Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra thêm chap nữa cho các nàng khỏi ngóng nhé 

----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Khí độc, đúng là khí độc. Sehun là người lăn lộn trên chốn giang hồ nên phản ứng đầu tiên của hắn là bịt chặt mũi miệng. Sắc mặt hắn lạnh như không thể lạnh hơn. Không kịp nghĩ ngợi, Sehun lập tức lao về phía cửa khoang máy bay hắn vừa đột nhập. Không ngờ bên ngoài bị chặn bởi một lớp sắt thép. Sehun cau mày, dùng thân hình cao lớn của hắn xô mạnh vào những chỗ khác trên máy bay.
"Sehun , máy bay sắp rơi rồi". Yifan hét lớn vào hệ thống liên lạc. Chiếc máy bay này cần đến sự điều khiển chứ không phải là máy bay không người lái. Sehunvội đi tìm lối thoát nên chiếc máy bay lâm
vào trạng thái rơi tự do. Sehun nghe vậy lập tức quay đầu,
nhanh chóng trở lại điều khiển máy bay giữ thăng bằng. Vì bận lái máy bay nên hắn không thể tìm cách thoát thân.
"Oh Lão đại, giữ nguyên tốc độ. Chúng tôi sẽ đến đón lão đại". Dạ Mặc theo chỉ huy của Luhan lái máy bay về phía Sehun với tốc độ cao nhất.
Luhan nhìn Sehun qua màn hình hiển thị, sắc mặt hắn khó coi vô cùng trong lòng cậu không khỏi lo lắng . Ở màn hình bên cạnh Chanyeol cũng hết sức căng thẳng. Anh ta lên tiếng: "Cần tôi làm gì để cứu Sehun ?".
Chiếc máy bay của anh ta cũng bay về phía Sehun .Yifan mở miệng:

"Chỉ có thể dùng thuốc số không. Anh có mang theo không?". Vỏ của máy bay chiến đấu tương đối cứng, bất cứ một loại thuốc nổ thông thường và máy cắt đều không có tác dụng.

Chanyeol càng tỏ ra sốt ruột: "Số không? Tôi không có, tôi chỉ có số ba và số bốn".Thuốc nổ số lớn hơn không thể áp dụng vào máy bay của Sehun , vì uy lực của nó tương đối đáng sợ. Chiếc máy bay của Sehun sẽ không chịu đựng nổi. Không chỉ có máy bay, Thắn ở bên trong càng không thể chịu nổi. Hắn ở khoảng cách gần như vậy, chắc chắn sẽ chết ngay tức thì.

Thuốc nổ vốn chỉ sử dụng trên mặt đất hay tàu bè, chưa ai dùng trên máy bay bao giờ. Vì vậy, đám Chanyeol và Yifan đều không mang theo. Đến lúc cần dùng đến, mọi người mới hối hận không chuẩn bị từ trước. Sắc mặt của YiFan ngày càng khó coi. Chanyeol đập mạnh vào bàn điều khiển: "Tôi sẽ lập tức thông báo để bên đó đưa đến cho chúng ta".
"Là khí độc số không năm". Sehun đột ngột lên tiếng qua hệ thống liên lạc. YiFan hoảng hốt: "Số không năm? Đó là độc tố thần kinh, khiến con người mất mạng trong một phút.
Đã mười mấy giây trôi qua rồi, chúng ta không đủ thời gian điều người đưa thuốc nổ tới đây".
Luhan cũng cảm thấy vô cùng lo lắng. Cậu không rời mắt khỏi Sehun trên màn hình. Hắn dùng một tay bịt mũi miệng, thần sắc chỉ có vẻ lạnh lùng và uy nghiêm, không một chút hoảng
loạn hay sợ hãi. Trong khi đó, khói trắng xung quanh hắn ngày càng dày đặc.

Mặc dù cuộc đối thoại giữa Chanyeol và YiFan không truyền đến tai Sehun, nhưng hắn có thể đoán biết nội dung thông qua khẩu hình của mọi người. Vì vậy, hắn mới lên tiếng thông báo tình hình. Đối diện với đôi mắt vô cùng lạnh lẽo của Sehun Luhan bất giác cắn môi.Chiếc máy bay do Dạ Mặc lái nhanh chóng áp sát máy bay của Sehun . YiFan chanyeol và Hắc căng thẳng đến cực điểm. Đến gần thì sao chứ? Họ không có thuốc nổ, không có máy cắt, không có cách giải quyết trong thời gian ngắn nhất. Vỏ máy bay được làm bằng nguyên liệu đặc biệt, súng bắn không thủng. Khí độc lại không thể thoát ra bên ngoài, họ phải làm gì để cứu Sehun? Trên màn hình, Sehun cau mày, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp và khó hiểu, khói độc xung quanh hắn phun ra càng nhiều hơn. Thời gian chỉ còn lại bốn mươi giây, Luhan đứng dậy nắm lấy vai Lập Hộ: "Ngoài thuốc nổ ra không còn cách khác sao?". Luhan không thể chấp nhận việc cậu chống mắt bất lực nhìn hắn từ từ tắt thở. Hắc đứng ở cửa khoang sau, bắn không biết bao nhiêu viên đạn vào chiếc máy bay có Sehun nhưng trên hoàn toàn phí công vô ích. Nghe câu hỏi của Luhan , Yifan mặt tái mét hét lớn:

"Có cách gì chứ? Không có thuốc nổ, cũng không có máy cắt. Chúng ta có thể làm gì?" Nghe đến từ "máy cắt", mắt Luhan sáng hẳn lên. Cậu liền chỉ vào chiếc nhẫn trên tay:

"Dùng cái này, dùng cái này, Dạ Mặc áp sát vào để tôi xuống đó " Ai cũng kinh hãi nhìn cậu, cậu nhóc này cư nhiên dam nhảy xuống , Dạ Mặc hốt hoảng lên tiếng " Không thể được thưa chủ tử, quá nguy hiểm" Cậu nhăn mặt

" Dạ Mặc anh không coi lời tôi nói ra gì đúng không, áp sát vào bật chế độ tự lái thồng bão mới Mạc danh kết nối hai máy bay, nói anh ta hợp sức điều khiển máy bay, còn anh lại đây giúp tôi " hắn ta không thể cãi lời chủ tử của hắn bèn nghe lệnh cậu áp sát vào

" Cậu đứng ở cửa khoang đu người xuống dưới Cả người cạu lơ lửng trên đầu chiếc máy bay có Sehun

. Dạ Mặc giữ chặt hai chân Luhan, toàn thân Luhan treo lủng lẳng ở cửa khoang sau máy bay. Dạ Mặc lúc này vô cùng sốt ruột, chủ tử của hắn làm vậy quá nguy hiểm

Luhan bị treo người bên trên chiếc máy bay của Sehun. Với tinh thần thép của sát thủ hàng đầu cậu bình tĩnh quan sát tình hình , Mạc Danh thông qua kết nối điều khiển máy bay của Dạ mạc áp sát hơn đẻ cậu dễ bề hành động .

Cậu bất chấp tình thế trước mắt, nghiến răng điều khiển luồng ánh sáng trên chiếc nhẫn thành hình một sợi dây cậu không thể dùng loại ánh sáng đơn như lưỡi dao hay mũi đạn vì có thể nguy hiểm tới hắn ở bên trong , cậu đâm luống sáng vào chỗ mỏng manh nhất ở trên đầu máy bay chiến đấu.Máy bay của Chanyeol gần đến nơi,chứng kiến cảnh Luhan treo người giữa hai chiếc máy bay, thân hình cậu không ngừng lắc lư. Ở bên trên, Dạ Mặc nhoài nửa người ra khỏi khoang sau, hai tay túm chặt hai chân Luhan. Cậu và Dạ Mặc giống như tạo thành một cây cầu bằng thân thể con người kết nối hai chiếc máy bay. Cảnh tượng nguy hiểm đến mức Chanyeol chỉ còn biết há hốc mồm.Rất khó, rất mệt, nhưng Luhan đã đâm xuyên vào bên trong. Luhan định thần trong một giây, tay trái cậu nắm lấy tay phải dùng hết sức kéo luong sáng cắt xuống bên dưới. Chỉng he thấy tiếng rè rè sắc nhọn, vỏ máy bay bị cưa đứt từng chút một , tuy chiếc nhẫn của cậu rất mạnh nhưng trong tình thế bị treo ngược như vậy việc cắt gặp phải khó khắn. Luhan nghiến chặt răng dùng hết sức cắt vỏ máy bay. Cậu biếtthời gian không còn nhiều, cậu cũng đã dốc toàn lực. Nhưng đây là vỏ máy bay lại là loại máy bay chiến đâu tiên tiến nhất , nếu có thể dễ dàng như cắt miếng đậu phụ thì chiếc máybay cũng coi như đồ bỏ đi. YiFan cố giữ thái độ bình tĩnh. Anh ta nhanh chóng nối liên lạc với Sehun . 

" Sehun Luhan đang ở ngoài , Trong hai mươi giây nữa, máy bay cũng chưa rơi xuống mặt đất". 

Trước đó, Sehun Nhìn thấy luống sáng ở vỏ máy bay Bây giờ Yifan nói vậy, hắn lộ vẻ kinh ngạc câu không ngại nguy hiểm lao xuống cứu hắn, thật đáng trách bọn thuộc hạ của hắn và của cậu không biết ngăn cậu lại sao để cậu đi làm cái việc nguy hiểm này . Nhưng Thế Huân lập tức lấy lại thần sắc như cũ, hắn nhanh chóng lao vào làn khói mù mịt.Luhan mải cắt vỏ máy bay nên không để ý, nhưng Chanyeol ở trong chiếc máy bay bên cạnh nhìn thấy rõ, máy bay của Sehun đột ngột lao nhanh xuống dưới. Trong khi đó, chiếc máy bay ở trên do Mạc Danh thông qua kết nối tín hiệu điều khiển giữ tốc độ và cùng hạ độ ao tương đương với máy bay của Sehun Vì vậy, hai chiếc máy bay vẫn gữ nguyên khoảng cách. Dù tình hình hiện tại vô cùng căng thẳng nhưng chanyeol vãn không thể giấu nổi sự kinh ngạc với chiếc máy bay và kĩ thuật lái của Dạ Mặc và Mạc Danh Toàn thân không ngừng lắc lư trong không trung, Luhan thấy cậu ngày càng mất hết sức lực tuy sức lực của cậu không hề nhỏ nhưng với tư thế và công việc này thì việc nhanh mất sức là điều dễ hiểu, gương mặt cậu đỏ bừng nhưng ánh mắt vãn kiên định , tay yếu đến mức cậu khó khăn lắm mới tiếp tục động tác cắt vỏ máy bay. Luhan biết cậu có thể từ từ, nhưng Sehun không còn nhiều thời gian. Gió thổi khá mạnh, như lưỡi dao sắc tạp vào mặt và cánh tay Luhan khiến toàn thân cậu đau buốt không chịu nổi. Một áp lực to lớn đè nặng xuống người cậu hơi thở của cậu ngày càng khó nhọc, mắt cậu gần như không mở nổi.  

  "Hãy kiên trì, cậu nhất định phải kiên trì đến cùng". Chanyeol ở trên máy bay nên có thể cảm nhận thấy hai chiếc máy bay đang rơi xuống. Dạ Mặc hét lớn 

" Anh có im đi được không, đừng làm chủ tử phân tâm, chủ tử của chúng tôi nhất định sẽ cứu được lão đại của các anh " vừa nói hắn ta càng giữ chặt hai chân Luhan, Chanyeol thì tức giận lẩm bẩm

" Cái tên này là cái thứ gì mà mở miệng ra là chủ tử, mà khoan chủ tử chẳng phải chỉ dùng cho những người có địa vị trong giới hắc đạo sao" chanyeol hơi thắc mắc nhưng rồi không để ý nữa cứu được Sehun rồi hỏi sau Luhan  cố gắng chống lại áp lực của gió, tay vẫn không tiếp tục đưa chiếc nhẫn lên xuống trên  vỏ máy bay. Đã mất khá nhiều thời gian cậu phải nhanh nữa lên không thể để Oh Sehun chết như vậy được, như có thêm sức mạnh cậu ra sức cưa mở máy bay mặc cho đôi cánh tay và thắt lưng như muốn gãy ra 

"Nhanh lên, chỉ còn lại mười giây.Càng hít nhiều khói sẽ càng có hại cho cơ thể. Luhan hành động nhanh lên". Nhìn vỏ trên đầu máy

bay chiến đấu sắp bị cắt một mảnh, Chanyeol cất giọng vừa mừng rỡ vừa sốt ruột thúc giục Luhan 
Đồng thời, YiFan cũng thấp thoáng thấy màu xanh của nước biển Thái Bình Dương ở bên dưới.
YiFan hét lớn:

 "Luhan người của , các cậu  đang làm gì vậy? Còn rơi nữa là đâm xuống Thái Bình Dương đó". Gương mặt Dạ Mặc vô cùng nghiêm túc, vẫn một mực chú tâm vào việc giữ Luhan , Trên màn hình hiện ra khuôn mặt của Mạc Danh . Anh ta nói: 

"Chúng tôi biết mình phải làm gì chúng tôi tin tưởng vào thực Lực của chủ tử", hai tay vẫn nắm chặt cần điều khiển điều chỉnh cho máy bay của Dạ Mặc  bám sát chiếc máy bay đang rơi mỗi lúc một nhanh của Sehun 

Một tiếng động vang lên, Luhan  ý thức cậu đã cắt vỏ máy bay thành công. Khói trắng từ bên trong tỏa ra, Cậu theo phản xạ nhắm tịt hai mắt. Do không nhìn thấy gì, Luhan  hỉ có thể giơ tay sờ soạng.
"Nhanh lên, máy bay sắp rơi xuống biển rồi". Chanyeol  thấy mặt biển mỗilúc một gần, anh ta liền đứng dậy nhoài người ra khỏi cửa sổ, hét lớn với Luhan .

"Đã bắt được chưa, đã bắt được chưa?" Thấy khói từ chiếc máy bay chiến đấu tỏa ra mù mịt, toàn thân Dạ Mặc  cứng đờ. Người ở đằng sau cũng ra sức giữ chặt thân thể của anh ta. Luhan  bị khói xộc vào mặt khiến cậu không thể mở mắt, lồng ngực cậu như sắp nổ tung, cậu cảm thấy vô cùng khó thở. Hai tay cậu không ngừng sờ soạng lên chỗ vừa bị cắt. Luhan cất cao giọng:

 "Chưa thấy đâu...". Cậu còn chưa nói hết câu, một bàn tay to lớn đột nhiên túm chặt tay cậu liền nắm  chắc bàn tay đó, cậu lại hét lên: 

"Bắt được rồi , Dạ Mặc cho máy bay bay lên đi ".Gió thổi mạnh khiến Luhan  không nghe thấy những lời của Dạ Măc   ngược lại nghe rõ mồn mộtcâu nói của Luhan  Anh ta quay đầu hô lớn: 

"Bay lên đi". Người ở đằng sau đang túm chặt thân hình Dạ Mặc lập tức Thông báo với Mạc Danh 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro