Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 16 trình làng, tui phải cày 3 ngày liền để hôm nay ra chap liên tục cho các nàng đây, thương tui thì vote cho tui còn nữa bạn nào nhanh tay bóc tem đê để tặng riêng chap sau.

Chap này thì tặng cho nàng Sonya1807 nhé, yêu nàng vì đã ủng hộ fic và au nhiệt tình 

Và bây giờ vào truyện thôi nào. Enjoy

-----------------------------------------------------------

Luhan chăm chú theo dõi hàng loạt thông số không ngừng chuyển độngtrên màn hình. Màn hình đột nhiên nhấp nháy, Luhan lập tức click vào.Trên màn hình theo dõi, sáu chiếcmáy bay chiến đấu hơi rung nhẹ.Yifan thấy vậy hét lớn: "Có bất thường". Lời nói vừa phát ra, tất cả

mọi người đứng bật dậy Luhan mở miệng: " không phá giải được, chỉ có thể gây nhiễu. Các anh có nhiều nhất một phút hai mươi giây". Gây nhiễu đối với cậu không thành vấn đề. Bấtcứ phần mềm nào cũng có lỗ hổng,chỉ là ít hay nhiều mà thôi.Sehun lên tiếng: "Đủ rồi, tăng tốc, lái sát vào". Cùng lúc, mấy chiếc máy bay do Chanyeol chỉ huy nhanhchóng hạ độ cao xuống gần máy bay của stephen Những người được chọn chờ sẵn ở cửa khoang dưới máy bay,chuẩn bị nhảy xuống máy bay bên dưới. Chanyeol và Yifan cũng có tư thế sẵn sàng, những người được chọn đều là cao thủ của cao thủ.

Bùm, một chiếc máy bay trong đội của Chanyeol vừa áp sát chiếc máybay chiến đấu bên dưới đột nhiên bị bắn nổ tung. Sehun sững người trong một giây, LUhan nghiến răng:"Có người trong máy bay này chống lại sự gây nhiễu của tôi, tôi không khống chế được". Vừa nói, Luhan vừa múa mười đầu ngón tay trên bàn phím. Hai bên cùng đọ sức, liên tục áp chế và phản áp chế.Sehun thấy vậy mặt càng lạnh hơn.Hắn đột nhiên mở miệng: "Bay qua bên đó, chiếc này để tôi "

Sehun vừa dứt lời, Hắc đang đứng ở cửa khoang dưới chuẩn bị hành động lập tức lên tiếng:

"Không lao đại , để thuộc hạ đi".YiFan phụ trách lái máy bay
cũng cất cao giọng: "Sehun không được đâu, rất nguy hiểm".
Sehun không trả lời Yifan. Hắn quay lại nhìn Luhan: "Nhớ giữ liên lạc", rồi đeo thiết bị thông tin và nhanh chóng đi đến chỗ Hắc . Sehun hắng giọng với Hắc: "Cậu không có bản lĩnh đó". Nói xong, hắn liền thả người xuống dưới. Hắc sững sờ, đưa mắt nhìn chiếc máy bay chiến đấu không ngừng lắc đi lắc lại để chống đỡ sự gây nhiễu của LuHan ở bên dưới. Stephen đang ở trong chiếc máy bay này. Từ ô cửa, đạn không ngừng bắn ra một cách điên cuồng. Đổi lại là Hắc, e rằng anh ta không có khả năng thoát khỏi làn mưa đạn và đáp xuống chiếc máy bay đang lắc lư kia. Sehun không phải coi thường anh ta mà chỉ nói ra sự thật.

"Nhanh lên, thời gian không cònnhiều nữa". LuHan lên tiếng thúc giục. Khi đặt hết tâm trí vào công việc, LuHan không cần biết ai là chủ ai là tớ, ai lớn ai nhỏ. Cậu tập trung tất cả sợi dây thần kinh vào hình ảnh trước mặt. Nếu YiFan còn không tiến lại gần, có thể nỗ lực từ đầu đến giờ trở thành vô ích. Vì vậy Luhan mới lên tiếng nhắc nhở.YiFan cuộn chặt bàn tay. Anh ta hít một hơi sâu, đưa cần điều khiển về phía trước. Chiếc máy bay lập tức tăng tốc độ, lao vút xuống bên dưới.Chiếc máy bay chiến đấu có Stephen không ngừng nã đạn vào máy bay của Sehun. Do khoảng cách giữa hai chiếc máy bay rất gần nên Stephen không dám dùng vũ khí hạng nặng như pháo hay tên lửa. Trongtình thế này, chỉ cần một chiếc máy bay phát nổ, có thể dẫn đến tất cảđều bị hủy diệt. Vì vậy, Stephen chỉ còn cách dùng súng đạn thận trọng nhắm bắn vào chiếc máy bay bên trên. Nhưng điều đó cũng đủ tạot hành sự uy hiếp đối với Sehun ,người đang chuẩn bị đột nhập vào máy bay của ông ta.

Dạ Mặc là một phi công giỏi. Chiếcmáy bay do anh ta lái không ngừng uốn lượn trong không trung để giúp Sehun tránh làn đạn. Cả người Sehun treo lủng lẳng trên đầu máy bay
của Stephen .Một tay Thế HuânSehun vẫn nắm chặt cửa khoang sau máy bay giả quân dụng.Hắn không ngừng quan sát chiếc máy bay chiến đấu ở bên dưới. Do thân thể bị lắc đi lắc lại liên tục,hắn không thể nào ngắm đúng điểm rơi xuống. Sehun phẫn nộ hét lớn:

"Đừng lắc nữa".
Hắc đứng ở cửa khoang sau máy bay của YiFan , tay cầm khẩu súng dài bắn trả về máy bay của Stephen. Nghe câu nói củaSehun , Yifan hét lên với Dạ Mặc qua màn hình liên lạc : "Đừng lắc nữa, Sehun không tìm được điểm rơi".Dạ Mặc đập mạnh tay lên bàn điều khiển anh ta chỉ nghe lệnh của Chủ tử - Luhan , cái con người kia là gì dám ra lệnh cho hắn dám coi thường chủ tử của hắn . Nếu không lắc qua lắc lại, làm sao có thể tránh làn đạn từ bên dưới. Chỉ e Sehun sẽ càng gặp nguy hiểm hơn lúc đó xem chủ tử bọn họ có băm bọn họ ra làm trăm mảnh không, chủ tử chẳng giúp đỡ ai mà không thực sự quan trọng chính vì vậy hắn ta cũng phải cẩn trọng

"Còn lại mười hai giây nữa thôi.
Mười một, mười...".

Luhan lạnh lùng theo dõi màn hình, mười đầu ngón tay vẫn gõ không ngừng nghỉ trên bàn phím. Cậu chỉ có thể gây nhiễu tín hiệu trong từng đó thờigian. Những việc khác nằm ngoài phạm vi kiểm soát của cậu.Nhận được thông báo của Luhan qua chiếc tai nghe, sắc mặt Sehun càng tối hơn, hắn lập tức hét lên"Áp sát vào". Vừa nói, Sehun vừa lộn người móc chân lên cửa khoang sau, thả toàn thân hướng về chiếcmáy bay của stephen . Hai chiếc máybay không ngừng lắc lư, làm hắnkhông thể nhảy xuống dưới. Bắt buộc phải có một chiếc máy bay đứng im hắn mới có thể hành động.

Nghe câu nói của Luhan và Sehun
Dạ Mặc hít một hơi dài, tay trái anh ta điều khiển chiếc máy bay giữ trạng thái thăng bằng, tay phải
nhanh chóng ấn xuống bàn phím.Chiếc máy bay lập tức ngừng lắc lư,đồng thời giữ nguyên tốc độ lao
xuống máy bay của stephen .Sehun đang treo người trong không trung chỉ đợi giây phút này. Khi hai chiếc máy bay nhanh chóng tiến lại gần, ánh mắt hắn càng lạnh lùng.Đạn vẫn không ngừng bắn về phía hắn, trong khi hai chiếc máy bay vẫn tiếp tục thu hẹp khoảng cách.Chỉ trong một giây lát, phán đoán hai chiếc máy bay xuất hiện cự ly ngắn nhất, Sehun liền lao người xuống thân chiếc máy bay của Stephen

Khi ở trên lưng máy bay, do chiếcmáy bay lắc lư dữ dội nên Sehun bị mất thăng bằng, trượt người xuống dưới. Hắc đứng ở cửa sau chiếcmáy bay bên trên và YiFan và chanyeol đang lái máy bay chứng kiến cảnh đó tim nhảy ra khỏi lồng ngực.Trong lúc trượt xuống, Sehun nhanh như cắt giơ tay túm lấy thanh ngang dưới bụng máy bay. Đây là điểm tựa duy nhất của máy bay loại này. Sehun dùng cánh tay còn lại bám chặt vào thân máy bay, đu người vắt lêntrên. Toàn thân hắn nấp dưới bụng máy bay, khiến những kẻ ở trong máy bay đánh mất dấu hắn.Lúc này, Chanyeol và Yifan mới thở phào nhẹ nhõm.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro