Chap 9: Phản kháng sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời len từng tia nắng xuyên qua tấm màn cửa mỏng, chiếu lên khuôn mặt cương nghị của SeungHyun, hắn chậm rãi mở mắt nhìn Ji Yong vẫn còn say ngủ. Cậu hướng mặt mình về phía hắn, khuôn mặt cậu dưới ánh nắng có vẻ đẹp trầm tĩnh mà thản nhiên. Ji Yong khẽ cựa quậy thân mình, lấy hai tay nhẹ nhàng dụi dụi mắt, giống như một đứa trẻ thỏa mãn sau giấc ngủ say, khóe môi cậu có một nụ cười, nụ cười đẹp như ánh dương bên ngoài phòng ngủ, nụ cười khiến hắn bất giác ngẩn người.

- A... - Sau khi có vẻ tỉnh ngủ một chút, phát hiện bên cạnh còn có người, Ji Yong khá kích động kêu lên một tiếng, mà rồi nhận thấy nét mày kiếm trên mặt hắn khẽ nhíu lại thì thức thời im miệng.

- Ngủ ngon sao? - Hắn hỏi

Ji Yong nghiêng đầu như không hiểu lời hắn nói, một hồi sau mới ngốc ngốc gật đầu "Ngủ ngon!"

Hắn liếc cậu một cái rồi ngồi dậy, bỏ lại mấy chữ "Chuẩn bị rồi xuống ăn sáng." liền rời đi.

Ji Yong nhìn theo bóng lưng hắn, khẽ thở dài rồi cũng nhanh chóng xuống giường.

------------------------

Phòng ăn

Ji Yong xuống lầu, hắn đã ngồi sẵn ở bàn ăn chờ cậu. Thấy cậu đi xuống, những người hầu trong nhà cùng vệ sĩ cũng tự giác rời đi.

Ji Yong đi về phía hắn, dừng lại ở cửa phòng không có bước vào.

- Cởi quần áo, bò đến đây! - Hắn nhàn nhạt nói

Trải qua nhiều chuyện hôm qua, Ji Yong đối với việc này cũng không xem là có gì phải do dự, cậu theo lời đem quần áo hắn chuẩn bị cởi đi, xếp để một bên rồi quỳ xuống, bò về phía hắn. Tuy nói động tác rất nhanh nhẹn nhưng Ji Yong vẫn chưa thật sự tiếp nhận loại hành xử này, cậu cố ý cúi đầu, đem gợn sóng trong mắt che đậy cẩn thận.

- Ngoan! - Hắn lấy tay xoa xoa đầu cậu, buông một chữ xem như tán dương. Ji Yong lại không lấy đó làm tự hào, trong lòng cậu mới chính là nhục nhã vì chữ đó.

Hắn bắt đầu bữa sáng của mình, Ji Yong trong lòng cũng hiểu rõ mình chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ ở đây nhìn hắn ăn, bụng cậu bắt đầu phát ra vài tiếng rột rột, tuy là rất nhỏ nhưng cũng đủ để hắn loáng thoáng ra nghe ra. Hắn không chút bận tâm đến cậu, còn Ji Yong thì cúi đầu không nói gì ở một bên.

-------- Xoảng ------ Ăn đi!

Ji Yong nhìn thức ăn rơi lung tung xuống nền đất, lại nghe thấy hai chữ ăn đi, cực kỳ sửng sốt mạnh mẽ nâng đầu không thể tin nhìn thẳng vào mặt hắn.

- Không đói cũng có thể không ăn! Bất quá nếu bỏ thì hôm nay cũng đừng nghĩ động đến.một giọt nước. - Hắn như không nhìn thấy ánh mắt oán hận cùng king ngạc của cậu, nhẹ nhàng phun một câu rồi thong thả rời khỏi phòng ăn.

- Quên mất, nếu ăn thì không thể dùng tay. - Hắn đứng lại, cười như không cười nhìn cậu.

Ji Yong nắm chặt hai nắm tay, đầu cúi gằm xuống, thân thể nhỏ bé bắt đầu đỏ lên, cũng xuất hiện từng đợt run rẩy, đôi mắt bắt đầu xuất hiện vằn máu, cậu gắt gao cắn môi, đem lửa giận từ đáy lòng chặn đứng.

Hắn lại đứng đó không có rời đi, mắt chăn chú nhìn vào con người trần trụi đang cố gắng kìm nén đó, khẽ nhíu mày.

Hắn là đang muốn thử sức chịu đựng của cậu sao? Cậu thực không thể hiểu được con người này. Vừa đó còn ôn nhu như nước, không đầy nửa tiếng liền biến thành một tên vô liêm sỉ. Nhân cách phân liệt sao?

Ji Yong vô thanh cười một tiếng, dứt khoát đứng thẳng người lên, cậu có chết đói chết cũng không để bản thân làm cái việc hạ tiện này!

Dường như cũng không có quá bất ngờ, hắn tựa người vào bức tường sau lưng, "Đây là lựa chọn của cậu?"

Ji Yong không nhịn được lớn tiếng phun ra một câu đầy khinh bỉ "BẰNG KHÔNG THÌ TÔI ĐÃ NHƯ MỘT CON CHÓ LIẾM LÁP THỨC ĂN DƯỚI KIA!"

---- Bốp ---- Ji Yong cảm thấy má phải của mình nóng rát lên. Đau đớn dần dần lộ rõ cảm giác. Cậu vươn tay áp lên bên mặt mình, từ từ mất đi dần kiên nhẫn, "Anh đánh tôi?" Hắn tát cậu sao? Hắn dựa vào cái gì để tát cậu?

----- Bốp ------

- Dựa vào tôi là chủ nhân của cậu! Tôi khi nào thì cho phép loại thái độ này?

Lại một tiếng vang khác mạnh mẽ, so với cái tát lần trước thì dụng lực gấp mười, lần này Ji Yong trực tiếp ngã khuỵu xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn giận tái mặt đứng ở một bên nhìn cậu, cũng đã thủ sẵn chờ cậu phản kháng đứng lên, nhưng hắn đã chuẩn bị dư thừa, Ji Yong lần này không có một chút ý niệm phản kháng nào cả, cậu chỉ là vô thức cười, lấy tay lau đi những giọt máu còn vương bên miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu tái xanh đi, năm dấu tay hằn rõ lên bên má.

Cậu nhìn hắn cười, một kiểu cười mang theo tự giễu, một kiểu cười mang theo đau đớn, một kiểu cười điên cuồng ngạo mạn.

Sự tức giận trên mặt hắn dần mất đi, thay thế vào đó là vẻ mặt sửng sốt, đây rốt cuộc là loại thái độ tâm lý gì?

- Thế nào? Còn chưa hả giận thì vẫn có thể đánh thêm vài cái,... Chủ nhân! - Ji Yong thấy hắn sửng sốt đứng đó, chỉ bất đắc dĩ cúi đầu cười cười, thanh âm mang theo vô lực cùng nhẫn nhịn, bâng quơ, lại cố ý kéo dài hai chữ cuối. Nếu đã không thể bình đẳng, vậy liền cam chịu là tốt nhất không phải sao?

Hắn nhìn cậu đầy phức tạp, sắc mặt khó xem vung tay rời đi.

Ji Yong cười cươi ôm mặt ngồi ở một góc phòng ăn, cậu tự hỏi bản thân vì cái gì phải đi đến con đường như vậy. Vì sao ban đầu mình lại chấp nhận điều kiện đó của anh ta. Nếu chỉ đơn giản là vì tiền đồ phía trước, cậu chẳng thà buông thả chứ không làm nhục chính bản thân mình như vậy.

Nhưng hơn ai hết, cậu biết rõ, nếu như cậu không đồng ý, vấn đề không chỉ là cậu đi tù,... Mà vấn đề còn nằm ở chỗ cha cậu bệnh nặng... Cậu đi rồi ai sẽ lo được cho gia đình đây?

Ji Yong vô thanh ngồi ở góc khuất của phòng ăn, cũng không buồn động tay động chân đi rửa mặt. Cậu cong chân, đầu chôn xuống khuỷu tay, cảm giác như xung quanh không còn gì nữa.

- Ji Yong. - Có tiếng gọi, là YoungBae, Ji Yong vội vã lau nhẹ đi những dấu tích bết nhè, ngẩng đầu đáp lại "Tôi ở đây."

- Cậu... Chuyện gì xảy ra vậy? - YoungBae nhìn bộ dáng cậu, ánh mắt vô thần, hai bên mặt sưng húp, khóe miệng còn đọng lại tơ máu ở trên thì không khỏi sửng sốt chạy đến.

- Không có gì, chỉ là không nghe lời, bị đánh một chút! - Ji Yong lắc lắc đầu cười.

----------------------------

Chúc mọi người thi tốt :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro