CHƯƠNG 2: CON NHÓC NHÀ NGHÈO VÀ TIỂU THƯ NHÀ GIÀU.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 2: CON NHÓC NHÀ NGHÈO VÀ TIỂU THƯ NHÀ GIÀU.

Tôi cứ thế sống những ngày hết lo lắng vẩn vơ rồi quay sang phó mặc cuộc đời rồi lại lo lắng vẩn vơ ở Tuyệt Tình điện, thấm thoắt đã ba tháng .

Bạch Tử Hoạ vì thương đồ đệ hoặc là sợ tôi dốt quá khiến anh ta mất mặt nên cứ tầm hai ba bữa đến thăm một lần , chỉ dạy đôi chút , dần dà tôi học được thêm nhiều điều , chữ cũng đọc thông viết thạo , nhờ thế mà đọc thêm nhiều sách .

Thật ra tôi rất ham học , bởi vì mẹ mất sớm , khi sinh tôi ra bà bị băng huyết rồi qua đời . Bố ham cờ bạc , dặt dẹo lắm mới học hết cấp ba , sau đó nghỉ học , đi bán hàng rong ngoài chợ . Cho nên , mặc dù Bạch Tử Hoạ hơi lạnh lùng nhưng được cái dạy học tận tâm , tôi cũng bớt sợ anh ta hơn một chút chỉ là cảm giác không được thân thiết và le lói trong thâm tâm có một sự ngờ vực . Bạch Tử Hoạ khá kiệm lời , càng ít cười , có đôi lúc thừ người ra như mất hồn làm tôi càng nghi thần kinh anh ta bất thường . Cũng chẳng trách được , ở một mình lâu như thế không điên lên mới lạ .

Hồi học cấp ba , tôi nghe thầy chủ nhiệm kể chuyện về một cuộc thí nghiệm cách ly một trăm người , không cho tiếp xúc với ai khác trong điều kiện sống đầy đủ . Kết quả là không ai chịu nổi hai ngày , những người cuối cùng bấm chuông xin giải thoát thì đều tổn thương về mặt tâm thần .

Có lẽ sự khác biệt giữa tiên và người là sức chịu đựng của tiên cao hơn , hoặc là bệnh tiến triển theo một hướng khác . Nhưng nhìn biểu hiện của Bạch Tử Hoạ , tôi vẫn thấp thỏm khôn nguôi , liệu một ngày nào đó anh ta có phát bệnh . Anh ta hay cầm tay giúp tôi luyện chữ , nếu bệnh đỉnh điểm , anh ta có tiện thể bẻ gãy tay tôi không ? Vì thế , tôi không sợ sư phụ nổi giận nhưng nỗi sợ của tôi lại chuyển thành một dạng lo sợ khác mà cái này còn đột ngột , nguy hiểm hơn cái trước nhiều lần .

Hôm nay là đại hội kiếm tiên , Bạch Tử Hoạ đột nhiên gọi tôi đến phòng .

" Các đệ tử đang bận chuẩn bị đại hội , không còn ai rảnh cả , ngươi chải đầu giúp sư phụ đi . "

" Dạ . "

Tôi nhanh nhẹn ngồi ra phía sau Bạch Tử Hoạ bắt đầu chải . Ban đầu còn nghĩ , người này đúng là rách việc , chải đầu cũng phải sai người khác nhưng đến lúc chạm vào mái tóc vừa dày vừa dài mới ngộ ra . Quá mượt , không phải rối , khó chải mà là quá mượt , quá dài , khó lòng búi lên được .

" Sư phụ ... "

" Sao ? "

" Con cắt tóc cho sư phụ nhé . "

" ..."

" Để thế này vướng lắm , khó gội , lại dễ xơ rối gãy rụng nữa . "

Cắt bán lấy tiền đủ để hai thầy trò ngày ba bữa ăn hết tháng , mấy bà thím hói đầu mê tóc này lắm . Anh ta hay mặc đồ trắng , để tóc dài , nửa đêm phát bệnh bay qua bay lại quanh Trường Lưu , người yếu bóng vía gặp phải thì làm sao ?

" Ngươi lui xuống đi , thay bộ quần áo khác , lát nữa đi lên chính điện với sư phụ . "

" Dạ . "

Tôi còn đang muốn khuyên sư phụ vài câu nữa , chí ít thì người cũng nên tỉa bớt bộ tóc dày này đi để thế này gội đầu xong lâu khô lắm , sư phụ đã đuổi khéo tôi ra ngoài . Khi tôi gần ra khỏi phòng , anh ta lại gọi giật lại :

" Bắt đầu từ sang mai phải dậy sớm tập chải đầu cho sư phụ. "

" Sư phụ , Ban ngày con thì luyện kiếm , buổi tối thì học khuya ... "

" Mất có ít thời gian thôi, cần cù bù thông minh , có người nói vậy . "

" Ai cơ ? "

Kẻ nào mà hâm thế ? Chải đầu mà cũng cần thông minh à ?

" Từ từ ngươi sẽ biết ... Tiểu Cốt , những gì ngươi đánh rơi , sư phụ sẽ giúp ngươi nhặt lại bằng mọi giá . "

Hôm qua con đánh rơi mất cái bánh bao xuống biển , sư phụ mò hộ con đi . Tôi muốn nói vậy nhưng bắt gặp bất chợt thấy ánh của Bạch Tử Hoạ hình như hơi khác . Vẫn lạnh lùng nhưng có chút gì đó hơi chua xót lại đan xen chút hi vọng . Tôi không tài nào hé răng .

Bạch Tử Hoạ không hề rời mắt khỏi tôi làm tôi hơi lung túng giống đứa trẻ lên năm lỡ lời với người lớn , xin lỗi thì xấu hổ , không xin lỗi thì bứt rử đến kẹo cũng chẳng buồn ăn , đến khi về đến phòng cảm giác áy náy ấy vẫn theo tôi mãi đến khi cùng sư phụ đến đại hội kiếm tiên .

Nhân gian có đại hội võ lâm , tiên giới có đại hội kiếm tiên . Khác ở chỗ đây chỉ có đệ tử được tham gia .

Đứng đầu chủ trì đại hội là tam tôn của Trường Lưu Sơn . Ba người ngồi ở vị trí cao nhất , mỗi người một vẻ .

Nếu Bạch Tử Hoạ toát ra vẻ đẹp trai lạnh lùng chuẩn soái ca mà mấy cô nương mới lớn mê tít thì kẻ ngồi kế bên trái là Sênh Tiêu Mặc lại tỏ ra lười biếng , bất cần vẫn tuấn tú ngời ngời . Những kẻ tỏ ra ất ương như vậy mới chính là kẻ kín đáo , tỉnh táo .

Ngược lại , Thế tôn Ma Nghiêm ngồi bên phải , nhìn thì già đời lão luyện vậy thôi nhưng đôi khi lại hành động theo cảm tính giống như một bà thím tiền mãn kinh vậy . Có lẽ vì là đàn ông nên tính cách này không lộ rõ nhưng lại truyền lại cho sư điệt của ông ta , Nghê Mạn Thiên , cô ả này thì đúng là bà thím tiền mãn kinh thật .

Nhìn thoáng qua đủ biết cô ta là đệ nhất mỹ nhân trong đám đệ tử mới vào, thân hình phổng phao chỗ nào ra chỗ đấy , mặt mũi rất ưa nhìn nhưng có điều lúc nào cũng phải cau có và vênh lên một tí theo kiểu con nhà giàu .

Chuyện , cô ta là con gái đảo chủ đảo Bồng Lai , nhà là hẳn một hòn đảo nhìn ra biển kia mà . Chưa tính đến có châu báu gì , chỉ cần xây khu nghỉ mát , ăn lời cắt cổ cũng kiếm được khối tiền . Đến sư phụ tôi địa vị như thế cũng chỉ được ở Tuyệt Tình điện , mà lại là nhà công vụ nữa , có được sang tên , có được bàn giao giấy tờ đâu .

Nếu tôi là Nghê Thiên Trượng , thay vì cho con đến đây hùng hục như trâu luyện tập thì thà dạy cho Nghê Mạn Thiên chút mánh khoé làm ăn rồi gả cho một anh nào đó môn đăng hậu đối còn hơn .

Nếu tôi là Nghê Mạn Thiên có khi tôi cũng phải tỏ ra kiêu căng đắt giá một chút mới mong câu được con rùa vàng .

Tôi cứ mải mê suy nghĩ về vấn đề kén chồng của Nghê Mạn Thiên mà không để ý là cô ta vẫn nhìn tôi khinh miệt . Tôi không lạ gì lắm , trước kia mấy đứa bạn vẫn hay mỉa mai tôi là cái đứa đầu đường xó chợ . Bây giờ , tuy cơm ăn đủ no , thảnh thơi cả ngày lại là đồ đệ của tôn thượng nhưng suy cho cùng Bạch Tử Hoạ vẫn nghèo hơn Nghê Thiên Trượng , Hoa Thiên Cốt dù xinh xắn nhưng không thể mặn mà sắc sảo bằng Nghê Mạn Thiên .

Con nhóc nhà nghèo đặt cạnh tiểu thư nhà giàu , tương lai sở hữu nhiều bất động sản khủng .

Cô ta khinh tôi ?

Được . Người ta giàu , người ta có quyền . Tôi cũng không để ý , đời vốn vậy mà.

Tuy nhiên ,đời vốn vậy mà , ngươi không để ý người ta chưa chắc người ta đã không để ý ngươi . Ngươi không đụng người ta , chưa chắc người ta đã không chọc vào ngươi , đó là lý do nhiều kẻ đến lúc chết mà cũng không biết vì sao mình chết .

Cái cô Nghê Mạn Thiên này thấy tôi không nhìn lại nhìn tôi , ra đều hằn thù lắm . Tôi không muốn tình hình xấu đi , bèn nhìn cô ta cười duyên một cái , cô ta lại nhìn tôi căm thù hơn . Tôi hết cách , đưa mắt qua chỗ khác tình cờ lại thấy Bạch Tử Hoạ đang nhìn tôi chằm chằm . Anh ta vẫy vẫy tay về phía tôi , tôi trỏ trỏ vào mặt mình , anh ta gật đầu .

" Sư phụ gọi con ạ . "

" Ừ , lát nữa Nghê Mạn Thiên đòi đấu với ngươi , đừng đồng ý nhé . "

" Sao ạ ? Cô ta mạnh lắm ạ ? Không sao , cũng đâu phải kẻ thù , thắng thua là chuyện thường , thua thì càng rút được kinh nghiệm . "

Dù gì cũng có tam tôn ở đây , cô ả làm gì được tôi , chưa đấu đã nhận thua , xấu trò hổ ai ? Mà biết đâu tôi lại thắng , hơn nữa chắc gì cô ta đòi đấu với tôi.

Bạch Tử Hoạ dường như không quan tâm đến mấy điều đó , mặt anh ta lại đanh lại , đầu tôi đang cúi cúi xuống , anh ta tiện tay cốc vào đầu tôi một cái đau điếng .

" Á , sao đánh con ? "

Tôi suýt nữa thì la tướng lên , Ma Nghiêm hơi lườm tôi , Sênh Tiêu Mặc sặc trà ho sặc sụa , cứ nhìn hai sư đồ tôi chằm chằm .

" Tóm lại là ngươi không được đấu , nếu không đừng ăn cơm . "

Bạch Tử Hoạ lại liếc xéo tôi một cái , tôi ai oán đi xuống , lúc ngoảnh đầu lại định lườm một cái cho bõ tức , rõ ràng tôi thấy anh ta đang cười nhẹ nhưng trong vòng nửa nốt nhạc , mặt lại lạnh như băng , đúng là diễn giỏi thật.

Tôi đứng vào hàng của mình . Đối diện là Lạc Thập Nhất , Thập Nhất quý Đường Bảo nên tôi cũng được quý lây . Thập Nhất nhìn tôi mỉm cười , tôi cũng gật đầu cười đáp lễ. Cạnh Thập Nhất có hai người , một nữ là Nghê Mạn Thiên kì lạ thật , cô ta vẫn lườm tôi . Cạnh Mạn Thiên là Sóc Phong , tên này che mặt nên hắn có nhìn tôi hay không , tôi cũng không biết . Kệ bọn chúng đi , dù thế nào thì đây cũng là thân xác Hoa Thiên Cốt , bọn chúng chắc không dám lấy mạng đồ đệ của Bạch Tử Hoạ ngay trước mặt anh ta đâu .

Chúng đệ tử tập trung đầy đủ ở quảng trường , Lạc Thập Nhất đánh ba tiếng trống , đọc một bài gì đấy như kiểu diễn văn khai mạc , tiếp theo là Thế tôn phát biểu vài câu có lệ , rồi Lạc Thập Nhất lại gõ ba tiếng chuông , thế là đại hội bắt đầu .

Đầu tiên là cặp đấu phái Thục Sơn và Lao Sơn . Đệ tử chưa lên sàn , hai ông sư phụ đã đấu mắt với nhau . Ở đây đa số là đệ tử Trường Lưu , từ xưa đến nay Trường Lưu lúc nào cũng mạnh nhất , khi giao đấu , các phái hầu như thua . Tuy vậy , giữa các môn phái khác đều có sự ganh đua ác liệt , giống như tuyển sinh đại học , một sống một còn .

Đệ tử Thục Sơn là nữ còn đệ tử Lao Sơn là nam . Về thể lực thì bên Lao Sơn mạnh hơn hẳn . Tên nam nhân này có vẻ khinh địch . Vừa lên đã tỏ rõ vẻ kiêu căng , hắn ra chiêu liên tiếp , chiêu nào cũng dung lực mạnh , muốn áp đảo đối phương .

Ngược lại , nữ đệ tử Thục Sơn lại rất khéo léo , bình tĩnh . Đường kiếm của nàng như có như không kết hợp với vóc dáng mảnh mai giống như tiên nữ đang múa . Sự mềm mại tinh tế đã bù đắp được thể lực . Vậy nên , trận mở đầu kéo dài cả canh giờ .

Anh đánh, tôi né , anh đuối sức tôi luồn lách tấn công . Đến cuối cùng , đệ tử phái Lao Sơn quá nóng lòng , đã bước hụt chân , đệ tử Thục Sơn nhanh như cắt kề lưỡi kiếm mỏng như cánh ve vào cổ anh ta , cách đúng một phân . Mấy ông già bên Thục Sơn càng được thể vênh mặt .

Tiếp theo là Bồng Lai đấu Mao Sơn , Mao Sơn đấu Lao Sơn , Thục Sơn đấu Trường Lưu... mất gần một ngày cũng chọn được một trăm người giỏi nhất . Quá nửa là Trường Lưu .

Mấy đệ tử Trường Lưu nhờ lợi thế sân nhà mà thêm mười phần tự tin . Các đệ tử khác phần vì đường xa mệt mỏi , phần vì áp lực quá lớn nên ai cũng tỏ ra phờ phạc , các sư phụ cũng lo lắng theo.

Sao nhìn bọn họ tôi lại tưởng tượng ra cảnh phụ huynh đưa con đi thi học sinh giỏi thế nhỉ ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro