Chap 7: Phi vụ không tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà Béo đã đi chơi đêm và thế là Hermione bị nhốt bên ngoài tháp Gryffindor. Cô bé la the thé:

"Bây giờ tôi biết làm sao đây?"

Ron nói:

"Đó là việc của bạn. Tụi này phải đi đây, trễ giờ rồi."

"Hay thôi, bồ đi cùng tụi mình đi?"

Gladys gợi ý, nhưng Ron phản đối:

"Không được!"

Con bé ái ngại nhìn Hermione đang xù lông nhím:

"Bạn ấy cũng không còn cách nào khác nữa Ron à, thôi cho bạn ấy đi cùng đi."

Ron lưỡng lự:

"Nhưng con nhỏ này phiền lắm..."

Hermione tức mình kêu lên:

"Chứ bạn muốn tôi đứng chờ ở đây cho thầy Filch đến bắt tôi à? Nếu thầy bắt được chúng ta thì tôi sẽ khai thật là tôi đã cố ngăn mấy bạn, khi đó nhớ bênh tôi nhe!"

Ron la lên:

"Bạn khùng rồi đó…"

Harry cắt ngang:

"Cả hai im đi. Tôi nghe có tiếng gì kìa!"

Tiếng gì đó nghe như tiếng khịt mũi. Bụng Gladys nhói lên một cái, nó bắt đầu hối hận khi chấp nhận đi theo mấy thằng bạn siêu báo, giờ chân nó đang run nhè nhẹ trước nỗi sợ bị phát hiện. Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, dồn nén lại đến khó chịu. Ron hồi hộp, lấm lét phóng tầm mắt ra đằng xa thăm dò:

"Phải bà Norris không?"

Cả lũ căng mắt nhìn trong bóng tối. Không phải phải Bà Norris mà là Neville. Gladys thở phào nhẹ nhõm, nó hết sức tò mò lý do Neville nằm ngủ ngoài đây. Cậu đang cuộn tròn trên sàn nhà, ngủ gà ngủ gật, chợt giật thót mình khi ba đứa kia bò tới gần.

"Ôi, may phước quá, các bạn ra tìm tôi hả? Tôi bị kẹt ngoài này cả giờ đồng hồ rồi. Tôi không sao nhớ được mật khẩu để vào phòng ngủ."

"Nói nhỏ nhỏ thôi Neville. Mật khẩu là “Mõm heo”, nhưng bây giờ có mật khẩu cũng chẳng làm gì được, Bà Béo đã đi đâu mất rồi."

"Tay bạn sao rồi?"

Harry hỏi thăm.

"Khỏe rồi." - Neville vừa nói vừa chỉ cho bọn nhỏ xem - "Bà Pomfrey gắn xương liền lại trong có một phút."

"Tốt… À, Neville này, tụi này có chuyện đi đây một chút. Lát nữa gặp lại sau nhé!"

"Đừng… Đừng bỏ tôi một mình ở đây." - Neville vừa kêu vừa lồm cồm bò dậy - "Tôi không muốn ở đây một mình đây. Nam tước Đẫm Máu đi qua đi lại chỗ này hai lần rồi."

Ron liếc nhìn đồng hồ rồi tức giận nhìn Hermione cùng Neville:

"Nếu hai đứa bay làm cho tụi tao bị bắt, thì tao sẽ không tha đâu. Tao sẽ học Lời nguyền Bogies mà hồi đó giáo sư Quirrell có nói để nguyền rủa tụi bây."

Hermione há miệng, có lẽ định đọc cho Ron nghe chính xác cách sử dụng Lời nguyền Boggies, nhưng Harry đã suỵt bảo cô bé im lặng, rồi dắt cả đám đi.

Chúng nép sát những bức tường được ánh trăng lọt qua song cửa chiếu sáng thành từng sọc, len lén đi dọc hành lang. Mỗi lần quẹo ở khúc quanh, Gladys đều hồi hộp đến ná thở là cả bọn sẽ đụng đầu ông Filch hay bà Norris, nhưng may là chúng không gặp ai. Bọn trẻ vội vã leo cầu thang đến tầng thứ ba rồi nhón gót đi vào phòng truyền thống.

Malfoy và Crabbe chưa có mặt ở đó. Những tủ kiếng đựng cúp pha lê lấp lóa ánh trăng. Những chiếc cúp, khiên, giáo, áo giáp, dĩa, tượng vàng, tượng bạc long lanh trong bóng tối. Bọn trẻ đi men theo tường, mắt canh chừng cửa ở hai đầu phòng. Harry cầm sẵn cây đũa phép, phòng hờ trường hợp Malfoy nhảy xổ ra tấn công bất thình lình. Thời gian chậm chạp trôi.

Ron thì thầm:

"Nó tới trễ. Hay coi chừng nó chuồn rồi?"

Bỗng một tiếng động vang lên ở phòng kế bên khiến cả bọn giật thót người. Harry vội giơ cây đũa phép lên khi nghe thấy tiếng nói. Nhưng đó không phải là giọng của Malfoy.

"Đánh hơi xung quanh đi cưng, chắc tụi nó núp trong góc nào đó thôi!"

Đó là giọng của ông Filch nói với bà Norris. Cực kỳ hoảng loạn, Harry vẫy tay như điên, ra hiệu cho bốn đứa kia phóng chạy thật nhanh. Chúng chuồn êm về hướng cánh cửa không có giọng nói ông Filch. Tấm áo của Neville vừa kịp khuất góc thì ông Filch vào đến phòng Truyền thống.

Harry thì thào với mấy đứa kia: “Lối này!”. Cả bọn điếng hồn bò dọc một phòng triển lãm dài thoòng, chất đầy những bộ áo giáp. Giọng ông giám thị Filch vang lên càng lúc càng gần. Neville bỗng ré lên hoảng hốt rồi ù té chạy. Nó bị trượt chân, hai tay vội túm lấy eo Ron và thế là cả hai té nhào vào một bộ áo giáp. Tiếng kim loại va nhau loảng xoảng đủ đánh thức cả lâu đài dậy.

“CHẠY!”

Harry gào lên, và cả năm đứa nhắm mắt mà cuống quýt chạy ra khỏi phòng triển lãm, không dám ngoái cổ lại một lần xem ông Filch có đuổi theo hay không. Gladys máy móc nghe theo, không một động tác thừa, đầu nó chẳng buồn suy nghĩ, chân tự động đuổi sát nút Harry như hình với bóng. Chúng cứ chạy thục mạng, ngoặt qua trụ cửa, lao xuống hành lang, Harry dẫn đầu, không cần biết mình đang ở đâu, hay đang chạy đi đâu. Chúng chui ra sau một tấm thảm treo tường và thấy mình đang đứng trước một lối đi bí mật. Lần theo lối đó mà đi dần tới phòng học Bùa mê, cách phòng Truyền thống khá xa, cả dặm.

Harry dựa lưng vào bức tường lạnh, quẹt mồ hôi trán, thở hổn hển:

"Chắc thoát ổng rồi."

Neville gập đôi người lại, thở khò khè, phun phì phì. Hermione hổn hển, ôm lấy ngực:

"Tôi… đã… bảo…"

Ron nói:

"Mình phải quay về tháp Gryffindor ngay, càng nhanh càng tốt."

Gladys và phần bụng dưới đang đau quặn vì chạy hoàn toàn đồng tình với ý kiến đó.

Hermione nói với Harry:

"Malfoy nó lừa bạn! Bạn thấy chưa? Nó không hề đến chỗ hẹn. Chắc nó bắn tin cho thầy Filch nên thầy mới biết có người trong phòng Truyền thống."

Harry nghĩ có lẽ Hermione nói đúng, nhưng cậu không chịu thừa nhận chuyện đó với cô bé.

"Thôi, đi nào!"

Cậu giục. Nhưng mọi việc không dễ dàng như vậy. Chúng vừa mới đi được vài bước thì cái nắm đấm cửa bỗng rung cành cạch, rồi một vật gì đó nhào vô phòng, chắn ngay trước mặt chúng.

Đó là Peeves. Xui xẻo.

Hắn liếc nhìn cả bọn, tỏ ra khoái trá cực kỳ, rồi bật cười the thé. Gladys lờ mờ đoán ra chuyện sẽ diễn ra tiếp theo, chuẩn bị tinh thần tiếp tục hộc tốc tìm chỗ trốn mới. Con bé quýnh lên, tình cờ chạm mắt với Harry, bỗng dưng nỗi sợ chực trào trong lòng bỗng dịu xuống nhanh chóng đến kì lạ.

"Làm ơn im đi Peeves. Anh làm tụi này bị đuổi học mất!"

Peeves cười sằng sặc:

"Nửa đêm mà đi lang thang hử, bọn lính mới tò te? Chà… chà… chà, quậy quá, quậy dữ à nghe! Tụi bây bị bắt à coi!"

"Xin anh, nếu anh đừng bán đứng tụi này thì tụi này sẽ không bị bắt."

Peeves lên giọng thánh thiện, nhưng ánh mắt lại long lanh tinh quái:

"Phải báo cho thầy Filch biết chớ. Phải báo thôi. đó là làm việc tốt cho tụi bây đó, có biết không?"

Rồi hắn quay sang, cười đểu giả với Gladys:

"Nhóc quậy này, đuôi tách khỏi chủ thì ngoan hẳn."

Con bé tròn mắt ngơ ngác. Ron nổi quạu:

"Tránh ra!"

Cậu xô Peeves ra, và đây là một sai lầm khủng khiếp. Peeves rống lên:

"HỌC SINH TRỐN NGỦ! CÓ HỌC SINH TRỐN NGỦ TRONG HÀNH LANG BÙA MÊ!"

Chuồi qua cánh tay Peeves, cả năm đứa chạy bán sống bán chết, thẳng tới cuối hành lang thì đâm đầu vào một cánh cửa. Cửa khóa. Ron tuyệt vọng rên rỉ:

"Tiêu rồi. Tụi mình hết cách rồi. Thế là xong!"

Từ đây, bọn chúng có thể nghe tiếng bước chân thầy Filch đang chạy thật nhanh về hướng có tiếng la của Peeves.

"Tránh ra một bên coi!" - Hermione gắt. Cô giật cây đũa phép trên tay Harry, gõ vào ổ khóa, thì thầm - “Alohomora”.

Tức thì ổ khóa bung ra, cánh cửa mở toang. Cả bọn nhào vô, đóng sập lại, rồi áp tai vào nghe ngóng. Đứa nào đứa nấy trán vã đầy mồ hôi, chẳng dám thở mạnh. Bên kia cánh cửa, chúng nghe thầy Filch hỏi Peeves:

"Chúng đi đường nào hả Peeves? Nói cho ta biết mau lên."

"Ông phải nói Làm ơn, Peeves!"

"Đừng lôi thôi nữa, Peeves! Nói ngay, chúng ở đâu?"

Giọng Peeves ngân nga nghe thật nóng máu:

"Không nói “Làm ơn” thì khỏi trả lời!"

"Thôi được… Làm ơn."

"Ha ha ha!!! Không thèm nói. Đã bảo là không trả lời nếu không nói “làm ơn” mà. Ha ha haaaa!!!"

Cả bọn nghe tiếng Peeves bay vù qua, kế đó là tiếng thầy Filch điên tiết xỉ vả.

Bên này cánh cửa, Harry thì thầm:

"Ổng nghĩ là cánh cửa này khóa. Chắc tụi mình thoát rồi… Buông ra nào, Neville!"

Cho đến lúc ấy, Neville vẫn túm chặt tay áo của Harry. Cậu lắp bắp:

"Cái gì kìa?"

Harry xoay người lại và thấy rõ ràng “cái gì” là cái gì. Trong tích tắc ấy, cậu tin chắc là mình đang trong cơn ác mộng. So với tất cả những gì đã xảy ra, đây mới là điều kinh khủng nhất: Cả bọn hiện đang ở trong hành lang, chứ không phải một căn phòng như chúng tưởng. Và đây chính là cái lang cấm ở tầng thứ ba. Chính lúc này chúng biết được tại sao hành lang ấy lại cấm.

Trước mặt chúng là một con chó quái vật, thân lấp hết khoảng không từ sàn tới trần. Nó có ba đầu, ba cặp mắt điên dại long sòng sọc, ba cái mũi nhăm nhúm chun về ba hướng, ba cái mõm đầy răng nhọn hoắt, nước dãi rớt lòng thòng từ những chiếc răng nanh vàng khè. Gladys chết lặng, tim nó muốn ngừng đập và phổi nó tưởng chừng đông cứng ngay tại trận. Con quái vật cũng đứng yên, sáu con mắt trừng trừng nhìn bọn trẻ, và Harry đoán ra lý do duy nhất mà chúng vẫn còn chưa chết, ấy là vì chính con quái vật cũng hoàn toàn bất ngờ trước sự xuất hiện của chúng. Nhưng phút bất ngờ ấy qua nhanh, con quái vậy gầm gừ một tràng dài như sấm dậy, và ai cũng hiểu được những tiếng gầm gừ đó có ý nghĩa gì.

Harry vội vặn ngay nắm đấm cửa. Giữa ông Filch và cái chết, thì thà chọn ông Filch vậy. Cái sẹo trên trán chợt nhói lên, cậu đảo mắt tìm người như một thói quen, theo phản ứng tự nhiên của cơ thể mà tóm tay Gladys chạy tuột đi mất, đầu không ngoảnh lại. Tâm trí hai đứa giờ như bị sương mờ bao phủ, màn sương vô hình đang điều khiển chúng chạy sao cho đúng đường. Cả bọn nhào ra ngoài và Ron đóng sập cửa lại sau lưng. Năm đứa lại chạy tóe khói ngược lên hành lang. Thầy Filch hẳn là đang bận lùng kiếm chúng ở chỗ nào khác, bởi vì chẳng thấy bóng dáng thầy đâu nữa. Nhưng mà cũng chẳng đứa nào còn hồn vía để xem ông ở đâu. Lúc này, chúng chỉ muốn chạy thật xa, càng xa con quái vật càng tốt. Và chúng cứ chạy miết cho đến khi đối diện với chân dung Bà Béo trên tầng bảy. Bà Béo sửng sốt nhìn chúng: áo ngủ vắt vai, mồ hôi đầm đìa, mặt mày thất thần thất sắc, thở hổn hà hổn hển.

"Các cháu ở đâu ra thế này?"

"Bà đừng quan tâm. Mõm heo... Mõm heo..." 

Harry khó nhọc điều chỉnh cột hơi, run giọng đọc mật khẩu. Bức tranh Bà Béo xịch ra và bọn trẻ chen nhau ùa vào, run rẩy, lăn kềnh ra mấy cái ghế bành.

Phải mất một lúc sau chúng mới mở miệng ra được. Riêng Neville thì á khẩu, sợ đến mất hồn mất vía, người như xịt keo. Ron mở lời trước tiên:

"Không biết họ nghĩ sao mà để một con quái vật trong trường học. Con chó đó phì nộn quá, chắc phải cho đi tập thể dục."

Hermione đã lấy lại được hơi thở lẫn tánh khí khó chịu. Cô gắt:

"Mấy bồ không có mắt hả? Có thấy con chó đứng trên cái gì không?"

"Thì nó đứng trên sàn!" - Harry nói - "Lúc đó ai mà ngó chân nó làm gì, tôi còn mải lo cái đầu nó."

"Không! Nó không đứng trên sàn. Nó đứng trên một cái miệng bẫy. Rõ ràng là nó đang canh giữ cái gì đó."

Và cô bé đứng lên, nguýt cả ba đứa con trai.

"Mấy bạn thỏa mãn chưa? Suýt nữa thì chết toi cả lũ. May mà chưa bị đuổi học, chừng đó mới tệ! Giờ, xin phép mấy ngài! - Cô bé kéo tay Gladys đi mất - "Tôi đi ngủ đây!"

Ron trợn mắt nhìn theo cô bé:

"Nó làm như lúc nãy mình kéo nó theo không bằng!"

Hermione vờ như không nghe thấy gì, cô bé đã quá mệt mỏi để cùng bất cứ ai cãi lộn sau trải nghiệm hãi hùng vừa qua. Gladys cũng vậy, giờ đầu óc nó rỗng tuếch, chẳng nghĩ được gì. Hai đứa dìu nhau lết lên phòng, len lén hé cửa kiểm tra, thầm thở phào nhẹ nhõm khi đám nhỏ bên trong đã an giấc. Hai đứa rón rén bước vào, vừa đặt lưng lên giường liền lập tức ngủ khì một mạch tới sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro