Chương 12.2: Cuộc Giao Đấu Nửa Đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ ăn tối. Harry vừa ăn vừa thuật lại cho Ron nghe những gì đã xảy ra khi đi theo giáo sư McGonagall vào trong tòa lâu đài. Nó định kéo Harmony sang dãy bàn Gryffindor ngồi cùng và kể một thể, nhưng ngặt một nỗi, nó không thể tìm thấy Harmony ở bất cứ đâu, kể cả thư viện. Harry tuy có chút lo lắng, nhưng nó biết chắc em nó sẽ không làm gì nguy hiểm được. Chưa kể, Harmony đã nhiều lần tỏ thái độ với việc Harry cố chấp kéo Harmony theo mình mọi lúc, mà Harry không muốn em gái ghét bỏ mình, vậy nên nó chỉ đành dằn lòng lại. Vả lại, trường Hogwarts tuy rộng, nhưng kiểu gì nó và em gái nó cũng va phải nhau một lúc nào đó mà thôi. Đến lúc đó, nó kể cho Harmony cũng chưa muộn.

"Bồ nói giỡn hả?" Ron đang cắn dở một miếng thịt bò và bánh cật, quên béng cả nhai thịt khi nghe Harry báo là đã được chọn làm Tầm thủ.

"Tầm thủ?... Nhưng đời nào học sinh năm thứ nhất... không đời nào... Bồ sẽ là cầu thủ trẻ nhất từ..."

"... một thế kỷ nay." Harry vừa thồn bánh vô miệng vừa tiếp lời Ron, "Anh Wood nói với mình như vậy."

Nó cảm thấy đói ngấu sau những chuyện ly kỳ xảy ra ban chiều. Ron thì quá ngạc nhiên và thán phục, đến nỗi nó cứ ngồi há hốc miệng mà nhìn Harry.

"Mình sẽ bắt đầu luyện tập vào tuần tới. Nhưng đừng nói cho ai biết nhé! Anh Wood muốn giữ bí mật."

Đúng lúc ấy, Fred và George bước vô phòng ăn. Vừa nhìn thấy Harry, họ vội vã bước tới.

"Giỏi lắm!"

George nói nhỏ vào tai Harry:

"Anh Wood nói cho tụi anh biết rồi. Tụi anh cũng ở trong đội banh mà – Tụi anh là Tấn thủ."

Fred nói:

"Anh nói cho em biết nhé, chắc chắn năm nay chúng ta sẽ giành được cúp Quidditch. Từ hồi anh Charlie ra trường, chúng ta mất luôn chức vô địch, nhưng năm nay đội nhà mình sáng láng cho coi. Em phải chơi cho giỏi nhe Harry. Lúc nãy anh Wood thiếu điều nhảy cẫng lên khi báo cho tụi này hay tin em được tuyển vô đội."

George nói:

"Thôi, tụi anh phải đi đây. Lee Jordan nói là nó vừa phát hiện được một con đường bí mật dẫn ra khỏi trường."

Fred bảo:

"Tao dám cá đó là con đường phía sau bức tường Gregory Khả Ái mà hồi mới đi học tuần đầu tụi mình đã mò ra. Thôi, hen gặp lại sau nha!"

Fred và George vừa đi khuất thì xuất hiện cái đám khó ưa: Malfoy với cặp Crabbe và Goyle kè theo.

"Chén bữa cuối hả Potter? Chừng nào mày phải lên tàu quay về với tụi Muggle?"

Harry mát mẻ đáp lời:

"Trông mày có vẻ hùng dũng hơn nhiều rồi đấy! Xuống tới đất rồi mà, lại có mấy chú nhỏ vo ve bên cạnh."

Dĩ nhiên là Crabbe và Goyle không nhỏ chút nào, mà cũng không ưng động từ vo ve cho lắm. Nhưng bởi vì ở dãy bàn cao đằng kia đang có các giáo sư ngồi ăn, nên "mấy chú nhỏ nhỏ vo ve" không dám làm gì hơn là ngầu mặt lên và bẻ ngón tay răng rắc.

Malfoy thách:

"Rồi! Mày dám đấu tay đôi với tao không, bất cứ lúc nào, tối nay cũng được. Đấu tay đôi kiểu phù thủy, chỉ dùng đũa phép, không xáp lá cà. Sao? Chắc chưa bao giờ được nghe tới đấu tay đôi kiểu phù thủy chứ gì?"

Ron chen vào:

"Harry biết chứ sao không! Tao là đệ nhị nhân của nó. Còn đệ nhị nhân của mày là ai?"

Malfoy nhìn Crabbe và Goyle ước lượng xem nên chọn đứa nào, rồi quyết định:

"Ê Crabbe, nửa đêm được không mày?... Rồi! Gặp nhau ở phòng truyền thống, phòng đó không khi nào khóa."

Khi Malfoy đi rồi, Ron và Harry nhìn nhau. Cuối cùng Harry hỏi:

"Đấu tay đôi kiểu phù thủy là sao? Còn đệ nhị nhân là cái gì vậy?""

À, đệ nhị nhân là người sẽ thay thế bồ trong trường hợp bồ bị giết chết."

Giọng của Ron thản nhiên, nó bắt đầu ăn tới món bánh tráng miệng. Bắt gặp cái nhìn hoang mang của Harry, Ron vội thêm:

"Nhưng giao đấu thực sự mới chết, tại lúc đó mới có phù phép thật của phù thủy thật. Còn bồ với thằng Malfoy bất quá bươu đầu sứt trán là cùng chứ gì. Cả bồ với nó, có đứa nào đủ phép để hại nhau đâu mà lo! Mình cá là nó thách vậy cho bồ từ chối, cho mất mặt bồ chơi."

"Nhưng nếu tôi giơ đũa phép lên mà không ra được phép lạ nào hết thì sao?"

"Thì liệng đũa phép đi, dộng vô mũi nó."

Chợt một tiếng nói:

"Xin lỗi."

Cả hai cùng ngẩng đầu lên. Thì ra Hermione. Ron bực mình:

"Muốn yên thân ăn uống mà cũng không được sao ta?"

"Tôi đã nghe lén câu chuyện của mấy bạn với Malfoy..."

"Ai bắt bạn nghe!" Ron lầm bầm.

"... Mà mấy bạn biết rồi đấy, mấy bạn không nên đi lang thang trong trường vào ban đêm. Các bạn thử nghĩ đến chuyện nhà Gryffindor sẽ bị trừ điểm nếu các bạn bị bắt mà coi! Mà thể nào mấy bạn cũng bị bắt. Mấy bạn không nên chỉ biết đến mình như vậy chớ!"

"Chuyện này không mắc mớ gì tới bạn."

Harry đáp và Ron "bồi" thêm:

"Thôi nhé, chào."

Luôn luôn là như vậy, không ngày nào là không có chuyện để lo. Harry nằm thao thức và suy nghĩ trong khi Dean và Seamus đã ngáy o o. (Còn Neville nằm trạm xá vẫn chưa về.) Vì chuyện với Malfoy, mà Harry không ý thức được rằng nó đã quên béng mất không tìm Harmony sau khi bữa tối kết thúc để kể về việc nó được vào đội Quidditch - cũng là một chuyện nó bớt hào hứng hơn "nhờ" có vụ thách hẹn giao đấu.

Suốt buổi tối Ron đã ra sức cố vấn cho Harry:

"Nếu nó nguyền rủa bồ, thì bồ cứ né là tốt nhất, bởi vì mình không nhớ chắc lắm phép đỡ lời nguyền."

Cứ mỗi một lần Ron nói về bùa chú với lời nguyền dùng lên Malfoy là một lần Harry quên mất tất cả những điều khác, kể cả nỗi sợ bị ông giám thị Filch hay con mèo của ông – Bà Norris – tóm được hai đứa. Harry cảm thấy hình như mình đang làm một việc liều lĩnh, dám vi phạm thêm một nội qui của trường ngày hôm nay. Nhưng cứ nghĩ tới cái mặt vênh váo của Malfoy ẩn hiện trong bóng tối là nó lại hăng tiết lên – đây là cơ hội có một không hai để nó đánh tay đôi với thằng Malfoy cho biết mặt nhau. Một cơ hội như vậy Harry thấy khó mà bỏ qua được.

"Mười một giờ rưỡi rồi. Tụi mình đi là vừa."

Ron thì thầm gọi Harry. Hai đứa mặc quần áo vào, cầm cây đũa phép và bò qua căn phòng trên tháp cao, lần xuống từng bậc thang, đi vào phòng sinh hoạt của nhà Gryffindor. Ở đó, trong lò sưởi, vài hòn than còn le lói, khiến cho những chiếc ghế bành trông như những khối đen lù lù. Hai đứa sắp tới được cái cửa ẩn sau bức chân dung, thì bỗng một giọng nói vang lên từ chiếc ghế bành gần nhất:

"Tôi không ngờ hai bạn lại dám làm như vậy đó, Harry!"

Một ánh đèn dầu lập lòe. Đó là Hermione – cau mày giận dữ, trong bộ áo ngủ màu hồng.

Ron tức giận bảo:

"Mày hả! Đi ngủ đi!"

Hermione nạt lại:

"Tôi tính nói cho anh của bạn biết rồi đó chớ! Anh Percy, ảnh là Huynh trưởng, thể nào ảnh cũng ngăn vụ này lại."

Harry không thể nào tin được là trên đời có một người nhiều chuyện như vậy. Thế mà Harmony còn từng khen ngợi Hermione cơ đấy. Không hiểu em gái nó thấy con nhóc này dễ ưa ở điểm nào!? Nó bảo Ron:

"Đi thôi!"

Harry đẩy bức chân dung của Bà Béo qua một bên rồi chui qua cái lỗ, ra ngoài.

Hermione không dễ gì bỏ cuộc. Con bé cũng chui ra theo, rít lên sau lưng Ron như một con ngỗng đang nổi khùng:

"Mấy bạn không biết nghĩ gì đến danh dự của Gryffindor hết. Mấy bạn chỉ biết đến mình thôi. Tôi không muốn tụi Slytherin lại giành được Cúp Nhà. Mà đâu chỉ tôi, nhà Hufflepuff cũng đang là một đối thủ vô cùng cạnh tranh. Tôi rất quý Harmony, nhưng phải công nhận là bạn ấy giỏi thật. Cùng với đàn anh Cedric, họ đang mang mưa điểm về cho Hufflepuff, các bạn không biết hay sao? Công tôi trả lời đúng mấy câu thần chú trong giờ giáo sư McGonagall, được điểm nào cho nhà Gryffindor là mấy bạn làm mất hết."

"Đi chỗ khác!"

"Cũng được. Nhưng tôi báo trước, rủi như ngày mai mấy bạn phải lên tàu về nhà thì ráng mà nhớ những gì tôi đã nói... Đặc biệt là bạn đó Harry, bạn định để Harmony ở lại trường một mình hay sao? Chậc, mấy bạn thật là..."

Harry có ngập ngừng đôi chút sau khi nghe câu nói của Hermione, nhưng bên trong nó như có một giọng nói khác nỗ lực bảo nó rằng đêm nay sẽ chẳng có vấn đề gì xảy ra. Nó chỉ cần thật cẩn thận là được. Nhưng rồi, cả bọn đã không ngờ được tình thế lại ra nông nỗi này: khi Hermione quay lại bức chân dung của Bà Béo để trở về phòng ngủ thì bức tranh đã trống trơn. Bà Béo đã đi chơi đêm và thế là Hermione bị nhốt bên ngoài tháp Gryffindor. Cô bé la the thé:

"Bây giờ tôi biết làm sao đây?"

Ron nói:

"Đó là việc của bạn. Tụi này phải đi đây, trễ giờ rồi."

Hai đứa đi tới cuối hành lang thì Hermione đuổi theo kịp. Cô bé nói:

"Tôi đi với các bạn."

"Không được."

"Chứ bạn muốn tôi đứng chờ ở đây cho thầy Flicht đến bắt tôi à? Nếu thầy bắt được cả ba thì tôi sẽ khai thật là tôi đã cố ngăn mấy bạn, khi đó nhớ bênh tôi nhé!"

Ron la lên:

"Bạn khùng rồi đó..."

Harry cắt ngang:

"Cả hai im đi. Tôi nghe có tiếng gì kìa!"

Tiếng gì đó nghe như tiếng khịt mũi. Ron hồi hộp, lấm lét nhìn vô bóng tối:

"Phải Bà Norris không?"

Không phải Bà Norris, mà là Neville. Nó đang cuộn tròn trên sàn nhà, ngủ gà ngủ gật, chợt giật thót mình khi ba đứa kia bò tới gần.

"Ôi, may phước quá, các bạn ra tìm tôi hả? Tôi bị kẹt ngoài này cả giờ đồng hồ rồi. Tôi không sao nhớ được mật khẩu để vào phòng ngủ."

"Nói nhỏ nhỏ thôi Neville. Mật khẩu là "Mõm heo", nhưng bây giờ có mật khẩu cũng chẳng làm gì được, Bà Béo đã đi đâu mất rồi."

"Mật khẩu vào Ký Túc Xá của mọi người là "Mõm heo" ấy hả? Nghe kì cục thật sự!" Một giọng nói thì thầm chợt cất lên bên cạnh Neville khiến cả lũ giật thót mình.

Lúc bấy giờ, chúng mới chú ý tới một bóng đen đang ngồi co gối gần Neville là Harmony. Vẫn gương mặt nhỏ nhắn cùng nụ cười tươi tắn quen thuộc trên môi, mái tóc nâu đỏ vừa xoăn vừa rối, và đôi mắt màu lục bảo phát sáng trong đêm tối.

"Ha-Hani... Tại sao em lại ở ngoài hành lang giờ này?" Harry líu lưỡi chẳng lẽ Harmony biết chuyện mà nó định làm hay sao?

"Không đúng!" Harry lại quay ngoắt sang Neville, cảm thấy chính người bạn này mới là vấn đề. "Neville, tại sao bạn lại ở cạnh Harmony?"

Đáng tiếc, Neville cũng bối rối không kém. Thằng nhóc cũng không hiểu tại sao Harmony còn ở đây. Rõ ràng trước khi ngủ quên nó đã kêu Harmony đi về mà không cần lo cho nó hay sao?

"P-Phải đó, Harmony, sao bạn chưa về Ký Túc Xá?" Neville lúng túng hỏi.

Harmony nghiêng đầu, giọng lanh lảnh đáp:

"Bạn chưa vào được ký túc xá thì sao mình yên tâm trở về chứ?"

Đầu Harry tưởng như vừa hứng chịu một quả bom nổ bùm khiến nó không thể nghĩ ngợi được gì. Trong khi đó, Ron và Hermione hít một ngụm đầy hơi vào bụng, liếc Harry, rồi không dám thở ra.

Cái gì cơ? Harry không nghe nhầm đấy chứ? Em gái quý giá của nó vừa bảo rằng vì lo lắng cho Neville nên em không thể trở về phòng ngủ?

Là vì quan tâm một người bạn nam nào đó chứ không phải vì nó?

Mặt Harry có xu hướng tái xanh lại. Cảm xúc trong lòng nó bây giờ đang vô cùng lẫn lộn. Nó không chắc là nó đang buồn, tức giận, hay sợ hãi. Nó chỉ biết một điều rõ ràng rằng tim nó đập nhanh hơn, nhưng không phải thình thịch liên hồi, mà giữa chừng sẽ nhói lên, thắt lại. Có lẽ, đây là lần đầu tiên Harry ý thức được nguy cơ Harmony sẽ bỏ rơi nó.

Tay Harry giơ lên thật cao, rồi hạ mạnh xuống, gõ một tiếng cộp vào đầu Neville.

Ngay lúc này, nó cảm thấy Neville đáng ghét một cách không tưởng. Đáng ghét hơn cả Draco Malfoy!

"Neville!!" Harry gần như là rít lên.

"Shh!!!" Hermione cũng rít lên qua đầu lưỡi.

Neville chịu một cú gõ đầu thô bạo của Harry mà không dám ho he tiếng nào, chỉ có đôi mắt là trở nên long lanh ngập nước. Cậu nhóc cũng ngạc nhiên mà! Cậu đâu có ngờ Harmony lại tốt bụng và lo lắng cho cậu đến vậy?

"Harmony ơi, nhưng bạn không cần phải chờ lâu như vậy ngoài này mà..."

Neville không dám nói gì với Harry lúc này, người đang trừng mắt một cách đáng sợ với nó, đành thút thít với Harmony. (Kết quả, Harry túm gáy áo Neville và kéo về phía mình, không quá thô bạo để cậu bạn phải la lên, chẳng qua là Harry thấy khó chịu khi Neville vừa nhoài người sang bên Harmony nhiều hơn một chút.)

Harmony không đáp lời Neville. Cô cũng ngó lơ những hành động của Harry và nhìn sang Ron cùng Hermione.

Điều mà Harmony quan tâm lúc này là tại sao bộ ba hoàng kim lại cùng nhau ra ngoài hành lang vào giữa đêm?

Harry là nhân vật chính, người mà cả cuốn truyện xoay quanh, vậy nên mọi hành động của Harry sẽ xác định nội dung và tiến trình của truyện. Sẽ không có chuyện Harry đột nhiên làm một việc gì đó vô nghĩa. Đã thế, Harry còn dẫn theo cả Ron và Hermione.

Harmony cố gắng nhớ lại tên tập một "Harry Potter". Cô muốn có thêm manh mối về diễn biến chínb. Là gì nhỉ? Hình như liên quan đến một hòn đá.

Khổ thật! Cô chưa đọc truyện bao giờ nên mù mờ với tất cả mọi thứ.

Hơn nữa, vấn đề rất đáng lo ngại là cô cũng đang ở đây.

Harmony sẽ cảm thấy thú vị hơn khi cô có thể giữ mình đứng ngoài theo dõi mọi chuyện, chứ không phải bị cuốn theo Harry cùng những cuộc khám phá và phiêu lưu của cậu.

Ở cạnh nhân vật chính hưởng ké vài kèo thơm là được, còn những cái khác... Thôi, cho cô xin rút lui!

Ron và Hermione phát giác ánh mắt chuyên chú của Harmony, không hiểu sao lại có cảm giác rằng bản thân đang trốn mẹ đi chơi, để rồi bị bắt quả tang ngay tại trận.

Hai đứa chúng nó vô thức vân vê áo, miệng ấm ớ chào hỏi với vài tiếng cười gượng:

"Haha... Harmony đó hả? Ngạc nhiên ghê..."

Hermione không dám nói rằng cô bé đi theo Ron và Harry vì vụ giao đấu gì đó với Draco, bởi nghe nó ấu trĩ quá mức, mà cô bé không muốn Harmony nghĩ rằng cô bé là một kiểu người không biết suy nghĩ trước sau như hai cậu con trai này. Còn Ron, cậu nhóc chỉ đơn giản là thiếu hụt năng lực giao tiếp với phái nữ.

Bầu không khí im lặng kỳ quặc kéo dài mấy phút đồng hồ, mãi cho đến khi Hermione vận dụng hết công suất não bộ để nặn ra được một câu hỏi chuyển đề tài:

"Neville, tay bạn sao rồi?"

"Khỏe rồi." Neville vừa nói vừa chỉ cho bọn nhỏ xem, "bà Pomfrey gắn xương liền lại trong có một phút."

Xong, Neville đảo mắt nhìn Harmony, ngượng ngùng nói thêm:

"Có cả Harmony giúp mình nữa..."

Harry cứ nghe thấy tên em gái từ trong miệng Neville thốt ra là giãy nảy lên. Bàn tay nó lại gõ vào đầu Neville theo bản năng. Tiếng gõ to đến mức Hermione phải "Shhh" bên tai Harry thêm một lần nữa.

"Lạy Chúa, Harry à, bạn sẽ khiến cả lũ bị bắt quả tang mất!"

"Harmony làm sao!? Giúp gì?"

Harry chẳng đoái hoài gì đến lời nhắc nhở của Hermione. Trong đầu cậu bây giờ đang tràn ngập những hình ảnh huyễn hoặc của Neville và Harmony. Em gái nó, người nó chưa bao giờ tưởng tượng đến cảnh chia xa, sẽ thân cận hơn với một đứa con trai khác, rồi hẹn hò với nhau, rồi... Càng nghĩ, Harry càng thấy khó chịu hết cả người.

Hành động của Harry rốt cuộc cũng thu hút sự chú ý của Harmony. Cô nhìn đôi mắt đỏ au của Harry, hiểu suy nghĩ trong cậu nhóc, và không nhịn được phì cười. Ai mà ngờ Harry trẻ con và vô tri ngày nào bây giờ lại bày ra bộ dáng anh trai bao bọc em gái như thế chứ!

Ban đầu, Harmony chỉ cười một tiếng nhẹ, không ai chú ý đến, nhưng càng nghĩ đến việc Harry giận dỗi và ghen tị như vậy là vì sợ mất đi em gái, một người thương yêu, tiếng cười dần trở nên khúc khích. Nó giống như hình ảnh cháu gái cô ngày trước cũng hay tỏ thái độ hậm hực khi cô không chú ý đến nó. Con bé sẽ làm gì nhỉ? Dậm chân, hai má phúng phính xị xuống, môi chu lên, miệng nguýt nga ngọng nghẹo "Ô hông thương cháu rồi!"

Vai Harmony rung lên, tiếng cười nghẹn trong cổ họng.

Đột nhiên lại muốn bẹo má con nhóc đó ghê! Hẳn là, sẽ thích lắm.

---

Omig hiện lên và nói: Ta-da, chương mới giữa đêm nha!!! :)) Sori vì biến mất thời gian qua. Nay sẽ trả hai chương làm quà trở lại nhé ạ (^_^)v

(Đây là 1 chương rồi, trưa hoặc tối 1 chương nữa là đẹp ha (-∀-))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro