Chương 4: Màu xanh lá u buồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa lâu đài tức thì mở ra. Bụng Gladys thót lại một cái. Nó lo lắng ngẩng đầu, ngón tay vân vê viền áo. Trước cửa, có một bà phù thủy cao lêu nghêu, tóc đen mướt, mặc áo dài màu xanh ngọc bích đứng sẵn. Gương mặt nghiêm nghị của bà gợi cho Gladys nhớ ngay tới ông Chevalier, cô nhóc liên tưởng đến viễn cảnh sẽ phải nằm dưới sự quản thúc của một ông Chevalier thứ hai mà không khỏi sợ hãi.

Nhắc tới ông Chevalier, trái tim đứa trẻ lại nhói lên. Con bé thở dài, tâm trạng chùng xuống vì nhớ nhà.

Bác Hagrid giới thiệu:

"Học sinh năm thứ nhất đây, thưa giáo sư McGonagall."

Gladys đang liên tưởng tới những cuộc chuyển nhượng quyền trông coi tù binh cho quản ngục.

"Cảm ơn Hagrid. Anh để chúng lại cho tôi được rồi."

Bà phù thủy mở toang cửa. Sảnh đường rộng thênh thang, ánh lửa ấm áp màu vàng mềm mại tràn vào tầm mắt. Những vách tường đá được chiếu sáng bằng những bó đuốc to. Trần lâu đài cao vời vợi, và trước mặt bọn trẻ là một chiếc cầu thang cẩm thạch đẹp lộng lẫy nối lên các tầng trên.

Đám phù thủy sinh theo giáo sư McGonagall băng qua một tầng lâu đài toàn đá phiến. Gladys nghe âm âm tiếng của hàng trăm giọng nói vang sau cánh cửa bên phải, nó đoán có lẽ cả trường đang tập trung đằng đó. Nhưng giáo sư McGonagall lại đưa tụi nhóc vào một căn phòng nhỏ trống rỗng ở cuối hành lang. Gladys tóm tay áo Harry, hai đứa quét tầm mắt qua đám trẻ đang lo âu sợ hãi rồi trao cho đối phương cái nhìn trấn an.

"Không cần phải lo lắng như thế, mọi thứ sẽ đầu xuôi đuôi lọt cả thôi."

Đầu Gladys tự động vang lên lời an ủi, trượt qua trái tim đang đập thình thịch của nó tựa một làn nước ấm. Sự căng thẳng giày vò con bé nãy giờ lập tức được vỗ về cho dịu lại.

Bây giờ, giáo sư McGonagall mới cất lời:

"Chào mừng các trò đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các trò sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các trò học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của trò trong trường Hogwarts. Các trò sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi... với các bạn chung một ký túc xá."

Thật muốn được phân loại cùng nhà với Harry, Gladys thầm nhủ. Nhưng trái tim nó bỗng cự lại, phản đối kịch liệt. Con bé nôn nao siết chặt bàn tay, không phải với Harry thì là ai cho được? Trực giác mách bảo nó, đáp án vừa là Harry, mà vừa không phải là Harry.

"Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin."

Nhà Slytherin.

Chữ Slytherin như phát súng bắn thẳng giữa lồng ngực Gladys. Nội tâm nó dao động mạnh mẽ, vết đạn đau đớn ùa ra một nỗi tiếc nuối không tài nào diễn tả nổi bằng lời. Con bé sững sờ , nhất thời không nghĩ ra lý do, nó đã từng bỏ lỡ điều gì quan trọng ở quá khứ sao?

Tai cô nhóc ù đi, đầu óc choáng váng phút chốc. Tiếng giáo sư lõm bõm bên tai, câu nghe được, câu mất.

"Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các trò sửa soạn cho chỉnh tề trong khi chờ đợi làm lễ."

Ánh mắt bà chần chừ trên chiếc áo choàng cột ẩu tả của Neville, chóp mũi nhọ nhem của Ron cũng có vẻ khiến giáo sư không hài lòng. Harry cố hết sức vuốt mái tóc bù xù của mình nằm ẹp xuống. Gladys kiểm tra trang phục, thấy mọi thứ gọn gàng đâu vào đấy mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.

"Ta sẽ trở lại khi nào các trò chuẩn bị xong."

Giáo sư McGonagall nói.

"Giữ trật tự!"

Bà đi ra khỏi phòng. Harry nuốt nước miếng khan. Cậu hỏi Gladys:

"Phân loại vô các nhà là sao?"

"Người ta sẽ đội nón phân loại lên đầu bồ để xem chiếc nón phân bồ vào nhà nào á."

Bỗng nhiên có một chuyện khiến Harry nhảy bắn lên không trung cả ba tấc, bọn trẻ xung quanh cũng kêu thét lên. Gladys giật mình quay ra, nó tròn mắt ngạc nhiên. Tất cả đám trẻ há hốc mồm kinh hãi. Khoảng hai chục con ma vừa trườn ra từ bức tường phía sau, lướt ngang qua phòng, trò chuyện với nhau, và không thèm để mắt tới bọn học sinh năm thứ nhất.

"Đừng sợ, họ chỉ là ma thôi."

Cô nhóc vỗ lưng Harry. Người nhà Chevalier đã sớm làm quen với những thứ quái gở từ lâu nên con bé mới bình tĩnh đến thế.

Hình như lũ ma đang gây gổ nhau. Con ma trông giống một thầy tu tròn trĩnh đang nói:

"Tha thứ và quên đi, hãy nghe ta nói, chúng ta hãy cho hắn một cơ hội thứ hai..."

"Thưa huynh, chẳng phải chúng ta đã cho Peeves quá nhiều cơ hội sao? Thế mà hắn vẫn đi bêu rếu chúng ta đủ điều và huynh cũng biết đấy, nó đâu phải là một con ma thực sự... Ê, mà này! Cả lũ chúng bây làm gì ở đây hử?"

Con ma mặc đồ bó sát mình đang nói chợt nhận ra sự hiện diện của bọn trẻ. Nó hỏi nhưng không nhóc nào dám trả lời.

Con ma thầy tu mới nhìn quanh mỉm cười:

"Học sinh mới đây. Chắc là sắp được phân loại phải không?"

Vài đứa trẻ gật đầu nhưng vẫn im lặng. Thầy tu béo tiếp lời:

"Hy vọng gặp lại các em trong nhà Hufflepuff, nhà cũ của anh ấy mà."

Chợt vang lên một giọng sắc lạnh:

"Tiến tới trước, lễ phân loại sắp bắt đầu."

Giáo sư McGonagall đã quay trở lại. Những con ma vội lặng lẽ trôi tọt vào bức tường đối diện, từng con một. Giáo sư McGonagall ra lệnh:

"Bây giờ các trò sắp hàng một và đi theo ta."

Harry lúng túng đứng lên trước, Gladys ở ngay sau lưng cậu, và cả bọn nối đuôi ra khỏi phòng, băng ngang hành lang, xuyên qua vài cánh cửa nữa rồi mới bước vào đại sảnh đường.

Cuối cùng, đại sảnh đường. Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên mặt bàn là những dĩa và cốc vàng lóng lánh. Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư. Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng. Hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn chúng. Lẫn trong đám học sinh là đây đó những con ma ẩn hiện như làn sương bạc. Gladys hơi khó chịu trước vô số ánh mắt dừng trên người mình, nó ghét sự soi mói.

Giáo sư McGonagall đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt bọn trẻ năm thứ nhất. Phía trên cái ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chằng vá đụp, dơ hầy. Gladys tò mò ngắm nghía chiếc nón. Trong vài giây, không gian im lặng phăng phắc. Rồi bỗng nhiên cái nón vặn vẹo, một vết rách gần vành nón mở ra như một cái miệng, và nó cất giọng hát:

"Ờ này ta dẫu không xinh
Nhưng mà chớ xét ngoại hình
Xét về thông minh, sắc sảo
Đố nón nào qua mặt ta
Các người cứ đội nón hoa
Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích
Không sao, ta đây chấp hết
Nón ta: phân loại Hogwarts
Những điều giấu chẳng nói ra
Ta đọc được từ trong óc
Hãy chải đầu và vuốc tóc
Đặt lên, ta nói cho nghe
Người nào vô Gryffindor
Cái lò luyện trang dũng cảm
Người nào vô Hufflepuff
Nơi đào tạo kẻ kiên trung
Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng
Đáng tin, đúng người chính trực
Ai vào Ravenclaw được
Nơi đào luyện trí tinh nhanh?
Vừa ham học lại chân thành
Hoặc Slytherin cũng thế
Dạy ta đa mưu túc trí
Làm sai miễn đạt mục tiêu
Hãy đội lên! Hãy đội nào!
Đừng sợ sệt, nghe ta nói
Nghe ta nói, ta phân loại
Ngươi là ai, ở nhà nào
Hãy bình tĩnh, đội lên nào
Trong vành nón như tay ấm."

Kết thúc bài hát, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay. Cái nón nghiêng mình chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên. Ron thì thào với Harry:

"Vậy là mình sẽ đội thử cái nón ấy. Phải đập Fred một trận mới được, ảnh cứ nói như mình phải đánh nhau với một con quỷ khổng lồ."

Con bé liếc sang Ron, mừng vì bản thân không cười ra tiếng.

Giáo sư McGonagall bước tới trước với một cuộn giấy da dày trong tay:

"Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế. Bắt đầu: Hannah Abbott!"

Một cô bé có đôi má hồng hồng và bím tóc vàng hoe bước ra khỏi hàng, đội nón vào và ngồi xuống ghế. Chiếc nón che sụp cả mắt cô bé. Yên lặng trong giây lát. Cái nón hô lên:

"Nhà Hufflepuff."

Những người ngồi ở dãy bàn bên phải hoan hô và vỗ tay chào mừng. Con ma thầy tu mập vui vẻ vẫy tay với cô. Gladys hướng tiêu cự bao quát cả sảnh đường, tình cờ màu xanh lá cây từ dãy bàn phía nọ vô tình lướt qua tầm mắt.

Slytherin.

Dòng chữ Slytherin lần nữa chạy xuyên qua tâm trí. Màu xanh lá cây bên dãy bàn kế bỗng trở nên nổi bật và hút mắt một cách lạ thường, tựa mầm dây leo quấn quýt, hút cạn không khí trong buồng phổi Gladys và trả lại cho nó nỗi buồn nghẹn ngào trên khoé mi âm ấm.

Tại sao sắc lục bảo kia lại thân thương một cách đau đớn đến thế?

Lồng ngực Gladys day dứt. Con bé bỗng tha thiết muốn vào Slytherin. Tiếng gọi từ xứ sở huyền ảo văng vẳng như những cơn sóng xô vào thành trì bí mật, thức tỉnh mảnh hồn đang ngủ yên dưới cõi lòng. Một phần trong con bé đã sống dậy, với vô vàn sự tiếc nuối ỉm chặt nơi tâm khảm, khao khát được tìm về miền ký ức bị lãng quên. Ai đó mách bảo, hoặc chính tiềm thức đứa trẻ mách bảo, có người đang đợi nó ở Slytherin.

Người mà nó coi là cả sinh mệnh.

Nhưng người ấy là ai?

Dòng cảm xúc từ hư vô lẩn khuất trong từng ngóc ngách kẽ tim. Gladys nhắm mắt, cố gắng bơi ngược lại với những nỗi niềm không tên đang cào xé linh hồn.

"Glwadys Chevalier."

Gladys sực tỉnh. Trống ngực đánh liên hồi, cảm giác hồi hộp ùa về theo tiếng hô của giáo sư McGonagall. Tay con bé giờ nhớp nháp mồ hôi. Nó nhấc chân lết từng bước về chiếc nón phân loại, mỗi bước đều nặng như chì. Đến lúc ngồi xuống ghế, cả người con bé gần như mất trọng tâm, suýt thì ngã chúi mũi ra sàn.

Đội chiếc nón lên đầu, Gladys căng thẳng đến mức nín thở. Chiếc nón phân loại vừa chạm trúng tóc nó đã giãy nảy như phải bỏng. Lời đầu tiên ông ta nói thế quái nào lại là một câu hỏi kì cục:

"Sao lại là nhóc?"

Gladys sững sờ, thậm chí là cảm thấy rùng rợn. Nó nhớ đến ánh mắt khiến người ta nổi gai ốc của ông chủ tiệm đũa phép, cho tới sự bất bình thường bấy lâu nay diễn ra xung quanh. Con bé liếc thấy bàn tay mình đang run rẩy.

Và chiếc nón cũng im lặng như nó. Vài giây, rồi cuối cùng là vài phút. Mọi người bắt đầu xì xào, ngay đến giáo sư Dumbledore cũng chăm chú quan sát con bé. Nhưng đầu óc cô nhóc đã mụ mị tới nỗi chẳng tài nào để ý được gì ngoài chiếc nón trên đầu nữa.

"Hóa ra vấn đề của nhóc là như vậy. Ôi chao! Tiếc là ta chẳng thể giúp được gì, cô bé rắc rối ạ. Hiểu rồi, tụi Slytherin như mấy nhóc tham vọng và phức tạp đến rắc rối. Mi không còn chỉ thuộc về duy nhất Slytherin nữa. Mi đã thay đổi, ta phải phân mi vô nhà nào đây?"

Ý của chiếc nón là Gladys từng thuộc về Slytherin?

Đầu nó bỗng đau nhói, như thể hồn bị giật đứt khỏi xác.

"Gryffindor."

Môi Gladys tự động nhếch lên, vô cùng dứt khoát đưa ra đáp án. Đứa trẻ sửng sốt.

Không.

Không! Con bé không muốn vào Gryffindor. Nó sợ hãi toan chỉnh lời, nhưng toàn bộ cơ thể như bị chiếm quyền kiểm soát, cơ bắp mềm nhũn, nặng trĩu, chỉ có thể bất động ghim chặt trên ghế.

"Gryffindor?"

Chiếc nón ngạc nhiên.

"Ra thế, ra thế! Vĩ đại thật. Lựa chọn này có lẽ sẽ tốt cho mi. Người nào yêu thương mi thì chỉ mong mi được làm chính mình mà sống yên ổn thôi. Tốt hơn hết là hãy sửa sai lầm cho đúng."

Sai lầm? Yêu thương? Lựa chọn tốt cho nó? Gladys tức muốn xì khói, cái của nợ này đang lảm nhảm gì đây?

Nó đang bị làm sao thế này?

"Ái chà, đau khổ thật đấy. Mi không nên dính líu đến Slytherin nữa." - Chiếc nón trầm ngâm, tặc lưỡi thương xót - "Vậy là nhóc con nên vào Gryffindor hả?"

Trong từng giây từng phút, con bé khát khao hy vọng chiếc nón sẽ để nó được chọn đúng nguyện vọng của mình.

"Đáng tiếc, GRYFFINDOR!"

Một giọt nước mắt căm phẫn trượt dài trên má Gladys. Nó gồng người, lẩy bẩy đứng dậy. Trước mắt bỗng tối sầm, con bé gục xuống trong tiếng la hốt hoảng của mọi người, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Trong nỗi bất mãn, Gladys mơ hồ nhận ra nó đang ấm ức than thở với ai đó. Nó muốn thoát khỏi tình cảnh kì cục này nhưng lại rơi vào một xoáy không gian khác. Không rõ đây là đâu, nhưng thứ Gladys bận tâm hiện tại là chuyện nó đang ngồi khóc cạnh một đứa con trai lạ hoắc, vừa lạ vừa quen. Và căn phòng thì tối om.

"Lớn tướng rồi còn nhớ nhà à."

Đứa con trai tầm tuổi Gladys cất giọng trách móc.

"Im đi. Không ai thèm nhớ cái chỗ đáng ghét đó."

Con bé bị chọc quê liền gắt lên giận dỗi.

"Không phải?"

Đứa con trai nhướng mày, có chút hứng thú hỏi. Con bé lắc đầu, buồn bã trả lời:

"Chúng mình sẽ không được gần nhau như trước nữa."

Người bên cạnh bật cười. Hắn nhỏ giọng an ủi:

"Ngủ đi là hết đêm. Sáng dậy lại gặp."

Gladys đang nói ra những câu mà nó cho là sến đến buồn nôn:

"Thế thì cậu đừng có mà quên mất tớ đấy nhé."

Ngay đến đứa con trai kia cũng có vẻ bất lực lắm rồi. Hắn hơi mất kiên nhẫn, nhưng ngữ điệu trong giọng nói vẫn nhẹ nhàng:

"Cậu toàn nói nhảm nhí."

Ngứa tai thật. Nhưng không sao, Gladys hoàn toàn thông cảm cho hắn.

"Không. Cái gì cũng có thể xảy ra, cậu biết mà."

Cô nhóc dứt lời, không kiềm lòng được mà tự phán xét bản thân. Đồ trẻ con.

"Tớ ngủ trước đây." - Đối phương giục, nghe như ra lệnh - "Về phòng đi."

"Cậu vẫn sẽ không quên tớ chứ?"

Gladys tự thẹn với lòng trước sự ngu ngốc của chính nó.

"Sáng mai gặp nhau ở bàn đầu lớp học, tớ giữ chỗ cho."

Người kia ra chiều suy ngẫm. Sau vài giây tính toán, hắn nói.

"Sao không phải là phòng sinh hoạt chung?"

Con bé thắc mắc trong lo lắng, sợ hắn kiếm cớ né tránh vì không thích đi cùng mình.

"Nhiều khả năng là cậu sẽ dậy muộn. Không đi trước sẽ không lấy được chỗ tốt."

Là quan tâm mình ư?

Gladys vui mừng tung bông trong lòng.

Nhưng có gì đó không đúng. Thâm tâm cô nhóc lập tức dựng rào phòng bị, nhưng cảm động vẫn là cảm động.

Nó ngoan ngoãn nghe lời đối phương, lên giường đắp chăn đánh một giấc. Dĩ nhiên, chúng không quên chúc nhau ngủ ngon. Như thói quen thường lệ, lặp đi lặp lại.

Như thói quen thường lệ, lặp đi lặp lại?

Lặp đi, lặp lại?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro