Chương 1: Trắng hay đen.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1.

I’ve seen you hanging from blistering skies
Holding yourself with a grace that defies
Law after law as well spit in the eye
Fall on me when you come down

Seeing you buzzing from flickering signs
Bringing on warnings of incoming fire
Blood on your hands from the tongue of a liar
Fall on me when you come down

The air is thin and hard to breathe
With sweetness that you lost to me
Despite the noose around our kiss
I try to tell myself this is
no ending

(Tôi đã thấy bạn lơ lửng trên bầu trời rực lửa
Giữ mình với sự duyên dáng thách thức
Luật này đến luật khác cũng đập vào mắt
Rơi vào tôi khi bạn đi xuống

Thấy bạn ù ù vì những biển báo nhấp nháy
Đưa ra cảnh báo về đám cháy sắp tới
Máu trên tay bạn từ lưỡi của kẻ nói dối
Rơi vào tôi khi bạn đi xuống

Không khí loãng và khó thở
Với sự ngọt ngào mà bạn đã đánh mất tôi
Mặc dù dây tơ hồng quanh nụ hôn của chúng ta
Tôi cố gắng tự nhủ rằng đây sẽ
không phải sự kết thúc)

- No Ending, Delays

Một cái nhìn là khởi nguồn cho tất cả. Không khác mấy cái nhìn lướt qua giữa họ, tưởng như đã cách đây cả đời người. Những ánh mắt chạm nhau khắp phòng ăn, ánh nến nhấp nháy trong màu xanh lục đậm; như hoàng hôn xuyên qua những chiếc lá thông. Tuy nhiên, lần này, giữa họ có một cảm xúc rất khác, một cảm xúc mà ông không dám gọi tên.

Phản ứng đầu tiên của ông ấy là cáu kỉnh, như thường thấy, tất nhiên, đối với một Severus Snape. Nhất là khi chủ đề của sự khó chịu đó là một Harry James Potter. Nhưng khi Potter nhìn đi chỗ khác, cười nhạo điều gì đó mà Weasley đã nói, Severus giật mình nhận ra rằng ông ấy không hề cảm thấy khó chịu chút nào. Đúng hơn là ông cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Công việc giữ cho Potter sống sót của ông đã kết thúc, vì vậy ông để cậu bé nhìn chằm chằm bao lâu tùy thích.

Severus gật đầu kiên quyết với chính mình và nhấp một ngụm rượu. Than ôi, nhưng đó không phải là một cái nhìn chằm chằm. Đó là một cái nhìn. Severus biết rõ sự khác biệt.

Bởi vì đó là cái nhìn mà Potter dành cho ông, khi ông nằm hấp hối trên sàn nhà bẩn thỉu ở Lều Hét. Severus đã cố gắng không nghĩ quá sâu về ký ức này, vì nó đẫm máu và nước mắt, và ông không chắc ông có nhớ đúng không. Sau tất cả thì ông ấy đã sắp chết.

Nhưng giờ đây, không biết vì lý do gì, ký ức đó lại quay trở lại, tươi mới trong tâm trí ông. Ông ấy nhìn rõ đôi mắt của Potter, hoảng loạn và đẫm lệ.

"Đừng bỏ tôi lại," cậu bé nói, tay run rẩy khi cố gắng vô ích để giúp Severus cầm máu. "Chúng ta vẫn chưa xong đâu. Đây không phải là kết thúc."

Không phải kết thúc.

Potter có ý gì khi nói thế?

Ông cầm lấy nĩa và dao trên bàn, bắt đầu cắt miếng bít tết, nhưng rồi lại đi đến kết luận rằng ông không còn đói nữa và phải nói chuyện với Potter ngay lập tức.

Uống hết phần rượu còn lại, Severus đứng dậy, áo choàng tung bay sau lưng—một lần nữa, thường thấy—và rút lui khỏi phòng ăn. Ông nhìn vào mắt Potter lần thứ hai vào buổi tối hôm đó và gật đầu ra hiệu ra ngoài gặp ông ấy.

Ông thoáng thấy Potter đứng dậy khỏi chỗ ngồi trước khi bước ra khỏi cánh cửa gỗ và hướng về phía sảnh vào.

"Giáo sư muốn gặp em ạ?" Mặc dù Potter đang vân vê tay nhưng cậu ấy vẫn nở nụ cười đặc trưng của mình. Khi Severus sải bước về phía cậu bé, một lần nữa muốn tràn ngập cảm xúc mà ông muốn gọi là cáu kỉnh, nhưng không thể. Potter vẫn còn sống. Vẫn sống, vẫn thở, và vẫn không thể chịu đựng như mọi khi.

"Ta nghĩ là cậu mới là người muốn gặp ta," Severus nói. Nụ cười của Potter nở rộ hơn, và có lẽ Severus rốt cuộc cũng khó chịu.

"Đúng như mọi khi, Snape." Và rồi một điều kỳ lạ xảy ra. Potter trở nên—nếu Severus không có từ nào hay hơn để diễn tả—lo lắng.

Đúng lúc đó, một nhóm học sinh xông vào cửa Đại Sảnh Đường, cười nói và la hét. Khi họ nhìn thấy Đấng cứu thế của Thế giới Phù thủy và Bậc thầy Độc dược đang đứng đó, một sự im lặng bao trùm lấy họ.

"Có lẽ chúng ta có thể nói chuyện… ở nơi nào đó riêng tư hơn?" Potter gợi ý.

Severus kiềm chế cơn thôi thúc đảo mắt và giơ tay ra hiệu "đi theo sau". Ông ấy đi theo Potter khi cậu bé ra khỏi trường và bắt đầu đi về phía sân. Vào giờ muộn thế này, lẽ ra không có nhiều học sinh tụ tập xung quanh. Mặt trời vừa lặn sau đường chân trời, nhuộm những cột đá một màu xanh tím mát lạnh.

Potter dừng lại ngồi trên bệ tường đá và vỗ nhẹ vào khoảng trống bên cạnh. Cho đến lúc đó, Severus chưa từng nghĩ nhiều về chuyến đi này.. nhưng giờ, ông lại để bản thân lo lắng.

Cậu bé này có thể muốn gì chứ? Đàn ông, ông tự sửa lại. Potter giờ đã là đàn ông rồi. Ông cho rằng cậu không thể mãi là một cậu bé được, nhất là khi cậu bé đó đã thắng cả một cuộc chiến. Nhưng rồi, khi Severus ngồi xuống và Potter lại bắt đầu vân vê tay, ông nghĩ cậu trông giống một cậu bé hơn bao giờ hết.

"Nói đi."

"Được rồi," Potter bắt đầu, thở ra, và tập hợp lòng dũng cảm của Gryffindor. "Em không muốn là kẻ thù của thầy nữa."

Trong tất cả những điều Severus nghĩ Potter sẽ nói, đó là điều cuối cùng ông mong đợi. Trời đang nhanh chóng tối dần, và không khí trở nên lạnh hơn. Mặc dù thường luôn biết phải nói gì, nhưng giờ Severus lại khá bối rối không biết nói gì. Potter đang nhìn ông đầy mong đợi.

Nói gì đi, Severus.

"Ta—ta không coi chúng ta là kẻ thù, Potter." Và vai cậu bé thả lỏng rõ rệt. "Ta đã cứu mạng cậu. Và cậu cũng cứu mạng ta. Ta không nghĩ kẻ thù sẽ làm điều đó với nhau." Có lẽ đây là lời tử tế nhất từng thốt ra từ môi ông ấy, đặc biệt là đối với một Potter, và Potter tươi tỉnh hẳn lên.

"Em mừng là thầy nghĩ vậy." Cậu cười rạng rỡ, và Severus buộc phải thừa nhận Potter đã trở nên hấp dẫn đến mức nào. Ý nghĩ nguy hiểm, dừng lại.

Potter tiếp tục, "Thầy có thể—ý em là, chúng ta có thể làm... bạn bè không?"

Nghĩ rằng cuộc trò chuyện sẽ kết thúc sau chuyện về kẻ thù, Severus lại sửng sốt lần nữa.

Bạn bè ư? Có phải đây là điều Potter muốn nói khi nói "không có kết thúc" không?

Một vài người bạn mà Severus có trong cuộc đời này chỉ là do sự gần gũi bắt buộc; mọi người phát triển một mối liên kết nhất định khi họ đối phó với các phù thủy và pháp sư trẻ ngày này qua ngày khác trong nhiều thập kỷ. Ông ấy dường như không thể hiểu nổi tại sao chàng trai trẻ trước mặt ông lại sẵn sàng muốn kết bạn với một người già và xấu tính như ông ấy; đặc biệt là khi xem xét đến quá khứ của ông.

Lúc này, trong sân đã tối hẳn, và một vài ngọn đèn được phù phép sáng lên vào một thời điểm nhất định đang nhấp nháy, tỏa ra ánh sáng ấm áp bao phủ Potter. Lúc đó, Severus mới nhận ra rằng ông chưa trả lời câu hỏi. Ông phải chủ động mở miệng trước khi nói.

"Ta cho là chúng ta có thể thử." Ông không chỉ ra những năm tháng thù địch giữa họ nhưng hy vọng giọng điệu của ông ấy thể hiện rằng ông ấy có chút nghi ngờ.

Nếu Potter nhận ra điều gì đó, cậu ấy không bình luận gì, chỉ mỉm cười với ông lần nữa. Severus cảm thấy má mình nóng bừng bất chấp bản thân.

Thật ư, Severus? Mày thực sự đã trở nên mềm yếu rồi.

"Thầy có giỏi chơi cờ vua phù thủy không?" Potter đứng dậy và đưa tay cho Severus.

Thật lịch sự.

Severus nắm lấy bàn tay được đưa ra và lờ đi hơi ấm lan tỏa lên cánh tay và vào ngực ông khi ông đứng dậy. "Ta đã thắng một vài trận trong ngày."

Potter biến bàn tay giúp đỡ thành cái bắt tay có lẽ kéo dài quá lâu. Ánh mắt cậu lướt xuống, rồi lại ngước lên, đáp lại Severus bằng một nụ cười khác. "Tuyệt, em sẽ gặp lại thầy ở phòng sau bữa tối ngày mai."

Trước khi Severus kịp lên tiếng phản đối, Potter buông tay ông ra và chạy về phía lâu đài.

Lạy Merlin, chuyện gì vừa xảy ra thế này?

~

Quả nhiên, khi đồng hồ điểm tám giờ tối hôm sau, có tiếng gõ cửa phòng ông. Bữa tối lại là một bữa đầy rẫy những ánh nhìn. Một số thoáng qua, một số nán lại, một số do Harry thực hiện, và một số—mặc dù ông không muốn thừa nhận—do chính Severus thực hiện. Cậu bé là một nam châm, một hành tinh; kéo mọi người xung quanh vào quỹ đạo của cậu. Thật bực mình, và phát điên, và Severus không thể rời mắt. Không thể nào tin nổi. Cách Potter mỉm cười rạng rỡ với bạn bè, ngửa đầu ra sau và cười. Cách tiếng cười của cậu vang vọng khắp hành lang và quấn quanh Severus như một chiếc áo choàng. Điên rồ.

Severus đứng dậy khỏi chỗ ngồi bên lò sưởi và đi về phía cửa để cho Potter vào. Đặt tay lên nắm cửa, ông mất một lúc để lấy lại bình tĩnh rồi mở cửa.

Potter đang đứng đó trong chiếc quần jeans và áo len xanh, tóc vẫn rối bù như mọi khi. Cậu đang cầm một chai rượu vang đỏ trông có vẻ là rượu của dân Muggle. Severus tránh ra và Potter mỉm cười, bước vào và nhìn xung quanh. Severus quan sát khuôn mặt Potter khi cậu ấy xem xét không gian: Những giá sách sát tường; lò sưởi có ngọn lửa bập bùng và hai chiếc ghế bành êm ái phía trước; chiếc bàn làm việc bằng gỗ gụ ở góc phủ đầy giấy da và lọ mực. Ngoài phòng ngủ của ông, căn phòng này nói lên nhiều điều nhất về con người Severus, và vì lý do đó, ông ấy rất ít khi cho ai vào. Bằng cách nào đó, Potter có vẻ không lạc lõng khi đứng trong phòng khách của ông. Đó là một suy nghĩ vừa khiến ông sợ hãi vừa khiến ông phấn khích. Khi Potter đã nhìn đủ, cậu quay sang Severus. "Nơi này.. thật tuyệt. Một nơi ấm cúng đến đáng ngạc nhiên đối với ngục tối."

"Cậu đang mong đợi điều gì?"

Potter cười toe toét. "Thêm rắn nữa."

Severus không nhịn được cười, và Potter có vẻ sốc khi nghe thấy điều đó. "Em không nghĩ mình từng nghe thầy cười trước đây, giáo sư."

"Ừ—well, đừng quen với nó."

"Chúng ta sẽ xem xét điều đó." Nụ cười của Potter nở rộng hơn. "Em không có nhiều mục tiêu trong cuộc sống. Thực tế, mục tiêu duy nhất của em là đánh bại Voldemort, và em đã hoàn thành được điều đó. Vì vậy, có lẽ mục tiêu mới của em sẽ là: làm cho Snape cười."

Có thứ gì đó nứt ra trong ngực Severus. "Tốt thôi."

"Ông xứng đáng được hạnh phúc, ông biết chứ?" Giọng điệu của Potter trở nên nghiêm túc, nụ cười của cậu không còn ở đáy mắt nữa. Severus vội vàng đổi chủ đề, không muốn nói về hạnh phúc với Potter ngay lúc này—hoặc mãi mãi, nếu ông có thể.

"Cậu không muốn dành thời gian với bạn bè của mình à? Cô Granger, cậu Weasley?" Ông dừng lại, nghĩ đến những thành viên khác trong đoàn tùy tùng của Potter. "Cô nàng Weasley?"

Potter rùng mình thấy rõ. "Ginny và em—phức tạp lắm. Và tất nhiên là em yêu Ron và Hermione. Họ là bạn thân nhất của em. Nhưng đôi khi, họ không hiểu những gì em đang trải qua."

"Và cậu đang trải qua chuyện gì?"

Một khoảng im lặng trôi qua giữa họ. "Em đã chết, Snape. Chúng ta đã chết. Và chúng ta đã trở lại trong khi chúng ta không nên làm vậy. Điều đó—" cậu hít một hơi run rẩy, và cười cay đắng. "Đó là điều mà không nhiều người có thể nói rằng họ đã trải qua. Nhưng chúng ta có thể."

Severus cân nhắc điều này một lúc. Cậu bé gần như đúng nhưng— "Và cậu nghĩ điều này có nghĩa là chúng ta được định sẵn là trở thành bạn bè à?"

"Em—well, không. Nhưng em đã hy vọng có thể.”

Không có kết thúc.

Severus gạt ký ức ra khỏi đầu và lấy chai rượu từ tay Potter, rót cho mình một ly. Ông ấy chắc chắn sẽ cần nó để vượt qua buổi tối nay.

Severus ra hiệu cho Potter ngồi vào chiếc ghế bành đối diện với ông, trước lò sưởi, và cậu bé ngồi xuống. Bản thân Severus cũng sắp ngồi xuống khi Potter lên tiếng. "Em không được uống một ly rượu sao?"

Lần thứ hai trong buổi tối hôm đó, Severus không thể nhịn được cười. "Cậu là một học sinh"

"Em 18 tuổi. Và em đã chiến thắng một cuộc chiến. Em nghĩ mình có thể xử lý một ly rượu vang đỏ, hiện tại và sau này." Nhìn vào khuôn mặt cậu, Severus thấy cậu bé khá nghiêm túc.

"Cầm lấy." Severus rót một ly cho Potter và đưa nó cho cậu. Ông ngồi vào chiếc ghế bành ưa thích của mình và nhấp một ngụm. Rượu ổn. Không có gì quá cầu kỳ, nhưng chắc chắn không phải là loại rượu đỏ tệ nhất mà Severus từng thử. Ông cho rằng Potter vẫn còn quá trẻ để biết về các loại rượu vang.

Trên bàn trước mặt họ là một ván cờ phù thủy, đã sẵn sàng để chơi mà Severus đã có chuẩn bị trước khi Potter đến, nhưng cậu bé không có động thái gì. Thay vào đó, Severus nhìn Potter từ từ nhấp một ngụm rượu và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa.

"Một sickle cho suy nghĩ của cậu à?"

Potter nhìn lên ông, một nụ cười nhếch mép hiện lên trên môi. "Chẳng phải bình thường một knut cho suy nghĩ của ông sao?"

Severus ậm ừ và tự rót cho mình một ngụm nữa. "Đúng vậy, nhưng ta nghĩ rằng suy nghĩ của Đấng cứu thế của Thế giới Phù thủy đáng giá hơn một knut."

"Nhưng không phải một galleon à?"

"Không phải galleon."

"Tại sao vậy?" Có một tia sáng trong mắt Potter như thể cậu ấy đang tận hưởng điều đó.

"Giữ cậu im lặng đã khó lắm rồi, Potter. Và ta không phải là người giàu có. Ta chắc rằng cuối cùng cậu sẽ nói cho ta biết suy nghĩ của cậu mà không cần ta phải ném hết tiền tiết kiệm cả đời của mình vào cậu."

"Tiền tiết kiệm cả đời của ông chỉ là một galleon thôi sao?" Potter cố gắng nhịn cười.

"Đúng vậy. Không phải tất cả chúng ta đều thừa hưởng tiền từ cha mẹ nổi tiếng đã mất của mình." Severus nói mà không suy nghĩ và nghĩ rằng có lẽ ông đã đi quá xa, trước khi Potter ngửa đầu ra sau và phá lên cười. Severus cố gắng lờ đi cách bụng mình thắt lại vì âm thanh đó. "Em không bao giờ biết thầy có thể hài hước đến thế, Snape."

"Ừ, ta cho rằng có rất nhiều điều cậu chưa biết về ta, Potter."

Potter ngân nga nhấp thêm một ngụm rượu nữa. "Đó là lý do tại sao em ở đây. Em muốn biết thêm về thầy."

"Ta nghĩ cậu đến đây vì muốn chơi cờ vua."

"Trong số những thứ khác."

Severus gần như phun rượu ra ngoài, và Potter cười khúc khích.

"Mi đang chơi một trò chơi rất nguy hiểm," Severus gầm gừ.

"Cờ vua phù thủy không nguy hiểm." Potter tỏ ra ngây thơ và bắt đầu nghịch các quân cờ, và chúng phản ứng với cái chạm của cậu, cố gắng chống trả lại cậu.

"Ta nhớ là cậu và những người bạn nhỏ của cậu suýt chết trong một trò chơi vào năm đầu tiên ở đây."

Potter ngạc nhiên nhìn lên. "Ông biết chuyện đó à?"

"Cậu xem ta là thằng đần à? Ta biết mọi chuyện diễn ra trong lâu đài này, đặc biệt là khi nó liên quan đến Cậu Bé Sống Sót."

Thật khó để đọc được vẻ mặt của Potter, đôi tay của cậu đang lơ lửng trên bàn cờ. Có rất nhiều cảm xúc đấu tranh để giành quyền thống trị trong mắt cậu, đôi mắt không rời khỏi Severus.

"Em đoán là em chưa bao giờ biết thầy quan tâm đến em nhiều như vậy. Về em. Ý em là, em biết thầy đang cố giữ em sống để giành chiến thắng trong cuộc chiến nhưng.."

"Nó luôn hơn thế." Ngay khi những lời đó thốt ra khỏi miệng, Severus đã hối hận. Không chỉ hành vi của ông hoàn toàn không phù hợp, mà Severus cũ sẽ không bao giờ thốt ra bất cứ điều gì... trìu mến như vậy.

Nước mắt đang trào ra trong mắt Potter, nhưng cậu bé chớp mắt nhanh chóng để chúng trôi đi. Severus chăm chú theo dõi khi cậu lấy lại bình tĩnh và nhìn vào mắt Severus. "Vậy," Potter bắt đầu. "Trắng hay đen?"

Hết chương 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro