31+32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fic: Hồn ma khốn kiếp, em yêu anh!
Chap 31:

Khánh bước lúc nhanh lúc chậm tiến về phía lùm cây trước mặt. Có phải không hay chỉ là hắn đang mơ.
Trước mặt hắn một cô gái ngồi trên ghế đá đeo tai nhe khẽ ngân nga theo điệu nhạc. Vẫn là gương mặt đó, mái tóc đen dài xõa ngang eo có điều bây giờ được uốn nhẹ bồng bềnh trong ánh nắng.
Tưởng rằng xa tận chân trời nhưng lại gần ngay trước mắt, hóa ra cô ở đây. Hắn tìm cô 5 năm, Việt Nam, Anh thậm chí cả Mĩ nhưng không ngờ cô ở Bắc Kinh, ở rất gần hắn. Nếu hôm nay Thiếu Phong không nhắc để hắn tới đây thì đến bao giờ hắn mới gặp lại cô. My cuối cùng anh cũng tìm thấy em. Kích động cùng vui mừng Khánh như muốn ngay lập tức chạy đến ôm lấy bé con của hắn.
My vẫn thả hồn theo điệu nhạc và cả nỗi nhớ khắc sâu vào tận xương tủy, không hề hay biết ở đằng xa Khánh đang dần tiến lại về phía mình, chỉ cách một lùm cây nhỏ.
"Bảo bối em làm gì ở đó thế đi thôi sắp làm lễ tốt nghiệp rồi kìa."
Bước chân của Khánh khựng lại, không hiểu sao cả người lạnh toát. Bảo bối.... ở đây chỉ có mình hắn và My là ai vừa mới gọi.
Ở hướng đối diện My một người đàn ông đi đến, bề ngoài không thua kém gì Khánh. Nhìn My cười dịu dàng.
My tháo tai nghe bỏ vào túi xách tươi cười hớn hở chạy đến cạnh người đàn ông lạ mặt, hai tay níu chặt cánh tay người đàn ông lạ mặt đó.
"Tuấn Kiệt, em còn tưởng là anh không đến."
"Lễ tốt nghiệp cảu báo bối anh làm sao có thể không đến."
"Tại anh nói có chuyện gì đó gấp nên em..."
"Là bạn trai tốt dù có gấp đến đâu cũng không thể bỏ mặc bạn gái không lo trong ngày quan trọng này, đi thôi ắp trễ giờ rồi."
Khánh đứng sau gốc cây hai tay nắm chặt, móng tay hằn sâu vào da thịt đau rát. Bạn....bạn trai, người đàn ông đó là bạn trai của My. Nụ cười trên môi cô vẫn đẹp như ngày nào nhưng nó không còn nảy nở vì hắn mà vì một người đàn ông khác, cười thật vui vẻ, thật hạnh phúc. Hắn tìm cô, đợi cô, nhớ cô suốt suốt 5 năm nhưng đổi lại ngày gặp mặt hắn lặng lẽ nhìn cô quay lưng bước đi cùng người đàn ông khác mà không hề nhìn thấy hắn đang ở đây nhìn cô, cô chỉ cần quay lại một lần thôi là có thể thấy hắn. Ngỡ rằng ngày gặp lại hắn sẽ hạnh phúc nhưng sự thật tim hắn như muốn tan ra thành ngàn mảnh, đau, rất đau. Hắn rời khỏi cô trong im lặng, cô cũng rời khỏi hắn trong lặng im giống như hắn năm đó không lời từ biệt. Khánh quay lưng bước đi ngược hướng với My, từ nay hắn và cô sẽ như con đường ngược chiều dù đi như thế nào cũng không gặp lại nhau, cô đã có người khác thì đừng nên gặp lại nữa. Khánh loạng choạng suýt vấp ngã, bao nhiêu tình cảm hắn kìm nén trong năm năm, bao nhiêu khắc khoải đợi chờ cứ thế mà tan biến. Thế giới của hắn bỗng chốc sụp đỗ, niềm tin, hi vọng, hạnh phúc...không còn thứ gì.
Lúc Khánh tới hội trường lễ tốt nghiệp đã kết thúc từ bao giờ. Sinh viên thi nhau chụp ảnh ghi lại những kỉ niệm, My cũng đứng trong nhóm người bên cạnh là người đàn ông đó, nụ cười của cô chưa bao giờ tắt. Thời gian hắn không ở cạnh cô chắc hẳn người đàn ông đó đối xử với cô rất tốt nếu không cô đã không quên hắn mà yêu người đàn ông đó. Khánh lấy điện thoại chụp lại nụ cười đã khắc sâu vào tâm, dù biết cô không còn nhớ hắn, hắn cũng không cách nào khiến bản thân quên được cô. Buông tay cô hắn không làm được.
Dương Thừa Văn vỗ vai Khánh, nói đến ngay mà bây giờ mới xuất hiện.
"Đứng ngẩn ở đó nhìn ai?"
"Nhìn họ lại nhớ tới hồi chúng ta tốt nghiệp."
Khánh rũ mắt xuống quay lưng bước đi, hắn không có đủ can đảm để gặp cô. Mà lúc này gặp để làm gì nữa.
"Thiếu Phong đi đâu rồi?"
"Còn có thể đi đâu ngoài club Dark night."
Năm năm trước Dark night chỉ là một quán bar nhỏ, sau 5 năm phát triển thành một câu lạc bộ đêm có quy mô không hề nhỏ. Chủ bar ở đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp đã đốn ngã Âu Dương Thiếu Phong ngay từ lần đầu gặp mặt.
Khánh hôm nay hơi lạ, là cười nhưng sao chua xót đến thế. Ngày Nghi Anh bỏ đi hắn cũng chưa thấy tâm trạng Khánh tệ thế này.
"Tâm trạng không tốt?"
"Ừ."
"Đi, tìm Thiếu Phong."
Ngày hôm đó Khánh nửa sống nửa chết được hộ tống về nhà.
Âu Dương Thiếu Phong vứt Khánh lên giường ngoái đầu ra sau hỏi Dương Thừa Văn.
"Sao lại thành ra thế này?"
"Không biết, từ sáng đã thế."
Năm năm nay Khánh rất ít khi uống rượu thế mà hôm nay uống đến không biết trời trăng là gì.
Khánh chập chờn trong giấc ngủ, dùng rượu làm tê liệt toàn bộ giác quan cũng không thể ngăn bản thân thôi nhớ cô. Cổ nhân nói không hề sai "uống rượu tiêu sầu sầu càng sầu", từng kỉ niệm như thước phim tua đi tua lại trong đầu tra tấn hắn trong im lặng.
Sáng mai thức dậy đầu Khánh đau như búa bổ, có lẽ hôm qua hắn uống hơi nhiều.
Âu Dương Thiếu Phong và Dương Thừa Văn ngồi trên sô pha hai tay khoanh trước ngực nhìn con ma men bước từ trên lầu xuống.
"Hôm qua uống nhiều thế mà hôm nay vẫn muốn đi làm sao?"
Dương Thừa Văn đưa ly nước mát cho Khánh nghĩ xem nên dùng cách gì để moi thông tin từ miệng của Lâm nhị thiếu.
"Ừ, hôm qua tớ uống bao nhiêu?"
"Năm tiếng đồng hồ ngập trong men rượu, cậu thử tính xem là mình uống được bao nhiêu."
Thế này khác nào bảo hắn tính nồng độ cồn trong người Chí Phèo trước khi đồ sát Bá Kiến.
Âu Dương Thiếu Phong ngồi lại nghiêm túc, giấu giếm như vậy là quá đủ rồi.
"Khánh ba chúng ta làm anh em được bao nhiêu năm rồi?"
"Không dài, không ngắn, 26 năm."
Ba mẹ của ba người họ là bạn thân thời đại học lại sống chung trong một thành phố nên từ nhỏ ba người họ đã chơi thân với nhau không khác gì anh em một nhà.
"Chừng đó thời gian không đủ để cậu tin tưởng tớ và Thừa Văn sao?"
Khánh biết Âu Dương Thiếu Phong đang định hởi về vấn đề gì nhưng có những chuyện dù có là anh em thân thiết cũng không thể nói ra được.
"Vẫn là câu nói đó, đến lúc tự nhiên tớ sẽ nói."
Âu Dương Thiếu Phong bực mình muốn làm ra ngô ra khoai, Dương Thừa Văn nháy mắt bảo Âu Dương Thiếu Phong kiềm chế, càng gặng hỏi Khánh càng không muốn nói ra.
"Không nói nữa, đi ăn sáng còn phải tới công ti."
Khánh đi lấy xe, hắn khác chỗ làm với hai người họ nên đi xe riêng.
Dương Thừa Văn vừa lái xe vừa nói chuyện với Âu Dương Thiếu Phong.
"Cậu còn không hiểu tính Khánh, cậu ấy đã không muốn nói ra thì dù có kề dao tận cổ cũng không ích gì đâu."
"Lần tỉnh dậy sau tai nạn Khánh ngày càng quái lạ. Không phải cậu ấy vẫn còn nhớ Nghi Anh đó chứ."
"Có nhớ hay không chỉ có mình cậu ấy biết."
Năm năm không hề động lòng với bất kì người phụ nữ nào có thể Nghi Anh chính là vắn đề.
"À, cậu học tiếng Việt thế nào rồi?"
"Chỉ có thể nói tiếng Trung bác đại tinh thâm còn tiếng Việt chính là phong ba bão táp."
"Cậu có đoán ra được người mà năm năm trước Khánh gọi điên là ai không."
Quanh đi quẩn lại vẫn là vấn đề này.
"Không rõ lắm hình như là Mun."
Nếu như năm đó ghi âm lại lời mói của Khánh thì hắn có thể dịch ra rồi.
..................................................
"Món này thế nào?"
"Ừ, được."
"Em tập trung chút không?"
"Thì anh cứ gọi đi, sở thích của em anh biết rõ rồi còn gì."
Đoạn đối thoại không quá nổi bật nhưng lại khiến Dương Thừa Văn chú ý.
"Đó không phải là Châu Tuấn Kiệt sao?"
Khánh gác đũa, ngoái đầu ra sau, cứng người. Lúc hắn muốn gặp thì cô biến mất, còn lúc không muốn cô luôn xuất hiện trước mặt hắn mặc cho hắn có đồng ý hay không. Hóa ra người đàn ông đó tên Châu Tuấn Kiệt, nhìn hai người không khỏi cảm thấy ghen tị.
"Cậu biết anh ta?"
"Học huynh của chúng ta, có một công ti chuyên thiết kế phần mềm kinh doanh cũng không tồi."
Khánh nhíu mày tên ôn thần này tại sao lại nhìn My bằng ánh mắt trần truồng đó.
"Âu Dương Thiếu Phong thu ánh mắt của cậu lại."
"Đó cũng không phải người phụ nữ của cậu việc gì cậu phải tức giận. Học muội không phải người đẹp nhất nhưng lại toát lên vẻ quyến rũ khiến người ta không thể cưỡng lại được, nhất là thân hình đó."
Cái đó hắn biết năm cô 18 tuổi đã khiến người ta không thể cưỡng lại được sau năm năm vẻ quyến rũ đó càng thêm chết người.
Dương Thừa Văn tốt bụng nhắc nhở Âu Dương Thiếu Phong.
"những lời nói đó của cạu tốt nhất đừng để quản lí club Dark night nghe thấy."
"Cậu lo gì chứ, Uyên Uyên sẽ không vì mấy lời khen ngoài miệng của tớ mà phát ghen đâu."
"Hai người biết họ từ trước."
"Ừ, ngày cậu tỉnh là ngày học muội nhập học, dưới chúng ta hai khóa. Thiếu phong học muội kia tên là gì?"
Âu Dương Thiếu Phong gõ trán suy nghĩ.
"À, Trần Khởi My. Lúc mới vào trường cô bé đó khá lạnh, bao nhiêu người hằng ngày đứng dưới kí túc xá bày tỏ tấm lòng nhung không động lòng với bất kì ai. Không biết Châu Tuấn Kiệt đã làm gì để cô bé kia sa vào lưới tình, cũng được hai năm rồi."
"Cậu có vẻ biết rõ nhỉ?"
Dương Thừa Văn cười đầy ẩn ý, thất bại thảm hại đơn nhiên là biết rõ.
"Trong đám người đứng dưới kí túc xá có cả Thiếu Phong."
"À..."
My ở rất gần hắn vậy mà hắn lại không mảy may biết đến sự tồn tại của cô. Điều đó chứng tỏ duyên phận giữa hắn và cô đã hết.
"Hia người cứ ăn đi tớ về công ti trước."
Khánh đứng dậy tính tiền rồi đi mất.
Âu Dương Thiếu Phong gọi với theo.
"Khánh, ba giờ chiều nay Hạ gia kỉ niệm thành lập tạp đoàn cậu có đi không?"
"Không..."
Khánh....
Đũa trên tay Đan Tân rơi xuống sàn đá cẩm thạch quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng gọi.

Fic: Hồn ma khốn kiếp, em yêu anh!
Chap 32:

Không hề có bóng dáng mà cô đang tìm, My hụt hững quay lưng lại chỉ là tên giống nhau thôi mà.
Cô về Bắc Kinh hai ngày mới gọi điện về cho Mun. Lần đó Mun nói cho cô biết Khánh gọi về tìm cô, anh còn sống. Chỉ có trời mới biết lúc đó cô vui như thế nào. Cô gọi vào số mà Mun cho nhưng không gọi được, trước đó hi vọng bao nhiêu thì sau đó thất vọng bấy nhiêu. Ngày anh đi cô đã tự nhủ với bản thân sẽ không đợi anh thế mà cô vẫn đợi đấy thôi. Nói thì dễ làm mới khó.
Châu Tuấn Kiệt nhăn mặt.
"Không cẩn thận gì cả."
"Em trượt tay."
"Để anh nói phục vụ lấy cho em đôi khác."
"Không cần đâu, cũng không còn sớm em phải đi làm. Ngày đầu tiên đến trễ là không tốt."
Trước lúc tốt nghiệp cô đã thực tập ở DL, là người duy nhất may mắn được giữ lại làm việc. Để được làm việc ở đó cô đã phải cố gắng rất nhiều.
Châu Tuấn Kiệt sờ cằm suy ngẫm.
"Em mặc như vậy anh thấy hơi lo."
"Lo?"
"Xinh đẹp quá, anh lo sếp của em không thể làm quân tử."
My cười nhìn lại mình, thế này mà xinh đẹp cái gì. Chỉ là chiếc váy màu cánh sen hơi bó sát một tí, chỗ nào nên hở thì hở, kín vẫn cứ kín. So với những cô nàng công sở hiện nay cô như vậy vẫn chưa là gì đâu.
Hai.... không hiểu sao phòng nhân sự lại điều cô từ một nhân viên tiếp thị kinh doanh lên làm thư kí cho vị phó tổng nổi tiếng thay thư kí như thay áo đó. Cô không muốn làm nhưng lại không thể không làm, được đến đau hay đến đó vậy. Nói đến mới nhớ vị phó tổng đó hình như tên Khánh, chỉ là tên giống tên thôi.
"Anh cứ việc ăn tiếp em tự bắc taxi đi."
"Để anh đưa em đi."
"Không cần đâu, em tự đi được."
..................................................
My nhìn người đàn ông đứng sau lớp cửa kính trong suốt có chút mê li. Bóng lưng thật giống Khánh. Lắc đầu, tỉnh lại đi làm sao phó tổng có thể là Khánh được chứ. Đưa tay lên gõ cửa.
"Cốc...cốc...cốc."
Tiếng gõ cửa đưa Khánh trở về thực tại, phòng nhân sự báo hôm nay thư kí tiếp theo của hắn đến để xem người này có trụ qua mười hai ngày hay không. Khánh nhấm nháp vang đỏ từ cửa sổ sát đất nhìn xuống đường xá nhộn nhịp phía dưới.
"Vào đi."
My mở cửa bước vào, nghe đồn phó tổng rất đẹp trai còn đặc biệt khó tính. Ừm... một cây tây trang màu đen tôn lên đường cong nam tính trên cơ thể, người rất cao. Chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng thấy đẹp rồi.
"Phó tổng, tôi là..."
Ly rượu trên tay Khánh rung lên, sóng sánh suýt đổ ra ngoài. Là nữ còn là giọng nói quen thuộc này nữa, không phải hắn đã nói với phòng nhân sự thư kí của hắn chỉ có thể là nam thôi sao. Khánh bật cười , hắn đã không muốn gặp tại sao lão thiên còn cố tình sắp cô làm thư kí của hắn.
Tiếng cười của sếp mới làm My im bặt, trong lòng xốn xang. Không chỉ bóng lưng, tên mà cả tiếng cười cũng đều rất giống nhau.
Khánh quay mặt lại đối diện với My, gặp lại tôi em cảm thấy thế nào.
"Cạch..."
Tập hồ sơ lí lịch trên tay My rơi xuống sàn nhà, người đứng trước mặt cô là Khánh, là hồn ma khốn kiếp khiến cô khổ sở mấy năm nay. Tất cả không phải là trùng hợp ngẫu nhiên, My bỗng nhiên cười, đôi mắt long lanh như có nước.
Mắt Khánh hơi nheo lại, cười vui nhỉ. Cúi lưng nhặt tập hồ sơ đặt lên bàn, ngồi lên ghế nhìn My với ánh mắt không thể xa lạ hơn. Gọi xuống phòng nhân sự.
"Không phải tôi đã nói thư kí của tôi chỉ có thể là nam rồi sao?"
Không khó để nhận ra Khánh đang tức giận.
"Phó tổng, cô ấy là do chủ tịch và phu nhân chọn."
Khánh cúp máy, nhàn nhạc mở lời.
"Cô quen ba mẹ tôi?"
My trợn tròn mắt, người này có phải là Khánh không? Ánh mắt, giọng nói tại sao lại xa lạ đến thế.
"Tôi đang hỏi cô đấy."
My lắc đầu, cả cơ hội gặp mặt còn chưa có nói gì đến chuyện quen biết.
"Mở miệng nói chuyện, tôi không cần thư kí là một người câm."
My chết lặng, há miệng định nói gì đó nhưng lại thôi. Hình như người ta đang cố ý không nhận ra cô, đó là nhị thiếu của DL không phải hồn ma của cô.
"Tôi không quen biết ba mẹ của phó tổng."
Không quen vậy tại sao ba mẹ hắn lại chọn cô làm thư kí của hắn, không lẽ đây lại là duyên. Khánh lật hồ sơ của My ra xem, kết quả tốt nghiệp cao, thời gian thực tập ở DL thể hiện tốt nên được giữ lại làm việc. Cô không những học cùng trường mà còn làm chung một chỗ với hắn vậy mà hắn không gặp được cô, thế này phải gọi là vô duyên rồi.
"Cô tên Trần Khởi My đúng không?"
My nói thầm trong lòng, biết rồi còn hỏi. Anh đã không quen vậy thì tôi cũng không biết.
"Đúng ."
"Thư kí Trần hi vọng cô có thể trụ lại đây quá mười hai ngày."
"Phó tổng yên tâm tôi sẽ không làm anh thất vọng."
"Được rồi cô ra ngoài làm việc đi."
Khánh giở kế hoạch đầu tư ra xem, vờ như không để ý đến My.
My quay lưng bước đi được hai bước quay phắt trở lại nhìn kẻ nào đó đang cặm cụi với công việc.
"Tuy hơi muộn nhưng chúc mừng anh có thể trở lại làm người."
My mở cửa bước ra ngoài, cô cảm nhận được Khánh không cần cô nữa.
Phòng làm việc của cô và anh rất rộng, một phần ba phòng làm việc là của cô còn lại là của anh. Cửa kính trong suốt ngăn cách cũng giống như không, chỉ cần ngẩn đầu lên cô có thể thấy anh đang làm gì.
Khánh đưa mắt nhìn ra ngoài, My đang loay hoay sắp xếp lại chỗ làm việc. Hắn trở lại làm người thì có gì đáng chúc mừng. Thượng đế rất công bằng, khi người ban cho ta một món quà thì người cũng lấy đi của ta một món quà, hắn được làm người nhưng lại mất đi cô. Cái giá đó quá đắt.
My đứng trong phòng vệ sinh nghe hai cô nhân viên buôn chuyện, chủ đề rất nóng hổi.
Cô béo vừa rửa tay vừa nói chuyện với cô gầy.
"Cô nói xem cô thư kí mới của phó tổng trụ được bao lâu."
"Làm sao mà tôi biết, nhiều lắm cũng chỉ mười ngày. Ở DL làm thư kí cho phó tổng là chuyện xui xẻo nhất."
"Xui xẻo mà bao nhiêu người muốn còn không được, phó tổng của chúng ta đẹp trai thế mà. Cô thư kí kia mà quyến rũ được phó tổng biết đâu lại được đổi đời."
Cô gầy cười khinh bỉ cùng cô béo đi ra ngoài, tiếng nói sang sảng.
"Chỉ với cô ta mà muốn quyến rũ được phó tổng, không biết tự lưỡng sức mình. Lâu nay đủ loại người đẹp vây quanh phó tổng còn chưa được phó tổng liếc mắt nhìn nữa là chút ít nhan sắc của cô ta."
My bước ra khỏi nhà vệ sinh, tự cười bản thân mình với nhan sắc có hạn của cô đúng là không thể quyến rũ anh. Lâu nay anh không qua lại với bất kì người phụ nữ nào, nếu không có chuyện lúc sáng của anh cô đã ngây thơ tin rằng anh đang đợi cô. Năm năm chờ đợi thứ cô nhận lại được chỉ có thái độ lạnh nhạt và ánh mắt xa lạ của anh, anh bây giờ đã không còn là hồn ma của cô nữa rồi, tương lai của anh sáng lạn như thế việc gì phải để ý tới một người có quá khứ không mấy tốt đẹp như cô. Anh đã cố ý tỏ ra không quen biết thì cô sẽ thành toàn cho anh, cũng chỉ xem anh là cấp trên thôi.
Nghĩ là thì nghĩ vậy nhưng cô không cam tâm. Kỉ niệm lúc còn sống cùng anh nói quên là có thể quên sao, cả năm năm nhớ nhung, chờ đợi cũng không ích gì sao. Nước mắt lăn dài trên má, anh cho cô hi vọng rồi trong yên lặng dập tắt nó. Tại sao lại trớ trêu như vậy, số phận không cho cô một gia đình trọn vẹn cô đã chấp nhận, đưa anh vào cuộc đời cô cô cũng chấp nhận mà không hề suy nghĩ. Bây giờ còn muốn cô làm gì nữa, yên lặng nhìn anh rời xa cô sao. Cái đó cô không làm được. My vục nước rửa mặt, cô có thể làm được gì khi anh đã không còn cần cô nữa. (T/g: Đừng vội, cứ từ từ mà sát muối vào nỗi đau của nhau. Muối của Ti Mệnh còn nhiều lắm mà còn là muối ớt hảo hạng a.)
Hết giờ làm, Châu Tuấn Kiệt chờ My trước cửa công ti, có rất nhiều người đi ngang qua liếc nhìn anh đặc biệt là phụ nữ.
"Châu tổng, ong bướm lượn quanh ngài không ít a."
"Bảo bối em ghen à. Ngày đầu đi làm có vui không?"
Ghen, còn lâu cô mới ghen.Gặp lại tình đầu đương nhiên vui, vui muốn chết.
Nhìn thấy Khánh đi ra My chợt nảy ra ý nghĩ xem anh có còn để ý đến cô hay không. Hai tay như dây leo quấn quanh tay Châu Tuấn Kiệt, cố ý dựa sát vào người Châu Tuấn Kiệt ra vẻ một đôi ngọt ngào, hạnh phúc. Giọng nói còn ngọt hơn cả mật.
"Ai thèm ghen với bọn họ, những người đó còn chưa có đủ tư cách để khiến em ghen đâu."
Châu Tuấn Kiệt ngẩn ra, My làm sao thế nhỉ.
Mắt Khánh nhìn thẳng về phía trước nhưng thật ra đang để ý tới hành động chướng mắt của My, giữa thanh thiên bạch nhật còn là trước mặt hắn mà cô dám.... cô lo hắn không biết cô có người đàn ông khác sao. Máu ghen của Khánh bốc lên tới não bỏ đi thẳng, cô cứ sống cuộc sống của cô từ nay hắn sẽ không quan tâm cô nữa.
Gì, bỏ đi mà không thèm liếc mắt nhìn cô một lần. My bực bội buông Châu Tuấn Kiệt ra nhảy lên chiếc audi mui trần đen bóng loáng.
"Về nhà."
Ơ, vừa nãy còn vui vẻ mà sao giờ nỗi giông bão rồi. Châu Tuấn Kiệt lên xe lái về nhà.
"Nói anh biết ai đã chọc giận bảo bối của anh, anh giúp em dạy cho kẻ đó một bài học."
"Không ai cả."
My không nói gì nữa gục đầu lên cửa xe mặc cho gió thổi loạn trên mặt.
Về đến nhà My không nói không rằng đi thẳng về phòng, vứt túi xách lên bàn, leo lên giường cuộn tròn lại thành hình con nhộng.
"My..."
Châu Tuấn Kiệt mở cửa đi vào, kéo chăn trên người My xuống. Rốt cục kẻ nào đã làm cho bảo bối của hắn giận đến mức này.
"Có chuyện gì sao?"
"Không có."
"Ai là làm cho bảo bối giận nói ra xem nào?"
My kéo chăn lên trùm kín đầu.
"My..."
không để cho Châu Tuấn Kiệt tiếp tục My đạp tung chăn ngồi dậy.
"Em muốn ở một mình."
Châu Tuấn Kiệt thở dài đứng dậy đi ra ngoài, dù có hỏi nữa My cũng không nói.
"Lát nữa nhớ xuống ăn cơm."
My với lấy con heo nhỏ trên đầu giường, năm năm món quà này vẫn còn nguyên vẹn.
"Heo nhỏ hồn ma làm ra mày không cần tao nữa rồi, mày nói xem tại sao Khánh lại thay đổi."
Không có tiếng trả lời, nó cũng chỉ là đồ vật làm sao trả lời cô được.
My lắc đầu bỏ heo nhỏ lại chỗ cũ. Tiếng chuông điện thoại vang lên làm My giật mình, nhạc chuông của cô vẫn là bài Si tâm tuyệt đối. Là mama, gọi điện thật đúng lúc.
"Mun...."
Giọng My ỉu xìu, lâu nay Mun là thùng rác đổ tâm sự của cô.
Mun tinh ý phát hiện ra có vấn đề, giở lịch ra xem hôm nay cũng không phải ngày đặc biệt. Mỗi lần My như thế này đều có liên quan đến Khánh, hôm nay lại sao nữa đây đừng có nói với cô lại đang nhớ anh ta.
"Có chuyện gì rồi phải không?"
"Tớ gặp được Khánh rồi."
Sau một hồi ngỡ ngàng Mun tìm lại được giọng nói.
"Gặp rồi thì nên vui sao lại giống như vừa bị đòi nợ thế kia?"
"Không vui nổi."
Cô thà ngồi ôm kỉ niệm mà nhớ anh còn hơn gặp lại mà xem nhau như xa lạ.
"Nói rõ ra xem nào."
My kể lại chuyện lúc sáng cho Mun nghe.
"Có khi nào anh ta hiểu lầm gì bà không, tớ không nghĩ anh ta thay lòng hay không cần bà nữa đâu."
"Làm gì có chuyện đó, sau chừng đó năm đay là lần đầu tiên tớ và gặp lại Khánh đến cả cơ hội nói chuyện còn chưa có nữa là hiểu lầm."
"Tìm cơ hội nói rõ ràng mọi chuyện với anh ta, nếu anh ta còn yêu bà thì tiếp tục còn không thì chia tay."
My thả người nằm xuống giường.
"Nói chia tay thì dễ nhưng để quên được năm năm tình cảm thì không dễ quên đâu, tớ không đử tự tin mình có thể quên được Khánh."
"Rồi bà sẽ quên thôi."
Nhận thấy giọng Mun khác đi My liền đổi chủ đề.
Khi cô từ Anh sang Bắc Kinh không lâu Mun gọi cho cô khóc đến thiên địa đảo lộn. Hùng ra Hà Nội học rồi quen bạn gái ở ngoài đó, mấy lần về Huế đều đưa cô bạn gái mới về nhà. Mun biết được lập tức chia tay còn thay cả số điện thoại, cắt luôn cả mái tóc dài. Cô cứ nghĩ là hai người họ sẽ hạnh phúc cầm tay nhau đi tới già ai ngờ Hừng lại yêu người khác. Mun từ đó đến giờ không yêu ai nữa.
"Đừng nói chuyện này nữa, hôm nay không phải là chủ nhật sao lại gọi cho tớ."
"Tớ sẽ qua Bắc Kinh làm phiền bà vài ngày."
"Qua đây.... lúc nào thì đi."
"Không biết nữa làm xong thủ tục sẽ đi ngay."
Thời gian qua cô cũng cắp sách đi học tiếng Trung, cô ghét nhất là bất đồng ngôn ngôn ngữ. Lúc đầu chỉ là học cho vui không nghĩ cũng có ngày dùng đến.
"Lúc nào qua đây thì nhớ gọi điện tớ và anh Tuấn Kiệt sẽ ra sân bay đón."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro