Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tặng nàng Hunmom204 vì đã bóc tem chap 16

Chap 17 dài bà cố luôn cả nhà 

 Kể ra thì lâu nhưng trên thực tế, mọi việc xảy ra trong giây lát. Hai chiếc máy bay xáp vào nhau trong một vàig iây. Sau khi Sehun nhảy xuống, chiếc máy bay do Dạ Mặc và YiFan lái lập tức tăng tốc độ, bay vút lên không trung.
"Còn lại năm giây, bốn giây...".

Luhan tập trung hết tinh thần vào tín hiệu trước mắt, miệng không ngừng thông báo thời gian còn lại. Dạ Mặc ở kế bên, tăng tốc đến mức cao nhất, vượt ra khỏi tầm bắn của chiếcmáy bay chiến đấu loại hình mới.Cùng lúc đó,Chanyeol cũng ra lệnh qua hệ thống liên lạc: "Rút lui". Đội bay do Chanyeol chỉ huy lập tức quay đầu và phóng lên cao, giữ khoảngcách an toàn với mấy chiếc máy bay chiến đấu.

"Một giây...Việc gây nhiễu sóng bị hủy bỏ".

Màn hình trước mặt Luhan đột nhiên nhấp nháy. Cậu liền ngồi tựa người vào chiếc ghế phía sau, từtừ ngẩng đầu lên.Bên dưới bỗng có tiếng nổ lớn, lửac hiếu sáng một vùng trời như pháo hoa. Chắc là một chiếc máy bay trong đội chưa kịp thoát khỏi tầm của máy bay chiến đấu. Dạ Mặc hơi khép mi mắt, nếu vừa rồi hành động không nhanh, chiếc máy bay của anh có thể sẽ trở thành nguyên liệu phát sáng. làm nguy hiểm tới chủ tử thì anh ta có 10 cái mạng cũng không đền hết tội

Sau cơn phát nổ, LuHan mới day day hai tai và chậm rãi đứng dậy. Nhìn Hắc đang nghiêm túc theo dõi hệ thống rada bên phía máy bay của Yifan , Luhan liền nhíu mày: 

"Sao anh lại ở đây? Không phải anh nhảy xuống dưới sao?". Lúc Luhan còn chưa gây nhiễu đối phương thành công, cậu rõ ràng nghe thấy Sehun phân công Hắc đột nhập vào máy bay của đối phương.

Thấy Luhan nhìn mình bằng ánh mắt ngờ vực, Hắc không trả lời, tiếp tục quan sát màn hình rada. Luhan quay đầu nhìn vào màn hình rada, cậu càng cảm thấy khó hiểu hơn:

" Dạ Mặc Oh Sehun đâu "

. Trên màn hình ngoài một chiếc máy bay, không thấy xuất hiện một bóng người.
"Oh Lão Đại đang ở trên đó". Dạ Mặc kính cẩn trả lời

Luhan sững người, một lát sau cậu mới có phản ứng 

" Oh Sehun chết tiệt, đi mà không báo cho tôi ". Gương mặt cậu lộ vẻ tức giận và tiếc nuối. Cậu đã bỏ qua cơ hội chứng kiến một cảnh hấp dẫn. Chỉ tại cậu giải quyết thử thách khó khăn là quên hết mọi chuyện, hoàn toàn không chú ý Sehun nhảy xuống từ lúc nào. Cảnh tượng kích thích đó không phải ai cũng được tận mắt chứng kiến.

Màn hình hiển thị rung nhẹ, Sehun đột nhiên xuất hiện trên màn hình. Luhan chăm chú theo, gương mặt cậu đầy vẻ kinh ngạc. Lúc nói chuyện này cậu còn không cảm thấy gì. Bây giờ tận mắt chứng kiến cảnh Sehun lộ diện ở đuôi máy bay, áp sát người vào thân máy bay từ từ leo lên phía đầu, Luhan hoàn toàn bị bất ngờ, cậu biết hắn có thực lực không tầm thường nhưng như vậy là quá nguy hiểm.

Trên màn hình, Sehun tiếp tục leo về phía đầu máy bay, nơi có stephen đang ngồi trong buồng lái. Hai bên cửa sổ đều có người thò đầu ra để tìm kiếm dấu vết của Sehun. Bộ dạng hoảng hốt và lo sợ của đối phương hiện rõ mồn một trên màn hình hiển thị. Sehun nhanh chóng bò lên đầu máy bay. Hai chân hắn móc vào chỗ lồi ra trên đỉnh đầu máy bay, cả người hắn buông thõng xuống. Đến chỗ cửa sổ, vừa vặn có đầu người thò ra, Sehun đấm mạnh một phát, người đó còn chưa kịp phản ứng đã bị sehun kéo ra khỏi thân máy bay, ném thẳng xuống dưới.
Luhan không nghe thấy tiếng kêu từ kẻ bị Sehun ném xuống, cũng không nhìn rõ vẻ mặt của người đó, cậu bất giác mỉm cười. Sehun quá tàn bạo, quá đáng sợ chính vì vậy hắn ta mới thích được người như cậu đây. Phải có sức mạnh lớn đến mức nào, bản lĩnh ghê gớm như thế nào, sức chịu đựng kinh khủng thế nào mới làm được chuyện đó, hắn không phải là con người.
Trên màn hình, hai chân hắn móc lên trên, hắn trườn người sang phía bên kia thân máy bay, hắn né tránh sự truy tìm của người ở bên trong cửa sổ rồi lại đột ngột ra tay.

"Cậu đang làm gì vậy? Lo lắng cho Sehun sao?" Chanyeol đột ngột hỏi Luhan qua màn hình hiển thị.
Cậu nghiêm túc theo dõi màn hình trước mặt, cậu chỉ nhếch mép mà không lên tiếng. Hắc nói với Luhan:

 " Cậu đừng lo, chỉ cần lão đại lên chiếc máy bay đó, lão đại sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Bản lĩnh của lão đại cậu cũng từng lĩnh hội rồi còn gì. Đây chỉ là chuyện vặt".

Luhan nghiến răng ken két, đây mà là chuyện vặt ư? Nếu Sehun dốc toàn lực thì không biết còn khủng khiếp đến mức nào? Luhan bất giác nhăn mặt:

 "Tôi đã đi cùng anh ta đến đây, nếu anh tâ chết chắc chắn tôi bị liên lụy rồi, lo lắng thì cứ lo lắng thôi" Yifan nhăn mặt

" Ý cậu là gì, cậu là ai mà dám ăn nói như vậy" Dạ Mặc nghe có người dám to tiếng với chủ tử của hắn liền lên tiếng

" Câu đó tôi mới phải là người hỏi anh, anh là ai mà dám nói như vậy với chủ tử của chúng tôi, chủ tử đã có lòng giúp lão đại các anh bây giờ các anh còn dam nói như thế sao, đừng thấy chủ tử của tôi nhỏ tuổi mà coi thường " Gương mặt của Dạ mặc lạnh lùng không kém . Luhan thấy vậy liền cười 

" Thoi nào Dạ Mặc, tập trung lái đi không được lơ là" , quay sang nói với Yifan qua rada

 " Còn tôi là ai , sau vụ này có thể đi hỏi Oh lão đại nhà các anh " nói rồi lại chăm chú theo dõi màn hình hiển thị . Yifan cùng chanyeol không thể nói gì chỉ chăm chú theo dõi màn hình. hoàn cảnh hiện tại quan trọng hơn cậu nhóc kia là ai

Sehun nhanh chóng trườn đến đỉnh đầu máy bay. Nơi đó có một cửa khoang có thể mở ra. Đây là vị trí tiến vào máy bay chiến đấu loại hình này, cũng là nơi mỏng manh nhất trên thân máy bay. Sehun nằm bò trên đó, thần sắc hắn lạnh lùng và bình thản như hắn không phải đang ở trên không trung, cũng không phải vở trên thân chiếc máy bay đang chuyển động mà giống như hắn đang trên mặt đất, nơi không có bất cứ sự nguy hiểm nào. Sehun đập mạnh vào cửa khoang máy bay. Khi cửa khoang vừa mở ra, Sehun nhanh như tia chớp lao người vào trong, nhanh đến mức người của
Stephen ở hai bên cửa sổ không kịp phản ứng.

Tiếng súng vang lên ngay tức thì. Sehun vừa lao người vào bên trong vừa rút súng nhằm đúng mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày) của kẻ đang chĩa súng vào hắn. Ngón tay của đối phương trên khẩu súng còn chưa kịp động đậy, toàn thân đã bị đổ nhào ra phía sau. Sehun lộn người xuống đất. Hắn chưa kịp đứng dậy đã lập tức bay về phía sau. Kẻ ở đằng sau nhìn thấy bộ dạng hắn , sợ đến mức quên mất khẩu súng trong tay. Khi người đó tỉnh ra thì đã muộn. Ánh mắt hắn vô cùng lạnh lùng. Hắn không thèm để ý đến khẩu súng trong tay đối phương, nhanh như cắt giơ tay trái túm chặt cổ họng đối phương. hắn vặn tay, chỉ nghe một tiếng rắc, xương cổ của đối phương bị nát vụn. Đồng thời, Sehun quay người, ném mạnh xác chết trong tay về phía kẻ đứng gần hắn nhất.Cả quá trình chỉ diễn ra trong
khoảng chục giây. Những kẻ xông đến không một ai sống sót, nếu
không bị bắn trúng mi tâm cũng bị Sehun bóp chết. Hắn có sức mạnh kinh người bảo sao Luhan không thể thoát khỏi cánh tay hắn , hắn lại ra tay tàn độc, chỉ cần một chiêu đã giải quyết gọn đối phương. Trong không gian chật hẹp chỉ nghe thấy tiếng xương gẫy răng rắc và mùi máu tanh nồng nặc.

Tay Sehun túm chặt người cuối cùng xông đến, đáy mắt hắn chỉ còn lại màu máu lạnh lẽo. Năm ngón tay của hắn kẹp cổ đối phương đưa lên cao. Chỉ nghe một tiếng rắc, người trong tay hắn cổ bị gãy rời, xuống thẳng âm phủ mà không kịp kêu một tiếng nào. Ném xác chết sang một bên, Sehun nhìn Stephen ngồi im lặng bằng ánh mắt đầy sát khí:

 "Stephen". ông ta bất động, gương mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng. Nghe giọng nói lạnh lẽo như truyền đến từ địa ngục của sehun, ông  ta mới ngẩng đầu nhìn hắn

Dù sao cũng là một trùm xã hội đen, Stephen nhanh chóng lấy lại tinh thần. ông ta mỉm cười tao nhã với Sehun: 

"Oh lão đại, người ở đây đã bị anh giết sạch rồi, ai sẽ lái máy bay, loại máy bay này cần tới 2 ngừi lái đấy nhé ?".

Thấy chiếc máy bay không người lái bị mất điều khiển, lao thẳng xuống bên dưới, Sehun nhanh chóng mở hệ thống liên lạc trên bàn điều khiển. Ở bên này, đám Yifan và Chanyeol đang vô cùng căng thẳng vì không bắt được tín hiệu từ chiếc máy bay của stephen. Nhận được tín hiệu của sehun, họ thở phào nhẹ nhõm

."cậu hãy ấn phím thứ ba bên trái phía trước, kéo cần điều khiển, phím bên phải thứ tư ở dưới....".

Không đợi Sehun lên tiếng, YiFan lập tức chỉ dẫn các thao tác lái máy bay. Sehun còn chưa biết lái loại hình máy bay mới này. Thấy chiếc máy bay tự nhiên lao đầu xuống dưới, anh ta hiểu ngay xảy ra chuyện gì. Sehun ngồi vào vị trí cơ trưởng, làm theo lời chỉ dẫn của Yifan. Chiếc máy bay nhanh chóng lấy lại thăng bằng nhưng cũng đang dần lao xuống dưới với tốc độ chậm hơn bỏi chỉ có 1 người điều khiển. Hắn quay đầu về phía Stephen
"ông sẽ tự nhảy xuống hay để tôi động thủ?" Stephen cười lớn: 

"Oh lão đại quả nhiên lợi hại. Tôi bố trí đến mức này mà anh vẫn làm được. Tôi thật sự ngưỡng mộ Cháu trai yêu quý của tôi, có thể bắt tay hợp tác với người như anh".Sehun không thay đổi sắc mặt: 

"Nể tình chanyeol , tôi đã khách khí với ông lắm rồi, ông đừng làm tôi mất sạch sự nhẫn nại". Stephen nghe vậy cười ha hả:

 "Đã nghe danh Oh lão đại máu lạnh vô tình từ lâu. Hôm nay rơi vào tay anh, Stephen tôi lãnh hậu quả như thế nào tôi hiểu rõ hơn ai hết. Tôi chỉ hối hận là hôm nay để các anh thoát được. Việc các anh có thể thoát khỏi vụ này đó, khiến tôi thất vọng vô cùng. Tôi đã tốn bao công sức giăng bẫy".

Sehun gần như mất kiên nhẫn.
Trong khi đó,Stephen nhìn Sehun bằng ánh mắt thâm hiểm, ông ta thong thả nói từng từ một

: "Sehun tôi không phải hạng người vô dụng. Tôi đã dám đích thân đến đây giao hàng, tôi sẽ không để bị thất bại. Không tính đến chuyện các anh thoát chết là sai lầm của tôi. Có điều, vạn sự để lại lối đi cuối cùng là kinh nghiệm đúc lại sau bao nhiêu năm sống trên giang hồ. Bây giờ thì tốt rồi, lần này có thể khiến anh xuống mồ cùng tôi, là vinh hạnh của Stephen này . Haha, Sehun stephen tôi có chết cũng phải kéo anh theo cùng".

Nói xong, Stephen vừa cười lớn vừa đẩy cửa sổ bên cạnh ông ta. ông ta quay lại đối diện vơi Sehun rồi thả người xuống dưới máy bay. Tiếng cười đắc ý, ngạo mạn và ngông cuồng của ông ta vang vọng trong không trung thế nhưng ông ta không ngờ rằng Luhan đã đợi sẵn chỉ chờ ông ta ra những luồng sáng từ chiếc nhẫn của cậu không ngừng bắn ra nhắm tới stephen chỉ nghe một tiếng hét lớn 

" Âhhhhhh" cơ thể ông ta bị cắt làm trăm mảnh bay tứ tung , cậu nhếch môi cười , ông ta muốn giết Oh Sehun không phải muốn giết luôn cả cậu sao ( Logic gì vậy anh ) đáng đời lão già đáng ghét . Thông qua hệ thống liên lạc, đám chanyeol và Yìan đều nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện giữahai người I . Bọn họ không dấu nổi sự căng thẳng, YiFan vội lên tiếng: 

"Sehun hãy ấn vào nút màu xanh thứ năm, giảm tốc độ bay. Tôi sẽ tới đón cậu ngay lập tức". Vừa nói thì Luhan ở bên kia đã lên tiếng

 " Để tôi, máy bay của anh không thể làm được điều đó đâu,  anh ta xuống từ Ưng của tôi thì lên cũng phải bằng Ưng, Dạ mặc di chuyển áp sát vào " Dạ Mặc vừa điều khiển hạ độ cao máy bay. Do mười hai chiếc máy bay chở hàng và năm máy bay chiến đấu còn lại vẫn chưa được khống chế hoàn toàn nên Dạ Mặc không dám tiến lại gần. Chỉ còn cách Sehun giảm tốc độ để máy bay anh ta có thể tiếp cận.

Sehun nói với Yifan : "Sợ gì chứ? Mau kiểm tra xem rốt cuộc...". Vẫn chưa nói dứt lời, Sehun đột nhiên cảm thấy chỗ ngồi của hắn có gì đó bất ổn. Sehun theo phản xạ nhảy ra
khỏi ghế cơ trưởng. Từ hai bên trên ghế đột ngột bật ra hai nửa vòng vtròn sắt khóa chặt vị trí hắn vừa ngồi.
Chỉ trong chốc lát, cả chiếc máy bay bị đóng kín. Đến cửa sổ cũng bị bịt kín mít. Buồng lái bỗng nhiên tối om, chỉ có ánh sáng mờ mờ phát ra từ bàn điều khiển. Làn khói dày đặc từ bốn phương tám hướng tỏa khắp buồng lái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro