29+30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fic: Hồn ma khốn kiếp, em yêu anh!
Chap 29:
Biệt thự Nguyễn gia.
Cố Mĩ Yên ngồi trên ghế xem kế hoạch phát triển năm nay của DL, trong phòng phản phất mùi thuốc làm bà hơi khó chịu. Nhìn đến con trai nằm trên giường không biết bao giờ mới tỉnh dậy, Khánh nằm đó được một năm rưỡi rồi.
Tiếng lật trang giấy đều đều, êm tai làm người ta cứ muốn ngủ mãi. Khánh trong cơn mê cố hết sức vùng vẫy muốn mở mắt ra nhưng làm thế nào cũng không được. Hắn thấy My khóc rất nhiều, một mình ngồi trong đêm tối đôi mắt đẫm nước trông rỗng, vô hồn. Mỗi lần nhìn thấy My khóc trái tim hắn như bị ai đó bóp chặt, cô đau hắn càng đau.
"Khởi.....My."
"Cạch."
Tập hồ sơ trên tay Cố Mĩ Yên rơi xuống bàn. Tiếng nói kia rất nhỏ nếu không phải trong phòng quá yên tĩnh bà sẽ không nghe thấy. Tiến lại gần con trai, Khánh mê sản cả người đổ đầy mồ hôi trộm. Nằm ở đây một năm rưỡi, có lúc bà thấy con trai nhíu mày như đang suy nghĩ chuyện gì đó, có lúc còn khẽ cười rất vui vẻ.
"Khánh.... Khánh."
Cố Mĩ Yên lay gọi con trai nhưng Khánh vẫn nằm đó yên tĩnh không nói gì nữa. Chạy ra khỏi phòng gọi bác sĩ, điện thoại cho cả chồng và con trai trưởng của bà về nhà.
Bác sĩ kiểm tra một lượt, cười nói.
"Nguyễn phu nhân, nhị thiếu gia sắp tỉnh lại rồi."
"Thật... thật sao?"
Cố Mĩ Yên ngồi trên mép giường khóe mắt đỏ hồng ngân ngấn nước. Con trai bà sắp tỉnh lại, một năm rưỡi chờ đợi cuối cùng cũng nghe được tin tốt.
"Bác sĩ có thể ra ngoài được rồi."
Nguyễn Thiên Vân mở cửa bước vào.
"Mĩ Yên, Khánh sao rồi?"
"Bác sĩ nói nó sắp tỉnh lại. Thiên Bình đâu sao không về cùng ông."
"Có đối tác quan trọng vừa từ Mĩ sang nó phải ở ở lại công ti lo liệu tạm thời chưa về được."
Âu Dương Thiếu Phong, Dương Thừa Văn đến ngay sau đó, Nghe Nguyễn Thiên Bình báo tin là họ bỏ hết công việc để đến đây.
Âu Dương Thiếu Phong cúi người mở to mắt nhìn chằm chằm Khánh, hai gương mặt càng lúc càng tiến gần nhau hơn.
"Cậu nhìn đủ chưa hả?"
Dương Thừa Văn kéo Âu Dương Thiếu Phong ra, định chơi trò boy kiss boy sao.
"Tớ thấy Khánh vẫn như ngày nào làm gì có dấu hiệu tỉnh lại."
Tiếp tục cúi đầu nhìn.
Khánh lại rơi vào mộng. Trên bãi đá ven biển My mặc chiếc váy đen cúp ngực đó đêm đen bao trùm, nuốt gọn cô. Cả thế giới chỉ còn một màu đen mờ ảo. My cười vẫy tay gọi hắn nhưng hắn làm cách nào cũng không lại gần được cô. Hắn bước một bước cô lại lùi một bước, cứ thế xa dần. Gió càng lớn sóng biển càng mạnh, sóng biển va vào bãi đá thét gào ầm ĩ, biển nổi lên cột sóng rất cao nay sau lưng My. Hắn muốn cất tiếng gọi cô nhưng cổ họng khô khốc không phát ra được âm thanh nào. Cột sóng đổ ập xuống người My kéo cô ra biển, bóng dáng mất dần trong biển nước. Không..... không thể nào. Khánh kinh hoàng giãy giụa trong mộng cảnh, ý thức dần rõ ràng, hai mắt mở ra trừng lớn.
"A...."
Âu Dương Thiếu Phong kêu khẽ một tiếng, giật bắn mình lùi ra xa. Đôi mắt đang khép chặt tự dưng mở ra trừng hắn như muốn đòi mạng....khoang...khoang đã.
"Khánh cậu tỉnh."
Cả ba người còn lại nghe thấy tiếng kêu chạy đến vây quanh giường Khánh.
Cố Mĩ Yên nước mắt tràn mi ngồi xuống giường.
"Khánh... cuối cùng con cũng tỉnh."
Khánh đảo mắt nhìn quanh, hắn đang ở nhà. Từ nay hắn không còn là ma nữa, My anh về rồi.
Cổ họng đau rát khó khăn lên tiếng, giơ tay lau đi những giọt nước mắt vui mừng rơi trên gò má Cố Mĩ Yên. Lâu ngày không hoạt động cả cơ thể gần như không còn là của hắn nữa.
"Sao mẹ lại khóc."
Cố Mĩ Yên lung tung lau nước mắt, cười thật tươi.
"Không khóc, tại mẹ vui quá thôi."
"Con ngủ được bao lâu rồi."
"Một năm rưỡi."
Lâu vậy sao. Hắn ở bên cạnh My chưa tới một năm lúc trở về còn phải ngủ thêm nửa năm nữa. Chỉ ngủ thôi cũng bỏ phí nhiều thời gian như vậy, không biết My sao rồi.
Khánh gắn gượng ngồi dậy cả người đau nhức, rã rời ra từng mảnh như bị cả chiếc xe tải chạy qua.
"Cẩn thận."
Nguyễn Thiên Vân giúp con trai ngồi dậy, lấy gối đắt sau lưng.
"Ba, anh hai đâu."
"Công ti có việc tạm thời anh con chưa về được."
Dương Thừa Văn đặt ghế ngồi bên giường.
"Ngủ chán chưa."
"Không chán thì tỉnh làm gì, xin lỗi vì thời gian qua đã để mọi người phải lo lắng."
Âu Dương Thiếu Phong vỗ vai Khánh nói đùa như thật.
"Cậu muốn tự sát thì cũng phải vì chuyện xứng đáng chứ, vì tình tớ không nghĩ cậu thiếu sáng suốt như thế."
Âu Dương Thiếu Phong vừa ngồi xuống ghế đã bị Dương Thừa Văn âm thầm vỗ lưng, vỗ đến nỗi Âu Dương Thiếu Phong muốn thổ huyết. Bây giờ là lúc nào rồi mà còn nhắc tới mấy chuyện này.
Khánh cười hai người này chắc thời gian qua rất lo cho hắn.
"Thừa Văn tha cho Thiếu Phong đi. tự sát vì tình tớ chưa yêu Nghi Anh đến mức đó đâu."
Khánh cho rằng mình yêu Nghi Anh rất nhiều nhưng từ khi quen My hắn mới phát hiện ra hắn không yêu Nghi Anh nhiều như hắn nghĩ.
Khánh nói vậy ai sẽ tin đây không yêu tới mức đó mà uống rượu say gây tai nạn, họ nghĩ hắn chỉ đang lừa mình dối người thôi.
"Cậu tìm gì vậy?"
Khánh nhìn quanh, hắn muốn tìm điện thoại gọi cho My, giấc mơ vừa nãy làm hắn thấy hơi sợ. Hắn sợ cô giống như trong giấc mơ bị nước cuốn trôi còn hắn chỉ có thể đứng đó nhìn cô trôi theo dòng nước.
"Điện thoại."
"Đừng nhìn nữa điện thoại của con bị thiêu rụi trong vụ tai nạn rồi. Con vừa tỉnh hãy nghĩ ngơi cho khỏe, muốn gọi cho ai thì để sau."
Cố Mĩ Yên không nhắc thì hắn cũng quên mất hôm đó hắn để điện thoại trong xe. Trong đầu hắn chỉ còn mỗi giấc mơ và bóng dáng cô độc của My làm sao cũng không hết lo được.
"Thiếu Phong cho tớ mượn điện thoại."
Âu Dương Thiếu Phong thắc mắc nhưng vẫn lấy điện thoại ra đưa cho Khánh.
Cầm điện thoại trên tay Khánh bấm số gọi cho My, số điện thoại cô hắn còn nhớ rất rõ. Có trời mới biết hắn lúc này muốn nghe giọng nói cô như thế nào. Khánh hi vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu, giọng My hắn không nghe thấy nhưng giọng cô điện thoại viên thì hắn nghe sắp nhàm tai rồi. Đã xảy ra việc gì, không gọi được làm hắn lo lắng muốn điên lên. Chỉ mơi nửa năm cô không thể thay số điện thoại, cả gương mặt tràn ngập bất an và lo lắng.
Nguyễn Thiên Vân nhíu mày con trai ông không sao đấy chứ gọi đi gọi lại mỗi một số.
Gọi điện N lần nhưng thứ hắn nghe được vẫn là giọng của cô điện thoại viên. Đáng chết, Khánh bực mình cầm chặt điện thoại như muốn bóp nát.
Dương Thừa Văn không chịu được nữa, lên tiếng.
"Cậu gọi cho Nghi Anh."
Ngoài cô ta hắn không nghĩ ra được người mà Khánh đang cố gọi là ai.
Khánh ngẩn người một lát rồi tiếp tục gọi, lần này hắn gọi cho Mun. Cầu trời có người bắt mấy, trong số bạn bè của My hắn chỉ biết mỗi số của Mun. Còn Nghi Anh hắn đã sớm vứt cái tên nay ra khỏi đầu từ đời nào rồi.
Khánh chờ cuối cùng có người nghe máy. Thở phào nhẹ nhõm ít nhất hắn có thẻ hỏi tình hình của My từ Mun.
"A lô, ai vậy?"
"Cô là Mun phải không?"
Cả bốn người tám con mắt tròn xoe nhìn Khánh. Thế là thế nào, tiếng Việt. Khánh biết nói tiếng Việt từ lúc nào.
"Đúng, là tôi. Xin hỏi anh là ai?"
"Tôi là Khánh, bạn trai của My."
"Cái gì.... Khánh....anh là Khánh."
Mun hét lớn tỉnh ngủ hẳn, xuống giường đi ra ngoài tìm chỗ nói chuyện. Cô đang ở trong kí túc xá của trường. Hể nhắc tới Khánh là cô lại nhớ tới những ngày tháng sống không một tia vui vẻ của My, máu nóng bốc lên ngùn ngụt.
"Anh gọi cho tôi làm gì? Tôi nhớ là tôi không quen biết gì anh."
Thái độ của Mun làm Khánh chau mày, ngữ khí này là sao? Trước giờ hắn chưa từng đắt tội với mama của My.
"Cô không sao chứ?"
Ở bên kia điện thoại Mun cười mỉa.
"Tôi thì có thể làm sao người có làm sao là My kìa."
Như được dội một gáo nước lạnh vào người, cả cơ thể Khánh lạnh toát cộng thêm với giấc mơ lúc nãy hắn không thể không nghĩ bậy.
"My làm sao? Mun làm ơn nói cho tôi biết."
"Anh đừng có giả ngốc với tôi, làm sao đến bây giờ anh còn có thế nói ra câu "tôi là bạn trai của My". Anh có biết ngày anh bỏ đi không lời từ biệt My đã thảm hại đến thế nào không? Nó như một cái xác không hồn ôm lấy tôi khóc cạn cả nước mắt, cả ngày không ăn gì chỉ biết đi tìm anh. Lúc tôi đến tìm nó tôi còn tưởng là mình thấy ma."
Tay cầm điện thoại của Khánh nổi lên gân xanh, nước mắt vô thức rơi xuống. My anh xin lỗi, nếu biết trước có thể trở về làm người anh đã để lại lời nhắn cho em như thế em dã không cần đau khổ tới mức đó.
Nam nhi không dễ rơi lệ vậy mà Khánh lại đang khóc. Dù không hiểu chuyện gì đang xả ra, Khánh đang nói chuyện với ai nhưng sự bất lực, tự trách và cả hối hận ở đáy mắt Khánh làm bốn người họ thấy không thoải mái.
(T/g: Cuối cùng chị Thảo đã cho anh Vũ nếm mùi của bốn chữ "hối hận không kịp")
Âu Dương Thiếu Phong muốn giật lấy điện thoại bị Khánh đưa tay chặn lại, ra hiệu hắn trở về chỗ ngồi.
Khánh muốn đi ra ngoài nghe điện thoại nhưng nhấc chân lên mới biết một năm rưỡi làm người thực vật các khớp xương gần như rơi vào trạng thái ngừng hoạt động, hắn muốn xuống giường tự đi ít nhất phải đợi thêm một tuần nữa.
Không nghe Khánh nói gì, Mun cho là Khánh hết đường chối cãi. Tức giận bùng nổ đến đỉnh điểm.
"Sao anh lại không nói gì?"
"Tôi đang nghe, sau đó My thế nào?"
"Còn có thể thế nào. Vì anh muốn nó đạt thủ khoa nên suốt ngày nó lao vào học như điên. Cố cười, cố nói, cố gắng tỏ ra bình thường. My, nó tưởng nó đóng kịch giỏi lắm sao, nó càng như thế chứng tỏ nó đang khổ sở đến cùng cực. Anh rốt cuộc tốt đến mức nào mà có thể làm cho My yêu anh điên cuồng, yêu đến mất lí trí thế hả."
Mun hét lên, xung quanh người qua lại nhìn cô chỉ trỏ nhưng cô không quan tâm.
Hắn tốt sao, không, không hề. Hắn rất xấu xa, làm cho người con gái mình yêu thành ra như vậy thì tốt cái gì. Khánh nhếch môi cười chua xót.
"Tôi không biết My phải trải qua nhiều chuyện như thế."
"Tại sao anh lại bỏ rơi My?"
"Tôi không bỏ rơi My."
"Vậy thì tại sao anh bỏ đi mà không nói với nó một lời nào?"
"Hơn nửa năm trước tôi hôn mê đến bây giờ mới tỉnh lại."
Chỉ một câu trả lời đơn giản đã khiến Mun phải nghẹn lời, nếu thật như vậy có phải những lời cô vừa nói hơi quá đáng hay không. Tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống, tuy hơi quá đáng nhưng đúng là vì Khánh mà My mới như vậy. Anh ta đáng bị mắng cô sẽ không xin lỗi đâu.
"Mun cô còn nghe không?"
"Vẫn còn, có chuyện gì anh cứ nói."
"Tôi không gọi được cho My."
"Nhờ phúc của anh My đạt thủ khoa được nhận học bổng đi du học ở Anh rồi. Số điện thoại đó nó không dùng nữa."
Đi Anh du học, bé con em giỏi lắm.
"Vậy cô biết cách liên lạc với My không?"
Mun day trán lúc trước có biết còn bấy giờ đành chịu, không biết sao hai hôm nay không gọi được cho My.
"Lúc trước thì có nhưng hai hôm nay không liên lạc được, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi."
Trong đầu Khánh chỉ tồn tại mỗi giấc mơ đó. Lắc đầu, không được nghĩ bậy. My ở nước ngoài nhiều lúc không liên lạc được thôi chẳng xảy ra chuyện gì đâu. Khánh không hề biết lúc hắn tỉnh dậy cũng là lúc My dặt chân xuống sân bay Bắc Kinh đang ở rất gần hắn.
"Anh đừng lo My rất hay điện về cho tôi, lúc nào nó điện tôi sẽ nói là anh gọi điện tìm nó."
Vậy thì cảm ơn cô, lúc nào My gọi thì nói cô ấy gọi vào số này."
Hắn bây giờ không có điện thoại thôi thì My biết tiếng Trung gọi vào điện thoại của Thiếu Phong rồi Thiếu Phong sẽ nói lại với hắn. Có lẽ vì ngủ quá nhiều mà Khánh quên mất một việc vô cùng trọng đại, Âu Dương Thiếu Phong là ông thần phong lưu bậc nhất trung bình một tháng thay ba số điện thoại chờ lúc My gọi điện tìm hắn thì số điện thoại này đã vào bãi rác nằm rồi.
"Tôi biết rồi, nếu không còn việc gì thì tôi cúp máy đây, sáng nay tôi có tiết học."
Tắt máy, Khánh trả lại điện thoại cho Âu Dương Thiếu Phong, lập tức bị chất vấn.
"Nhị thiếu gia ngài học tiếng Việt khi nào thế, còn nữa gài vừa gọi điện cho ai?"
Khánh im lặng hắn bây giờ không muốn nói gì cả.
"Sao con lại khóc, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Con khóc?"
Khánh đưa ta sờ lên khóe mắt, có nước đúng là khóc thật. Khóc từ lúc nào hắn cũng không biết.
"Con muốn ngủ một chút, mọi người ra ngoài được không?"
"Con/ cậu còn muốn ngủ."
Cả bốn người đòng thanh, ngủ chừng đó còn chưa đủ sao.
"Con muốn nghĩ ngơi thì cũng để bác sĩ kiểm tra đã."
"Con không sao để ngày mai rồi kiểm tra cũng được. Mẹ đừng lo con sẽ không ngủ luôn đâu."
Hắn còn phải gặp My mà.
Trong phòng khách của biệt thự Nguyện gia, Nguyễn Thiên Vân ngồi trên ghế trầm tư, Khánh sau khi tỉnh dây thay đổi rất nhiều.
"Thiếu Phong kiểm tra nhật kí điện thoại xem Khánh vừa gọi cho ai."
Âu Dương Thiếu Phong lắc đầu, Khánh đã muốn giấu thì sẽ không để lại manh mối gì cho họ điều tra đâu.
"Cậu ấy xóa rồi, Khánh rất lạ đang yên đang lành tại sao lại khóc."
Nguyễn Thiên Vân cũng đành chịu, con trai ông không phải là người yếu đuối như thế.
"Ngồi đây đoán mò cũng chẳng ích gì, con và Thiếu Phong sẽ tìm cách hỏi Khánh sau."
Dương Thừa Văn tính đứng dậy ra về, công ti còn rất nhiều việc cần giải quyết. Trong thời gian Khánh hôn mê hắn và Thiếu Phong đã cùng nhau lập ra một công ti đầu tư đa lĩnh vực, hoạt động cũng không tồi.
"Con và Thiếu Phong đi trước, có việc gì cần giúp chú cứ gọi điện cho con."
"Ừ, hai đứa đi đi."
Fic: Hồn ma khốn kiếp, em yêu anh!
Chap 30:
Khánh cầm ly rượu vang trên tay lắc nhẹ, mặt hằm hằm đen như đít nồi.
Âu Dương Thiếu Phong âm thầm nuốt nước bọt không biết hắn đã làm sai việc gì khiến cho Lâm nhị thiếu tức giận. Ở dưới bàn ăn đá chân Dương Thừa Văn cầu cứu.
Dương Thừa Văn đạp lại Âu Dương Thiếu Phong một cái đau điếng người. Ở trong nhà hàng sang trọng nhất thành phố ngoài kia là toàn cảnh Bắc Kinh lúc lên đèn lãng mạn biết bao nhiêu vậy mà hai kẻ ôn thần này lại không biết thời thế phô bày ra hai gương mặt của chủ nợ và con nợ thế kia. Im lặng nhấm nháp vang đỏ phao tặng cho Âu Dương Thiếu Phong ánh mắt ý bảo: ngươi không vào địa ngục thì ai vào.
"Cạch...."
Khánh đặt ly rượu xuống bàn mặt vẫn đen như cũ.
Âu Dương Thiếu Phong ăn đau ở chân cũng không dám kêu lên cuối cùng lấy hết can đảm bước chân vào địa ngục.
"Nhị thiếu gia rốt cuộc tiểu nhân đã làm gì khiến cho ngài tức giận?"
"Cậu đã làm gì với số điện thoại mà hai tháng trước tớ gọi đi Việt Nam?"
Âu Dương Thiếu Phong không hiểu thời thế ngây thơ phun ra hai chữ.
"VỨT RỒI."
"Cậu...cậu."
Tên tiểu tử này vứt rồi, nhỡ My gọi cho hắn thì phải làm thế nào. Hắn gọi cho Mun nhưng số của Mun không gọi được nữa, gọi sang trường mà My đang học thì có người nói cô không còn học ở đó hiện nay cũng không biết đi đâu. Gia đình cậu của cô thì sang Canada định cư khi hắn đang còn là người thực vật, bà ngoại của cô thì càng không thể tìm thấy. Một năm 365 ngày hết 300 ngày đi du lịch ở nước ngoài,60 ngày ở trên máy bay 5 ngày còn lại hắn không có cơ hội gặp mặt. Người của hắn cử đi Vệt Nam báo về không có lấy một chút tin tức hữu ích. Mọi cánh cửa đã đóng lại với hắn, không ai có thể nói cho hắn biết My đang ở đâu.
Khánh thật sự rất muốn ngửa mặt lên trời gào to: Lão thiên ngài đang đùa với con hay sao? Đè nén ý muốn bóp nát Âu Dương Thiếu Phong ngay lập tức, không mấy hi vọng hỏi lại.
"Cậu vứt nó ở đâu?"
"Không biết lúc lái xe tiện tay ném đi rồi."
Thế là hết, chút hi vọng còn sót lại của hắn bị chính anh em dẫm cho nát bét. Khánh một hơi uống cạn ly rượu, được rồi hắn sẽ tiếp tục tìm. Chưa tìm được cô hắn chưa bỏ cuộc.
"Sao thế? Số điện thoại đó có gì quan trọng hả?"
Dương Thừa Văn thôi ngắm cảnh hỏi Khánh, sau khi tỉnh lại Khánh đã không còn là Khánh của trước đây. Có thêm những sở thích cực kì quái gở, ví dụ như là đọc ngôn tình.
"Ừ, nửa đời sau của nó phụ thuộc vào đó đấy."
Âu Dương Thiếu Phong nhăn mặt.
"Không phải chứ, đừng làm tớ cảm thấy mình vừa phạm phải trọng tội."
"Đúng, cậu vừa phạm phải trọng tội đáng đem đi lăng trì xử trảm."
Khánh lại tiếp tục uống, cũng không thể trách Thiếu Phong chung quy lại là do hắn quên mất Thiếu Phong thay số điện thoại còn nhanh hơn thay áo.
Dương Thừa Văn giành lấy ly rượu trên tay Khánh đặt xuống bàn.
"Cậu muốn chết hả uống say gây tai nạn một lần còn chư đủ."
Khánh chỉ cười, chẳng phải nhờ hắn uống say gây tai nạn mới có thể gặp My, nếu dùng cách này mà có thể gặp lại cô hắn sẽ không ngần ngại uống say thêm lần nữa. Nhưng hắn biết lần sau sẽ không may mắn như vậy.
"Có chuyện gì thì nói ra tớ và Thiếu phong sẽ tìm cách giúp cậu."
"Không cần đâu tớ tự làm được."
Âu Dương Thiếu Phong dẹp bỏ bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày, nghiêm túc nói chuyện.
"Ba chúng ta làm anh em bao nhiêu năm rồi còn chuyện gì không thể nói ra."
"Đến lúc tự nhiên tớ sẽ nói."
Nhìn mấy ly rượu trên bàn hắn lại nhớ tới một câu nói mà My đọc được trong tiểu thuyết. Lúc đó cô còn hỏi hắn.
"Liệu em có phải là ly rượu cuối của anh không nhỉ?"
Câu trả lời hắn vẫn còn nhớ rất rõ.
"Chỉ cần em vẫn cần một hồn ma như anh, anh sẽ không rời xa em. Em đơn nhiên là ly rượu cuối bởi vì anh say rồi không uống được nữa."
Nhớ lại hạnh phúc vẫn còn nguyên vẹn.
Hai người anh em của Khánh trên đầu nổi đầy dấu chấm hỏi, tên này phát xuân sao.
"Này, Khánh cậu làm sao thế hả?"
"Nhớ tới một câu nói nên cười thôi."
"Câu gì?"
"Tình yêu cũng giống như uống rượu. Ly khai vị thơm ngon và đầy quyến rũ nhưng ly cuối mới làm cho ta say."
Với hắn Nghi Anh là ly khai vị còn My mới chính làm người làm cho hắn say, say đến mức không muốn ngủ nữa.
Âu Dương Thiếu Phong nhìn qua Dương Thừa Văn nói chắc như đinh đóng cột.
"Tớ cá mười ăn mười câu này Khánh đạo ra từ một tác phẩm ngôn tình nào đấy."
"Thế thì sao nào, có gì không đúng."
Dương Thừa Văn để phục vụ dọn hết rượu trên bàn đi để đây không biết Nguyễn nhị thiếu sẽ phát điên gì nữa.
"Cậu sau khi tỉnh lại rất lạ."
"Lạ thế nào?"
"Trước đây cậu sẽ không đọc những thứ đại loại như ngôn tình."
Ở lâu với một người tự nhiên chúng ta sẽ nhiễm sở thích của người đó.
"Có người nói với tớ" ngôn tình là tuyệt tác bất hủ của nhân loại không đọc nó là thiếu sót lớn nhất của anh", tớ không muốn bản thân có thiếu sót."
Như ngửi được mùi ngôn tình Âu Dương Thiếu Phong nhảy vào tra hỏi.
"Kẻ nào đã phán câu đó?"
Khánh im lặng, tất nhiên là My rồi.
"Không nói thì thôi, cũng chỉ là mấy câu chuyện nhảm nhí không đáng đọc."
Nếu câu nói này mà lọt vào tai của My hay Mun chắc chắn Âu Dương Thiếu Phong toi mạng.
"Người đó cũng nói với tớ " ngôn tình không đơn giản là một câu chuyện, nó là của một tâm hồn, một trái tim", tớ thấy cũng không sai."
Đến nước này thì cả Âu Dương Thiếu Phong và Dương Thừa Văn đều chịu thua rồi, rốt cuộc là thần thánh phương nào đã biến Lâm nhị thiếu thành ra cái dạng này đây.
"Tớ và Thiếu Phong không có tế bào thần kinh để cảm nhận được đâu."
"Sau chuyện của Nghi Anh cậu tính thế nào?"
"Chẳng tính sao cả tớ quên rồi."
"Quên, dễ thế sao? Cậu đừng có lừa mình dối người."
"Có quên hay không sau này các cậu sẽ biết."
"Cậu....cậu đúng là hết thuốc chữa."
Âu Dương Thiếu Phong chán nản nhìn căn phòng trên cả kì quái.
"Đẹp đấy, cũng không tệ."
Dương Thừa Văn đi quanh căn phòng trong biệt thự riêng của Khánh. Căn phòng này trước đay bỏ trống không hiểu sao cả tuần nay Lâm nhị thiếu nổi điên tự tay thiết kế lại, nhìn rất giống phòng ngủ của phụ nữ. Không lẽ Khánh định nuôi nhân tình.
"Cậu sửa sang căn phòng này lại làm gì, cũng đâu có ai ở."
Sao lại không có ai ở, căn phòng này giống hệt phòng ngủ My. Rèm cửa màu trắng, giường ngủ màu xanh lục thủy bồng bềnh như ở trên mây, hoa hồng xanh, lavender, đồ trang trí từ vỏ sò của biển...đều tựu ta hắn sắp đặt. Sau này My ở đây sẽ không có cảm giác xa nhà, hắn sẽ cho cô một gia đình, một ngôi nhà trọn vẹn.
"Vợ của tớ ở."
"Gì....?"
"Vợ...?"
Nhị thiếu gia ngài lại đang nổi điên gì nửa đây.
"Đùa thôi, đừng để ý."
Khánh xếp lại mấy quyển ngôn tình bị Âu Dương Thiếu Phong làm cho lộn xộn lên giá sách, sách này có cả chữ kí của các má, My mà thấy nhất định sẽ rất thích.
Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua. 1826 ngày, 43 824 giờ, 2 629 440 phút và 157 766 400 giây. Trong năm năm qua hắn vẫn luôn đi tìm cô, lật tung cả Anh lẫn Việt Nam vẫn không thể tìm ra người phụ nữ của hắn. My cứ như thế biến mất vô tung vô ảnh.
Khánh tắt màn hình máy tính ngả lưng dựa vào ghế, cả đêm hôm qua hắn ở lại DL làm việc. trời vừa sáng có lẽ nên về nhà ngủ.
Bảo vệ vừa thấy Khánh đi xuống liền tươi cười chào hỏi.
"Phó tổng, chào buổi sáng."
Khánh không chào lại chỉ khẽ gật đầu.
Trong mắt của toàn thể nhân viên tập đoàn DL vị phó tổng giám đốc vừa mới lên chức cách đây ba tháng chính là một người đàn ông độc thân hoàng kim điên cuồng vì công việc. Đẹp trai, tài giỏi, giàu có quan trọng là xuất thân sáng chói, phụ nữ nhìn thấy Khánh như ong nhìn thấy mật. Chỉ có điều vị phó tổng này chưa từng liếc mắt nhìn ai, không biết hắn đã làm cho bao nhiêu cô gái phải mất ăn mất ngủ. Thứ làm cho hắn nổi tiếng hơn nữa chính là thay thư kí còn nhanh hơn cả thay áo, lên chức ba tháng bảy thư kí đã phải "say goodbye" với tập đoàn DL. Tất nhiên thư kí của hắn chỉ có thể là nam.
Khánh tự nhận mình không phải là kẻ cuồng công việc. Những lúc rãnh rỗi hắn lại không tự chủ lại nhớ My, luôn tự hỏi mình giờ này cô đang làm gì, có nhớ hắn hay không....người ta nói thời gian sẽ chôn vùi nỗi nhớ thế nhưng nỗi nhớ của hắn không những không bị chôn vùi mà ngày càng lớn hơn. Làm việc là cách duy nhất để hắn buộc mình không nghĩ về cô.
Tiếng chuông điện thoại phá hỏng mộng đẹp của Khánh, kẻ đáng chết phá hỏng giấc ngủ của hắn chỉ có thể là Âu Dương Thiếu Phong.
"Cậu có biết phá giấc ngủ của người khác là đáng tội gì không hả?"
"Ngủ..... đã mấy giờ rồi mà cậu còn ngủ?"
Khánh với lấy điện thoại đầu giường, Ừm.......9 giờ rưỡi.
"Gọi tớ có việc gì không?"
Khánh rời giường đi vén hết màng trong phòng lên, hắn lại ngủ ở phòng của My. Mỗi ngày hắn đều bỏ vào lọ hoa trong phòng cô một đóa hồng xanh cả lavender nữa, rãnh rỗi hắn sẽ xếp sao ghép thành những chú heo nhỏ đáng yêu. Sinh nhật, valentine, lễ tết, ngày hắn gặp cô,.... cứ những ngày dàng nhớ là hắn lại làm. Đôi lúc Thiếu Phong hay Thừa Văn đến đều hỏi hắn làm cho ai, hắn chưa từng trả lời, một ngày nào đó khi hắn tìm thấy cô tự nhiên hai người họ sẽ biết.
Âu Dương Thiếu Phong nhíu mày sao lại không trả lòi, vì biết tên tiểu tử này lại thức đêm bán mạng làm việc nên giờ này hắn mới gọi, vậy mà....
"Cậu có nhớ không.?"
"Hả... nhớ gì?"
Người của hắn ở đây nhưng hồn thì phiêu du đến cạnh My mất rồi.
"Còn một tiếng nữa là lễ tốt nghiệp khóa này của trường."
A.... đúng rồi. Hắn tốt nghiệp hai năm trước, trường dại học có mời hắn dự lễ tốt nghiệp khóa này. Thiếu Phong không nhắc thì hắn cũng quên mất.
"Đợi chút tớ sẽ đến ngay."
Khánh cúp điện thoại về phòng mình tắm rửa.
15 phút sau.
Những giọt nước li tai từ những sợi tóc đen nhánh mềm mại trượt xuống cần cổ, len lỏi vào vòm ngực mạnh mẽ rắn chắc nhưng quyến rũ đến mê người. Khánh gài cúc áo những đường cong nam tính ẩn hiện như trêu ghẹo buộc người ta phải phạm tội. Nếu đẻ người phụ nữ nào nhìn thấy thì chắc ba mươi giây sau cô nàng phải nhập viện vì thiếu máu.
Khánh đi dạo quanh khu kí túc xá, cây trong hậu viện che đi ánh nắng rực rỡ đang nhảy nhót trên vòm lá, tia sáng len lỏi chiếu lên từng bước chân của hắn. Từ xa văng vẳng một giọng Việt đang hát khe khẻ. Giọng hát này thật quen thuộc, cả trong mơ hắn cũng nghe thấy thật nhiều lần.
"Mỗi khi ngắm những ánh nắng mai thức dậy.
Trong lòng bỗng thấy nhớ nụ cười của anh.
Nhớ ánh mắt rất dịu êm khi nhìn em thật nhẹ nhàng.
Với nụ cười cho lòng sưởi ấm thêm.
Cứ mỗi tối những lúc trước khi ngủ vùi.
Trong lòng bỗng thấy nhớ những phút giây gần anh.
Những đêm vắng cơn mưa rơi.
Nhìn ra ngắm bao ngôi sao nhớ một người.
Nhớ anh thật nhiều !"
~*~
BÊN LỀ:
Không tìm thấy My, Khánh ngửa đầu lên trời gào to:
"Lão thiên ngài đang đùa với con hay sao?"
Thiên Quân ở trên kia mặt mày nổi bão, quát lớn.
"Phàm nhân kia thật lớn mật dám bảo bổn quân đùa giỡn. Bổn quân rộng lượng cho hắn làm ma để hắn có thể yêu thêm lần nữa mà hắn dám bảo bổn quân đùa ư. Chỉ mới thử thách một chút đã không chịu được. Hừ."
Chúng Tiên ở dưới vâng vâng dạ dạ cho qua chuyện. Thiên Quân làm người ta thành ra thê thảm như thế mới nói người có mấy câu đã tức giận.
Trầm ngâm một chút Thiên Quân lại nghĩ ra được quái chiêu.
"Ti Mệnh Tinh Quân viết lại số mệnh của phàm nhân kia."
"Gì ạ?"
"Sao? Không làm được hả?"
Ti Mệnh cười giả lả hắn là thần cai quản số mệnh làm gì có chuyện không được, chỉ là như vậy phàm nhân kia có quá đáng thương không.
"Làm được ạ."
"Vậy tốt."
Thiên Quân bước đi đầu không ngoảnh lại, chúng Tiên tung hô xong cũng bay đi mất để lại Nguyệt Lão và Ti Mệnh.
"Nguyệt Lão, ông có chuyện gì à?"
Nguyệt Lão ha ha cười, có chuyện, tất nhiên là có chuyện.
"Ti Mệnh ông có thể có nhân tính một chút đừng viết quá đang có được không?"
"......."
"Tơ hồng của Nguyễn Văn Khánh và Trần Khởi My là do lão nối, đứt gánh giữa đường người ta sẽ oán lão a."
Ti Mệnh sờ cằm suy nghĩ, Thiên Quân vô nhân tính thích chia uyên rẽ thúy kia chỉ nói ông viết lại chứ không nói viết thế nào, không quá đáng thì không quá đáng.
"Ta sẽ xem xét."
Bút sa gà chết. Nó về mức độ vô nhân tính Thiên Quân và Ti Mệnh không ai sẽ là lão sư của ai đâu.
"Ông đã hứa rồi đấy, hai người họ mà không được thì lão sẽ báo mộng cho họ oán chết ông."
"Yên tâm, yên tâm ta chỉ thêm một chút dưa, cà, mắm, muối cho nó có vị thôi."
Đôi lúc cái được gọi là dưa, cà, mắm, muối đó mới chính là vấn đề.́

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro