Chương 3: Chưa từng có người đối xử tốt với ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(ừm...ý của tên chương này "người" ở đây chính là Thẩm Thanh Thu của bé a)

Sau khi Thẩm Thanh Thu tỉnh lại từ trận sốt cao chẳng rõ nguyên nhân, mấy ngày “dưỡng bệnh” gần đây, Nhạc Thanh Nguyên cũng đã đến thăm hắn rất nhiều lần. Thân là chưởng môn của đại phái tu tiên đệ nhất thiên hạ, sự vụ trọng trách không thể nói là không phức tạp, lại còn có thể để tâm sư đệ này như thế, quả thật làm cho người khác cảm động.

Nhạc Thanh Nguyên đỡ lấy ly trà sứ trắng hắn bưng ra từ trúc xá, trong mắt tràn đầy tình cảm diết da tha thiết:

“Sư đệ tịnh dưỡng mấy ngày nay, thân thể có tốt lên chút nào không?”

Thẩm Thanh Thu khẽ động chiết phiến, quạt nhẹ tiếp lời:

“Thanh Thu sớm đã không sao, làm phiền sư huynh quan tâm.”

Nhạc Thanh Nguyên âm thầm thở dài, dạo gần đây hắn không biết vì sao Thẩm Thanh Thu lại có nhiều thay đổi đến thế, trong lòng là loại cảm giác gì, cứ như y là một con người khác, nhưng một chút manh mối Nhạc Thanh Nguyên tìm cũng không ra, nghĩ có lẽ sư đệ đã lớn cũng nên thay đổi, vì thế hắn hỏi việc chính:

“Vậy coi ra, sư đệ cũng nên xuống núi rồi đi. Có cần cái gì không?”

Tay vẩy quạt của Thẩm Thanh Thu dừng lại, dường như đã quên đi đều gì, hỏi: “Xuống núi?”

Nhạc Thanh Nguyên ngạc nhiên nói: “Sư đệ bị bệnh một hồi, quên rồi sao? Không phải đệ bảo chuyện trong Song Hồ thành kia giao cho đệ xử lý, coi như một cơ hội cho đám đệ tử một cơ hội trải nghiệm?”

Thẩm Thanh Thu phục hồi tinh thần, cười nói với Nhạc Thanh Nguyên:

“Tất nhiên ta nhớ rõ, chỉ là mấy ngày nay dưỡng xương cốt đến mức làm biếng, suýt nữa đã quên chuyện này. Ít ngày nữa ta sẽ nhấc thân đi.”

Nhạc Thanh Nguyên gật đầu nói: “Nếu vẫn không tiện, không cần miễn cưỡng. Đưa đệ tử trải nghiệm không vội nhất thời, chuyện trừ hại kỳ thật ngươi cũng không cần tự mình làm.”

Thẩm Thanh Thu cong cong khoé miệng mỉm cười với hắn, nụ cười này đẹp đến sáng lạng.

***

Dưới trăm bậc thềm đá thật dài, cạnh sơn môn, chính là xe ngựa chuẩn bị cho Thẩm Thanh Thu, còn có ngựa chuẩn bị cho vài đệ tử đi theo.

lần này xuống núi là để trải nghiệm, đám đệ tử này đa số trẻ trung kinh nghiệm ít, còn chưa tìm được kiếm thuộc về mình. Dựa theo lệ thường của Thương Khung Sơn phái, tu vi của các đệ tử đến một giai đoạn nhất định, có thể đến Vạn Kiếm Phong trong mười hai đỉnh chọn một thanh kiếm thích hợp.

Nói là người chọn kiếm, kỳ thật cũng là kiếm chọn người, nếu một người căn bản không có thiên tư gì tốt, lại nhất định muốn một thanh hảo kiếm thượng phẩm ngưng kết thiên địa linh khí, nếu đem đi so sánh thì chẳng khác nào là sơn tốt tô gỗ mục. Ngươi muốn, nhưng chưa chắc kiếm người ta đã đồng ý.

Còn Lạc Băng Hà lại là một chuyện khác, bàn tay vàng của y nhất định sẽ lấy được thanh  kiếm thuộc về mình “Tâm ma”.

Thẩm Thanh Thu đi vào xe ngựa. Xe ngựa này vẻ ngoài to lớn nhưng không hoa lệ, bên trong cũng rộng rãi thoải mái, một lư hương nho nhỏ được đốt lên thoang thoảng ngay bên cạnh. Sau khi ngồi vào chỗ mình, dừng một chút, cảm thấy có cái gì không đúng, đột nhiên chiết phiến mở ra do thám, nhấc lên rèm, hắn nhìn một cái ra bên ngoài.

Thảo nào vừa rồi cảm thấy thân ảnh quanh xe ngựa bận trước bận sau rất quen thuộc, hóa ra kẻ làm tạp dịch bị mọi người hò qua hét lại sai khiến chính là Lạc Băng Hà!

Vừa hay Lạc Băng Hà cũng dọn đồ vật cuối cùng — bàn cờ bạch ngọc Thẩm Thanh Thu mỗi lần xuất hành chuẩn bị lên xe ngựa. Ngẩng đầu thấy Thẩm Thanh Thu ánh mắt phức tạp đánh giá mình, y thoạt đầu có hơi sửng sốt, trong lòng là đủ loại cảm xúc hỗn tạp, cung kính gọi:

“Sư tôn.”

Vết thương trước đó y bị Thẩm Thanh Thu giáo huấn đã gần như khỏi, máu ứ đọng trên mặt tan hết, tuy rằng tuổi còn nhỏ, ngũ quan còn chưa có phát triển, vẫn không ngăn được vẻ thanh tú tuấn dật hơi hiện trên nét mặt. Thắt lưng thẳng tắp, mỗi hành động đều mang theo khí chất sáng sủa, không có chút nào giống như bị đánh đập tàn phá trên Thanh Tĩnh Phong nhiều năm.

Mặc dù là đang làm việc khuân vác nặng nhọc, thái độ vẫn rất cẩn thận tỉ mỉ, dáng vẻ chuyên chú nghiêm túc kia, khiến người ta khó mà không thích.

Nhất là loại người vốn có mấy phần hảo cảm với Lạc Băng Hà như Thẩm Thanh Thu. Cũng bị y làm cho chú ý.

Thẩm Thanh Thu bình tĩnh nhìn y trong chốc lát, “ờ” một tiếng, thu hồi chiết phiến, buông rèm.

Chả trách tuy rằng tiểu tử này nghèo túng, không tiền đồ cha không thương mẹ không yêu, nhưng về sau lại có hàng tá nữ nhân lần lượt ngã vào vòng tay y. Suy ra tướng mạo đẹp mới là đạo lý cứng nhất!

Đương nhiên, điều này cũng giải thích tại sao luôn có sư huynh đệ đồng môn nhìn y không vừa mắt, muốn đánh y thành đầu heo.

Hắn nghĩ rồi nghĩ, lại nghĩ tới một việc: Không đúng. Đệ tử xuất hành nếu tính cả Lạc Băng Hà tổng cộng mười người, vừa rồi chỉ nhìn thấy chín con ngựa, còn thiếu một a?

Thôi được rồi, không cần nghĩ cũng biết là ai làm.

Quả nhiên, trong một trận cười trộm, âm thanh đắc ý dào dạt của Minh Phàm từ ngoài xe ngựa xa xa truyền đến:

“Thật sự là khan hiếm ngựa, đành phải ủy khuất sư đệ ngươi một hồi. Hơn nữa sư đệ căn cơ kém, vừa hay cũng nhân cơ hội này rèn luyện một chút.”

Ngựa khan hiếm cái con khỉ, Thương Khung Sơn phái là đệ nhất phái tu chân giới những năm gần đây, giàu đến nứt đố đổ vách, còn thiếu ngươi một con ngựa sao?

Minh Phàm đối với việc ức hiếp người khác đã quá quen, dừng một chút còn nói:

“Sao? Ngươi đang làm biểu cảm gì? Bất mãn hả?”

Lạc Băng Hà vững vàng mà nói hai chữ: “Không dám.”

Lúc này, vang lên một tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc của thiếu nữ, chắc là Ninh Anh Anh tới rồi.

“Sư huynh, các người đang nói cái gì nha?”

Thẩm Thanh Thu rụt rè mà nhấc hé màn xe, quả nhiên thấy Ninh Anh Anh hưng phấn vẫy tay: “A Lạc, ngựa không đủ sao? Ngươi tới cưỡi chung với ta đi!”

Mỗi lần Ninh Anh Anh xuất hiện quả nhiên là chất xúc tác lớn nhất khiến Minh Phàm và Lạc Băng Hà trở mặt, hễ là có nàng xuất hiện Lạc Băng Hà luôn không thiếu mùi đau khổ để nếm.

Minh Phàm dường như rất bất ngờ, có thể tưởng tượng dáng vẻ hàm rớt xuống đất của Minh Phàm. Nên biết rằng một kẻ nghèo túng được mỹ nhân vài phần kính trọng như thế này, tuy nói là sảng khoái, nhưng cũng dễ dàng khiến người khác đố kỵ chèn ép nhất. Nếu lúc này Lạc Băng Hà chấp nhận đề nghị của Ninh Anh Anh, đoạn đường này đừng hòng yên bình.

Thẩm Thanh Thu ngồi ở giữa xe ngựa: “Anh Nhi đừng quậy, nam nữ thụ thụ bất thân, có thân với sư đệ đến mấy cũng có mức độ. Minh Phàm, tại sao lằng nhằng hồi lâu, còn không xuất phát?”

Minh Phàm mừng rỡ, nghĩ thầm rằng sư tôn quả nhiên là cùng một chiến tuyến với mình! Lập tức thúc giục đội ngũ xuất phát.

Trò vui cuối cùng cũng đã hạ màn. Thẩm Thanh Thu thu hồi tâm tư.

Nhiệm vụ lần này ở một tòa thành nhỏ cách Thương Khung Sơn phái hơn mười dặm, gần đây xuất hiện mấy vụ hung án. Đã chết liên tiếp chín người.

Mỗi người chết đều có một điểm giống nhau, làn da trên người một cách cẩn thận, sạch sẽ. Từ đầu đến chân, thủ pháp tinh tế, quả thực tựa như tấm da kia từ trước tới giờ chưa từng sinh trưởng ở trên người nạn nhân vậy, khiến người ta giận sôi. Bởi vậy, hung thủ được xưng là “Bác bì khách”.

Chín người bị giết liên hoàn, quan phủ lại không có biện pháp với việc này, dân chúng trong thành bồn chồn hoảng sợ, cũng có người đồn là hồn ma quấy phá — bằng không sao đến không thấy hình đi không thấy bóng?!

Vài hộ nhà giàu tụ tập lại, cuối cùng mới quyết định thỉnh người trên Thương Khung Sơn phái, xin tu tiên kỳ nhân giúp đỡ.

Tin tức này trước đó hắn đã xem qua rất nhiều lần. Nhưng nhìn nhiều hơn nữa cũng không có nửa điểm trợ giúp.

Thẩm Thanh Thu bất đắc dĩ. Biết không thể tránh, chỉ đành gia tăng luyện tập trước khi xuống núi.

Lạc Băng Hà còn ở bên ngoài, hắn vẫn không dám thả lỏng cảnh giác, lưu ý động tĩnh. Ngoài xe ngựa thường thường truyền đến một trận cười vang. Thẩm Thanh Thu nhìn lướt ra bên ngoài.

Một mình Lạc Băng Hà cô độc đi ở đội ngũ cuối cùng, đi một hồi, chạy một hồi vừa đi vừa chạy như thế nếu đổi lại thành người khác nói không chừng đã kiệt sức ngã quỵ trên đường, đoạn đường xa đến như vậy duy nhất chỉ mình Lạc Băng Hà không có ngựa. Nếu chạy bộ một mạch chỉ bằng sức của một thiếu niên như y, cho dù có chạy nhanh đến mấy, sức có bền đến đâu cũng khó tránh khỏi vắc kiệt sức lực, Lạc Băng Hà vừa chạy vừa thở dốc, nhiệt độ cơ thể dần tăng, mồ hôi từ trên đỉnh đầu chảy xuống bên đầu lông mày, bên ngoài nắng càng thêm nóng, so với sự thoải mái ở yên bên trong xe ngựa làm sao có thể hiểu được cái loại cảm giác này.

Cổ tay Lạc Băng Hà giơ lên, gạt những giọt mồ hôi chảy dài trên giương mặt tái nhợt của y, thỉnh thoảng có vài con ngựa trắng chạy vòng quanh y, cố ý làm bay lên một đám bụi đất, khiến cho Lạc Băng Hà mặt xám mày tro.

Ninh Anh Anh khuyên can người bên ngoài căn bản là không được, nàng gấp đến độ giục ngựa tới gần mã xa, hướng bên trong kêu lên:

“Sư tôn! Người xem xem, sư huynh họ!”

Thẩm Thanh Thu tâm chợt động, lại không biểu lộ ra, không mặn không nhạt mà nói: “Họ làm sao vậy?”

Trong tiếng của nàng có chứa ý vị uất ức nồng đậm, không ngại nói:

“Họ bắt nạt người khác như vậy, người cũng không nói gì họ. Còn tiếp tục như vậy… Đồ đệ do sư tôn người dạy, đều thành cái gì rồi!”

Đây coi như cáo trạng chính diện, nhưng đám người Minh Phàm căn bản không thấy bị uy hiếp. Bởi vì chút hành vi này đều là Thẩm Thanh Thu ngày xưa ngầm đồng ý thành quen, họ chỉ mải bắt nạt Lạc Băng Hà, bắt nạt càng ác, sư tôn càng vui, nào có chỗ giữ chừng mực?

Minh Phàm là vui mừng nhất. Ngày đó ở phía sau núi quả nhiên là Lạc Băng Hà dùng yêu pháp không biết học được chỗ nào để quấy phá. Hôm nay sư tôn ở đây, y đã bị chế trụ rồi.

Thẩm Thanh Thu cư nhiên “ồ” một tiếng, rồi nói một câu:

“Lạc Băng Hà, ngươi lại đây.”

Lòng y như có tảng đá nặng chìm xuống, trong lòng không biết là cảm giác gì, chỉ cảm thấy...mình nhất định sẽ bị trách phạt hoặc bị giáo huấn một trận no đòn, nhất định là vậy, y sẽ không bao giờ có được sự đối đãi tốt từ bất cứ một ai, trước giờ là vậy, bây giờ cũng vẫn là như thế.

Cũng phải, từ lúc trở thành môn hạ dưới trướng Thanh Tĩnh Phong sư tôn Thẩm Thanh Thu, y đã có ngày nào được đối đãi tốt bao giờ.

Bây giờ kêu y đến, chắc chắn đợi y chính là giáo huấn.

Lạc Băng Hà làm thành sắc mặt bình thản, nhìn như tập mãi thành thói quen, trong lòng lại là cảm xúc hỗn tạp có đều là không thể hiện ra ngoài chỉ đáp một tiếng “Vâng”, liền đi tới gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro