Chương 5: Những lớp học đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Gladys tỉnh giấc đã là tảng sáng.

Khoảnh khắc lấy lại được nhận thức, nó lờ mờ thấy đầu đau ê ẩm. Mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, quan sát xung quanh, con bé kinh ngạc khi phát hiện mình đang ngồi trong bệnh thất. Nó bối rối một hồi, tự hỏi bọn Harry giờ thế nào. Ngoài hoang mang còn có phần xấu hổ. Ngất xỉu trước toàn trường ngay ngày lễ phân loại, thật là một sự kiện tồi tệ.

Nhỡ người ta từ Gladys mà đánh giá nguyên cả gia tộc Chevalier toàn những kẻ yếu đuối thì sao?

Nhớ tới lý do bị đưa tới đây, trong lòng nó rục rịch nảy lên cảm giác bất an. Cô nhóc lo lắng nhận ra mọi chuyện đã đi quá tầm kiểm soát. Gladys sợ bản thân mắc bệnh hiểm nghèo. Con bé không muốn chết, không muốn rời xa gia đình. Ban đầu là bị những giấc mơ bào mòn đến kiệt sức, sau đó là ảo giác rồi ngất xỉu, biết đâu cuối cùng nó sẽ chết thì sao?

Tinh thần theo đà suy nghĩ mà tụt dốc trầm trọng, cứ như trượt chân ngã xuống cái hố sâu chẳng thấy đáy.

Gladys cố gắng trấn an bản thân, liên tục liệt kê ra những tình huống lạc quan nhất có thể. Cô nhóc rời giường, toan đi tìm xem xung quanh có người nào đang túc trực không thì phía trước bỗng cất lên một giọng nữ già nua:

"Trò tỉnh rồi hả?"

Gladys giật mình:

"Thưa..."

"Trò cứ gọi ta là cô Pomfrey."

Gladys có nghe qua về bà - một nữ quý tộc làm y sĩ tại Hogwarts.

"Trò đã bị ngất trong buổi lễ phân loại."

"Vâng, em biết." - Gladys hồi hộp hỏi - "Em có bị gì nghiêm trọng không ạ?"

"Tôi đã kiểm tra cho trò rồi, không có gì bất thường cả. Trò quá lo lắng dẫn tới căng thẳng thần kinh và bị ngất thôi."

Nhưng Gladys không nghĩ vậy. Nó đắn đo cân nhắc rồi hỏi thêm:

"Từng có hiện tượng chết vì những giấc mơ giống nhau lặp đi lặp lại chưa ạ?"

"Ý trò là sao?"

Bà Pomfrey nhướng mày, tỏ vẻ quan tâm sâu sắc.

"Có căn bệnh nào khiến người ta suy nhược rồi sinh ra ảo giác và chết vì những giấc mơ chưa ạ?"

"Gặp những giấc mơ lặp đi lặp lại và suy nhược thì rồi, nhưng tôi chưa từng thấy trường hợp nào chết cả. Cùng lắm thì mệt mỏi chút thôi. Thường thì do người ta mắc vấn đề tâm lý, hoặc bị ếm một loại bùa phép đặc biệt nào đó. Nhưng tôi không thấy có dấu vết gì của bùa phép để lại trên người trò cả."

Bấy giờ, đứa trẻ mới thấy nhẹ nhõm đôi phần. Nhưng Gladys vẫn chưa cảm thấy đây là câu trả lời thích đáng. Nó quyết định, đã đến lúc phải kể cho ông bà Chevalier nghe mọi chuyện. 

"Trò nên ngủ thêm đi. Sáng mai về phòng sớm lấy sách vở rồi đi học cũng được."

"Nhưng em còn chưa đi tắm."

"Không nhưng gì hết. Sáng sớm mai tôi sẽ đánh thức trò, giờ thì nghỉ ngơi đi."

Bị thái độ đanh thép của bà Pomfrey khuất phục, nhóc ta đành lên giường đắp chăn ngủ tiếp.

Quả thực là sáng sớm hôm sau, gà vừa mới gáy, bà Pomfrey đã đánh thức Gladys. Đứng trước cửa ký túc xá, nó sốc muốn điên khi cái cửa lên tiếng đòi mật khẩu. Thôi xong, bây giờ thì có ma nào chỉ cho nó mật khẩu đây? Gladys bỗng chán ghét những giấc mơ của mình đến lạ, chúng toàn đem cho đứa trẻ một nùi rắc rối.

Cũng may cho con bé, tầm mười phút sau nó gặp được vài phù thủy sinh Gryffindor lên thư viện sớm ôn bài. Họ vừa nhìn đã nhận ra đây là tiểu thư nhà Chevalier - đứa nhỏ ngất xỉu trong buổi lễ phân loại. Một đàn chị năm bảy tốt bụng chỉ đường tới ký túc xá nữ cho Gladys, còn dúi vào tay nó mấy cái kẹo. Cô nhóc cảm ơn họ rối rít rồi chạy về phòng.

Gladys đẩy cửa, vui đến mức suýt reo lên. Nó được cùng phòng với Hermione. Con bé rón rén lấy quần áo trong rương đi tắm, nhất cử nhất động đều nhẹ nhàng hết sức để đám bạn cùng phòng không tỉnh giấc.

Nó gặp lại bạn mình trên bàn ăn. Hermione vừa thấy Gladys liền lập tức lao qua hỏi han liên tục khiến nó muốn ong cả đầu. Cô nàng đã nhồi cho nhóc ta hàng đống cháo và bánh mì kẹp thịt, cho tới khi nó phải no đến mức không thể nhét thêm chút đồ ăn nào vào mồm mới thôi.

Học ở Hogwarts được vài ngày, Gladys tự nhận thấy ngôi trường này là một trong những nơi điên rồ nhất mà nó từng biết. Tại sao ấy à? Có tới một trăm bốn mươi hai cái cầu thang ở Hogwarts. Là một trăm bốn mươi hai cái cầu thang lận! Điên rồ!

Có một con yêu tinh tên Peeves, ai mà xui xẻo hỏi đường hắn thì thể nào cũng bị hắn dẫn đến hai cánh cửa khoá chặt và một cầu thang giả. Hắn khoái ụp thùng rác lên đầu người ta, rút thảm dưới chân người ta cho té lăn kềnh, chọi phấn loạn xạ, hay núp lén sau lưng, vô hình, bất ngờ véo mũi rồi thét lên:

"Chộp được mũi mày nè!"

Nhưng Gladys lại mong Peeves trêu chọc nó đến lạ. Bởi, lần đầu tiên thấy con bé, hắn ta đã thốt lên: "A! Là mi à?" và chạy biến đi mất. Gladys cảm giác Peeves biết nó từ trước, thái độ mập mờ của hắn chẳng khác nào ông Olivanders. Họ đều không muốn dây dưa với con bé, như thể Gladys mang mầm bệnh trên người vậy. Đáng sợ.

Theo như Harry thì Peeves chưa tệ bằng ông giám thị Flich. Cậu và Ron xui xẻo đụng đầu ông ngay bữa sáng đầu tiên. Ông bắt gặp hai đứa đang ra sức đẩy một cánh cửa, và không may cho chúng, cánh cửa đó hóa ra là lối vào một hành lang cấm trên tầng thứ ba. Ông nhất định không tin là hai đứa nhỏ đi lạc, cứ khăng khăng cho là chúng có ý đồ đột nhập khu cấm địa. Ông toan nhốt hai đứa vô hầm, thì may thay, giáo sư Quirrell đi ngang và thế là thoát nạn.

Nhắc đến học, Gladys đếm sơ sơ ra cũng tầm chục môn. Vào lúc nửa đêm mỗi thứ tư, bọn trẻ phải nghiên cứu bầu trời bằng kính viễn vọng. Gladys đã tìm đủ cách trốn nhưng mọi nỗ lực cũng chẳng đi đến đâu. Mỗi tuần ba lần chúng phải ra nhà kính phía sau lâu đài để học về các loại dược thảo với một phù thủy nhỏ choắt là giáo sư Sprout. Ở đó chúng học cách chăm sóc các loại cây cỏ và nấm mốc lạ, tìm hiểu xem mấy thứ đó dùng để làm gì.

Lớp học Gladys thích nhất là lịch sử pháp thuật. Đây là lớp duy nhất do một con ma dạy. Giáo sư Binns đã già lắm, còn hay quên nữa. Ông cứ giảng và giảng, bọn trẻ cứ cặm cụi ghi và ghi, Gladys cứ ngủ lén và ngủ lén, riết rồi tiết lịch sử pháp thuật đã trở thành giờ ngủ trưa của nhóc ta.

Giáo sư McGonagall thì lúc nào cũng khác người. Harry hoàn toàn đúng khi nghĩ là không nên lôi thôi với bà. Nghiêm khắc và thông minh, bà thuyết cho đám học trò liền một bài ngay vào phút đầu tiên của buổi đầu tiên. Bà nói:

"Thật biến hình là một trong những phép màu nguy hiểm nhất và phức tạp nhất mà các trò sẽ học ở Hogwarts. Bất cứ ai quậy phá trong lớp sẽ bị đuổi ra và không bao giờ được trở lại. Ta báo trước rồi đó."

Sau đó bà biến cái bàn giáo viên thành con heo, rồi biến nó trở lại thành cái bàn. Bọn trẻ bị kích động hết sức và chỉ muốn bắt tay vào làm ngay. Nhưng chúng cũng sớm nhận ra rằng, để biến từ đồ vật thành thú vật thì thì phải còn lâu. Sau khi ghi chép rất những nhiều công thức rối rắm, bọn trẻ được phát mấy que diêm để học cách biến diêm thành kim. Cuối buổi học chỉ có hai người biến được diêm thành một cái không phải là diêm, đó là Gladys và Hermione. Giáo sư giơ cái que của Hermione cho cả lớp xem: nó có màu bạc và hơi nhọn ở một đầu, rồi bà nở một nụ cười hiếm hoi với Hermione.

Còn Gladys biến ra một cái kim cầu vồng. Giáo sư McGonagall có vẻ không hài lòng lắm, nhưng bà vẫn tặng cho nó một nụ cười tán thưởng.

Lớp học mà ai cũng sốt ruột chờ đợi là phòng chống nghệ thuật hắc ám. Nhưng những bài giảng của giáo sư Quirrell hoá ra lại khá nực cười. Lớp học của ông nồng nặc mùi tỏi. Người ta đồn là ông xài tỏi để xua đuổi bọn ma cà rồng ông đã gặp ở Rumani mà bây giờ ông vẫn sợ có ngày chúng mò lại thăm. Mặc khác, bọn trẻ để ý thấy từ cái khăn vành đội trên đầu ổng toả ra một mùi rất tức cười. Cặp sinh đôi nhà Weasley thì khăng khăng cho rằng cái khăn ấy nhồi đầy tỏi, giáo sư Quirrell đội là để tự bảo vệ mình mọi lúc mọi nơi. Gladys chẳng hiểu sao con bé cực ghét Quirrell, ghét thậm tệ, ghét vô lý ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chỉ muốn tránh xa.

Một buổi sáng đẹp trời, cô nhóc rất mừng vì hai thằng bạn đã học được cách tận dụng cái bản đồ trường nó vẽ sao cho hợp lý. Gladys biết bản thân không thể một phát nhớ luôn đường đến sảnh và các phòng học nên đã làm ra một chiếc bản đồ siêu sơ sài, và giờ tờ giấy ấy thuộc về Ron và Harry.

"Bữa nay tụi mình học môn gì?"

Harry hỏi.

"Hai tiết độc dược học chung với tụi Slytherin. Thầy Snape là chủ nhiệm nhà Slytherin. Nghe nói ổng thiên vị tụi nó lắm. Để coi bữa nay có đúng như vậy không?"

Ron đáp.

"Phải chi giáo sư McGonagall cũng thiên vị tụi mình ha?"

Giáo sư McGonagall là chủ nhiệm nhà Gryffindor, nhưng không vì vậy mà bà tha cho chúng một đống bài tập cao như núi giống như ngày hôm qua.

Ngoài cửa sổ bỗng ùa vào một đàn chim. Là thư đến.

Gladys có nuôi một chú bồ câu xinh xắn tên Bell. Nó ngẩng đầu, vừa hay tầm mắt chú chim cũng đang đặt trên người con bé. Bell ngậm một bức thư ghim gia huy Chevalier, nhẹ nhàng thả xuống. Gladys nôn nóng cầm bức thư lên, nó đã chờ đợi mấy hôm nay rồi. Cô nhóc bóc lá thư, đọc:

"Con gái thân yêu của ta!

Những vấn đề của con, ta đã nắm được hết. Mỗi người mang trong mình dòng máu Chevalier đều gặp phải những giấc mơ bí ẩn khác nhau trong tuổi thiếu thời, gắn liền với đời sống phép thuật và năng lực tiềm tàng bên trong họ. Con hãy tin vào bản thân và đừng quá sợ hãi, đây là chuyện mà cả gia tộc ai cũng trải qua. Hãy khai phá thế mạnh của bản thân. Nếu có gì bất ổn, hãy liên lạc với ta và báo cho thầy Hiệu trưởng. Giáo sư Dumbledore có giao tình với Chevalier, ông ấy là một phù thủy vô cùng tài năng, chắc chắn sẽ cho con những câu trả lời thích đáng.

Ký tên: Andrew Chevalier."

Đây là lần đầu tiên Gladys không đặt niềm tin vào ông Chevalier, lời hồi âm của ông chưa khiến cô nhóc thoả mãn. Nó cất lá thư đi, lòng đầy nghi ngờ. Thái độ của những người nó từng tiếp xúc như Ollivander, chiếc nón phân loại và Peeves, liên kết cùng dòng giấc mơ của Gladys nói cho nó biết, tất cả mọi người đều đang chôn giấu bí mật gì đó nghiêm trọng về con bé.

Nhưng chuyện đó sẽ được giải quyết sau.

Buổi học độc dược đầu tiên đúng là kỷ niệm tồi tệ nhất trong đời Harry từ trước tới nay. Là người chứng kiến toàn bộ câu chuyện, Gladys ngoài thương cậu ra thì cũng chẳng làm được gì.

Lớp độc dược nằm dưới một cái hầm lạnh buốt, lạnh hơn những phòng chính trên lâu đài nhiều. Đã vậy lại còn thêm những đám côn trùng li ti bay lăng quăng trong các ống nghiệm thủy tinh, đầy bốn bức tường.

Giáo sư Snape cũng giống giáo sư Flitwick, bắt đầu buổi học bằng cuộc điểm danh. Và cũng như giáo sư Flitwick, ông dừng lại ở cái tên Harry Potter.

"À, phải rồi. Harry Potter. Một tên tuổi lừng lẫy mới của chúng ta."

Malfoy và hai thằng bạn, Crabbe và Goyle, che miệng cười khẩy. Giáo sư Snape bắt đầu:

"Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược."

Giọng ông không to, thật ra chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút, nhưng bọn trẻ lắng nghe không sót một lời. Giáo sư Snape có biệt tài như giáo sư McGonagall là không cần phải mất công mà vẫn giữ được lớp học im lặng như tờ.

"Vì trong lãnh vực này không cần phải vung vẩy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường chúng bây không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làn hương thoang thoảng; cũn chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy... Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết - nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy."

Trong mắt Gladys kể từ bây giờ, thì nó đang đứng giữa trang trại bò và nghe một con bò chúa thuyết giảng. Xem cái cách hành xử mới ưu nhã biết bao, câu nào câu nấy mở mồm ra nói cũng đều thấy thượng đẳng kệch cỡm.

Sau bài diễn văn nho nhỏ này, lớp học càng yên lặng hơn. Thình lình, giáo sư Snape hỏi:

"Potter! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?"

Harry đưa mắt cầu cứu cả Gladys lẫn Ron, nhưng hai đứa cũng thộn ra y như cậu. Hermione giơ cao tay lên. Harry đành đáp:

"Thưa giáo sư, em không biết."

Môi lão Snape cong lên khinh bỉ:

"Chà, chà, có tiếng tăm đúng là vẫn chưa tới đâu!"

Gladys chửi thầm. Chưa dạy mà đã biết đáp án thì đến đây học làm gì?

Lão Snape không đếm xỉa đến bàn tay giơ cao của Hermione. Nhìn là biết cố tình gây khó dễ.

"Một câu khác vậy, Potter! Nếu ta bảo mi tìm cho ta một be - zoar thì mi sẽ tìm ở đâu?"

Hermione duỗi dài cánh tay để giơ thật cao, thiếu điều nhổm dậy để giơ cao hơn. Trông Harry lúng túng đến là thương.

"Thưa giáo sư, em không biết."

"Potter, mi tưởng là mi có thể đi học mà không cần mở sách ra chuẩn bị trước sao?"

Harry buộc phải nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của thầy Snape. Lão vẫn làm như không thấy cánh tay giơ cao run rẩy của Hermione.

"Potter, cây mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau ở chỗ nào?"

Tới nước này thì Hermione đứng hẳn dậy, cánh tay giơ cao của cô xém đụng trần hầm. Harry lặng lẽ nói:

"Em không biết. Em nghĩ chắc là Hermione biết, sao thầy không thử gọi bạn ấy?"

Vài tiếng cười nổi lên. Giáo sư Snape có vẻ bực mình. Trước khi lão kịp quát tháo gì, Gladys đã kéo Hermione ngồi phịch xuống.

Quay sang Harry, lão nói tiếp:

"Potter, đây là chút kiến thức dành cho mi: lan nhật quang với ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh được biết đến dưới tên: cơn đau của cái chết đang sống. Còn be - zoar là sỏi nghiền lấy từ bao tử con dê, có thẻ giải hầu hết các chất độc. Mũ thầy tu và bả chó sói là một, còn có tên là cây phụ tử? Chúng bây còn đợi gì mà không ghi chép vào tập đi?"

Tiếng sột soạt của viết lông chim chạy trên giấy da đồng loạt trổi lên. Giọng lão Snape vang lên trên cái nền sột soạt đó:

"Nhà Gryffindor mất một điểm vì sự hỗn xược của mi đấy, Potter."

Gladys toan lên tiếng phản đối, nhưng nó nhớ ra lời các anh chị khoá trước dặn: Giáo sư Snape có thể trở thành vô cùng độc ác nếu ai đó cãi lại lão. Nghe bảo mách giáo sư McGonagall cũng chẳng đến đâu mà.

Từ đó cho đến cuối buổi học về độc dược, tình hình không khá lên chút nào cho nhà Gryffindor. Giáo sư Snape chia bọn trẻ thành từng đôi, giao cho chúng thực hành trộn một chất độc đơn giản để chữa mụn nhọt. Lão đi qua đi lại, áo trùm đen quét lết phết, coi bọn trẻ cân những cây tầm ma khô và nghiền nanh rắn, đứa nào lão cũng chê, ngoại trừ Malfoy, đứa được lão thích ra mặt. Nhưng như thể thế lực kì cục đứng sau Gladys quá lớn, giáo sư Snape chẳng châm chọc gì con bé. Hai người họ nước sông không phạm nước giếng, nếu hãn hữu lắm mới phải nói chuyện thì Snape sẽ chỉ ra một vài lỗi sai nho nhỏ của Hermione và Gladys rồi vội vàng rời đi. Lão cũng tránh cô nhóc như một vài người trong trường.

Giờ lão đang bảo cả lớp hãy xem cái cách Malfoy hầm nhừ ốc sên có sừng mới tuyệt làm sao, thì khói axit xanh bốc lên như một đám mây, rồi một tiếng xì lớn vang lên trong căn hầm: Neville chẳng biết bằng cách nào mà đã nấu chảy cái vạc của Seamus thành một thứ méo mó không biết gọi tên là gì. Độc dược chảy tung toé xuống sàn đá. Cả lớp vội vàng trèo lên ghế đứng khi Neville đau đớn rên rỉ. Cậu bị chất độc văng trúng khi cái vạc rớt xuống sàn, những mụn nhọt đỏ lan khắp tay chân.

Giáo sư Snape quát:

"Thằng ngu. Ta chắc là mi đã thêm lông nhím vào trước khi nhấc vạc ra khỏi lửa chứ gì?"

Lão vung cây đũa thần để dọn sạch chất độc vương vãi đó đây. Neville mếu máo vì một cái mụn đỏ bắt đầu bể ngay trên chóp mũi. Lão Snape nạt Seamus:

"Đem nó xuống bệnh thất."

Rồi lão đi vòng lại chỗ Ron và Harry - hai đứa lúc nãy làm thí nghiệm bên cạnh Neville.

"Mi, Potter, tại sao mi không nhắc nó đừng bỏ lông nhím vô? Mi tưởng là để nó làm sai thì mi có vẻ không hơn à? Mi lại làm mất thêm một điểm cho nhà Gryffindor."

Nhìn vẻ mặt ấm ức của Harry, Gladys chỉ biết thở dài. Nó và Hermione tập trung vào cái vạc, cuối cùng cũng hoàn thành món thuốc chữa mụn nhọt. Bọn chúng làm xuất sắc hơn cả dự tính, thoát khỏi nanh vuốt của giáo sư Snape mà ung dung rời khỏi căn hầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro