Chap 25: Thâu tóm, mở đầu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Draken bị hắn hỏi đến bất ngờ, nhưng như hiểu ra điều gì, cậu rất nhanh kéo lên một mạc cười giễu, một tay bắt lại tay hắn, một tay từ từ gỡ lớp mặt nạ ra, nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn hỏi đến "Đã rõ nhau như vậy, còn muốn tiếp tục chơi?"

Dino nhíu mày, ánh mắt đen dường như vô tận nhìn chằm chằm vào cậu, rồi hắn buông lỏng người thả cậu ra, khá bất ngờ khi nhìn người còn đang nằm lại thay đổi nhiều đến như vậy, khí chất vốn đã không còn lại chút gì mềm yếu như hai năm trước. "Em thay đổi rất nhiều.", hắn nhận xét, đồng thời cũng đem nửa khuôn mặt còn lại lộ ra.

Quả thật Dino là SeungHyun, Draken là Ji Yong...

Ji Yong chỉ cười không đáp, ngồi thẳng dậy tựa vào thành giường "Anh từ đầu đã biết.", đó là một câu khẳng định, không phải câu hỏi.

SeungHyun nhún vai gật đầu một cái "Chỉ là cảm giác, em cũng thế không phải sao?"

Ji Yong cười cười, đúng là cảm giác đó, nên một roi kia cậu mới cố tình đánh mạnh đến như vậy, nếu sai thì chẳng có vấn đề gì, nếu đúng người, cậu chính là một phần nợ trả. Ji Yong nhìn hắn, bâng quơ "Thế nào? Tìm được tôi rồi, không có ý định bắt về sao? Hay là anh đã có con mèo mới cũng nên?"

SeungHyun thở dài một tiếng, hơi ngẩn ra "Hai năm qua em đi đâu?"

- Chuyện của anh? – Cậu nhàn nhạt

- Cũng rất giỏi, thoát được mạng lưới tin tức của tôi.

- Không phải tôi giỏi, mà là người của anh quá kém. – Ji Yong cười mỉa, sao cậu tự nhiên phát hiện ra, anh ta nói chuyện vẫn thiếu muối! - Vì sao đợi đến lúc tôi đè anh xuống mới phản kháng?

- Ban đầu tôi không chắc là em, nên cũng để yên muốn xem em định làm gì. Nhưng khi tôi cảm nhận được trên ngực em có gắn đồ vật, liền không phải mọi thứ đều đã trong tầm tay? - Hắn lắc lắc cái vòng trong tay, đem vòng cổ tháo xuống, quăng sang một bên.

Ji Yong cúi đầu cười giễu "Hah, thật không ngờ. Tôi cuối cùng lại thua vì hai cái nhũ hoàn này."

Hắn hừ lạnh một tiếng, híp mắt nguy hiểm tiến lại gần cậu, cầm lấy hai tay nắm chặt trên đỉnh đầu, một tay kia liền ấn người Ji Yong nằm thẳng. Ji Yong lại cũng không phản kháng, mặc hắn muốn làm gì thì làm. SeungHyun thấy cậu không nháo, có điểm không hiểu, nhưng hắn vẫn không ngừng động tác, đem quần áo của Ji Yong xé toạc ra, hai người thân thể không ngại trần trụi, bốn mắt nhìn nhau.

Hắn vươn tay chạm lên da thịt của cậu, cảm nhận xúc cảm vẫn nguyên vẹn như xưa, lại không tìm thấy bất kỳ run rẩy nào xuất hiện. Hắn ngẩn ra, không phản kháng, không phản ứng, là đã cùng kẻ khác làm đến quen thuộc sao?

Ji Yong thấy hắn ngốc ra không động, nhíu mày, nghĩ một chút liền cười rộ lên – mang theo mấy điểm điên cuồng, cậu phun tào "Thế nào? Cảm thấy dơ bẩn, đến chạm liền cũng không có hứng?"

- Không cần khích, hai năm qua tôi không chạm đến kẻ khác, anh bạn cũng tôi cũng thật tội nghiệp đi? Hôm nay đành nhờ em giúp vậy. – Hắn ghì chặt Ji Yong, giọng nói khàn khàn, mắt ướt tình một mảnh.

Ji Yong giật mình nhìn hắn, như không thể tin, kẻ như hắn liền từ lúc cậu đi không chạm qua kẻ khác? Hắn là chờ cậu? Ji Yong đột nhiên thấy trong tâm như bị ai sưởi lên, giọng nói không tự chủ cũng nhu hòa xuống "Anh... chờ tôi?"

- Ừ! – Hắn không ngại gật đầu, tuy hắn không biết vì sao, nhưng từ lúc cậu đi hắn liền cảm thấy không còn hứng thú chuyện giường gối, chỉ là lâu lâu nằm ngủ vẫn nhớ đến cảm giác ôm cậu trong lòng, như vậy cũng được tính là đã chờ rồi không phải sao?

Ji Yong ngẩn người, từng đợt ký ức lại tràn về trong đầu cậu, về lần đầu tiên hắn tặng cậu mặt dây chuyền ở quán bar, đến lúc cậu chủ động tìm hắn giúp đỡ, rồi mấy lần hắn điên cuồng hôn cậu, say đắm nhìn cậu... những cảm giác rung động cậu từng dành cho hắn, sự cảm kích, biết ơn, có chút gì đó nhộn nhạo... Thế nhưng bên cạnh những thế đẹp đẽ đó, quá khứ với hắn vẫn tràn ngập một màu đen, ánh sáng hồng chỉ là một phần nhỏ... Cậu không thể nào quên được, chính mình ăn hai cái tát như thế nào, chính mình vì nhớ đến người con gái kia mà bị hắn hạ thuốc, dày vò thống khổ ra sao, không thể nào quên được hắn lừa dối cậu như thế nào, bắt cậu phục tùng như thế nào... Cả cuộc đời này, Ji Yong ghét nhất, chính là bị người lừa dối...

Sắc mặt cậu liên tục chuyển đổi, từ trắng sang xanh, sang hồng, sang đỏ, rồi cuối cùng dừng lại là một màu đen, cậu sắc lạnh, vô cảm nhìn hắn "Buông ra!"

Hắn không nghĩ đến việc cậu sẽ từ chối, cũng là bất ngờ trước sự xoay chuyển 180 độ kia, lặng người bất động.

Ji Yong cũng không quản hắn, mạnh tay đẩy hắn ra khỏi người mình, cậu đứng dậy tìm lấy bộ quần áo khác mặc vào, muốn rời đi. Nhưng hắn nhanh tay bắt được lấy cậu, kéo ngược trở về. Ji Yong càng muốn giãy dụa thoát ra, hắn lại càng cứng rắn ôm vào trong lòng "Tôi tìm em hai năm rất mệt, nên em nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi tôi lần nữa."

Ji Yong động tác chậm lại, sau đó lại mãnh liệt vùng vẫy hơn, cuối cùng không kiềm chế được hạ thủ đánh hắn một cái vào bụng. 

SeungHyun không phòng bị, bất ngờ ăn đau, thất thế mà buông lỏng tay, Ji Yong liền dứt khoát rời đi khỏi, cũng rất từ tốn không vội vàng. Hắn ôm bụng, khẽ mỉm cười mà ánh mắt lại hằn lên chút mất mát, Ji Yong liếc hắn, mím môi "Có thể bước được vào nơi này, anh đừng quên tôi cũng đã là thuơng nhân, chỉ làm chuyện có lợi cho mình. Cẩn thận."  Nói xong đeo lên mặt nạ liền đi ra ngoài.

Hắn ngồi xoa xoa bụng mình, thở nhẹ, khí lực quả thật không nhẹ, đánh đau đấy chứ.

-------------------------------------

- David, lát nữa anh chàng kia xuống rồi cậu lên khóa phòng lại giúp tôi nhé. - Ji Yong xuống thang máy, lấy đồ từ torng tủ chứa ra, đi ngang qua David nói.

- Hả? Không phải nói đêm nay ở lại sao? - Sao vậy? Có chuyện không hay à?

- Tôi đột nhiên nhớ ra ngày mai còn có cuộc họp gấp, tối nay về chuẩn bị tài liệu một chút. - Ji Yong cười cười đi ra khỏi quán bar.

Seven cùng David liếc nhau, không hẹn cùng nhanh đi lên phòng 419. 

---- Cốc cốc ---- Dino, cậu có trong đó không?

- Vào đi. - SeungHyun mở miệng.

---- Cạch --- Cánh cửa mở ra, hai người lập tức sững sốt, đập vào mắt bọn họ là vòng cả, roi da quăng tán loạn dưới sàn, còn có áo sơ mi, áo vest của SeungHyun cùng vài mảnh vụn quần áo của Ji Yong. Còn SeungHyun thì nằm ôm bụng ngả người trên giường. 

- Các cậu... mới vừa trải qua thế chiến à? - Seven giật giật khóe miệng, bộ dáng gì thảm vậy?

Hắn không để ý đến bọn họ, ánh mắt dán trên trần nhà, hai tay dang rộng, nhíu mi, mỉm cười "Kwon Ji Yong..."

-----------------------------

- Các vị, mời ngồi. - Lee Seungri một thân âu phục xám, bước vào phòng họp của Lee thị, trên người toát ra một loại bản lĩnh điềm đạm của một vị tổng tài. 

- Hôm nay, Lee Seungri tôi mở cuộc họp mật này, là vì có một chuyện muốn thông báo.

Phía bên dưới một trận xì xầm, các cổ đông hai mặt nhìn nhau, rù rì đoán xem chuyện mà Lee tổng muốn nói. Seungri chờ cho bọn họ im lặng lại mới tiếp tục "Như các vị đã biết, Lee thị của chúng ta cho đến nay vị trí phó tổng vẫn còn trống, nhưng tôi lại không nghe các vị ý kiến gì. Nhưng công ty vốn không thể không có phó tổng, lần này tôi muốn tuyển ra một người ngồi vào vị trí này. Dara, cô đọc điều kiện đi."

- Các vị, vị trí phó tổng là vị trí quan trọng chốt yếu, không thể bừa bãi chọn ra một người đưa vào, người này phải có đủ những yếu tố như có chuyên môn về công việc tốt, biết tính toán, có khả năng phân tích cùng nắm bắt tình hình tốt, đặc biệt là phải bình tĩnh để đối mặt với mọi tình huống. Không biết trong các vị đây có đề cử nào hay không? - Dara cầm lấy tập hồ sơ, đứng lên nói, nói rồi cũng không quản phản ứng của bọn họ, cô thừa biết, đám người này chẳng qua chỉ là một chút cổ đông nhỏ của công ty từ thời chủ tịch cũ. Lee tổng không đá văng bọn họ chỉ vì nể mặt thôi, bọn họ chẳng có tài cán gì lớn, nếu ngồi vào vị trí phó tổng, Lee thị không phải tan tành sao?

Các cổ đông hai mắt sáng rực, bàn luận sôi nổi, nào là tự ứng cử, nào là đưa con cháu lên, nào là tay chân thuộc hạ,... nhưng tất cả các ý kiến đưa ra đều hoặc là bị đám người còn lại phản đối, hoặc là bị Dara chỉ ra khuyết điểm. Đến cuối cùng vẫn là trầm mặc không còn biết đề cử ai. 

- Lee tổng, người cũng đã đề cử ra, đều không phù hợp, vậy không biết Lee tổng có người nào để tin tưởng hay không? - Một vị cổ đông có vẻ già dặn nói.

Seungri như chỉ chờ có vậy, nhếch môi cười "Có, bất quá cậu ấy còn rất trẻ, sợ rằng mọi người không đồng ý."

- Không vấn đề, không vấn đề, tuổi trẻ tài cao, như Lee tổng đây chẳng hạn, chỉ cần tài giỏi, chúng tôi đều ủng hộ. - Một người nịnh nọt cười nói.

- Đúng nha, người đó là ai vậy? - Mọi người xôn xao.

Seungri quay nhìn Dara gật đầu, phía bên ngoài liền có một người đàn ông mặc âu phục đỏ, mái tóc chải xéo bước vào. Các vị cổ đông nhất thời nín thở, chằm chằm nhìn người đàn kia. Hắn bước từng bước chân tự tin vào phòng họp, cả người toát ra hơi thở nghiêm nghị mà ngông cuồng.

- Giới thiệu với các vị, cậu ấy là người mà tôi cho rằng thích hợp với vị trí này, Kwon Ji Yong. - Seungri đứng lên vỗ vai Ji Yong một cái, cười đến ý vị.

- cậu ta là ai vậy? Tôi đây lần đầu gặp nha.

- Hình như trước đó không làm việc trong công ty chúng ta.

- Nhìn cậu ta còn rất trẻ, liệu có đủ trách nhiệm không?

Mọi người lời ra lời vào xôn xao, cả phòng họp nghiêm chỉnh thoáng chốc biến thành cái chợ, Ji Yong cũng lười nhác đứng ở một bên, không tính chặn miệng họ. Đám cổ đông nhìn về Ji Yong bằng một ánh mắt nghi ngờ, có kẻ thì nhăn mi nhíu mày, có kẻ e dè không tin tưởng, có kẻ ghen tị vì cậu được Lee tổng giới thiệu ra, làm cho bọn họ mất cơ hội.

- Lee tổng, anh đây là đây đùa giỡn với chúng tôi phải không? Anh nhìn lại cậu ta xem, có điểm nào ưu tú? Tôi đây thấy hắn chính là ngạo mạn cực kỳ. Còn cậu, cậu nhìn lại mình xem có điểm nào phù hợp để ngồi vào vị trí này? - Một vị cổ đông khá trẻ đập bàn đứng lên chất vấn.

Ji Yong ánh mắt như dao chém xuống người kia, không nhanh không chậm bình thản gọi "Daesung."

Daesung nãy giờ đứng sau lưng cậu lập tức một bước phóng đến bên cạnh người kia, nhanh đến mức không ai thấy cậu di chuyển cả, đợi bọn họ định thần nhìn kỹ đã thấy trên đầu người kia cận kề nòng súng. 

Cả đám người tá hỏa, này... này là chuyện gì đây, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Seungri, Seungri không nói gì, chỉ mỉm cười chờ xem kịch vui.

- Cậu... cậu dám... tôi sẽ báo cảnh sát đó! - Người kia mạnh miệng, lại thân thể lại phát run.

Ji Yong nhếch mép cười "Cảnh sát? Tôi xem anh gọi bằng cách nào!", nói rồi quay sang Daesung "Bẻ gãy tay chân, ném ra ngoài, 25% cổ phần của cậu ta hiện tại tôi nắm giữ!"

--- Rắc rắc --- Ji Yong vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng xương bị bẻ lớn cùng tiếng kêu thảm thiết của cậu ta. Daesung bẻ gãy tay chân người nọ, gọi bảo vệ đến đá ra ngoài dọn dẹp.

Mọi người hướng ánh mắt nhìn về Seungri, muốn cậu đòi lại công bằng cho cậu ta, nhưng Seungri vẫn xem như không nhìn thấy gì, thỏa mãn nhìn màn kịch trước mắt. Bọn họ thấy Seungri im lặng, cũng đã tự hiểu vị trí của Ji Yong, không còn ai dám hó hé lời nào.

- Lấy đó làm gương, làm việc vui vẻ! - Ji Yong bâng quơ rời đi.

Khủng bố, tối khủng bố, uy hiếp trắng trợn mà.

Thế là sau một trận ra uy, Ji Yong đường đường chính chính ngồi lên chiếc ghế phó tổng tài tập đoàn Lee thị...

Cậu ở văn phòng, hướng ánh mắt nhìn về tòa cao ốc Choi thị không xa, nở nụ cười tàn nhẫn... 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro