãi

Chỉ cần bên cạnh em anh việc gì cũng có thể chịu đựng

(That's why you gotta know, always girl ye)

(That's why you gotta know, always girl ye)

(Hook)

Hướng về phía em như bầu trời xanh thẳm ôm lấy em

Cho dù bão tố kéo đến em cũng không cần lo lắng ohohoh

Em vẫn ở trong vòng tay anh.. muốn cho em tất cả của anh

Mỗi khi em mệt mỏi.. anh sẽ ôm em thật dịu dàng ah ah ah ah

Baby, anh hứa rằng dưới bầu trời chỉ có đôi ta... tựa như kim cùng chỉ không rời

Sẽ không cãi vã.. tin tưởng bảo vệ mối tình này

Anh sẽ lau khô những giọt nước mắt của em.. khiến em cả đời đều mỉm cười hạnh phúc

Gặp mặt, biệt ly, ly biệt là chuyện ai cũng biết. Anh và em có thể hay không xa nhau dù chỉ một khắc

Như anh không còn thường xuyên lui tới gặp em, em vẫn sẽ đến bên anh

Không cần nói gì... chỉ cần hai chúng ta đã đủ cho mối tình này

Đại dương xanh thẳm... ánh nắng ấm áp tựa như anh đang trong vòng tay em, that's sweet】

······ năm đó Always được đón nhận nồng nhiệt, tên ngốc trước mặt này cũng có không ít công lao.

Đang nghĩ ngợi, Lee Seung Ri liền từ túi lôi ra chai rượu, ngồi xếp bằng ngay giữa phòng khách, "Tiền bối, uống một chén nhé!"

Quả nhiên nên đem tên ngốc đến cùng cực này ném đi.

***End part 2***

***

Kwon Ji Yong sau cùng cũng giữ Lee Seung Ri lại, hai người ngay giữa phòng khách ngồi uống rượu ca hát. Lúc này nhân viên môi giới bảo hiểm kia đã quên mất mục đích của mình khi đến đây, chỉ biết cùng tiền bối kể lể dĩ vãng các kiểu, mới uống đôi ba ly đầu lưỡi đã líu cả lại.

"Hyung còn nhớ năm đó chúng ta cùng tập luyện không? Lúc đó mỗi ngày đều rất vui vẻ, mặc dù có nhiều lúc hyung rất xấu tính khiến em chịu không nổi!"

"Hyung còn nhớ sau trường có một cái cây rất to không? Mỗi lần tập xong chúng ta đều leo lên đó chơi, sau đó em có quay lại, cái cây không còn nữa, làm sao lại mất đi như vậy chứ!"

"Cậu chắc rất ghét tôi, năm đó đột nhiên lại nghỉ học, kỳ thực tôi cũng không có cách gì!"

"Hyung không phải nói em là em trai sao? Tại sao không mua bảo hiểm!"

Cứ nhắc mãi không để ai yên, những chuyện trong ký ức, vì Lee Seung Ri cứ mãi lảm nhảm liền hiện ra rõ ràng. Năm đó không ai đoán trước sẽ ly biệt như vậy, không ai ngờ, hai người bên ngoài chỉ thấy đôi lần hợp tác cùng nhau, mỗi lần như vậy đều nằm dưới bóng cây kia huyên thuyên đủ chuyện. Thời gian xa cách đó, hai người đều cứng đầu chiến tranh lạnh với nhau, khi Lee Seung Ri đi cũng không nói gì với Kwon Ji Yong, đến khi Kwon Ji Yong biết cũng không thể tiễn biệt, năm tháng trôi qua, tất cả đều đã khắc thành vết sẹo trong lòng.

Mắt nhìn người đối diện đã bất tỉnh nhân sự, Kwon Ji Yong bất đắc dĩ đành dìu cậu lên chiếc giường duy nhất cạnh bàn máy tính.

Buổi sáng, một người còn đang u sầu nhìn chằm chằm máy tính, lúc này tâm trạng Kwon Ji Yong đã thay đổi, nhìn người đang nằm cuộn mình trong chăn ngủ như đứa trẻ kia

······

Xế chiều, mùi thịt gà và bánh ngô vương vất, Kwon Ji Yong lơ mơ tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, nhắm mắt, dùng khứu giác cảm nhận mùi thơm mê người kia đang tiến lại gần mình. Có lẽ vì hồi ức cùng Lee Seung Ri, Kwon Ji Yong cả buổi trưa đột nhiên cảm hứng tràn trề, sau đó thì như người không có xương, nằm úp sấp ở bàn ăn mở mắt nhìn Lee Seung Ri bưng mâm cơm lại phía mình.

"Hyung, chào buổi chiều!"

Gật đầu đáp lại, Kwon Ji Yong liền tấn công mớ thức ăn. Chờ hắn ăn no, người kia liền ngồi xuống bên đối diện, "Hyung, em vừa gọi điện về công ty nói rõ trường hợp của anh, đã tìm ra một loại bảo hiểm đặc biệt phù hợp với anh!"

"Tôi thực sự rất nghèo, cậu đem bán cho người khác đi!" Kwon Ji Yong nghĩ đôi mắt mình trước giờ chưa lúc nào tha thiết như vậy, trong lòng cũng đang gào thét, 【mau nhìn vào đôi mắt chân thành tha thiết của tôi đi】

Lee Seung Ri liếc mắt nhìn xung quanh, "Hyung, anh cân nhắc chút đi, phòng này xa xỉ lắm, mỗi tháng đều lãng phí tiền, cái này... hyung có thể chi trả sao ······"

Còn chưa nói hết câu, Kwon Ji Yong liền đổi sắc mặt, rất nhanh sau đó trở về vẻ lạnh băng. Căn phòng này là do hắn dùng tiền mình kiếm được mà mua lấy, cũng là nơi ra đời các tác phẩm của hắn, "được rồi, mời cậu đi ra, tôi sẽ không mua bảo hiểm!"

Trong ký ức đã rất lâu không thấy hắn mặt mũi nghiêm nghị như vậy, Lee Seung Ri đôi mắt biểu hiện chút bất an, liền dạ dạ vâng vâng đứng lên, "vậy, em đi trước".

"Không tiễn!" ngồi bắt chéo chân, Kwon Ji Yong lấy tăm xỉa răng, nhìn Lee Seung Ri tháo bỏ tạp dề, dè dặt bước về hướng cửa. Không biết thế nào lại mềm lòng, chân đã bước đến ngưỡng cửa, "tôi nói," hắn nhẹ giọng, đối với biểu hiện này chính hắn cũng thấy xa lạ, "sau này giữ liên lạc nhé."

Lee Seung Ri cũng đã quen kiểu phản ứng lạnh lùng của Kwon Ji Yong, chỉ quay đầu cười một cái xem như là đồng ý rồi.

Chờ cửa đóng, Kwon Ji Yong không khỏi ảo não đấm vào tường, trong đầu cưỡi ngựa ngắm hoa nhớ lại trước đây chính mình từng kiêu ngạo "dạy dỗ" Lee Seung Hyun thế nào, kết quả đối phương con mắt đỏ lên, chân tay hắn liền trở nên luống cuống, lần sau lại tiếp tục chiến tranh đôi ba lần, chỉ có Seung Ri dám khiến hắn lộ ra vẻ mặt cau có, rõ ràng biểu diễn trên sân khấu, nhưng cách hắn cầm microphone rồi hát rất xa cách, ánh mắt chạm đến khuôn mặt tươi cười của đối phương liền sau một giây trở nên nhăn nhó, Kwon Ji Yong rất giống loài sói a! Nhưng chỉ với Lee Seung Ri, đối với tên ngốc này thật hết cách. Vì vậy càng ngày càng ghét hắn cười cùng người khác.

Hôm nay vốn nghĩ rằng liên hệ giữa hai người đã qua rồi, không nghĩ tới thói quen nhiều năm trước đến nay vẫn còn tồn tại.

Không biết tên ngốc này có khi nào để bụng chuyện vừa rồi mà không liên lạc nữa.

······

Sáng thứ hai, còn chưa đến 7h liền bị tiếng chuông cửa đánh thức, Kwon Ji Yong nhìn Lee Seung Hyun đừng cười hihi ở cửa, ngày hôm qua tại sao lại thấy hối hận với tên này chứ, chết tiệt!

"Hyung, ăn sáng đi!"

"Không đói!"

"Không đói cũng phải ăn, hyung biết không? Con người nếu không ăn trước 9h, ruột sẽ tự động hút phân và nước tiểu thay đó!"

"Đưa đũa đây!!!"

······

Nhìn khuôn mặt vui vẻ khi ăn của Lee Seung Hyun, Kwon Ji Yong khó hiểu, "tôi sẽ không mua bảo hiểm."

"Em biết," hai má phúng phính nhét đầy bánh bao, Lee Seung Hyun nuốt trọng miếng bánh, nói rõ ràng, "Hyung có muốn cùng em bán bảo hiểm không, có lời lắm!"

"Không muốn!"

"Nhưng mà, hyung nghèo như vậy!"

Buông mạnh đôi đũa, Kwon Ji Yong cau mặt. "Tôi chỉ muốn làm âm nhạc, không như người nào đó đã đánh mất mộng tưởng của chính mình!"

Vốn ban đầu nghĩ mình nói có lý, Kwon Ji Yong sau một giây liền có cảm giác trong lồng ngực nhói đau —— Lee Seung Hyun trước mặt hắn hai mắt đỏ ửng cúi đầu. Chết tiệt! Cái vẻ mặt này! Lồng ngực càng lúc càng đau, Kwon Ji Yong sắc mặt càng cố ra vẻ lạnh lùng.

Lần này Lee Seung Hyun cũng không lập tức đi ngay, còn cố gắng nặn ra một nụ cười xấu xí, "Hyung, cố gắng lên!"

Ai cần tên ngốc nhà cậu động viên.

Kwon Ji Yong trong lòng đau đến chỉ muốn nhảy sông tự sát.

***End part 3***

***

Lee Seung Ri đi rồi, Kwon Ji Yong liền ngã phịch xuống sô pha, hai tay cào loạn trên đầu, trong lòng áy náy dao động. Đôi mắt liền nhìn về phía túi đồ Lee Seung Ri mang đến, hình như có gì đó.

Đó là một tờ giấy rất đẹp, bị gấp thành hình chữ nhật. Mở ra, là nét chữ ngay ngắn, mặt trên viết Kwon Ji Yong chiều hôm qua linh cảm đột phát đã viết ra ca khúc này. (Seungri SOLO Open the window)

"Không muốn mở mắt, chỉ là muốn nhìn điện thoại trước mặt

Thở dài một hơi, lại một thời gian nữa trôi qua

Hồi ức đã vỡ vụn

Lại tiếp tục thở dài

Anh chưa nói gì

Lại đã chia lìa như thế

Không có dũng khí giữ em lại

Nói nhớ em, vẫn đau lòng gọi tên một người khác, chỉ có những ký ức này

Thật muốn đem trái tim ném vào khoảng không

Cả ký ức đã phủ một lớp bụi dày là em

Em rất giống một loại độc dược

Khiến đầu óc anh không thể tỉnh táo

Khiến lòng anh say

Lảo đảo tiến về miền đất ấy

Thế giới của anh chỉ lưu giữ bóng hình em

Muốn em thứ lỗi vì thời gian xa cách ấy, vẫn nhẹ bấm dãy số của em

Lại sợ em đón nhận, muốn đưa tay gác máy

Do dự, lại cố lấy dũng khí chờ đợi nghe giọng nói của em

Mỗi phút giây tựa như một năm ròng

Chỉ là muốn nói câu xin lỗi

Nói với em anh sẽ không như thế nữa

Nhưng đầu dây lại là tiếng nói xa lạ

Xin em hãy mở cánh cửa, mở trái tim em

Hãy mở cánh cửa, mở lòng mình tiến đến gần anh

Hiện tại chỉ có chúng ta

Ước gì mọi chuyện có thể đứng yên trong tích tắc

Anh đã viết nên một giai điệu

Xin lắng nghe ca khúc ngọt ngào này

It's for you

Hãy mở cánh cửa, mở lòng mình tiến đến gần anh

Xin em mở cánh cửa và bước đến bên anh

Anh muốn biết em thích nghe câu nói gì

Anh muốn biết em vẫn thích câu nói ấy

Em và anh, chúng ta như vũ trụ thần bí

Oh girl

Xin hãy cho anh biết tiếng lòng em

Tonight

Không muốn gì, chỉ hãy nhẹ nhàng tiến lại gần và nhắm mắt

Xin thời gian dừng lại một phút giây

Come here baby

Hãy mở cánh cửa, mở lòng mình tiến đến gần anh

Xin em mở cánh cửa và bước đến bên anh

(mở cánh cửa đang đóng chặt ấy)

Oh baby close your eye

Close to me"

"...."

Bàn tay nắm chặt đấm vào tường, đáy lòng lạnh băng.

······

Gọi điện cho Lee Seung Ri, đối phương vẫn không bắt máy, Kwon Ji Yong không kịp suy nghĩ đã thấy mình đứng trước cửa công ty bảo hiểm của người nọ. Đẩy cửa ra, phòng tiếp khách trước mặt dùng một tấm kính làm vách ngăn, xuyên qua lớp thủy tinh dày, Kwon Ji Yong thấy Lee Seung Ri đang tập trung tinh thần nghe giảng dạy cách chào hàng.

Nhân viên xinh đẹp mang ra một chén trà nóng, mời Kwon Ji Yong ngồi xuống sô pha bên cạnh, "Quý khách muốn mua bảo hiểm?"

"Tôi muốn tìm người." Kwon Ji Yong trả lời, chỉ về hướng Lee Seung Ri.

"Anh là khách của Seung Ri sao, hoan nghênh hoan nghênh, cậu ấy là nhân viên rất siêng năng, chỉ là vận khí không tốt, nửa tháng nay đều không bán được phần bảo hiểm nào. Thật tốt là anh đã đến đây!"

Tôi cũng không phải Chúa cứu thế! Kwon Ji Yong trong bụng nghĩ thầm.

Nhân viên kia hiển nhiên không biết quan hệ của hai người, lại tiếp tục nói, "Làm sao hai người quen biết vậy?"

"Tôi và cậu ấy học cùng trường."

"A?" mỹ nhân liền giật mình hỏi lại, "Seung Ri từng đi học sao?"

"Cậu ấy làm sao chưa từng đi học được?"

"Nhưng cậu ấy không có bằng cấp!" nhân viên liền trả lời, nhìn người đẹp trước mặt, hắn nheo mắt.

"Cô nói sao?"

"Cậu ta bỏ học phổ thông, vậy nên không có bằng, anh không biết chuyện này?!"

Cấp ba Kwon Ji Yong đến Mỹ học hai năm, đương nhiên không biết. Lee Seung Ri bỏ học, "vì sao cậu ấy bỏ học?"

"Bố cậu ấy năm đó phá sản, Seung Ri một mình chống đỡ gia đình, bởi vì không có bằng cấp nên rất nhiều việc đều không thể làm, cũng may công việc môi giới bảo hiểm không đòi hỏi cao, cậu ấy lại rất siêng năng! Còn là người có mộng tưởng nữa."

"Là sao?"

"Cậu ấy nói khi làm ra tiền, sẽ mở một học viện Seung Ri, để giúp những người không có tiền có cơ hội được học vũ đạo!"

······

Lee Seung Ri mở cửa liền thấy Kwon Ji Yong đang ngồi đó, liền tiến lại, "Hyung sao lại tới dây?"

"Tiện đường đi ngang qua thôi," Kwon Ji Yong nói, rồi đứng lên, "trưa nay cùng ăn cơm, được không?"

"Có thể sao?"

"Đương nhiên."

Trước đây hai người có phát sinh tranh chấp, dù luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng, nhưng vẫn là dùng hành động bù đắp để đối phương không bị tổn thương, không nghĩ rằng qua bao nhiêu năm, vẫn cứ là như vậy.

Người phía sau cười cười, nhìn Kwon Ji Yong đã mở cửa xe chờ sẵn, "Lên xe đi!"

Mở to mắt nhìn, Lee Seung Ri nghĩ chính mình cần phải xác định thực hư một chuyện, "Hyung, xe thuê sao?"

"Là mua được!"

"Làm sao mua nổi!"

"Tại sao không mua nổi!" Dựa vào cửa xe, Kwon Ji Yong đưa ngón tay ngoắc ngoắc Seung Ri lại gần, "gặp lại tiền bối, cũng không thèm hỏi thăm tiền bối sinh sống ra sao, cậu đúng là tên ngốc!" Nói rồi giơ nắm tay lên đầu Lee Seung Ri gõ nhẹ, "tôi vẫn sáng tác," bắt tên ngốc giữ yên lặng, Kwon Ji Yong chậm rãi kể lại mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì, "Sau đó bán mấy bài hát đó đi, mỗi năm đều thu về khoản tiền nhất định, căn phòng cậu thấy, là do tôi tự mua!" Mấy chữ tự mua liền nhấn giọng nói thật chậm.

Lee Seung Ri nghe xong ngạc nhiên vô cùng, cậu cũng biết Kwon Ji Yong khi còn đi học có bán vài ca khúc kiếm tiền, chỉ là không nghĩ kiếm được nhiều như vậy.

"Hyung," mở miệng nói, "em nghĩ vậy cần phải... mua 10 phần bảo hiểm, nghề này thu nhập không ổn định, cần phải kiếm gì để bảo đảm!"

"Nhưng tôi không có tiền!"

"Hả?"

Kwon Ji Yong khoanh tay đứng yên, thở dài, "tôi cũng biết nghề này không ổn định, hôm nay có người hát ca khúc của mình, ngày mai không biết còn có hay không, vậy nên tôi đã đem hết tiền đi đầu tư vào một công ty giải trí, hiện tại căn phòng đang ở cũng đem đi thế chấp rồi. Seung Ri, không phải người anh này không muốn giúp cậu."

Lee Seung Ri không biết Kwon Ji Yong thời trung học còn có học qua diễn xuất.

Nhìn vẻ mặt u sầu của hắn, Lee Seung Ri nghĩ chính mình đã gây khó dễ cho người khác, "Hyung, có gì cần em giúp thì cứ nói!"

"Như vậy, nhờ cậu giúp đỡ tôi!"

***End part 4***

***

Cổ nhân có dạy, đạo cao một thước ma cao một trượng, Lee Seung Ri một mặt đi bán bảo hiểm, mặt khác đến công ty của Kwon Ji Yong kiêm chức thầy dạy vũ đạo. Kết quả tốt đẹp này có được chính là nhờ từ khi kiêm chức thầy dạy nhảy, Lee Seung Ri quen biết thêm rất nhiều người, nhờ vậy bảo hiểm bán mỗi ngày mỗi tốt hơn. Seung Ri được nhảy lại càng thêm vui vẻ.

Buổi tối, Lee Seung Ri mời Kwon Ji Yong đến quán ăn ven đường, khoa chân múa tay kể lể đủ chuyện có vẻ rất vui, "hyung cầm lấy cái này," từ trong túi áo móc ra một phong bì, "em có thể bán được nhiều bảo hiểm như vậy cũng nhờ hyung, đây là... phần trăm lợi nhuận."

Kwon Ji Yong chỉ nhìn phong bì trước mặt nói, "trông có vẻ nhiều tiền nhỉ!"

"Cầm lấy!" đem phong bì đẩy về phía Kwon Ji Yong, "hyung hiện tại kinh doanh công ty lớn như vậy nhất định rất cực khổ, tiền này tuy không nhiều, nhưng chung quy cũng không phải thiếu thốn!"

Một bên lông mày giựt giựt, Kwon Ji Yong nhìn khuôn mặt tươi cười của Lee Seung Ri, "cậu so với tôi còn thiếu tiền hơn."

"Không đâu, hiện tại công việc của bố đã chuyển biến tốt đẹp, em gái cũng tìm được việc, em còn làm hai công việc, cho nên không sao, hyung cầm lấy đi!"

Cầm lấy phong bì, Kwon Ji Yong trong lòng thấy nhói một chút, lúc đó lừa đem cậu vào công ty làm việc, không lẽ nào chỉ cầm chút tiền của cậu đã thấy cảm động thế này.

"Tiền em không còn quá thiếu thốn, công ty hiện tại hoạt động rất tốt, hyung cũng không thiếu tiền."

Nói ê a vài câu, Lee Seung Ri bỏ lại phong bì vào túi áo vỗ vỗ, "hyung có còn qua lại với em gái em không?"

Hai người gần đây thường xuyên gặp mặt, hiện tại nhắc lại chuyện xưa, Lee Seung Ri chỉ muốn xác định Kwon Ji Yong xung quanh có bao nhiêu người đẹp, vậy có còn nhớ đến em gái mình hay không, bất quá người này nhiều tiền như vậy, không thể buông tha nha!

Kwon Ji Yong không nghĩ tới Lee Seung Ri sẽ nhắc lại chuyện xưa, chỉ nhíu mày đợi người bên cạnh nói tiếp, "em và em gái lớn lên rất giống nhau, hyung có muốn gặp mặt thử không?"

"Biết nấu ăn không?"

"Biết nấu mì."

"Biết nhảy không?"

"Biết đi bộ thôi."

"Biết bán bảo hiểm không?"

"..............."

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lee Seung Ri, Kwon Ji Yong cười tươi, mạnh mẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kia. Lee Seung Ri yên lặng cúi đầu, để Kwon Ji Yong tùy ý nắm tay mình, tình cảnh này thật giống mùa hè năm ấy, lúc nghỉ ngơi sau buổi diễn, hai người ngồi dưới bóng cây, lúc ấy nữ sinh ái mộ Kwon Ji Yong rất nhiều, Lee Seung Ri hiếu kỳ hỏi, "hyung đã thích ai chưa?"

"Có rồi," Kwon Ji Yong dựa vào vai Seung Ri.

Lee Seung Ri nhìn hắn một cái rồi chỉnh lại tư thế để hắn thoải mái dựa đầu, "là ai vậy?"

"Là một người vừa xấu vừa nóng tính!"

"Có cô gái nào như vậy sao?"

"Haha," Kwon Ji Yong cười lớn, tiếp tục chủ đề, "còn cậu có thích ai chưa?"

"Có a!"

Ngẩng đầu, ngồi thẳng dậy, Kwon Ji Yong giật mình nhìn Lee Seung Ri, tên ngốc này vẫn dính sát bên mình, làm thế nào lại có đối tượng yêu thích rồi được?

Thấy Kwon Ji Yong trừng mắt nhìn mình, Lee Seung Ri cười vui vẻ, "Là một tên vô lại!"

Đáp lại bộ dạng tươi cười của cậu, Kwon Ji Yong thô bạo đứng phắt dậy bỏ đi.

······

Đã là chai thứ ba, hai người đều uống khá nhiều, ngoài miệng không còn biết cân nhắc gì, một người hăng hái nói liên tục. Kwon Ji Yong ghét thấy Lee Seung Ri cười nói ầm ĩ, liền lấy tay bịt miệng cậu lại, đem cậu ôm vào lòng, "em đừng nói nữa, hãy nghe anh nói!" Haha cười một hơi, Kwon Ji Yong cười lớn nhìn thực sự rất ngốc, Seung Ri từ trong lòng người nọ nhìn lên mà nghĩ thầm.

"Kỳ thực khi thấy ảnh em gái của em, anh chỉ biết anh sắp được gặp lại em, em nhất định không biết là anh cố tình tìm khuyết điểm, bắt buộc người ta phải đưa em đến!"

"Em cũng không biết anh kỳ thực đã biết chuyện bố em phá sản, cố ý nói công ty đang gặp khó khăn để đưa em về đây làm!"

"Anh mới là không biết, sự nghiệp của bố em đã sớm tốt đẹp, cái gì em nói cũng đều là gạt anh!"

"Dừng!"

"Dừng cái gì mà dừng! Là em vốn biết anh là người đi xem mắt, cho nên cố ý đến gặp để bán bảo hiểm thôi, anh, anh... đồ vô lại nhà anh!"

Không kéo dài việc tranh cãi, Kwon Ji Yong xoay người Seung Ri đối diện với mình, đôi mắt nhìn xoáy vào khuôn mặt đỏ bừng của cậu, "Đồ ngốc, em biết anh hiện tại căn bản là không say mà!"

Ngoài ý muốn là Lee Seung Ri gật đầu ngay, "em đã tráo rượu bằng nước lọc rồi."

Năm ấy Kwon Ji Yong và Lee Seung Ri đích thị là oan gia ở trường học, hai người gặp đâu đánh đó, tan tan hợp hợp so với tình nhân còn đặc sắc hơn.

Kwon Ji Yong không quen nhìn Lee Seung Ri cô độc một mình, vài lần gọi cậu ra ngoài nói chuyện phiếm. Kết quả cuối cùng lại trở thành hậu bối lúc nào cũng theo sau hắn. Không biết từ lúc nào, nụ cười khả ái của tất cả nữ sinh còn không đẹp bằng một cái dẩu môi của cậu, Kwon Ji Yong trong lòng luôn thấy căng thẳng.

Năm ấy, Kwon Ji Yong và Lee Seung Ri trong trường cũng được công nhận là một cặp ăn ý, ăn ý nhất là cả hai đều thích chiến tranh lạnh, thường đấu nhau hết tuần này đến tuần khác. Lee Seung Ri bị tài hoa và năng lực lãnh đạo của Kwon Ji Yong hấp dẫn, đơn thuần là ngưỡng mộ lại bị lầm là nịnh hót. Vì vậy, tiểu quỷ này bực bội mà phát tiết, tức thì học cách trưng ra vẻ đáng yêu mềm mỏng nhất có thể, ai kia cao cao tại thượng lại bị bộ dạng đó thu hút, sau cùng biến người đó như thiết bị định vị lúc nào cũng dính sát nhau. Ở cùng một chỗ lâu không biết từ lúc nào lại đặc biệt chú ý quan hệ của cậu cùng các nữ sinh khác.

Tình cảm trong thời gian đó còn rất mông lung, đến khi nhận ra chân tình thì tên ngốc ấy lại không từ mà biệt, lúc nào nghĩ đến việc này cũng rất hối hận, nhưng hai bên đều mất liên lạc.

Còn cho rằng phải thất tình đau khổ, hôm nay nhờ giả say mới phát hiện đã bỏ qua một mối tình đầu tươi đẹp.

"Seung Ri, anh thích em." Rốt cục những lời này cũng có thể nói ra.

Kết quả? Đối phương dường như không có giật mình kinh ngạc hay cảm động gì hết, chỉ ậm ừ một chút.

"Anh có rất nhiều tiền đó," Kwon Ji Yong vô sỉ ngon ngọt dụ dỗ, "Em biết không? Anh là tác giả của hơn trăm bài hát, chỉ tiền tác quyền mỗi tháng cũng hơn hai mươi ngàn, sau này khi anh chết đi, người lĩnh nó sẽ là em, có thể lĩnh đến 130 tuổi, em nghĩ đi, mỗi tháng hai mươi ngàn, chờ đến lúc em 100 tuổi ·····"

"Em cũng thích anh!" Lee Seung Ri nghiêm nét mặt sau đó nở nụ cười quyến rũ.

Kwon Ji Yong trong lòng như một cánh đồng hoa đang nở rộ dưới ánh mặt trời!

Somebody to love

I want somebody to love

Somebody to love

Đêm dài đằng đẵng trôi qua

Vẫn luôn chờ đợi ngày hôm nay

Đã đau khổ quá nhiều lần

Quan hệ giữa chúng ta khi đó

Tựa hồ trở ngại giăng lối

Lo gì đến chúng để rồi vấp ngã

Chỉ cần có em sẽ không chuyện gì xảy ra

Anh sẽ bảo vệ em

Anh không như những người đàn ông khác

Anh biết em muốn gì

Ra lệnh đi người chỉ huy

Take my hand be my angel ring my bell

Cảm giác này khiến trái tim rung động

How we go

Tích tắc tích tắc thời gian trôi qua

Don't don't don't stop

Đừng ngừng lại

Somebody to love

When I say somebody

Then you say to to love

When I say somebody

Then you say to to love

Somebody to love

Somebody to love

Somebody to love

Somebody to love

▓ Φ ▒ END ▒ Φ▓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro