Chap 8: Tình bạn rạn nứt?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Malfoy không thể nào tin được vào mắt mình khi sáng hôm sau vẫn thấy Harry và Ron nhởn nhơ trong sân trường Hogwarts, trông có vẻ bơ phờ một tí nhưng hoàn toàn phấn khởi. Gladys xuống vừa hay thấy cảnh tượng bạch kim công tử cau có lườm hai anh chàng, trông đến là buồn cười.

Nhắc tới phi vụ đêm qua, Gladys cực kỳ tò mò về thứ được canh giữ dưới chân con quái vật. Con bé muốn thử tìm hiểu lần nữa nhưng sợ kéo mọi người vào rắc rối. Rủ khéo Harry với Ron thì bọn chúng gạt phắt đi, còn Hermione thì sau vụ đó không thèm dính líu đến Ron và Harry nữa nên khó mà đề cập tới. Hermione ưa làm ra vẻ hiểu biết nhiều, nên với Ron và Harry, không nói chuyện như thế lại càng hay. Bọn chúng còn hơi giận Gladys vì đã bênh cô nàng chằm chặp. Bây giờ hai đứa chỉ mong có cách nào để trả đũa Malfoy. Và chúng hân hoan xiết bao khi cơ hội đã đến trong đợt phát thư khoảng một tuần sau.

Như mọi khi, đàn cú túa vào đại sảnh. Lần này, ai cũng đặc biệt chú ý tới một bưu kiện dài ngoẵng, phải cần tới sáu con cú to mới khiêng nổi. Cũng như mọi người, Harry rất háo hức muốn biết có gì bên trong cái gói đó, và cậu vô cùng kinh ngạc khi những con cú thả cái bưu kiện ấy xuống ngay trước mặt mình. Bầy cú kia chưa kịp bay đi thì một con cú khác đã bay đến, thả xuống một phong thư, ngay trên bưu kiện.

Harry vội mở lá thư ra trước. Rất may là cậu đã làm như vậy, bởi vì thư viết:

"ĐỪNG MỞ BƯU KIỆN Ở BÀN ĂN.

Trong đó có cây Nimbus 2000 mới toanh của con, nhưng cô không muốn mọi người biết là con có một cây chổi thần, kẻo tất cả đều vòi cho được một cây. Oliver Wood sẽ gặp con ở sân bóng Quidditch vào 7 giờ tối nay để bắt đầu đợt huấn luyện thứ nhất.

Giáo sư McGonagall."

Harry khó mà kiềm chế được niềm vui khi đưa lá thư cho Ron xem. Gladys cũng chạy qua hóng hớt. Ron rên nhẹ lên ghen tỵ:

"Cán Nimbus 2000! Mình còn chưa từng được sờ vô nữa là..."

Quá háo hức muốn được mở gói nhìn cây chổi thần trước khi vào lớp, ba đứa vội vã rời khỏi sảnh đường. Nhưng vừa đi được nửa hành lang chính, chúng đụng phải Crabbe và Goyle đứng chặn ngay lối lên cầu thang. Malfoy giật cái gói trong tay Harry mà sờ nắn. Hắn nói:

"Một cây chổi!"

Rồi quăng trả lại cho Harry, trên mặt hắn không giấu nổi sự ghen tức lẫn khó chịu:

"Lần này thì mày tiêu rồi Potter ơi, học sinh năm thứ nhất không được phép có chổi riêng."

Gladys chướng mắt với thái độ hống hách tùy tiện của hắn một thì Ron khó chịu mười. Cậu không nhịn được nữa, nói:

"Đây không phải là cây chổi cùn vớ vẩn nào nha, đây là cây Nimbus 2000! Ở nhà mày có cây gì nào Malfoy? Cùng lắm một cây Comet 260 chứ gì?"

Ron nhe răng cười với Harry:

"Comet trông cũng bóng bẩy đó, nhưng sao đọ được với Nimbus 2000 phải không?"

Malfoy quát tháo vào mặt Ron:

"Mày biết gì mà nói? Mặt mày không mua nổi nửa cái cán chổi quèn, chứ đừng có mà nói hiệu này hiệu kia. Mày với mấy thằng anh mày tao chắc là phải chắt bóp từng xu, từng xu một ấy!"

Nghe mà muốn vả cho mấy phát. Ron chưa kịp đáp lại thì giáo sư Flitwick đã xuất hiện ngay bên cạnh Malfoy. Ông nói rin rít qua kẽ răng:

"Cãi vã nhau chuyện gì đó?"

Malfoy nhanh nhảu hớt lẻo:

"Thưa giáo sư, có người gửi cho Harry cây chổi ạ!"

"À, à, phải rồi." - Giáo sư Flitwick tươi cười với Harry. - "Giáo sư McGonagall có nói với tôi về trường hợp đặc biệt này, Potter à. Thế chổi hiệu gì đấy?"

"Thưa thầy, Nimbus 2000."

Harry thực tình phải cố nín cười khi thấy Malfoy thộn mặt ra. Cậu nói thêm:

"Và thực ra là nhờ Malfoy đây mà con có được cây chổi mới này."

Tụi nó đi tiếp lên cầu thang, tha hồ cười ngã nghiêng ngã ngửa vì biết Malfoy đang điên lên vì đố kỵ. Lên hết các bậc thang cẩm thạch, Harry tươi cười:

"Đúng vậy. Nếu mà nó không cướp trái cầu Gợi Nhớ của Neville thì mình đâu có cơ hội được tuyển vào đội bóng?"

Bỗng một giọng nói mỉa mai phát ra từ đằng sau lưng họ:

"Vậy hóa ra đó là phần thưởng cho việc vi phạm nội quy sao?"

Thì ra là cô nàng Hermione đang bước đùng đùng lên cầu thang. Harry trêu:

"Tôi tưởng bạn không thèm nói chuyện với tụi tôi nữa mà?"

Ron bồi thêm:

"Cứ đừng nói nữa đi. Như vậy tốt cho cả hai bên nhiều lắm đó."

Hermione bỏ đi với cái mũi hỉnh lên trời. Từ dạo ấy, bọn họ tuyệt nhiên coi như chưa từng quen biết.

Vì chung phòng, lại là đôi bạn học hành cùng tiến nên Gladys và Hermione trở nên thân thiết hơn hẳn hai cậu bạn, hai cô bé lúc nào cũng kè kè như hình với bóng. Mà bên Ron, Harry với Hermione thì cạch nhau ra mặt, báo hại Gladys chẳng thể cân bằng nổi mối quan hệ. Dần dà, khoảng cách giữa con bé và hai cậu bạn bắt đầu nới rộng. Có thể vì bây giờ bận quá, xuất hiện thêm nhiều mối quan hệ mới mẻ, rồi hàng đống bài tập khiến cho tụi nhỏ lu bu đến nỗi thời gian dành cho nhau ít đi nhiều, cùng lắm chạm mặt sẽ chào hỏi dăm ba câu, thỉnh thoảng tình cờ gặp nhau thì tám chuyện vu vơ chút để cập nhật tình hình cuộc sống đối phương.

Cho đến một ngày định mệnh, mọi thứ đã thay đổi.

Buổi sáng ngày lễ Hội Ma, mọi người thức dậy trong mùi bánh bí nướng thơm ngào ngạt khắp sảnh đường. Đời càng đẹp hơn khi giáo sư Flitwick thông báo trong lớp học Bùa mê là thầy sắp dạy đến mục điều khiển đồ vật bay, điều mà lũ học trò ao ước bấy lâu nay. Chẳng là có lần chúng đã trông thấy thầy Flitwick làm cho con cóc của Neville bay vòng vòng khắp căn phòng.

Giáo sư Flitwick chia lớp thành từng đôi để thực tập. Gladys muốn đâm đầu vào tường khi người bắt cặp với nó là Neville. Ron, xui xẻo sao, bị chia cặp với Hermione. Cũng khó mà nói được là trong sự hợp tác bất đắc dĩ này thì giữa Ron và Hermione ai là người tức giận hơn. Cô bé đã không thèm nói chuyện với cả Ron và Harry kể từ ngày Harry có cây chổi.

Giọng giáo sư Flitwick rin rít, và ông vẫn phải kiễng chân trên đống sách, như mọi khi:

"Đừng quên rằng các trò đang tập cử động cổ tay cho nhẹ nhàng. Điệu và nhẹ. Nhớ, điệu và nhẹ. Nhớ rằng đọc đúng lời từng câu thần chú là cực kỳ quan trọng. Các trò đừng quên cái gương lão phù thủy Baruffio, chỉ vì phát âm nhầm "f" thành "s" mà rốt cuộc bị cả một con trâu đè lên ngực, ngã lăn đùng ra sàn."

Quả là khó. Harry và Seamus đã lắc mãi cổ tay, thật điệu và thật nhẹ, nhưng mấy cái lông chim chúng muốn làm cho bay lên cứ nằm ỳ trên sàn. Seamus mất hết cả kiên nhẫn, rút cây đũa phép ra, chọc vào làm nhúm lông chim cháy đùng đùng, đến nỗi Harry phải vội lấy nón mà dập lửa.

Gladys nhìn mọi người xung quanh chật vật mãi, lại nhìn sang Neville mấy lần suýt hất văng cả đũa phép mà thở dài ngao ngán. Con bé cầm đũa, cũng lắc nhẹ tay và đọc thần chú mấy lần nhưng chẳng ăn thua. Chiếc lông vũ vẫn nằm im. Con bé quyết tâm thử lại cho đến khi thành công mới thôi. Nó tập trung tư tưởng, uốn tay đọc thần chú:

"Wingardium Leviosa."

Trời không phụ lòng người, trước khuôn mặt ngạc nhiên của Gladys và Neville, đám lông vũ từ tốn bay lên lơ lửng.

"Giỏi lắm. Làm đạt lắm! Mọi người xem này, trò Gladys đã thành công!"

Giáo sư Flitwick vỗ tay khen ngợi. Gladys thấy lòng mình lâng lâng vui sướng. Nó mỉm cười quay sang bàn bên cạnh thì thấy Ron đang vung vẩy tay như cánh quạt gió, đọc to "Wingardium Leviosa". Cô nhóc nghe Hermione càu nhàu:

"Bạn đọc sai rồi. Phải đọc là Wing-gar-dium Levi-o-sa, kéo dài chữ "gar" một cách duyên dáng."

Ron quạu:

"Bạn giỏi thì sao không làm đi?"

Hermione nổi nóng, xắn tay áo lên, phẩy nhẹ cây đũa phép của mình, đọc:

"Win... gar... dium... Levi... o... sa..."

Mấy cái lông chim trên bàn bỗng bay lên, chập chờn lơ lửng trên đầu chúng cả thước.

Giáo sư Flitwick vỗ tay:

"Hay lắm! Chúng ta có thêm trò Hermione đã thành công!"

Cuối buổi học, Gladys cất sách vở, khó hiểu khi thấy Hermione đã biến mất. Sự khó hiểu dần chuyển sang lo lắng khi tiết học sau nó không thấy bạn mình trở vô lớp. Buổi trưa cũng chẳng ai thấy bóng dáng cô bé đâu. Đến lúc tìm được Hermione trong nhà vệ sinh thì Gladys và tụi bạn lại bị cô nàng nằng nặc xua ra ngoài. Con bé nóng ruột vô cùng, nó đứng ngẫm ngợi một hồi, chợt chẹp miệng một cái rồi chạy ù khỏi nhà vệ sinh trước vẻ mặt ngơ ngác của tụi con gái đi cùng.

Tâm trạng Ron vốn xấu, giờ càng xấu hơn khi Gladys lâu ngày không nói chuyện bỗng dưng hộc tốc chạy đến tìm cậu, giọng điệu nửa lo lắng, nửa có hàm ý trách móc:

"Hai bồ có biết chuyện gì xảy ra với Hermione không? Bồ ấy cứ khóc mãi trong nhà vệ sinh, nhất quyết chẳng muốn gặp ai cả."

"Sao bồ lại hỏi tụi mình?"

Ron khó chịu hỏi ngược lại. Gladys đáp:

"Không muốn nói đâu nhưng mình để ý Hermione với bồ đã hục hặc với nhau trong lớp Bùa mê rồi. Sau đó bồ ấy lặn mất tăm, mình chẳng muốn nghi ngờ Ron đâu nhưng giờ phải biết Hermione làm sao đã."

"Chắc là tại chuyện hồi sáng..."

Ron lúng túng gãi đầu. Trước ánh mắt tra hỏi của Gladys, thằng bé đành thuật lại mọi chuyện. Khi hai đứa đi ra khỏi lớp học, cậu chàng nói với Harry:

"Thiệt tình không ai chịu đựng con nhỏ đó. Nó đúng là một cơn ác mộng."

Bỗng một người nào đó vội vã vượt qua mặt hai đứa, xô mạnh vào cả Harry. Thì ra là Hermione. Harry liếc nhanh, nó ngạc nhiên khi thấy mặt Hermione giàn giụa nước mắt.

"Chắc tại Hermione nghe bạn nói xấu nó."

Harry phỏng đoán.

"Rồi sao?"

Ron hơi áy náy một chút, nhưng vẫn nói:

"Lẽ ra nó phải nhận thấy vì sao nó không có bạn bè chứ!"

Nghe đến đây, Gladys cau mày, đấm một cái nhẹ hều lên vai Ron, bất bình trách:

"Bồ đúng là tồi mà. Không phải Hermione không có bạn bè mà do vừa rồi xảy ra một số chuyện khiến bọn mình phải tách nhau ra để giữ an toàn cho cậu ấy."

"Gì chứ?"

Cả Ron lẫn Harry đều ngạc nhiên ra mặt. Con nhỏ đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng, nhắc nhở:

"Nói bé thôi nào. Mấy bồ hãy thề là sẽ giữ bí mật đi."

Harry trông điệu bộ nghiêm túc hiếm có của nó, cười xoà:

"Chúng mình cũng chẳng biết kể chuyện của bồ cho ai."

Gladys đảo mắt quan sát, thấy xung quanh không có ai mới bắt đầu khơi chuyện:

"Mấy bồ cũng thấy, dạo này mình chơi cùng nhóm bạn mới nhiều hơn là Hermione đúng không?"

Ron gật gù:

"Ừa. Đầu năm hai bồ như hình với bóng vậy. Giờ chẳng mấy khi thấy hai bồ xuất hiện cùng nhau nữa."

"Chúng mình vẫn thân thiết, chỉ là có lý do nên không dám thể hiện cho người ngoài biết thôi."

Ron và Harry đồng loạt đặt câu hỏi, lần này chúng đã biết ý giữ nhỏ giọng:

"Tại sao lại thế?"

Gladys nâng cằm, bắt đầu sắp xếp lại tình tiết câu chuyện trong đầu:

"Kể ra dài lắm, một phần là do mình giận quá mất khôn nữa." - Con bé lè lưỡi - "Giờ mình sẽ bắt đầu thuật lại từ vụ xích mích cùng nhà Ravenclaw lần trước."

Dường như đã nhận ra điều gì đó, vẻ mặt Harry trở nên căng thẳng:

"Khoan! Vụ này có liên quan gì đến đống rắc rối mấy bồ đang gặp gần đây không?"

Nghe đến đây, Ron cũng cảm thấy lo lắng. Cậu hỏi:

"Là cái lần bồ bị gửi thư sấm hả?"

Gladys mỉm cười chán nản:

"Khởi nguồn câu chuyện đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro