Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám người soạt một tiếng tách ra hai bên, một chàng trai trẻ ánh mắt tràn đầy giận dữ đang sải từng bước dài đến, bàn tay như gọng kìm gỡ bỏ tay gã đàn ông đang túm lấy chàng trai nhỏ bé kia ra!

Gã đàn ông đau đến mức kêu thét lên, cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy trên mu bàn tay đã bị chàng trai lạ kia nắm đến nỗi vừa bầm lại còn cảm thấy như xương cũng sắp gãy!

"Thằng oắt này..." Gã tóm lấy chàng trai vừa xuất hiện.

Chàng trai hất toẹt tay hắn ra, giận dữ:

"Ông dám nói vợ tôi đeo bám ông hả?"    

"Cậu ta..."

  "Nếu em ấy đeo theo ông, thì tôi là cái gì hả?" Chàng trai chỉ vào mũi gã, gầm lên: "Chúng tôi đang hẹn hò nhau ở đây, tôi vừa mới đi vệ sinh có một chút mà em ấy đã đeo bám ông được sao? Ông là đồ khốn kiếp nói bậy mà không biết ngượng! Rõ ràng là ông quấy rối, dụ dỗ vợ chưa cưới của tôi, không đạt được mục đích nên quay lại cắn người, chẳng lẽ ông là chó hả!".  

Mọi người cười ầm.

Sắc mặt gã đàn ông xám ngoét như gan lợn, không thể nào tìm ra cơ hội phản kích dưới tràng chửi rủa như liên thanh của chàng trai.

  Chàng trai tiếp tục mắng:

"Đi, đi đến đồn cảnh sát! Tôi phải tố cáo ông quấy rối tình dục người khác!"

"Cậu có chứng cứ gì!" Gã đàn ông đã bắt đầu hoảng lên, ban nãy gã chỉ dọa dẫm cậu trai nhỏ kia thôi, đời nào dám động chạm đến cảnh sát thật.

Chàng trai ngửa mặt lên trời cười một tràng dài.

Sau đó...

Trừng mắt nhìn gã!  

"Đừng có tưởng tôi không biết ông là ai, công tử đời thứ tám của gia tộc họ Kwon chuyên về kinh doanh bất động sản – Kwon Jang Sub."

Gã đàn ông ngạo mạn liếc nhìn vẻ thách thức: "Xem như cậu biết điều".

Chàng trai hừ mũi một tiếng, cười lạnh lẽo, bảo:

"Năm ông mười một tuổi vì mắc tội khiêu dâm bạn trai học cùng lớp nên đã bị nhà trường đuổi học, năm mười sáu tuổi bị pháp luật tuyên án tội danh quấy rối tình dục nhưng được tạm hoãn thi hành án hai năm, năm hai mươi ba tuổi vì đánh ghen tranh giành người tình nam mà bị đánh trọng thương, tháng ba năm nay bức ảnh ông và người tình nam giới thân mật quá mức trong xe bị tuần san Seoul's Showbiz đăng lên ngay trang đầu!"

"Cậu..." Gã đàn ông run bắn người.

"Sao nào?" Chàng trai khoanh tay trước ngực, cười nhạo gã. "Không thì chúng ta cùng đến đồn cảnh sát kiểm tra thử, xem tôi có nói sai chỗ nào không?"

Phụt!

Đám người vây xung quanh nhổ mấy bãi nước bọt vào gã đàn ông đang toát mồ hôi lạnh.

Xu hướng tình dục thế nào là chuyện riêng của mỗi người, nhưng quấy rối không thành lại quay ngược lại cắn người ta, sỉ nhục vu khống người ta, quả thực là quá trâng tráo vô sỉ!

Cuối cùng...

Gã đàn ông mặt mũi tái mét, nhục nhã lủi đi như một con chuột cống.

...

Dưới bóng râm cây dù sọc xanh trắng.  

Anh đưa tay phải ra cho chàng trai nhỏ vừa mới bị quấy rối khi nãy:

"Chào cậu, tôi là Lee Dong Hae."

Chàng trai trầm tư, hỏi với vẻ nghi ngờ: "Anh quen tôi sao?".

Tại sao cứ có cảm giác đã gặp người đàn ông này rồi, đặc biệt là mái tóc nâu kia, cảm thấy thật quen thuộc.

DongHae nghiêng đầu cười cười:

"Tôi phải quen biết cậu sao?"

Bàn tay anh đưa ra dừng lại giữa chừng, không hề buông xuống.

Chàng trai nhìn chăm chú, hồi lâu sau, dần dần đưa tay lên, nắm lấy tay anh:

"Anh có thể gọi tôi là – Hyuk."

DongHae nắm chặt tay chàng trai, sự ấm áp truyền thẳng đến trái tim cậu:

"Hyuk, rất vui được biết cậu, sau này chúng ta đã là bạn bè rồi!"

"Bạn?" Hyuk lặp lại, cười ngây thơ như một đứa trẻ. "Đơn giản thế thôi đã là bạn bè rồi sao?"

Nụ cười DongHae rạng rỡ nhưng cũng không kém phần "sát thủ":

"Đúng thế, tứ hải giai huynh đệ, tôi và cậu có duyên gặp gỡ, đương nhiên phải là bạn rồi."

"Vậy bạn bè phải làm gì?"

  "Mua quần áo!" DongHae kéo cậu đi.

"Tại sao phải mua quần áo?"

"Ngốc!" DongHae vừa đi vừa nói: "Áo cậu bị cái bàn tay bẩn thỉu kia làm ô uế cả rồi, cậu không thấy xấu xí thì tôi cũng thấy buồn nôn, mau thay nó ra thôi!".

"Ồ."

* * *

Hoàng hôn.

Ráng chiều nhuộm đỏ trời.

DongHae và EunHyuk ngồi trên bậc thang đá ở hải cảng, một người cầm ly cafe, người còn lại đang nhâm nhi ly sữa dâu ngọt ngào, ánh mắt hướng ra phía đại dương xa xa trong ánh chiều tà.

"Tại sao lại giúp tôi?"

"Tôi có một người bạn, cậu ấy nói với tôi rằng, làm người phải nên giữa đường bất bình rút đao tương trợ. Cậu ấy sống rất vui vẻ, tôi nghĩ nếu mình có thể làm thế được thì cũng sẽ vui vẻ như cậu ấy thôi."

"Bạn của anh rất thú vị."

"Đúng thế!" DongHae hút một ngụm cafe. "Tiếc là cậu ấy đã rời khỏi đây, tôi thấy rất nhớ."

"Tôi không có bạn!" Cậu chậm rãi nói. Chẳng ai muốn làm bạn với cậu, mọi người đều nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái.

"Tôi sắp giận rồi đấy!"

"..."

"Vừa nãy còn nói chúng ta là bạn, sao cậu đã nuốt lời nhanh thế?" DongHae hậm hực đặt mạnh ly cafe trong tay xuống. "Cậu cứ thế thì tôi sẽ không đếm xỉa đến cậu nữa đâu!"

"Nhưng... thực sự là chỉ đơn giản thế... đã có thể là bạn à?"

"Bạn bè, chứ có phải người yêu đâu, suy nghĩ phức tạp thế để làm gì, chẳng lẽ còn phải chích máu ăn thề ư? Có cần giết một con gà không?" DongHae liếc xéo. "Làm ơn đi, nam tử hán đại trượng phu, không muốn làm bạn với tôi thì cứ nói rõ, tôi tuyệt đối không đeo bám dai dẳng!"

"Không phải..."

"Không phải là được rồi!" DongHae cười. "Cậu nghĩ xem, có người bạn như tôi cũng tốt mà, nếu ai bắt nạt cậu, tôi có thể ra mặt hộ, lại còn có thể giúp cậu chọn quần áo nữa chứ!"

EunHyuk cúi xuống nhìn chiếc sơ mi trắng trên người, nhớ đến khí thế quét sạch quân thù lúc anh bước vào cửa hàng quần áo. Anh ra lệnh thẳng cho các cô gái bán hàng, mang hết những chiếc áo màu trắng của cửa hàng ra, sau đó chọn ra một cái trong số đó, bắt cậu mặc vào, thời gian từ lúc vào cửa hàng đến khi ra khỏi đó tổng cộng chưa đến mười lăm phút.

DongHae chống cằm quan sát cậu, nói với vẻ hài lòng: "Đôi mắt cậu có long lanh như vậy, phối thêm áo màu trắng, nhìn xinh đẹp như một viên đá quý ấy".

EunHyuk chau mày: "Đừng nói tôi xinh đẹp". Cậu rất ghét hai chữ này.

  "Nhưng cậu thật sự rất xinh đẹp mà!" Anh sờ sờ mũi, thấy cậu không vui thì nói: "Được rồi, cậu không thích thì sau này tôi không nói nữa là được chứ gì!".

 "Cám ơn."

DongHae khoát khoát tay, tiếp tục uống cafe.

Tịch dương dần dần khuất dạng trên mặt biển.

Ráng chiều tỏa trên bóng hai người ngồi bên bờ biển như một bức tranh sơn dầu, thật rực rỡ nổi bật.

Cậu nhìn anh: "Sao anh lại biết nhiều về gã đàn ông đó thế?".

DongHae cười vui vẻ:

"Ai bảo hắn xui xẻo làm chi? Vừa hay tôi là phóng viên, nắm trong tay nhuyễn như cháo tất cả tư liệu riêng về những người "nổi tiếng", đó là do nghề nghiệp hun đúc nên." Muốn trở thành một phóng viên thành công, bắt buộc phải nỗ lực cần cù, thực hiện đủ những bước cơ bản. Vẫn chưa bảo cho cậu biết, đến Kwon Jang Sub có mấy người tình, vị trí biệt thự ở đâu, nhãn hiệu của chiếc xe mới mua, thích hộp đêm nào... anh đều biết rõ mồn một.

EunHyuk kinh ngạc: "Anh là phóng viên?".

"Đúng vậy."

"Về mảng nào?"

"Phóng viên giải trí." DongHae cười: "Lại bị xưng tụng là phóng viên buôn dưa". Khó nghe nhất là bị gọi "đám chó săn".

EunHyuk trừng trừng nhìn anh, đồng tử dần dần co nhỏ lại. À, thảo nào cậu thấy anh quen quen,  thì ra anh là...

DongHae cau mày:

"Sao vậy, cậu kỳ thị nghề nghiệp của tôi à?"

  Hyuk đã không nói nổi lời nào.  

Chỉ cười khổ.    

"Này, vẻ mặt của cậu quái lạ thế." Anh đẩy đẩy cậu.

"Nói gì đi chứ!"

Trong ráng chiều rực rỡ bên bờ biển.

"DongHae, trước kia anh đã từng biết tôi chưa?"

Anh chau mày khó hiểu suy nghĩ:

"Tôi phải biết cậu à?"

Cậu nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng, nụ cười nở ra như gió ấm áp:

"Phải, hôm nay chúng ta mới quen nhau, từ hôm nay sẽ là bạn bè!"

"Ừ! Là bạn!" DongHae lại cười một nụ cười mê hoặc người khác.

DongHae uống cạn ly cafe của mình, rồi "giúp" EunHyuk uống hết cốc sữa dâu của cậu. Đến lúc uống cạn sạch cả hai ly mới khó chịu nhăn mặt

"Trời đất! Vị ngọt đắng hòa nguyện thiệt là khó chịu, nhưng mà cũng rất thú vị nhe, ê, bao tử của tôi sẽ không có vấn đề gì chứ!?"

EunHyuk thầm cảm thấy người bạn này quả thực không biết là ngốc thật hay giả vờ nữa, chỉ nhìn anh cười mà thôi...  Nhưng... nụ cười vẫn vương nét buồn!

Sau đó, thời khắc chia tay cũng đã đến.

"Tôi phải đi rồi!" DongHae tỏ ra lưu luyến. "Buổi tối tôi còn phải đi phỏng vấn một nhân vật rất khó tính." Trong buổi họp mặt fan club của ngôi sao "hot" nhất Kim Eun Hyuk, anh nhất định phải nắm chặt cơ hội mới được.

Ánh mắt của EunHyuk rất quái lạ.

"Cậu không chúc tôi may mắn sao?" Anh lên tiếng hỏi với vẻ ngờ vực.

Hyuk khẽ ho một tiếng:

"Chúc may mắn."

"Cám ơn!" DongHae huơ huơ nắm đấm. "Tôi chắc chắn sẽ may mắn lắm đây! Tôi là Ngọn Lửa Đại Ma Đầu DongHae, phóng viên siêu giỏi giang, đẳng cấp nhất của tạp chí Seoul's Showbiz!"

EunHyuk có vẻ như ngẩn ra.

Thế là, bắt đầu ở bờ biển hôm ấy, trong ký ức của cậu đã có một chàng trai thích uống cafe và tràn đầy sức sống.

* * *

Lên taxi rồi, nhìn theo bóng dáng EunHyuk mỗi lúc một xa.

DongHae ngoảnh mặt lại.

Cuối cùng... Không nhịn nỗi ... Thỏa sức cười to...

"Ha ha ha ha ha ha..."

Chú tài xế phía trước sắc mặt tái xanh, không rõ nếu lái thẳng đến bệnh viện tâm thần thì có được hay không.

DongHae vừa cười điên dại vừa làm dấu tay "thắng lợi"!

Tư liệu trích ngang:

Chiêu khổ nhục kế thứ ba của Ngọn Lửa Đại Ma Đầu - diễn xuất cực siêu!

Cần phải có một ánh mắt trong sáng, nụ cười ngu ngơ, tính cách cương trực thẳng thắn và vẻ mặt thuần khiết đến mức có thể đoạt được cả giải Oscar. Chiêu này ấy mà, phải có năng khiếu bẩm sinh, chứ không phải chỉ dựa vào khổ luyện mà có thể thành thục được.

Trong lòng vẫn có một câu hỏi nho nhỏ...

Có khi nào hơi hơi không được tốt cho lắm?

Trả lời...

Chắc là không tính đâu, anh đâu có nói dối, chỉ là người khác có thể sẽ hiểu nhầm thôi mà.

Một giọng nói ác độc lướt ngang bên tai:

"Làm phóng viên, chỉ có vô tình vô nghĩa mới có thể thành công!"

 Chiêu thức thắng lợi chắc chắn siêu cấp của Ngọn Lửa Đại Ma Đầu - nỗ lực!

Edison từng nói, thiên tài là do chín mươi chín phần trăm nỗ lực cộng thêm một phần trăm năng khiếu bẩm sinh. Để trở thành một phóng viên giải trí thiên tài vô tiền khoáng hậu, DongHae đã dùng hết sức lực bản thân để trả giá cho cái chín mươi chín phần trăm nỗ lực ấy!

Buổi họp mặt fan club của Kim Eun Hyuk được tổ chức ở sảnh khách sạn 5 sao, thời gian cho phép phóng viên tham gia là tám giờ tối, nhưng đúng sáu giờ ba mươi DongHae đã có mặt rồi, cứ dịu dàng ngọt nhạt với những người tổ chức fan club, cuối cùng, ha ha, đã vào được khu vực dành cho phóng viên đầu tiên, chiếm đóng được vị trí quan sát chụp hình tuyệt nhất!

Ống kính máy ảnh, máy quay phim không hề bị che lấp, tầm mắt được mở rộng thoải mái.

SiWon cười, ngồi ở hàng đầu vẫn là tốt nhất, trước kia cứ chụp đi chụp lại sau mấy cái đầu lố nhố của phóng viên báo đài khác, thế nào cũng bị chụp nhầm. Tên DongHae này cũng thật là bản lĩnh quá, bảo anh ở nhà nghỉ ngơi, tự mình hắn chạy đến chiếm hai vị trí tuyệt nhất cho cả hai.

SiWon đưa cho anh một chiếc hamburger:

"DongHae, ăn một chút đi."

DongHae cảm kích nước mắt lưng tròng:

"Cám ơn tiền bối SiWon." Mở giấy gói ra, ngoạm một miếng to, a, thơm quá, đang đói bụng quá chừng. Nỗ lực phấn đấu cuối cùng cũng được đền đáp, xem ra, thái độ của tiền bối SiWon với cô đã được cải thiện rồi, thắng lợi!

(Ngọn Lửa Đại Ma Đầu đắc ý: khi có một người hợp tác luôn khen ngợi bạn, dựa dẫm vào bạn, thì khi làm việc bạn sẽ thấy tâm trạng vui vẻ, thoải mái hơn.)

Dưới ánh đèn mờ.

Âm nhạc với tiết tấu mạnh mẽ bắt đầu vang lên.

Những vồng ánh sáng tập trung thành một đường màu xanh, chính giữa sân khấu dần dần nâng lên một bóng người tuấn tú, trong vầng sáng màu xanh ấy, đường nét trên gương mặt người đó khiến mọi người có cảm giác nghẹt thở.

Các fan bắt đầu kêu thét!

Những cây cổ vũ dạ quang vẫy vẫy điên cuồng.

"Kim Eun Hyuk!"

 "Kim Eun Hyuk!"  

  "Kim Eun Hyuk!"  

...

Tiếng gào thét đan vào nhau tạo thành một tần sóng mãnh liệt như lửa, như thủy triều đang dâng cao nhấn chìm cả nơi họp fan club này!

Một đường ánh sáng lóa mắt đột ngột phát sáng, giống như pháo hoa bung xòe trong đêm tối!

Kim Eun Hyuk xuất hiện!

Trong ánh sáng lóa mắt ấy, cậu ôm một cây đàn guitar màu bạc, lạnh lùng đứng giữa sân khấu, bóng dáng nhỏ nhắn đẹp đẽ hệt như một thiên thần trong truyền thuyết khiến người ta mê đắm; nhãn thần của cậu rất lãnh đạm, lạnh lẽo sâu thẳm như băng hà dưới những tầng băng lạnh lẽo; khóe môi cậu có một thoáng giễu cợt, nhưng lại căng mộng như một trái cherry chín đang chờ đợi người đến thưởng thức, gương mặt ấy, cơ thể ấy, tạo nên một con người khiến người khác không bao giờ có thể rời mắt khi đã trót ngắm nhìn <3

"Kim Eun Hyuk, em yêu anh..."

Một cô gái thét lên bằng tất cả sức lực của mình, có lẽ khí lực đã bị hao mòn nhiều quá chăng, mà tiếp sau đó cô nàng đã ngất đi, những nhân viên ở đó đã phải khó khăn vất vả lắm mới khiêng cô nàng ra khỏi đám fan cuồng chen lấn dữ dội kia.

Ôi, tiếc quá đi mất, lãng phí cả một tấm vé vào cửa đắt như vậy. DongHae vừa ghi hình lại, vừa thầm than tiếc cho cô nàng kia. Cho dù gào thét để Kim Eun Hyuk nghe thì cũng có ích gì đâu, tiếng lòng như xé gan xé ruột của cô chỉ sợ không bằng một con muỗi bay vo ve bên tai cậu ta nữa là...

Eun Hyuk đã hát tổng cộng năm bài.

DongHae ngắm cậu đứng dưới ánh đèn màu chớp nháy như tuyết bay đầy trời, ngẩn ngơ. Ôi, không ngờ rằng, cậu ta hát hay như vậy.

Anh đã nghe và nghiên cứu kỹ lưỡng tất cả các album của cậu đến ba lần, tuy hay thật đấy, nhưng anh không hề để tâm đến. Bởi kỹ thuật thu âm hiện nay quả thực quá phát triển, một con lợn kêu ủn ỉn cũng có thể tạo nên một hiệu quả âm thanh như kiểu giọng ca thiên nhiên trầm ấm vậy.

Anh đã từng có n lần nghe được giọng hát thật của các ngôi sao ca nhạc ở phòng thu studio, từng kinh qua cảm giác kinh khủng đến rợn cả da gà. Có một lần còn ghê gớm hơn nữa, mái tóc nâu của anh bị chấn động đến mức dựng đứng cả lên, cố gắng nén nhịn và nhảy xổ ra ngoài, nôn ọe tới tận cả nửa tiếng đồng hồ, lòng cảm thán rằng cô nàng ca sĩ ngọc nữ kia không hát nhạc nền cho phim kinh dị thì quả là lãng phí. Thế nhưng, đợi khi đĩa CD mới của ca sĩ ngọc nữ kia ra để mua về nhà nghe thử, giọng hát lại trở nên tràn đầy tình cảm lạ thường. Haizzz, những bậc thầy về thu âm kia có đôi tay kỳ diệu biến đậu phụ thành thịt gà như thế nào kia chứ.

Anh cứ ngỡ Kim Eun Hyuk cũng là được "gia công" mà thành. Không thể trách anh có suy nghĩ như vậy được, thực sự là do vẻ bề ngoài của cậu quá xuất sắc. Mà trong thế giới giải trí, tướng mạo và tài nghệ trước giờ luôn là hai khái niệm hoàn toàn tương phản nhau.

Đêm nay, nghe được giọng hát của Kim Eun Hyuk ở một khoảng cách gần như thế, căn bản không thể có kỹ thuật gì để chỉnh sửa, thế nên mới khiến anh sững sờ kinh ngạc như vậy.

Có acapella có pop.

Tiếng hát của cậu có thể tĩnh lặng như hoa quỳnh nở trong đêm, có thể tuyệt đẹp như cầu vồng sau mưa trên đỉnh núi cao ngất.

Có những bài hát sôi nổi, vũ điệu cuồng nhiệt.

Trong tích tắc cậu bộc phát hết toàn bộ những nhiệt tình, có thể khiến khán đài trở thành núi lửa phun trào.

DongHae xoay xoay cây bút trong tay, bỗng nhiên cảm thấy Kim Eun Hyuk có thể nổi tiếng đến mức này trong ngành giải trí, dường như không chỉ do có một vẻ bề ngoài xuất chúng, xem ra, anh đã có phần coi thường cậu ta rồi.

Không nén được nghe đến xuất thần...

"Em là của riêng anh

Anh cũng là người con trai của riêng em...

Em sẽ luôn ở bên cạnh của anh!

Em là của riêng anh  

Và tình yêu ngọt ngào của hai ta

Sẽ minh chứng em chỉ yêu mình anh!

Tình yêu đến với em vào một ngày mùa thu định mệnh (Au: 09/08 chứ gì há há)

Giống như những chiếc lá vàng rơi

Và em lại rung động một lần nữa!

Em rất muốn được ngắm nhìn anh ngủ,

Và ta trao nhau một nụ hôn ngọt ngào..

Em muốn nói rằng... em yêu anh, em yêu anh!!

Em sẽ mãi mãi yêu anh!

Dường như không cần tồn tại điều gì khác.

Mùa đông rồi sẽ mang tuyết đến

Trên ánh đèn đường ngoài con phố ấy

Hãy để em nhìn thấy anh nhé!

Em là của riêng anh

Anh cũng là người con trai của riêng em...

Em sẽ luôn ở bên cạnh của anh!  

... (Au: Em nó là thụ mà nên phải hát là em với anh nhe ^^)

Kim Eun Hyuk trầm giọng hát, nhìn về hướng của anh, ánh mắt sâu thẳm mà kỳ lạ, dường như có đóa hoa lửa vụt lóe.

Tim DongHae nhảy lên "thịch" một cái! 





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro