Chương 5.1: Hẻm Xéo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harmony không ngủ sớm như thế, cô bé chỉ giả vờ thôi. Đợi đến khi Harry đã thở đều thì cô bé liền mở choàng mắt.

Bấy giờ, gia đình Dursley đã lui vào gian trong, gian ngoài chỉ còn anh em nó và một lão khổng lồ tên Hagrid.

Hagrid, một cái tên không mấy xa lạ. Dù không đọc truyện bao giờ, nhưng Harmony vẫn có ấn tượng về người này. Nếu cô không nhầm, Hagrid cũng có thể coi là một người quan trọng trong mạch truyện, luôn giúp đỡ Harry và cũng là người mà Harry yêu quý. Tại sao Harry lại yêu quý Hagrid? Có lẽ vì Hagrid là người đi tìm Harry đầu tiên, là người giúp cậu bé biết được thân phận mình, biết được hai tiếng "phù thủy", biết được về thế giới kỳ ảo đó, và một phần nữa, là tính cách chất phác kèm một chút "dị hợm" dễ thương.

Tiếng sột soạt của Harmony dưới lớp áo choàng thu hút sự chú ý của lão Hagrid. Lão nhìn về phía hai đứa bé, rồi thấy đầu Harmony lấp ló ngẩng lên. Một đôi mắt xanh biếc như ngọc đang nhìn lão.

"Con chưa ngủ sao, Harmony?" Lão Hagrid nói, giọng rất khẽ.

Harmony lắc đầu.

"Khó ngủ hả? Hay vẫn còn lạnh? Để ta cho lửa lớn hơn chút nhé!"

"Không, con chỉ là muốn nói chuyện với bác." Harmony nói, rồi dừng lại một vài giây để sắp xếp thật nhanh những suy nghĩ đang chạy loạn trong đầu. Có rất nhiều điều cô bé muốn hỏi, nhưng trong lúc này có lẽ chỉ một điều là nên.

"Tại sao nãy bác lại hỏi con về việc con có thể nói chuyện? Chẳng lẽ hồi bé con không thể nói sao?"

Hagrid lúng túng trước câu hỏi của Harmony. Lão ậm ờ mãi cũng không thốt ra được một câu nào rành rọt cả, cứ ờ thì và ừ ừ vô nghĩa.

"Bác cứ nói đi ạ, hay đó là chuyện không thể nói?"

"Không, không phải là chuyện không thể nói!"

Lão Hagrid hơi lớn tiếng. Lão cũng tự nhận thấy bản thân đã thất thố nên phải tằng hắng giọng để điều chỉnh âm lượng. Rồi lão nói tiếp, gần như là thì thầm:

"Hồi đó con giống như là một cái cơ thể rỗng vậy, Harmony à. Con có sống, có thở, đưa nước là uống, đưa đồ ăn là  nuốt, nhưng kỳ dị là không mở mắt và kêu lên tiếng nào bao giờ. Chúng ta, cũng tức là bao gồm cả bố mẹ con, ừ, đã nghĩ là con bị bệnh tật gì đó bẩm sinh. Chúng ta đã thử nhiều cách để chữa cho con mà đều vô dụng. Đến cả Bệnh viện Thánh Mungo cũng phải bó tay. Không một phép thuật nào có hiệu nghiệm. Mọi người đã chấp nhận con như vậy và vẫn dành cho con tình yêu không kém cho Harry." 

Lão Hagrid nói, đoạn, dừng lại để hít một hơi thật sâu, như thể cần tiếp thêm sức lực cho phần sau của câu chuyện:

"Thế mà hắn vẫn không tha cho con, Harmony ơi. Đêm mà kẻ-chớ-gọi-tên-ra đến và... hức... hắn vẫn cố tấn công cả con nữa. Có lẽ hắn cho rằng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Hắn toan giết hai đứa con cùng lúc, nhưng không được. Cảm tạ Merlin... hức... À không, điều quan trọng là, con cũng không mảy may động đậy lấy một lần. Thật vậy! Khi ta đến đón hai con thì chỉ có Harry tỉnh táo thôi. Mặt thằng bé đầy bụi và nước mắt, còn con thì nằm im lìm. Mọi khi con cũng vậy, nhưng giờ phút đấy thì sự an tĩnh của con làm ta hãi hùng. Chân ta bủn rủn đến sụp xuống, nhưng ta vẫn cố lê bước đến gần con. Ta chạm vào người con, và ôi, may phước thay, người con vẫn còn ấm, mũi con vẫn thở ra nhè nhẹ. Nếu không, ta đã nghĩ... hức... Ôi, chuyện kinh khủng quá... Không, đừng bảo ta nhắc lại lần nữa."

Và lão lại xì mũi thật lớn. Lão Hagrid bị chuyện xưa này làm cho xúc động vô cùng. Lão phải nói thêm mấy lần cảm tạ Merlin nữa, vì đã cứu hai đứa Harry và Harmony, vì đã giúp Harmony mạnh khoẻ được như ngày hôm nay,... Lão nói nhiều và lung tung. Câu cú loạn xạ, lời nọ chọc lời kia, hết mừng rồi lại buồn thương vì James và Lily đã không thể sống đến ngày này để nhìn thấy con gái họ mở mắt nói cười. Hagrid rơi vào thế giới sầu não của lão, hoàn toàn quên mất Harmony, cũng không để ý đến cô bé đã rụt người trở về tấm áo choàng. Chiếc áo to, thùng thình và thoảng một mùi tức cười, nhưng Harmony không bận tâm đến những thứ râu ria đó, tâm trí cô bé  chỉ đặt vào những gì lão Hagrid mới kể.

Tức là cơ thể này không hề "sống" cho đến khi cô xuyên vào ư!?

Một ý nghĩ điên rồ rẹt qua đầu Harmony như điện giật làm cô bé thấy gai cả người.

Harmony ngỡ rằng cô bé sẽ không thể yên thân với những suy nghĩ rờn rợn trong đầu, nhưng không, cơ thể đã đến chạm ngưỡng mệt mỏi nhất, và chỉ đâu đó mấy phút là cô bé đã thiếp đi. Một giấc ngủ không mộng mị. Thật may!

* *
*

Sáng hôm sau Harry thức dậy sớm, trước cả Harmony, cả nhà Dursley và cả lão Hagrid. Mặc dù biết là trời sáng rồi, nó vẫn nhắm tít mắt lại. Nó tự nhủ:

"Chỉ là một giấc mơ. Mình mơ thấy một người khổng lồ tên là Hagrid đến bảo mình và Hani chuẩn bị đi học ở trường pháp thuật. Mình mà mở mắt ra, mình và Hani sẽ lại ở trong căn phòng xép dưới gầm cầu thang."

Bỗng nhiên có tiếng gõ rất to. Harry nghĩ: "Thôi rồi, dì Petunia đang gọi cửa kêu hai đứa mình dậy". Vòng tay nó siết chặt lấy cơ thể Harmony đang ngủ kế bên, và tim nó thắt lại một cái. Nhưng nó vẫn chưa chịu mở mắt ra. Giấc mơ đêm qua đẹp biết chừng nào.

Cạch. Cạch. Cạch

Harry lầm bầm:

"Đành thôi. Dậy rồi nè."

Harry ngồi dậy, nhẹ nhàng và cẩn thận để chiếc áo khoác đen của lão Hagrid không rời khỏi người Harmony. Căn chòi tràn ngập ánh sáng mặt trời, cơn bão đã qua, lão Hagrid nằm khoèo trên chiếc ghế dài đã sập mà ngáy khò kho, và ngoài kia, một con cú đang gõ mỏ vào cửa sổ, trong mỏ nó ngậm một tờ báo. Nó nhìn xuống, Harmony chưa bị nó làm thức giấc. Harmony ngủ rất ngoan, bên khoé môi còn vệt gì trông như vệt kem socola. Và vâng, ở gần chỗ chúng nó nằm, là chiếc bánh kem sinh nhật đầu tiên của chúng, dấu hiệu tiếp theo cho thấy sự kiện hôm qua không phải mơ. Chiếc bánh trông vẫn thiệt ngon và đẹp làm sao!

Harry nhảy cẫng lên, mừng vui hết xiết như thể trong người nó có một cái bong bóng to đang phình ra. Tất cả là thật! Không mơ, không ảo giác, không tưởng tượng, đều là thật!

Nó chạy tới, mở toan cửa sổ. Con cú bay vào ngay, thả tờ báo trên đầu Hagrid, nhưng lão vẫn ngủ say. Con cú bèn nhảy loanh quanh căn phòng, mổ chiếc áo khoác của lão Hagrid. Harry hoảng hốt, bởi áo khoác đó chính là chỗ ngủ của Harmony, con cú mà làm vậy thêm lần nữa là kiểu gì Harmony cũng sẽ bị đánh thức. Nó cố gắng xua đuổi con cú:

"Đừng làm vậy!"

Nhưng con cú mổ vô mặt Harry một cách giận dữ, rồi cứ tiếp tục hành hạ cái áo khoác, cũng tức là, hành hạ Harmony. Harry toan nhảy đến che chắn cho em gái nó nhưng đã muộn, Harmony đã mở mắt, và nó dùng tốc độ khó tin để lật người, chụp con cú bằng chính cái áo khoác của lão Hagird mà nó đã đắp. Con cú bị đánh úp bất ngờ liền cật lực phản kháng. Nó giãy đành đạch bên trong cái áo, lại còn kêu rú lên từng tiếng nhức tai. Mặt Harmony đầy vẻ tức giận, và nó kêu lớn lên, như thể muốn át tiếng con cú:

"Bác Hagrid! Có một con cú!"

Lão Hagrid cằn nhằn trong cơn ngái ngủ:

"Boa nó đi! Nó muốn được trả công phát báo. Kiếm trong túi áo."

Harmony liếc Harry ra hiệu, và thằng bé chạy đến giúp em nó lục túi. Cái áo khoác của lão Hagrid dường như làm toàn bằng những cái túi, trong đó vô số các thứ: mấy chùm chìa khoá, những cuộn dây nhợ, kẹo bạc hà, những bịch trà túi lọc,... cuối cùng Harry kiếm được một nắm bạc cắc lạ lùng. Giọng Hagrid ngái ngủ:

Boa nó năm Knuts.

"Knuts là cái gì?" Harry hỏi.

"Là những tiền đồng nhỏ." Hagrid giải thích với đôi mắt nhắm.

Harmony gật đầu:

"Chắc đấy là Knuts đấy!"

Harry đếm năm Knuts, rồi Harmony thả áo ra để con cú được giải thoát. Con cú toan trả đũa vì cảm thấy bị tổn thương và sỉ nhục ghê gớm, nhưng Harry đã kịp chìa những đồng Knuts ra như xoa dịu. Con cú theo đó chỉ mổ vào tay Harry mấy cái coi như cảnh cáo, rồi giơ chân ra để Harry bỏ mấy đồng tiền xu vô một cái túi nhỏ cột bên chân. Rồi nó bay qua cửa sổ đi mất. Nếu trong giới của cú mà có sổ đen, chắc cặp sinh đôi đã bị liệt vô ngay sau hôm nay.

Lão Hagrid ngáp ầm ĩ, ngồi dậy, vươn vai.

"Đi thôi Harry, Harmony, hôm nay còn nhiều chuyện phải làm lắm. Ta phải đưa hai con đi London để sắm sửa cho ngày tụ trường."

Harry vẫn còn ngồi nhìn Harmony lật qua lật lại xem xét mấy đồng xu phù thủy. Nó đang nghĩ đến cái điều gì đó như cái bong bóng đã làm nó lâng lâng khi tức dậy. Cái bong bóng hình như đang xì hơi. Nó ngập ngừng:

"Bác... bác... Hagrid à..."

"Hả?"

Lão Hagrid đang xỏ chân vô đôi giầy ống to tướng. Harry bối rối, mắt hết nhìn Harmony rồi lại nhìn Hagrid:

"Con... bọn con không có tiền, không có xu nào hết. Mà bác nghe dượng con nói rồi đó, ổng không chịu đóng học phí cho bọn con đi học trường pháp thuật."

Lão Hagrid đứng lên gãi đầu.

"Đừng lo chuyện đó. Chẳng lẽ ba má hai con không để lại gì sao?"

"Nhưng nếu cái nhà đã bị tiêu hủy..."

"Ba má các con không cất vàng trong nhà đâu. Để coi, trước tiên chúng ta ghé qua Gringotts, ngân hàng phù thủy. Ăn một miếng xúc xích đi, cũng chưa đến nỗi nguội ngắt. Và nếu hai con mời ta một miếng bánh sinh nhật, ta không chê đâu."

Harmony nghe lão Hagrid nói thế thì thật thà đưa cho lão cả cái bánh. Lão Hagrid tỏ vẻ vui mừng và kiếm từ đâu cái dĩa mới, vừa xắt bánh ăn vừa trả lời từng thắc mắc của Harry.

"Phù thủy cũng có ngân hàng à?"

"Có một cái thôi – Gringotts. Bọn yêu tinh điều hành."

Harry làm rớt miếng xúc xích đang cầm, nhưng may mắn được Harmony đỡ kịp thời. Trong khi Harmony cắm lại một cái dĩa khác vào miếng xúc xích nọ thì miệng Harry còn há hốc ra:

"Yêu tinh hả?"

"Ừ. Cho nên chỉ có đồ điên mới dám tính chuyện cướp nhà băng này. Hai đứa con đừng bao giờ dây dưa lôi thôi với tụi yêu tinh. Ngoài Hogwarts ra, Gringotts là nơi an toàn nhất thế giới để ký gởi tiền bạc của cải. Thật ra ta cũng có chuyện phải ghé qua Gringotts. Theo lệnh của cụ Dumbledore. Chuyện công cán cho trường Hogwarts ấy mà."

Lão Hagrid nói đến đây thì ưỡn ngực ra một cách tự hào:

"Cụ Dumbledore thường giao cho ta những công tác quan trọng, như đi đón hai con, hay đi ngân hàng. Hai con rồi sẽ thấy rõ là cụ tín nhiệm ta lắm. Xong chưa? Thôi, đi nào."

Harry ăn nốt miếng xúc xích Harmony đưa rồi kéo Harmony theo lão Hagrid ra khỏi căn chòi, đứng trên mỏm đá. Bầu trời bây giờ đã trong trẻo, biển lấp lánh muôn vàn tia nắng. Chiếc xuồng của ông Dursley mướn vẫn còn dập dềnh trên sóng sau cơn bão. Harry nhìn quanh tìm kiếm mà không thấy một chiếc xuồng khác. Nó hỏi:

"Làm sao bác đến được đây?"

Hagrid thản nhiên đáp:

"Bay."

"Bay hả?"

"Ừ. Nhưng mà bây giờ chúng ta sẽ vô bờ bằng chiếc xuồng này. Ta không được phép xài phép thuật khi đi với hai con."

Ba người xuống xuồng, nhưng Harry vẫn nhìn chòng chọc lão Hagrid, cố tưởng tượng xem con người khổng lồ này bay ra làm sao? Harmony cũng nghĩ đến chuyện Hagrid bay, nhưng là bằng cách nào kia. Chẳng lẽ là chổi thần? Nhưng con bé hơi nghi ngờ, vì ngó chừng mấy cái chổi thanh mảnh không đỡ được cân nặng của lão Hagrid.

Lão Hagrid lại né tránh cái nhìn tò mò của hai đứa trẻ, bảo:

"Ta mà phải chèo tay thì thật là bôi bác. Nếu... ta làm phép cho xuồng chạy mau mau một chút thì hai con cũng đừng nói gì khi đến Hogwarts nha!"

Harry nói ngay, vì nôn nóng muốn được xem phép thuật:

"Dạ, không đâu."

Rồi nó nhìn sang Harmony, không ngừng nháy mắt:

"Phải không, Hani?"

Harmony gật đầu hưởng ứng.

Lão Hagrid lại rút cây dù ra, đập nó hai lần vô be xuồng, thế là vút một cái, cả hai đã ra khỏi hòn đảo, hướng vô đất liền. Harry lại hỏi:

"Tại sao âm mưu cướp ngân hàng Gringotts lại là điên rồ?"

Lão Hagrid vừa giở tờ báo phù thủy ra vừa nói:

"Người ta nói ngân hàng đó có những con rồng canh giữ kho bạc. Với lại không dễ có lối thoát ra. Gringotts nằm sâu dưới đáy London mấy trăm dặm, hiểu không? Sâu tuốt dưới âm phủ. Cho dù có rờ vô được kho bạc rồi cũng không có cách nào chui lên được mặt đất, hoặc sẽ chết đói trước khi chui lên được."

Harry ngồi yên suy nghĩ về điều này trong khi lão Hagrid đọc báo, tờ Nhật báo tiên tri. Với kinh nghiệm ở nhà ông Dursley, Harry biết là khi người ta đọc báo thì đừng dại dột quấy rầy. Nhưng mà với hàng trăm câu hỏi "tại sao?", "cái gì?" cứ ngọ nguậy trong đầu, Harry khổ sở lắm mới ráng ngồi yên được. Harmony thì không quan tâm. Thực ra thì cũng hiếm khi thấy cô bé quan tâm đến điều gì. Cô bé thường ngồi thơ thẩn, nhìn trời đất nhìn quang cảnh mà thôi.

Lão Hagrid lật trang báo, chắc lưỡi:

"Bộ trưởng pháp thuật lại làm mọi thứ tầy huầy ra!"

Harry không tự ngăn mình được, vọt miệng hỏi:

"Có bộ trưởng pháp thuật nữa à?"

"Anh hỏi câu có não hơn đi!"

Harmony rầy:

"Mỗi cộng đồng đều cần có người đứng đầu để ổn định trật tự chứ!"

Lão Hagrid nói:

"Harmony nói đúng đó! Dĩ nhiên là có. Người ta còn muốn cụ Dumbledore làm bộ trưởng nữa kìa, nhưng cụ không chịu rời bỏ trường Hogwarts, cho nên lão Cornelius lãnh chức đó. Lão là chuyên viên làm hỏng việc. Thành ra mỗi sáng lão lại quấy rầy cụ Dumbledore bằng cách sai cú đến xin ý kiến cụ."

"Nhưng mà bộ trưởng pháp thuật làm cái gì?"

Harry hỏi và nhận thêm một cái lườm của Harmony. Nhưng thằng bé không chú ý đến, và Harmony thì cũng chán nhắc nhở. Cô bé để công cuộc phổ cập kiến thức cho lão Hagrid:

"À, công việc chính là làm cho dân Muggle không biết là phù thủy vẫn nhan nhản khắp nơi."

"Để chi vậy?"

Lại một câu ngớ ngẩn nữa, Harmony chịu hết nổi:

"Để chi hả? Harry anh trai ơi, người đời ai cũng muốn nhờ phép mầu giải quyết dùm họ những rắc rối cuộc đời họ. Điều ước của họ lúc nào chả là được thảnh thơi. Vì thế, tốt nhất là phù thủy nên được để yên thân. Hơn cả, như anh đã tự trải qua đấy, người ta yêu thích mà cũng sợ phép mầu. Gia đình Dursley cũng vậy đó, nhưng phần sợ nhiều hơn. Họ sợ hãi những gì họ không biết rõ và nỗi sợ mang đến chống đối và khước từ. Nếu cả cộng đồng người thường biết đến thế giới phù thủy thì sao? Dám cá là có chiến tranh lắm! Ít thì cũng là sự phân biệt chủng tộc. Chủng tộc Muggle và phù thủy, ừ, kiểu đó."

Lúc này chiếc xuồng đã nhẹ nhàng đụng vào kè đá cảng. Lão Hagrid xếp lại tờ báo và cả ba bước theo những bậc đá mà lên đến mặt đường.

Ai cũng trợn mắt ngó lão Hagrid trên đường đến ga xe điện ở cái thị trấn tí tẹo này. Harry không thể trách họ khi mà lão Hagrid cao gấp đôi người bình thường, còn Harmony thì bận nắm tay lão và chỉ trỏ quanh đường để giới thiệu về thế giới Muggle, thi thoảng còn ngăn lão không nói oang oang mấy câu kiểu như:

"Thấy cái đó không? Toàn là đồ nhảm nhí của bọn Muggle nghĩ ra!"

Để theo kịp bước đi của lão khổng lồ Hagrid, Harry phải vừa đi vừa chạy, (thế mà không hiểu sao Harmony bắt nhịp được với lão) cho nên giọng nó hơi hổn hển:

"Bác Hagrid, bác nói là có rồng ở Gringotts hả?"

"Ờ nghe nói vậy. Nói có quỷ ma làm chứng, ta khoái rồng lắm."

"Bác khoái rồng hả?" Harmony hỏi.

"Từ hồi nhỏ ta đã muốn có một con rồng. Tới rồi đây."

Họ đã tới ga xe điện. Chuyến xe điện từ đây đến London sắp chạy trong chừng năm phút nữa. Lão Hagrid chẳng biết xài tiền Muggle nên lão đưa tờ giấy bạc cho Harry mua vé.

Trên xe lửa, người ta còn ngó lão Hagrid dữ hơn: Lão chiếm hết hai chỗ ngồi và ngồi đó đan móc một thứ gì đó trông giống như lều xiếc mau vàng tươi. Vừa đếm mấy mũi đan lão hỏi:

"Còn giữ lá thư của hai con không?"

Harry móc ngay lá thư bằng giấy da ra khỏi phong bì. Harmony hơi ngạc nhiên là thằng bé đã giấu được trong người bức thư đó. Lão Hagrid bảo:

"Tốt. Có một danh sách những thứ mà hai con cần trong đó."

Harry mở tở giấy thứ hai kèm theo mà tối hôm qua nó chưa kịp chú ý. Tờ giấy ghi:

HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS

ĐỒNG PHỤC
Học sinh năm thứ nhất cần:
1. Ba bộ áo chùng thực tập (mau đen).
2. Một nón đỉnh nhọn (đen) đôi ban ngày.
3. Một bộ găng tay bảo hộ (bằng da rồng hay tương tự).
4. Một áo trùm mùa đông (đen, thắt lưng bạc).
Lưu ý là đồng phục của tất cả học sinh đều mang phù hiệu và tên.

SÁCH GIÁO KHOA
Tất cả các học sin đều phải có các sách kiệt kê sau đây:
- Sách thần chú căn bản (lớp 1) của Miranda Goshawk.
- Lịch sử pháp thuật của Bathilda Bagshot.
- Lý thuyết pháp thuật của Adalbert Waffling.
- Hướng dẫn biến hình dành cho người nhập môn của Emeric Switch.
- Một ngàn thảo dược và nấm mốc có phép thuật của Phyllida Spore.
- Đề cương phép lạ và độc dược của Arsenius Jigger.
- Quái vật kỳ thú và nơi tìm ra chúng của Newt Scamander.
- Những lực lượng hắc ám: Hướng dẫn tự vệ của Quentin Trimble.

TRANG THIẾT BỊ KHÁC
- 1 cây đũa phép.
- 1 cái vạc (bằng thiếc, cỡ số 2)
- 1 bộ chai hũ ống nghiệm thủy tinh.
- 1 kính viễn vọng.
- 1 bộ cân bằng đồng.
Học sinh cũng có thể đem theo một con cú hoặc một con mèo hoặc một con cóc.

LƯU Ý PHỤ HUYNH LÀ HỌC SINH NĂM THỨ NHẤT KHÔNG ĐƯỢC PHÉP CÓ CÁN CHỔI RIÊNG.

Harry không thể đừng la to cái thắc mắc của nó:

"Có thể mua tất cả những thứ này ở London à?"

Lão Hagrid và Harmony gần như đồng thanh:

"Nếu biết chỗ bán."

Cả lão Hagrid và Harry đều ngạc nhiên nhìn Harmony, trông rõ là không tin rằng cô bé biết được điều này.

"Con biết ở đâu hả Harmony?"

"Sao em biết!?"

Harmony dành cho hai người này một ánh nhìn như đang nhìn người ngớ ngẩn:

"Phù thủy, ngoài phù phép ra, về căn bản đâu có khác con người, đúng không? Họ chắc chắn vẫn sẽ có các cách hoặc các nơi để vui chơi, ăn uống, và mua sắm, chỉ đặc biệt là kín thôi, để tránh người thường tìm được. Như vậy, rõ ràng là chỉ cần một trong số chúng ta là Phù thủy thì sẽ biết cách tìm thấy họ. Ở đây, đương nhiên là bác Hagrid."

Lão Hagrid và Harry trầm trồ nhìn Harmony.

"Thật là một bé gái sáng dạ!" Lão Hagrid gật gù.

"Cháu bảo mà! Hani thông minh lắm!" Harry nói đầy tự hào với bộ ngực ưỡn lên.

Harmony thì nhăn mày:

"Hai người chỉ đang lười vận động đầu óc thôi."

Từ trước đến giờ, Harry chưa từng được đi London. Harmony không khác là bao, kể cả kiếp trước thì London cũng chỉ là ước mơ. Vậy nên hai đứa phá lệ hồi hộp y nhau. Còn lão Hagrid, tuy có vẻ biết rõ mình đang đi đâu, nhưng rõ ràng là không quen với cái cách tới được chỗ đó bằng phương tiện giao thông thường trong thế giới phàm nhân. Lão bị kẹt trong cái máy kiểm soát vé xa điện ngầm, càu nhàu om xòm rằng ghế thì nhỏ, xe gì mà chậm rề rề.

Vừa trèo những bậc thang sứt mẻ để lên đến mặt đường đầy xe cộ tiệm quán, lão nói:

"Chẳng hiểu nổi làm sao bọn Muggle không có pháp thuật mà lại có thể xoay xở được?"

Lão to lớn đến nỗi có thể vẹt đám đông để lấy lối đi một cách dễ dàng, Harmony chỉ cần tiếp tục bám tay lão, còn Harry thì hộc tốc bám theo gót lão. Họ đi ngang qua tiệm sách và tiệm nhạc, nhà hàng và rạp hát, nhưng không có chỗ nào trông có vẻ là có cây đũa phép để bán cho cặp sinh. Đó chỉ là một con phố bình thường, đầy nhóc những người bình thường. Có thể nào nằm sâu dưới đó hàng ngìn thướt lại là hàng đống vàng của phù thủy? Có thể nào có thực những tiệm bán sách thần chú và cán chổi thần? Hay là tất cả những câu chuyện phù thủy ấy chẳng qua là một trò đùa độc ác khác của gia đình Dursley? Nhưng những người mang họ Dursley không bao giờ biết đùa, Harry biết chắc vậy. Vì vậy Harry không thể nào không tin lão Hagrid mặc dù những gì lão nói không có chỗ nào có thể tin được.

Lão Hagrid bỗng dừng chân bảo:

"Đây rồi. Leaky Cauldron. Một nơi nổi tiếng."

Đó là một quán rượu nhỏ xíu trông nhếch nhác. Nếu lão Hagrid mà không chỉ thì hai đứa nhóc cũng không nhận ra được là nó nằm ở đó.

Người ta vội vã đi ngang qua mà không hề liếc tới nó một cái. Ánh mắt của họ trượt từ tiệm sách lớn bên này sang tiệm băng đĩa nhạc bên kia như thể họ không hề thấy tiệm rượu Leaky Cauldron. Thật tình, Harry có cảm giác rất ỳ quặc là dường như chỉ có anh em nó và lão Hagrid là có thể nhìn thấy quán rượu ấy. Nhưng nó chưa kịp nêu nhận xét này thì lão Hagrid đã đẩy cửa bước vô trong tiệm.

Nơi nổi tiếng gì mà vừa tối tăm vừa nhớp nháp. Vài ba mụ già ngồi trong góc, nhấm nháp mấy ly rượu nhỏ xíu, một người hút một ống píp dài. Một gã đàn ông nhỏ thó đội một cái nón cao đang nói chuyện với người bán rượu ở bên quầy. Ông bán rượu này có một cái đầu xói xọi trông giống như một hạt dẻ sún răng. Tiếng rì rầm tán dóc khắp nơi chợt ngưng khi lão Hagrid, Harry và Harmony bước vào. Mọi người dường như biết Hagrid; họ vẫy tay chào và mỉm cười với lão, người bán rượu thì cầm ngay một cái ly giơ lên hỏi lão:

"Như mọi khi chứ, Hagrid?"

Nhưng lão Hagrid từ chối:

"Không được đâu Tom. Ta đang đi công cán cho trường Hogwarts."

Harmony đã tinh ý lỉnh ra sau trước khi lão có ý định vỗ bàn tay bè của lão lên vai nó và anh trai nó, Harry. Thành thử ra chỉ có mình Harry là lãnh trọn cú vỗ đó, và khiến thằng bé suýt té sụm. Người bán rượu nhìn cặo sinh đôi ngờ ngợ:

"Quỷ thần ơi, đây là... có thể nào đây là..."

Cặp sinh đôi trong giới Phù thủy đã ít, và cặp sinh đôi trai-gái trạc tuổi hai đứa còn ít hơn. Cả tiệm Leaky Cauldron đột ngột trở nên im phăng phắc và lặng ngắt. Người bán rượu thì thào:

"Ba hồn chín vía tôi. Đây đúng là Harry Potter và Harmony Potter. Hân hạnh cho tôi biết bao!"

Ông ta vội vã đi vòng qua cái quầy rượu, nhào tới hết nắm tay Harry rồi lại lắc tay Harmony lia lịa, nước mắt ràn rụa.

"Chúc mừng cô cậu trở về, cô cậu Potter, xin đón mừng cô cậu."

Harmony gật đầu hào phóng, còn Harry thù không biết nói gì. Mọi người đều đang nhìn hai đứa. Mụ già ngậm ống píp cứ bập bập mà không nhận ra là ống píp đã tắt rồi. Lão Hagrid thì đang nở mày nở mặt.
Thế rồi họ bỗng rộ lên tiếng kéo bàn kéo ghế rần rần, mọi người có mặt ở Leaky Cauldron xúm lại bắt tay anh em Harry.

"Chào cậu Potter. tôi là Doris Crockfort. Thật không thề tin là cuối cùng tôi đã gặp được cậu."

"Thật là hân hạnh quá, cô Potter, tôi lấy làm hân hạnh quá."

"Luôn luôn muốn bắt tay cô cậu, tôi hoàn toàn ngưỡng mộ cô cậu."

"Vui sướng quá cô cậu Potter ơi, vui đến nỗi nói không nên lời, tôi là Diggle, Dedalus Diggle."

Harry nói:

"Trước đây cháu có gặp bác rồi. Có lần bác chào cháu và Hani trong siêu thị."

Cái nón cao nghệu của ông Diggle suýt rớt ra vì hãnh diện. Ông nhìn mọi người chung quanh hồ hởi kêu to:

"Cậu ấy nhận ra tôi, quý vị nghe thấy không, cậu ấy còn nhớ tôi!"

Harry và Harmony cứ phải bắt tay đi bắt tay lại, Doris Crockfort cứ quay vòng lại bắt tay chúng nó riết.

Một người đàn ông nhợt nhạt chen tới chỗ hai đứa sinh đôi, trông ông có vẻ căng thẳng cực kỳ, một trong hai con mắt của ông cứ giật giật liên tục.

Lão Hagrid chào ông ta và giới thiệu:

"Chào giáo sư Quirrell. Harry, Harmony, giáo sư Quirrell sẽ là một trong những người thầy dạy hai con ở trường Hogwarts."

Giáo sư Quirrell lập cập nói:

"PP... P... Potter, t... t...tta không thể bày tỏ được vui mừng như thế nào khi gặp lại hai con."

"Vâng, hân hạnh ạ." Harmony nhàn nhạt đáp.

"Thưa giáo sư Quirrell, thầy dạy môn pháp thuật gì?" Harry, trái lại, hào hứng hỏi thăm.

"Ph... ph... phòng chống nghệ thuật hh... h... hắc ám."

Giáo sư Quirrell lẩm bẩm như thể môn đó không đáng cho ông nghĩ tới. Rồi ông cười vẻ kích động:

"Kh... kh... không cần, hai con không cần tới môn đó đâu hả, P... P... Ppotter? Ta chắc là hai con đã chuần bị mọi thứ để nhập học rồi hả. Ta vừa tự kiếm được một cuốn sách mới về ma – cà – rồng."

Trông giáo sư có vẽ hải hùng với ý tưởng đó. Nhưng mấy người khác không chịu để giáo sư Quirrell dành hết cặp sinh đôi nhà Potter. Lão Hagrid mất cả chục phút mới gỡ được Harry ra khỏi đám người vây lấy nó, còn Harmony thì lão bế lên cao để tránh xô xát. Lão loay hoay một hồi cũng lớn tiếng ác được sự ồn ào chộn rộn chung quanh.

"Phải đi thôi, còn nhiều thứ phải mua. Harry, đi thôi."

Doris Crockfort bắt tay Harry lần cuối cùng, và lão Hagrid dắt nó qua quầy rượu vào một cái sân nhỏ có tường bao bọc. Ở đó không có gì cả ngoại trừ một cái thùng rác và mấy đám cỏ dại.

Lão Hagrid nhe răng cười với Harry trong khi đặt Harmony xuống đất trở lại:

"Ta đã nói với hai con rồi, đúng không? Ta đã nói là hai con nổi tiếng lắm mà. Ngay cả giáo sư Quirrell cũng xúc động khi gặp hai con. Nhân tiện ta nói cho con biết luôn, tật giáo sư là hay run lắm.

"Lúc nào thầy cũng căng thẳng như thế sao?" Harry thắc mắc.

"Chắc thầy đã gặp chuyện gì ghê gớm lắm với bọn ma cà rồng. Thầy ấy run lập cập khi nhắc đến chúng. Ủa mà có ma ca rồng ạ?" Harmony vừa nói vừa hỏi.

" Ừa chớ sao. Tội nghiệp ổng. Một trí tuệ phi thường. Ổng mà nghiên cứu sách vở thì sự đời vẫn ổn, nhưng ổng lại xin nghỉ một năm đi thực tế... Nghe nói ổng đã gặp ma – cà – rồng ở Hắc Lâm, lại thêm chuyện lăng nhăng vớ vẩn với một mụ dạ xoa nữa. Từ đó ổng không bao giờ lấy lại được phong độ như xưa. Từ đó ổng đâm ra sợ sệt, sợ cả học trò của mình, sợ cả môn mình dạy. Ủa, cây dù của ta đâu rồi?

Cái đầu của Harry đang quay mòng mòng. Ma – cà – rồng? Mụ dạ – xoa? Harmony thì trầm trồ vì biết thêm rằng ở thế giới Harry Potter thì hai sinh vật kinh dị này thế mà cũng tồn tại. Cô bé còn băn khoăn thêm là liệu ma ca rồng có đẹp được như trong phim Twilight? Lão Hagrid thì đang bận đếm những viên gạch bức tường sau thùng rác. Lão lẩm bẩm:

"Ba dọc... hai ngang... Bên phải. Lùi lại, Harry, và đỡ em con nữa."

Lão dùng mũi dù gõ vào tường ba lần.

Những viên gạch lão sờ vào dường như rùng mình – chúng co lại – và ở chính giữa hiện ra một cái lỗ nhỏ. Cái lỗ dần dần lớn ra, lát sau trước mặt họ là một cái cổng lớn đến nỗi người khổng lồ như lão Hagrid cũng có thể đàng hoàn bước qua. Cánh cổng này mở ra một con đường trải đá cuội quanh co khúc khuỷu. Lão Hagrid nhe răng cười với cặp sinh đôi:

"Chào mừng quý khách đến Hẻm Xéo!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro