27+28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fic: Hồn ma khốn kiếp, em yêu anh!
Chap 27:
Đăng Quân và Đan Linh mở cửa bước vào căn nhà tối om phảng phất mùi rượu lần mò bật công tắc đèn lên.
"Sao mẹ lại ngồi đó uống rượu một mình còn không bật đèn lên nữa. Sức khỏe mẹ không tốt không nên uống nhiều."
Đan Linh ngăn lại ly rượu đắng chát dần đưa lên môi Đồng Hiểu Hiểu, ngồi xuống một bên sô pha. Đăng Quân cũng ngồi xuống bên cạnh. Sao nhà lại vắng tanh thế này.
"Ba và My My đâu? Ở nhà xảy ra chuyện gì rồi phải không mẹ.?"
"My ngủ, ba con.........."
Đồng Hiểu Hiểu xua tay không muốn nhắc tới.
"Ba làm sao có phải cãi nhau với My My không?"
Giấy không bọc được lửa sớm muộn gì hai đứa con bà cũng biết. Vậy thì biết sớm một chút.
Đồng Hiểu Hiểu kể lại đầu đuôi câu chuyện, một chữ cũng không bỏ sót.
"Mẹ ném ba hai đứa ra khỏi nhà rồi. Từ nay cho tới khi về Hồ Chí Minh đừng ai nhắc tới kẻ vô lương tâm đó với mẹ."
Đăng Quân đứng dậy khỏi sô pha tính đi lên lầu.
"Con đi đâu?"
"Anh đi đâu?"
Cả Đồng Hiểu Hiểu và Đan Linh cùng đồng thanh.
"Con đi tìm My My, mấy năm qua chẳng nói với ai một lời nào, tổn thương cũng chỉ biết tự gánh chịu. Con phải đánh cho My My một trận cho My My tỉnh ra."
"Không cần con đánh My cũng tỉnh rồi, nó điện cho Khánh khóc hết cả nước mắt."
Lại là Khánh, My My bảo bối có chuyện không nói với hắn lại đi nói với Khánh.
"Cái gì cũng Khánh, My My quá ỷ lại vào anh ta."
"Ỷ lại vào cậu ta cũng là chuyện bình thường, con thử sống mấy năm không có tình thương thử xem con có ỷ lại vào người quan tam đến mình hay không. Tối rồi hai đứa cũng đi ngủ đi, mẹ cũng phải ngủ."
Đồng Hiểu Hiểu bước đi loạn choạng, tửu lượng của bà không được tốt lắm tùy tiện uống mấy li cũng có thể say.
Đan Linh thở dài đứng dậy đi ngủ, đối với ba cô không chỉ có thất vọng
"Anh cũng đi ngủ đi, đừng để ý tới chuyện chị không nói với anh. Chị cũng chỉ lo chúng ta ghét ba mà thôi, tuy chị không có tình thương của ba nhưng vẫn muốn chúng ta sống có đầy đủ tình thương của ba lẫn mẹ. Đừng oán hận ba, dù giả vờ cũng phải vui vẻ đừng để khổ tâm, lo lắng của chị tan thành bọt biển."
Hắn hiểu những gì Đan Linh nói nhưng nói thì dễ còn làm lại rất khó khăn, hắn không có đủ lòng tin là mình làm được.
Đêm ba mươi tết.
My và Khánh đặt ghế ngồi trên sân thượng chờ xem bán pháo hoa. Ở dưới nhà Đồng Hiểu Hiểu, Đăng Quân và Đan Linh đang tất bật chuẩn bị cúng giao thừa.
"Khánh, trước đây năm mới anh thường làm những gì?"
"Ừm.... cũng không có gì đặc sắc. Cùng gia đình ăn bữa cơm tất niên, đi chúc tết, cùng bạn bè đi du lịch đây đó giết thời gian, anh cũng không hào hứng cho lắm."
Nếu năm nào mà cũng như vậy thì thật là chán, tết của trẻ nhỏ bao giờ cũng vui hơn người lớn.
"Còn em?"
"Em sao? Em chỉ có tết trước năm 15 tuổi còn sau đó thì không. Dark night mở của suốt, một ngày 24 giờ em ở đó hết 20 giờ, thời gian còn lại về nhà ngủ. Quanh đi quẩn lại bây giờ mới được đón tết đúng nghĩa."
Khoảng thời gian đầu Dark night mở cửa rất vất vả, một mình cô chèo chống đến được bây giờ đã vượt qua tưởng tượng của cô rồi. Lúc mở Dark night kinh doanh cô chỉ làm cho vui không nghĩ gắn bó đến ngày hôm nay.
"Em đúng là tham công tiếc việc."
"Gì chứ, anh đi du lịch giết thời gian thì em làm việc giết thời gian. Như nhau cả thôi."
Khánh kéo áo khoác lên người My, người có sức khỏe tốt như cô chẳng may bị ốm luôn nặng hơn người khác.
"Vất vả như thế sao em không chuyển nhượng Dark night lại cho người khác rồi tìm việc gì nhẹ nhàng để làm."
My lắc đầu.
"Em chỉ là học sinh kiếm việc rất khó, với lại hiện tại em thuê người quản lí Dark night công việc của em rất nhẹ nhàng lâu lâu mới chịu mệt một tí thôi. Nếu anh muốn em chuyển nhượng Dark night thì nuôi cơm em đi. Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà làm heo lười, một ngày 24 tiếng chỉ ăn, ngủ, chơi, học thôi."
My chỉ nói đùa thế mà...........
"Được, là em nói đấy nhé. Chờ anh trở về nhất định nuôi cơm em."
Chỉ là hắn không biết lúc nào mới trở về.
"Bùm........bụp."
"A, bắn pháo hoa rồi kìa."
My reo lên, cô ghi nhớ lời anh nói hôm nay, cô chờ anh thực hiện. Ông trời dù có ghen ăn tức ở với nhan sắc của anh thì cũng không tàn nhẫn bắt anh làm ma mãi đâu.
Chỉ cần có hi vọng, có niềm tin nhất định sẽ làm được.
Trên bầu trời đen như mực ngàn tia sáng ánh lên rồi vụt tắt nhưng vẻ đẹp của nó sẽ không bao giờ lụi tàn cũng giống như niềm tin của My và Khánh.
"My năm mới vui vẻ."
"Anh cũng vậy, năm mới vui vẻ."
Đồng Hiểu Hiểu, Đăng Quân, Đan Linh đi đến cạnh My. Giao thừa, đoàn viên một năm mới ấm áp.
Thời gian cứ như thế không chờ ai cả, mồng bảy tết mẹ và hai đứa em của cô phải về Hồ Chí Minh mà cô cũng phải đi học. Cuộc sống quay trở về nhịp đập thường ngày.
Có người nói với cô tuổi trẻ nên yêu điên cuồng, oanh oanh liệt nếu không nhàm chán quá chẳng kéo dài được bao lâu. Cô và Khánh không thế, hằng ngày anh đi học cùng cô, giúp cô học, ôn thi, cùng cô nấu ăn, tối rảnh rổi sẽ cùng anh đi dạo... Ngày mai lại tiếp tục, cuộc sống rất yên bình nhưng cô và anh chưa từng cảm thấy chán.
Tháng năm, chủ nhật, ngày hè nắng vàng rực rỡ chiếu lên bờ biển đầy cát vàng óng.
Sáng sớm tinh mơ cô phải dậy sớm ra biển tập thể dục. Anh nói vào mùa thi không có sức khỏe thì chẳng làm được gì. Tình trạng vào chủ nhật phải dậy sớm tập chạy như này kéo dài được gần một tháng rồi.
"My, nhanh lên nào."
Khánh đứng từ xa vẫy tay gọi My. Hắn cùng cô ra đây từ lúc mặt trời vừa ló dạng ở đường chân trời, cùng cô ngắm mặt trời mọc cô lại gục đầu lên vai hắn ngủ mất. Đúng là heo lười ở đâu cũng ngủ được.
My giữ nhịp thở nhanh chân chạy lại chỗ Khánh. Chậc.... chậc trông hồn ma đẹp trai của cô kìa, y như một thiên thần. Nụ cười lúc nào cũng treo trên môi, anh đứng ngược nắng, cả cơ thể bị ánh nắng bao trùm tựa như vừa bước ra từ trong ánh sáng. My dụi dụi mắt làm sao thế nhỉ vừa nãy cô còn trông thấy anh rất rõ mà sao giờ chỉ thấy mỗi nắng thôi. My đứng khựng lại, cất tiếng gọi.
"Khánh?"
Khánh nhíu mày, hắn vẫn ở đây nhưng hình như cô không thấy hắn. Nhảy xuống khỏi phiến đá tự đi đến chỗ cô. Có lẽ đến lúc rồi.
"Sao thế?"
"Vừa nãy em không nhìn thấy anh, lạ thật đáy thị lực của em rất tốt sao lại không nhìn thấy anh được nhỉ?"
"Chắc là do anh đứng ngược nắng nên thân ảnh hơi mờ đó thôi. Về nhà ăn sáng thôi."
My gật đầu, cô lại lo lắng không đâu rồi.
Khánh không muốn nói cho My biết, chẳng bao lâu nữa là thi rồi làm cô lo lắng thi không được thì nguy. Cả tuần nay hắn thấy linh hồn của hắn rất lạ, có lúc hắn cũng không biết được bản thân mình còn tồn tại hay không. Hình như có ai đó đang cố gắng kéo hắn ra xa My, cứ như hôm nay sẽ xảy chuyện mất. Nếu như thân thể của hắn tỉnh lại muốn hắn trở về thì chẳng có vấn đề gì, còn nếu thân thể hắn chết thì........hắn cũng không muốn nghĩ tới chuyện đó. Hắn sợ bỏ lại My một mình, hắn chỉ có thể thầm mong nếu có mang hắn đi làm ơn chờ cho My thi xong, vào dại học. Bây giờ dù có trở về hắn cũng không nỡ.
"Khánh, cõng em đến chỗ để xe đi."
"Cõng em?"
"Ừ."
Chỉ có thế cô mới cô mới cảm thấy an toàn, giác quan của con gái rất chính xác. Dù không biết tương lai dành cho cô món quà bất ngờ gì nhưng làm sao cô cũng không hết lo, trong lòng cứ bất an.
Khánh nhìn quanh, không có một bóng người.
"Nhỡ ai nhìn thấy thì sao?"
Không ai nhìn thấy anh sẽ có chuyện, nếu họ chỉ thấy mình em được cõng mà không thấy người cõng đâu thì.........
"Thì mặc họ, em không quan tâm."
My rất tinh ý nếu còn chần chừ hắn lo cô nhận ra bất thường. Cô không để ý thì hắn chẳng keo kiệt mà không cõng cô. Khánh xoay lưng, hơi cúi người để My leo lên. Hắn chưa từng cõng ai trước đây.
My cười khanh khách nhảy lên lưng Khánh, hai tay vòng qua cổ, đầu tựa lên một bên vai anh.
Khánh bước đi từng bước vững vàng trên cát, lắng nghe tiếng hát khe khẽ của cô bạn gái nhỏ. Đường hãy dài thêm thời gian của hắn không còn dài nữa rồi.
Nửa tháng nữa là bước vào kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia. Lúc Bộ giáo dục đưa ra kiểu thi hai trong một này cô tức đến nỗi muốn đập nát bét cái bàn trước mắt để trút giận, tại sao cứ muốn biến học sinh thành chuột bạch thí nghiệm.. Điểm tốt nghiệm được lấy làm điểm xét tuyển đại học, đề khó hơn, thời gian dài hơn, chương trình học lẫn ôn thi của cô dày không có điểm hở. Nếu một năm đổi một kiểu thí nghiệm những học sinh như cô đây không biết sẽ bị biến thành cái dạng gì.
Khánh mở cửa bước vào phòng My, nhìn đến cô gái nhỏ đang say ngủ trên giường vạn phần không nỡ nhưng đã đến lúc hắn phải đi. Dù có chống cự thế nào hắn cũng không thể chống lại số phận. Một giờ sáng còn quá sớm để gọi cô dậy, như vậy cũng tốt không biết trước tương lai có trở về hay không, gọi cô dậy hắn biết nói gì với cô đây. Hứa hẹn mà không biết mình có thể sống lại hay không chẳng khác gì làm cô thêm khổ cứ để hắn đi trong yên lặng, không lời từ biệt. Tỉnh dậy không thấy hắn cô sẽ buồn nhưng thời gian sẽ xóa nhòa hắn trong cô, mọi chuyện sẽ quay trở về quỹ đạo vốn có của nó.
My nếu anh có thể trở về sau khi ổn định anh nhất định quay trở về gặp em, còn nếu không thì em hãy quên anh đi, sống thật tốt, không được nhớ anh có biết không.
Khánh ngồi trên mép giường lặng lẽ nhìn My, ghi nhớ thật kĩ gương mặt cô để đến kiếp sau cũng không thể nào quên được. Gió từ cửa sổ thổi vào hơi lạnh, khẽ kéo tấm chăn mỏng đắp lên người My. Hắn chỉ nói đùa nếu cô đạt thủ khoa hắn sẽ tặng quà cho cô, chỉ là đùa vậy mà cô càng cố gắng hơn nữa. Bé con của hắn chỉ vừa mới ngủ được một lúc thôi, hắn tại sao cứ thích làm cô thêm mệt.
Cúi người hôn lên trán My, ngủ ngoan. Ngày mai tỉnh dậy có không tìm thấy anh thì cũng không được buồn, không được khóc đâu biết chưa.
Trước khi linh hồn tan biến Khánh còn thấp thoáng thấy My đang cười, vì nụ cười này hắn nhất định phải cố gắng.
Dù có xuống gặp Diêm Vương hắn cũng phải bắt Diêm Vương mang hắn trở về. Hắn không thể để nụ cười của cô chỉ mới ánh lên rồi vụt tắt và lụi tàn.
My từ trong giấc ngủ giật mình choàng tỉnh trán vã đầy mồ hôi, cô không nhớ mình đã mơ thấy những gì nhưng giấc mơ đó thật đáng sợ. Tám giờ sáng, đã trễ vậy rồi sao anh không gọi cô dậy, thường ngày vào giờ này cô đã rời giường từ lâu rồi.. Đi đến vén lại chiếc màng trắng bị gió thổi loạn, tối qua cô quên đóng cửa sổ. Vệ sinh cá nhân xong xuôi My liền đi qua phòng Khánh.
"Khánh, em vào được không?"
Không có ai trả lời.
"Khánh?"
Im lặng bao trùm lấy căn nhà.
My không gọi nữa trực tiếp mở cửa đi vào, trong phòng trống rỗng. Có khi nào anh đang nấu ăn không nghe thấy cô gọi? Nghĩ thế My chạy thẳng xuống bếp.
Vẫn không có, đi tìm quanh nhà ngoài cô ra không còn ai cả.
"Khánh, đừng trốn em nữa đùa kiểu này không vui đâu."
Dù cô có nói, có gọi, có tìm như thế nào đi chăng nữa thứ nhận lại vẫn chỉ có im lặng và căn nhà trống, không có Khánh. Hay là anh đi ra ngoài, đợi anh một chút anh chỉ ra ngoài thôi. Đúng, anh chỉ ra ngoài thôi, anh sẽ về ngay mà.
"Tích.... tắc..."
Tiếng đồng hồ vang lên từng tiếng nặng nề. Mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây trôi qua chậm chạp. Kim nhếch qua một nấc tuyệt vọng trong My càng lớn, sỡ hãi lan tràn rút cạn lòng tin chờ anh một chút anh sẽ về. My ngồi trên sô pha mắt không rời khỏi đồng hồ. Đến 12 giờ trưa cô rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa. Đứng dậy lấy chìa khóa xe mô tô, anh Quân đã gửi xe ra cho cô hai tháng trước. Cô muốn đến những nơi cô và anh thường đến xem thử anh có ở đó không. Lần này tìm ra anh cô nhất định đánh cho anh một trận ngay cả cô cũng không nhận ra anh luôn.
Rong ruổi khắp nơi cũng chẳng tìm được gì. Nhớ lại anh mấy ngày nay rất lạ, có khi đứng cạnh mà cô cũng không nhìn thấy anh. Không lẽ....... anh phải đi. Là đi về nhà hay đi đâu, anh có còn trở về bên cô hay không. My vào nhà không chút sức lực thả người ngồi trên sô pha, cả ngày chưa ăn gì nhưng cô một chút cũng không thấy đói. Anh đi mà không nói với cô một lời nào. Đến cả một lí do để đợi anh quay trở về anh cũng không cho cô.
Đợi chờ là hạnh phúc hay là kết thúc của niềm tin.
Đợi chờ một người mà ngay cả bản thân mình còn không biết người đó có còn sống hay không, có còn trở về hay không là hạnh phúc sao. Không, đó không bao giờ là hạnh phúc. Đó là việc đáng sợ và tàn nhẫn nhất, đợi chờ trong vô vọng, sức lực bị rút cạn, niềm tin không còn. Tất cả chỉ là một mầu đen ảm dạm, mờ mịt. Cô đã sống trong bóng tối một lần cô hiểu rõ cuộc sống đó cô đơn và lạnh lẽo tới mức nào. Không người quan tâm, không người chia sẻ, không ai cần cô, bản thân cô không cần cô, Khánh cũng không cần cô nữa rồi. Cuộc sống đó cô không muốn trải qua thêm một lần nữa.
Cho nên Khánh hãy tha thứ cho em, em sẽ không đợi anh. Em vẫn sẽ sống thật tốt, sống thật vui, sẽ là một My kiên cường, cố gắng giành vị trí thủ khoa em sẽ không để công sức anh ôn thi vất vả cho em đổ sông đổ bể. Em muốn ngày gặp lại anh có thể tự tin nói cho anh biết em là Trần Khởi My mà anh yêu. Em xem anh như chưa rời xa em, chưa rời xa thì không cần chờ đợi.
Trong đem tối My ngồi bó gối ở một góc sô pha tự nhủ với bản thân phải mạnh mẽ, kiên cường. Cố gắng lừa người nhưng không thể dối mình, chỉ cần nhìn thấy anh ở đây thêm lần nữa cô nhất định giữ chặt anh không buôn. Anh là người cũng được, là ma cũng xong, cô chỉ muốn anh ở bên cạnh cô thôi.
Người bước đi để tôi lại một mình....
Tháng ngày hạnh phúc chợt buồn tênh....
Ngỡ rằng tình sẽ không xa cách....
Ngoảnh mặt, quay lưng, giấc mộng lành....
Fic: Hồn ma khốn kiếp, em yêu anh!
Chap 28:
Mun bật đèn lên, đặt đồ ăn đêm lên bàn cạnh sô pha, liếc nhìn qua giật mình hét toáng lên.
"Má ơi, ma........"
Tiếng nói oan hồn uất vọng về.
"Ma cái đầu bà ấy."
"Khởi....My bà làm cái gì mà ngồi thu lu một đống đó vậy. Đèn không bật, cả cổng cũng không đóng."
My vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, ngẩn đầu lên. Gương mật lộ rõ mệt mỏi. Bộ dáng này so với quỷ chẳng khác là bao.
"Bà đến có việc gì thế?"
Cả giọng nói cũng uể oải, vô lực.
"Không quan trọng, đã xảy ra chuyện gì?"
Mun ngồi xuống cạnh My, cô vốn đến đây để hỏi bài nhưng nhìn con bạn thân như thế này cô còn tâm trí đâu mà để ý mấy chuyên đó. Ngày hôm qua vẫn còn vui vẻ mà.
"Mun..."
My nhào vào lòng Mun khóc như mưa, cố gắng không rơi giọt nước mắt nào cuối cùng lại bị chôn vùi trong chính đại hồng thủy do mình tạo ra. Cô rất mệt, rất nhớ anh. Buổi sáng thức dậy là có thể thấy anh, buổi tối trước khi đi ngủ anh là người cô thấy cuối cùng. Cô đã quen có anh bên cạnh, chỉ mới một ngày vắng anh cô đã không chịu nổi rồi. Thói quên đúng là thứ rất đáng sợ.
Mun luống cuống, My khóc, quen nhau ba năm đây là lần đầu tiên cô thấy My khóc. Chờ cho tâm trạng My ổn định hơn mới dám mở miệng hỏi.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"........"
"My, bà không nói làm sao tớ biết. Không được khóc nữa xấu xí quá à."
My buông Mun ra, đưa tay lau đi những giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên má. Qua một thời gian rất lâu mới trả lời.
"Khánh đi rồi, đi mà không nói với tớ một lời nào."
"Đi?"
"Ừ, đi rồi. Có lẽ sẽ không quay trở lại nữa."
Mun như lò xo bị nén lâu ngày được giải thoát đứng bật dậy.
"Bà nói Khánh bỏ rơi bà..........anh ta đi từ lúc nào?"
"Tớ không biết, có thể là tối qua cũng có thể là sáng nay. Tớ chỉ biết tớ không tìm thấy anh ấy."
Cô cũng biết Khánh không bỏ rơi cô. Có đi hay không không phụ thuộc vào anh muốn là được. Anh là cơn gió đến đi vô hình, bất định. Cô chỉ mong anh có thể trở về tiếp tục sống, chỉ cần anh còn sống cô tin anh sẽ về tìm cô.
"Không liên lạc được sao, bà tới nhà anh ta chưa?"
"Không liên lạc được, nhà cũng không có ai. Biến mất như chưa từng tồn tại."
"........"
"Bà mua đồ ăn đêm hả, hay quá từ sáng giờ tớ chưa ăn gì."
My với lấy đống đồ ăn đêm trên bàn cố gắng nhét vào miệng, chẳng có mùi vị gì.
"Bà......bà sao không biết chăm sóc bản thân gì cả. Anh ta bỏ rơi bà loại người đó không xứng đáng để bà phải ngồi đây vì anh ta mà ăn không thấy ngon, giống như một cái xác không hồn thế kia."
Đã yêu thì thất tình là chuyện bình thường, đau một lúc sẽ không đau nữa. Khánh đúng là tên khốn kiếp, đi cũng phải chọn lúc chứ nửa tháng nữa là thi rồi My như thế liệu có thi nổi không, 12 năm đèn sách cũng chỉ vì kì thi quan trọng này. Cô mà biết anh ta là kẻ nào, cô thề cho anh ta phải nếm mùi của bốn chữ "hối hận không kịp".
My cố nuốt mấy miếng bánh mì, cười nhạt như nước lã.
"Để tớ như vậy một ngày thôi, ngày mai tớ lại là My của trước đây."
Khánh mà thấy cô không lo cho bản thân nhất định sẽ mắng cho cô một trận.
"Bà làm được không?"
"Không được cũng phải được, tớ sẽ không gục ngã đâu."
Haizzz.........
Mun thầm thở dài mấy km, nếu Hừng mà đối xử với cô như vậy có khi cô còn tệ hơn cả My lúc này.
"Đừng cười nữa trông kinh lắm. Không ăn được thì thôi, đừng cố ăn mà không thấy ngon. Bà làm vậy tội nghiệp mấy cái bánh của tớ, nó không có tội nha."
My bật cười, là cười thật sự. Người có thể làm cho cô cười được vào lúc này cũng chỉ có thể là Mun.
"Nếu thấy tội nghiệp thì mang về ăn đi, tớ đi ngủ, ra về nhớ khép cửa, cổng lại giúp tớ."
My bỏ lại Mun ngồi đó với đống bánh mì bị chén quá nửa.Mệt quá rồi phải đi ngủ.
"Gì kì vậy, trộm vào dọn nhà bà giờ."
"Yên tâm, chẳng có kẻ nào dám bén mảng vào đây dọn nhà tớ đâu."
Cô bây giờ thật sự không muốn đánh người để trút phiền não, kẻ nào vào đây số của kẻ đó tận.
Mun định ngủ lại với My nhưng sau một hồi suy nghĩ lại thôi. Lúc này thứ My cần nhất không phải là có người bạn như cô ở bên mà cần thời gian, cần yên tĩnh để tự mình vượt qua. Muốn thoát khỏi thất tình chỉ có thể tự bản thân đứng dậy
Mấy ngày sau đó My vùi đầu vào thức hiện câu nói vĩ đại của Lê-nin: Học, học nữa, học mãi. Biến đau thương thành sức mạnh, quyết tâm leo lên ngôi vị thủ khoa. Suốt ngày không lao đầu vào đề cương ôn thi thì chính là cắm đầu vào tiểu thuyết, trên mặt không một chút đau thương. Nếu không phải đã thấy My khóc đêm hôm đó Mun sẽ không bao giờ nhìn ra My đang thất tình.
"Mama nói gì với Dương Huy hả?"
"Ừ, cho cậu ta một cơ hội đi."
Mun này đúng thật là..... sao cứ thích ghép cô với Dương Huy thế không biết.
"Không có cơ hội đâu, từ đầu đã không rồi."
Cúp điện thoại My đi vào phòng khách nơi Dương Huy đang ngồi.
"Cậu tìm tôi có việc gì?"
"Cậu biết mà...."
"Tôi biết, tôi thì biết cái gì?"
Lại còn giả ngu...
"Khánh bỏ rơi cậu......."
My nhảy ngay vào họng.
"Quên những gì Mun nói đi, Khánh có bỏ rơi tôi hay không tôi là người biết rõ nhất. Tôi không cần người thay thế."
"Cậu....."
Dương Huy tức đến nghẹn lời, hắn cần My yêu hắn chứ không cần My xem hắn như người thay thế Khánh. Hắn yêu My trong im lặng nên thần may mắn không đoái hoài tới hắn. Cố gắng, nỗ lực như thế nào nếu không có may mắn cuối cùng cũng chẳng được gì.
"Thôi được rồi tôi sẽ không bàn cãi gì về vấn đề của Khánh với cậu nữa, sau khi thi tốt nghiệp cậu sẽ làm gì?"
"Học đại học sau đó kiếm việc làm, sau đó sẽ tùy thời mà tính. Cậu hỏi để làm gì?"
"Đi du học cùng tôi, đại học Harvard. Tôi sẽ lo thủ tục nhập học cho cậu."
Harvard, một trong những trường đại học danh tiếng nhất nước Mĩ, hàng xóm của đại học MIT nơi giáo sư Dương từng học. hơn một nửa soái ca đều có cái nhãn mác của trường Harvard. Nói thật thì cô rất muốn đến xem thử hai trường đại học này như thế nào nhưng với điều kiện đi một mình hay đi cùng với ai đó, như Khánh chẳng hạn. Còn đi với Dương Huy thì thật xin lỗi cô không có hứng thú. Tót nhất đừng cho cậu ta cơ hội sẽ có một ngày cô thay đổi.
"Cậu nghĩ tôi có đồng ý hay không?"
"Không."
"Biết rõ như vậy sao cậu còn nói?"
"Có lẽ tôi hơi ngốc nhưng có hi vọng vẫn hơn không có gì."
Cậu không phải hơi ngốc mà là rất ngốc. Việc gì phải khổ như vậy vì một người không yêu mình chứ.
"Cậu cứ suy nghĩ đi, sau ngày thi tốt nghiệp ba ngày là ngày bay. Tôi đợi cậu ở sân bay."
Dương Huy về mà không cho My cơ hội trả lời có đi hay không, có lẽ hắn sợ My nói không.
Hôm nay là có kết quả thi tốt nghiệp, ngày Dương Huy bay sang Mĩ cô đã không đến. Gieo vào lòng người một hạt giống hi vọng đến khi nó bén rễ, mọc thành cây lại nhổ nó đi như vậy rất tàn nhẫn.
Cầm giấy báo kết quả trên tay, cô thật sự không biết nói sao cho phải. Cô lo mở ra xem kết quả sẽ không như mong đợi.
"Sao thế không dám mở ra xem à?"
Mun, Hùng đứng chờ My. Với điểm của họ thừa cơ hội để vào đại học. Mun trong tương lai sẽ là nhà văn như các má, còn Hùng chính là bác sĩ ngoại khoa thần kinh.
"Gì chứ kết quả thôi mà có gì không dám xem."
My hùng hổ mở ra xem sau đó gấp lại ngay lập tức. Không phải chứ, sao lại có thể, mặt ỉu xìu như bánh tráng gặp nước.
Nhìn biểu hiện của My là biết kết quả hông như mong đợi.
Mun thở dài, vỗ vai My.
"Đưng buồn, không thủ khoa thì thôi đâu phải là không thi đậu đại học. Đứng ở vị trí cao quá sẽ cô đơn."
Hùng cũng phụ họa theo.
"Nếu không cam lòng thì năm sau thi lại, nhất định vị trí thủ khoa sẽ là của cậu."
Cuối cùng...........
"Ha... ha.... hai người... hai người dễ bị lừa thật đấy. Tớ là ai nào làm sao có thể trao ngôi vị thủ khoa vào tay người khác."
My phe phẩy giấy báo kết quả trước mặt Mun, cười đến sặc nước bọt.
Mun chụp lấy tờ giấy xem thật kĩ, điểm cao chót vót thế này không thủ khoa còn có thể là gì. Nghiến răng nghiến lợi.
"My, cười vui nhỉ."
Mun bắt đầu xắn tay áo, dám lừa cô My này chán sống rồi.
My co giò bỏ chạy.
Khánh có thấy không em đạt thủ khoa rồi, em không làm anh thất vọng vậy anh cũng không được làm em thất vọng đâu. Dù như thế nào cũng không được tan biến, phải sống để còn quay về tìm em. Có nhớ không quà tốt nghiệp anh vẫn chưa tặng em đó.
Một tháng sau, sân bay.
"Sao ai cũng đi hết vậy. Chỉ còn tớ và Hùng ở Việt Nam vậy thì buồn chết mất."
Mun ngồi trên ghế chờ ai oán. Dương Huy bay sang Mĩ đã đành, đến cả My cũng.....không chịu đâu.
"Mun đừng như vậy tớ sẽ không muốn đi nữa."
Cô chưa từng có ý định du học. Lần này là do cô đậu thủ khoa, lại có thêm cái mác trẻ mồ côi nên nhận được một suất đi du học ở Anh. Đi du học cũng tốt, cô sẽ kiếm thêm nhiều việc làm để không còn thời gianh nhớ tới anh. Cô không sợ Khánh về đây tìm cô, nếu không tìm thấy anh tự biết đi hỏi Mun hỏi tình hình. Lần đó anh làm cho cô khóc nhiều như vậy cô sẽ cho anh bay qua bay lại đến chóng mặt luôn.
"My vé này, giờ bay đến rồi chuẩn bị đi."
Hùng đưa vé máy bay cho My, hắn cũng đã từng nghĩ tới việc đi du học nhưng cứ nghĩ để Mun ở Việt Nam một mình lại không nỡ, thế là đành thôi. Chỉ cần nỗ lực hết mình dù có ở đâu cũng thành công.
"Hai người ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe, qua bên đó tớ sẽ gọi điện về. Còn cậu không được bắt nạt Mun đâu đó, thử để tớ ở bên đó nghe được gì thì cậu chết là cái chắc."
Hùng cười ngất, ai mới là người bắt nạt ai.
"Yên tâm, tớ sẽ nâng Mun như nâng trứng hứng như hứng hoa. Cô ấy nói tớ đi hướng đông tớ tuyệt đối không đi hướng tây, cũng không nhìn sang nam, bắc. Lời cô ấy nói ra là thánh chỉ bất tuân sẽ tự chém đầu. Đại tỉ đã vừa lòng chưa ạ."
"Ừ, tạm thời được......... tớ phải đi đây."
Haizz... con bạn thân nhất của cô đi rồi, buồn thật đấy.
"Về thôi nhìn nữa cũng không quay lại đâu."
"Những lời anh nói lúc nãy là thật không phải nói cho vui đó chứ?"
"Nói cho vui, em xem anh là loại người chỉ biết nói bằng miệng."
Lắc đầu, lại lắc đầu, tất nhiên là không phải vậy. Cô chỉ sợ mật ngọt chết ruồi, cô không muốn giống như My đau khổ vì thất tình. My không nói cũng không thể hiện ra ngoài nhưng cô biết My cũng chẳng vui vẻ gì. Lần này đi du học e hơn phân nửa lí do là để quên Khánh.
"Lại nghĩ lung tung rồi phải không?';
"Đâu có, chúng ta về thôi."
Thôi vậy, được đến đâu hay đến đó. Vào đại học cô và Hùng phải học xa nhau tình cảm chắc gì giữ được đến khi học xong. Tình đầu mong manh, dễ vỡ cô cũng chẳng hi vọng nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro