Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đầu mỗi người đều tưởng tượng được những hình ảnh của các đỉnh núi cao, mây mù lượn lờ, mơ hồ vô định. Tiết tấu hoạt bát hài hòa, giống như tiếng róc rách của nước, thanh lãnh, tinh tế.

Những cánh rừng mênh mông lấp lố bên trong lại có thể thấy được vài dòng suối chạy ngang qua, làm người nghe phải trầm mê, không thể không cảm thán cầm nghệ của Nayeon thật cao siêu.

Jeongyeon cũng không ngoại lệ tâm hồn bị cuốn vào khúc nhạc ấy, tựa như mình bị lạc vào chốn tiên cảnh, toàn thân thả lỏng, quả nhiên Im Nayeon hiện tại thật không giống nhau...

Ai cũng không nghĩ tới năm nay Nayeon sẽ không ca hát, mà là biểu diễn đàn tranh, cầm nghệ của nàng cũng có mười mấy năm công sức. Tuy không thể nói là xuất sắc nhưng cũng có thể coi là cao thủ.

Từ 5 tuổi Nayeon đã bắt đầu tiếp xúc đến đàn tranh cùng khiêu vũ. Bởi vì nàng sinh ra từ một gia đình truyền thống, nên tất cả người trong gia đình nàng đều ảnh hưởng tín ngưỡng của thời phong kiến cổ đại rất nhiều.

Hơn nữa, Nayeon lại là đại tiểu thư trong gia tộc, từ nhỏ liền bị mọi người trong gia tộc kỳ vọng rất cao, không ngừng nghiêm khắc giáo dục nàng, đem nàng nuôi dưỡng trở thành một tiểu thư khuê các.

Không thể không nói trưởng thành ở một gia đình truyền thống như vậy Nayeon tất nhiên phải bị người khác nhào nặn trở thành một người phụ nữ phải có đức hạnh và tài giỏi.

Chỉ có việc đọc sách mới khiến cho nàng thoát khỏi sự trói buộc của gia đình mình, từ đó nàng dần dần bắt đầu che dấu không dám bại lộ bản tính thật của mình. Che dấu việc mình rất kiêu ngạo cùng bạo lực, không sợ trời không sợ đất, nàng không muốn mình chỉ nắm được một quả táo, mà là cả một cây.

Nhìn thấy Nayeon thay đổi chóng mặt như vậy làm rất nhiều người đều hoa mắt, tâm hồn mê luyến. Nayeon từ trước đến nay đều xuất hiện với một hình tượng bạo lực không ai dám động vào.

Nhưng đây cũng là lần đầu tiên mọi người mới thấy nàng có một mặt ôn nhu uyển chuyển như vậy. Thật là cảm thấy quá thần kỳ, không ngờ Im Nayeon lại có thể bày ra vẻ mềm mại nữ tính xuất hiện trước mặt mọi người.

Nayeon biểu diễn xong thì hơi cúi người chào khán giả, đám học sinh bên dưới thấy vậy thì vỗ tay như sấm rền.

Nayeon không quan tâm đều đó ánh mắt nàng cứ nhìn về phía Jeongyeon, đối với người kia cười nhẹ nhàng. Trong ánh mắt ấy đều ẩn hiện lên một tia tình yêu, trong lòng nàng vô cùng chờ mong Jeongyeon nhìn chằm chằm xem mình, nên thế quả thật mới là hoàn mỹ.

Jeongyeon ngẩng đầu lên liền mắt đối mắt với Nayeon, hai người nhìn nhau không nói gì nhưng lại mỉm cười, trong ánh mắt của Jeongyeon đầy vẻ khen ngợi làm tim Nayeon khẽ nhảy lên một cách mãnh liệt.

Gương mặt thoáng đỏ lên, từng bước một đi xuống sân khấu, cho đến khi đi đến hậu trường Nayeon mới đè lại bên ngực trái mình, cười thỏa mãn. Nàng thật thích Jeongyeon dùng ánh mắt đó nhìn nàng, quả nhiên hôm nay nàng biểu diễn như vậy là không sai!

Nhìn đến bên kia Nayeon đang đắc ý, thì bên này Momo khi nhìn đến cảnh hai người nhìn nhau, thì miệng khẽ chu lên, trừng mắt nhìn Nayeon, đáng giận, sớm biết như vậy thì nàng cũng lên biểu diễn!

Jeongyeon quay đầu lại thì thấy Momo bĩu môi, khẽ bật cười, cô ôn nhu xoa xoa đầu nhỏ của Momo.

Có Sana cùng Nayeon hai màn biểu diễn song kiếm hợp bích, làm rất nhiều học sinh tham gia đều có cảm giác áp lực...Hơn nữa, màn biểu diễn sau còn có Myoui hội trưởng thật là làm người ta có cảm giác áp lực càng cao hơn.

Bỗng nhiên một tiếng nhạc vang lên, cuồng nhiệt mà lại tình cảm mãnh liệt thật mau kéo các bạn học nhiệt tình hưng phấn, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía sân khấu, nơi đó có một bóng người làm mọi thứ chói lóa nhất đều trở nên tầm thường.

Nàng phảng phất giống như một vì sao sáng nhất bầu trời đêm. Dáng người ma quỷ lả lướt, làn da tựa như tuyết trắng, mái tóc đen dài như mực được bay phất phới theo từng điệu múa của nàng, khuôn miệng nhỏ nhếch lên đầy vẻ tự tin. Nàng hiện giờ tựa như một yêu nghiệt mị hoặc nhân tâm người khác.

Nàng mặc trên người một bộ váy ngắn màu đỏ rượu, dài đến đùi. Vì thế đôi chân thon dài trắng nõn ấy cứ thế hiện ra dụ hoặc người khác.

Gợi cảm vũ mị, đôi môi đỏ yêu diễm nhẹ nhàng ngậm lấy một đóa hoa hồng đỏ tươi đẹp đẽ, khí chất cao quý từ trên người nàng không hề giảm xuống mà là đang không ngừng tước đoạt toàn bộ ánh mắt của mọi người.

Một nụ cười hoàn mỹ đầy mê người, đôi mắt sáng ngời tràn ngập vẻ dụ hoặc, hơi thở lãnh lẽo nhưng cũng đầy mị hoặc làm người ta muốn tới gần lại chạm không đến.

Mina hôm nay thật mê người, làm vô số nam sinh bắt đầu huýt sáo, trường học năm nay thật sự được chứng kiến rất nhiều mỹ nữ bày ra vẻ đẹp của mình!

Mina nhẹ nhàng múa theo điệu nhạc, dáng múa mị hoặc làm những con người dưới sân khấu rung động, trong nháy mắt đã làm vô số người bắt đầu thét chói tai, không khí hiện trường chỉ trông giây lát đã bị Mina đẩy lên cao trào.

Nàng tựa như Đát Kỷ mị hoặc Trụ Vương, khuynh quốc khuynh thành, làm vô số người muốn đem những đồ vật quý giá nhất hai tay dâng lên cho nàng.

Không thể tưởng tượng được Mina lại có một dáng vẻ mị hoặc như thế. Một loại mị hoặc có thể làm người ta điên cuồng theo đuổi, quả thật rất đối lập với vẻ ngoài bình thường ôn nhu nội hướng mà phúc hắc của nàng, nàng đúng là một con người hai mặt khó lường.

Jeongyeon nhìn dáng vẻ của Mina hiện giờ, trong đầu liền không nhịn được hiện lên khung cảnh ở trong phòng thử phòng ngày hôm qua, lúc đó Mina cũng mị hoặc mê người như thế...Còn có thân thể mềm mại trắng nõn và ngực của Mina...

Jeongyeon càng nghĩ khuôn mặt càng đỏ lên một ít, nhanh chóng vỗ vỗ mặt mình, thầm mắng một tiếng, như thế nào cô lại bị mê hoặc chứ! Vì cái gì còn nhớ tới những thứ đó! Quả thật là có độc!

Đem những thứ đang nghĩ trong đầu mình bay hết, cô hít một hơi ổn định lại tâm tình tiếp tục xem tiết mục. Dáng múa Mina dần dần đến hồi kết, sau khi múa xong thì nàng hơi cúi người chào khán giả. Không quên khẽ liếc mắt đến chỗ Jeongyeon một cái rồi xuống sân khấu.

Jeongyeon cảm giác được nàng liếc mắt nhìn đến mình, trong lòng cô liền hồi hộp. Vị Myoui hội trưởng này sẽ không phát hiện trong đầu cô đang nghĩ đến những hình ảnh ám muội ngày hôm qua đi?

Mina chính là một người vô cùng lợi hại, chỉ cần liếc mắt một cái liền thể hiện rất nhiều ý nghĩa. Thứ nhất chính là, nhìn cái gì mà nhìn! Thứ hai chính là còn dám xem sao! Thứ ba chính là chuyện ngày hôm qua tốt nhất nên ngoan ngoãn im miệng lại!

Tiếng vỗ tay hào hứng từ từ biến mất, tam đại nữ thần đã biểu diễn xong, cũng nên kết thúc thôi...

Lúc này, đột nhiên nhân viên ở hậu trường vội vã chạy lên, đi đến bên cạnh vị trí của nữ MC nói nhỏ chuyện gì đó. Sau đó, đem một tờ giấy nhét vào trong tay của nữ MC kia....

Nữ MC gật gật đầu mình cùng nam MC ghé đầu vào nhau buồn bực nhìn tờ giấy trong tay.

"Woa! Cuối cùng cũng đến tiết mục đặc biệt của ngày hôm nay..." Giọng nói ngọt ngào của nữ MC đều là đầy vẻ kinh ngạc, thật sự làm người ta rất kỳ quái!

Giọng nữ MC vừa dứt, rất nhiều học sinh đều tỏ vẻ tò mò, là tiết mục gì nữa?

"Vậy, chúng ta hãy hoan nghênh vị thí sinh cuối cùng, cũng chính là nam thần đệ nhất bảng vàng của trường chúng ta, Yoo Jeongyeon!" Nữ MC chậm rãi bật mí, nghe xong câu này điều làm cho rất nhiều học sinh đều ngạc nhiên đến há hốc mồm...

"Cái gì? Không ngờ là Yoo Jeongyeon cũng biểu diễn tiết mục?"

"A? Không đúng đi? Yoo Jeongyeon sẽ biểu diễn cái gì chứ?"

"Oa, là Jeongyeon! Thật soái! Thật chờ mong!"

Jeongyeon: "..."

Momo: "???"

Nayeon: "!!!???"

Mina: "Nani (cái gì)?"

Mọi người đều tỏ vẻ có chút khó tiếp thu và cũng có chút thật chờ mong...

Các bạn học nhanh chóng lấy lại tinh thần sau đó không ngừng vỗ tay, huýt sáo quyết liệt. Quả thật là rất xem trọng Jeongyeon.

Nhưng đối với chuyện này, Jeongyeon chỉ biết ngây người.

Jeongyeon xoa xoa hai bên trán mình có chút nói không nên lời, ai tới nói cho cô biết chuyện này là như thế nào? Cô từ khi nào đáp ứng biểu diễn tiết mục?

Ánh mắt cô nghi vấn nhìn về phía hai vị MC! Momo bên cạnh thấy vậy cũng trừng mắt nhìn theo...

Chưa kịp để Jeongyeon chuẩn bị gì thì cô đã bị người khác đẩy lên, đứng ở trên sân khấu nhìn xuống dưới sân khấu, trong nháy mắt cô thật sự cho rằng mình đã trở về đời trước. Cảm giác thật xa lạ, đời trước cô chính là tiêu điểm của công chúng, sinh hoạt thường ngày cũng rất bận rộn. Đổi lại đời này cô được sống một cách tự do, được làm những thứ mình thích.

Đời trước Jeongyeon không chỉ là một doanh nhân tài giỏi, mà còn là gương mặt nổi tiếng trong giới xã hội thượng lưu... Còn đạt được vô số thành tựu. Tiến vào thương trường, trở thành một doanh nhân thành công nhất.

Cả đời cô tựa như nhân vật chính trong những bộ phim bình thường sau đó được trải thảm đỏ bước đi, từ một người không có tiếng tăm hay tiền bạc gì rồi trở thành một doanh nhân trên đỉnh cao danh vọng, được mọi người săn đón, theo đuổi.

Sau lưng Jeongyeon, chỉ có một mình Park Jihyo mới biết được bản chất thật của cô. Bởi vì đời này cô có cuộc sống an ổn, nên cô càng muốn trả thù oán hận của mình hơn. Đời trước, cô còn có rất nhiều nguyện vọng còn chưa kịp hoàn thành, cô cảm thấy đời trước của mình thật giống như một vở kịch vậy. Khởi đầu, cao trào sau đó chính là kết thúc.

Hít sau một hơi, khí chất tự tin của Jeongyeon một lần nữa tỏa ra, cô không sợ hãi những ánh mắt của người xem dưới sân khấu nhìn mình như thế nào và cũng không chút nào thèm để ý đến.

Trên cao, Hiệu trưởng đại nhân chỉ lẳng lặng nhìn nam sinh tuấn mỹ khí phách bên dưới, mỗi nhất cử nhất động của người này đều mang theo vẻ mị hoặc làm người ta khó có thể dời mắt, phảng phất mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của con người kia.

Đôi mắt của Hiệu trưởng đại nhân khẽ mở to lên một chút, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên cổ mình, đây là động tác...Khi mỗi lần nàng đối với một thứ gì đó tỏ vẻ hứng thú. Quản gia bên cạnh thấy vậy cũng chỉ gật đầu, thật lâu rồi ông cũng không thấy thứ gì có thể làm đại tiểu thư nhà mình cảm thấy hứng thú ngoại trừ vị kia.

Jeongyeon cảm giác được ánh mắt của Hiệu trưởng đại nhân thì nhẹ gật đầu mình, sau đó tiếp tục nhìn khán giả bên dưới.

Cảm nhận được vài ánh mắt nhìn đến mình, có Momo, Nayeon, Mina...Jeongyeon đối với các nàng mỉm cười ôn nhu.

Jeongyeon xoay người đi tìm nhân viên công tác để đi lấy đàn guitar. Sau một lúc, cô đứng ở trước microphone, vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng gảy một tiếng. Cảm thấy cây đàn guitar này cũng không tệ lắm, âm thanh cũng khá tốt, cô cảm giác được mình cũng thật lâu rồi chưa chạm vào đàn guitar.

Trừ bỏ việc mình là một doanh nhân, cô còn có một ước muốn mà mình vẫn luôn không có cơ hội thực hiện. Đó chính là ca sĩ, không sai, là trở thành một ca sĩ. Ý tưởng là tốt đẹp nhưng hiện thực lại rất tàn khốc...

Bởi vì không được mọi người chấp nhận sau đó lại không có cơ hội, nên cô chỉ có thể lặng lẽ đi học vài món nhạc cụ, như trống Jazz, đàn guitar còn có piano, hơn nữa đều cầm được giấy chứng nhận...

Ngón tay Jeongyeon khẽ gảy một cái làm âm thanh vang lên, ánh đèn sân khấu cũng tự nhiên chiếu vào trên người cô khiến cho Jeongyeon tựa như được thêm một vầng hào quang.

Âm nhạc bắt đầu vang lên, chỉ thấy mái tóc đen mềm mại của Jeongyeon chậm rãi rơi xuống, giống như cất dấu đi đôi mắt nâu màu hổ phách tuyệt đẹp cùng một bên khuôn mặt mị hoặc khuynh đảo. Làm cho người ta nhìn vào đều phải hiện lên hình ảnh vị đế vương ôn nhu nhưng cũng đầy lạnh lùng vô tình!

"Si seulement elle savait comment..."

(Giá như cô ấy biết rằng ánh mắt ấy thế nào..)

Hàng lông mi cong cong tựa như con bướm đen đang rũ cánh, làm nên một vẻ diễm mỹ tuyệt luân*. Sóng mũi cao thẳng, cánh môi mỏng đầy sắc đỏ hồng hào làm người khác thật muốn chiếm chọn lấy nó, khóe miệng người kia như ẩn như hiện một đường cong nho nhỏ. 

Quả thật, người ấy tựa như một vị vương giả tôn quý, làm cả thế giới này đều bị vị kia thần phục dưới chân, làm cho chúng sinh điên đảo vì người!

*Xinh đẹp tuyệt trần.

Khuôn mặt với những đường nét tinh xảo, giống như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ, hoàn toàn hoàn mỹ ở mọi góc cạnh. Chiếc nơ bướm được đeo ở cổ cũng không thể kiềm chế được mà lộ ra chiếc cổ trắng nõn đầy dụ hoặc, chỉ cần một cái quay đầu mỉm cười thôi, cũng khiến nữ sinh ở nơi này điên đảo.

Rất nhiều người đều bị Jeongyeon làm cho mê hoặc không thể thoát ra được, Jeongyeon thật soái! Thật là đẹp đến mê người!

"Mais tu voudrais qu'elle soit ta reine ce soir..."

(Thế nhưng ngài lại muốn cô ấy là nữ hoàng của mình đêm nay..)

Từng câu từng chữ vang lên, đều làm cho toàn bộ những người ở nơi này đều bị mê hoặc, giọng hát thật êm tai, khiến người nghe như si như say. 

"Comment tu l'envisageais, même si t'es une fille..."

(Ngài đã hình dung cô ấy ra sao, cho dù ngài là một người con gái...)

Giờ phút này Jeongyeon thật sự rất có mị lực, bộ dáng cô độc một mình ôm đàn guitar, Jeongyeon hiện tại tựa như một ngôi sao tỏa sáng vậy. Có khí chất độc đáo tựa như trời sinh ra đã dành cho sân khấu cùng với ngoại hình ăn ảnh đầy hoàn mỹ, làm vô số người điên cuồng mà yêu thích.

"Même si deux reines c'est pas trop accepté.."

(Dẫu cho người ta còn e ngại việc hai nữ hoàng ở bên nhau...)

"Yoo Jeongyeon! Yoo Jeongyeon!"

"Soái quá a! Nam thần của đời em!"

"Oa, thật là quá mê chết người rồi! Yoo Jeongyeon, em yêu anh!"

Hiện giờ chỗ nào cũng đều có fan não tàn, các bạn học nữ vô cùng kích động và phấn khích, chẳng khác gì sói đói gặp được một miếng thịt tươi vậy.

Jeongyeon cảm nhận được sự cuồng nhiệt của những người bên dưới sân khấu, những người không ngừng kêu gọi tên cô, tựa như đời trước vậy. Nhưng cảm giác lại khác nhau vô cùng, bởi vì đời trước chính là vẻ mặt sùng bái, khen gợi khi cô làm giảng viên cho các đại học danh tiếng. 

Còn hiện tại, chính là sự yêu thích của người khác dành cho cô, điều đó làm trong lòng cô xuất hiện một loại cảm giác thỏa mãn, bất giác khóe miệng cô hơi nhếch lên một đường cong hoàn hảo.

"Et tu voudrais qu'elle soit ta reine ce soir..."

(Ngài mong cô ấy là nữ hoàng của mình đêm nay...)

Không khí ở hiện trường bây giờ vô cùng náo nhiệt, bởi vì người ở trên sân khấu kia thật là làm người ta không thể nào rời mắt cho được, người ấy tựa như có một loại ma lực nào đó có thể làm người khác mê đắm. 

Tim của Momo không ngừng đập nhanh hơn, bởi vì con người ở trên sân khấu kia làm cho trái tim nàng không thể kiềm chế được mà bị mê hoặc. Hai mắt nàng cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Jeongyeon ~

Tương tự, đôi mắt của Mina cũng không thể dời ra được. Quả thật, Jeongyeon hiện giờ rất đẹp. Kiêu ngạo không câu nệ mọi thứ làm người ta không thể nắm bắt được trong lòng người đó đang nghĩ gì.

Hiệu trưởng đại nhân nhíu mày càng ngày càng chặt hơn, trong ánh mắt cũng là đầy vẻ thưởng thức. Trong lòng hứng thú đối Jeongyeon càng nhiều hơn. 

Quả nhiên, tên này cảm giác thật giống như người kia, thật là đã lâu rồi nàng cũng chưa có loại cảm giác này. Có rất nhiều chuyện nàng có thể nắm chắc được trong tay mình, nhưng chỉ riêng có người tên Jeongyeon này là nàng không thể nào nắm bắt được.

Chuyện Jeongyeon lên sân khấu là do Hiệu trưởng đại nhân nhất thời quyết định, bởi vì nàng xem những con người kia biểu diễn thật sự quá nhàm chán. Nên, để cho thú vị hơn nàng đã cho tên này lên.

Quả nhiên, tên Jeongyeon này không có làm nàng thất vọng nha...

Cuộc sống của Kim Dahyun nàng từ khi sinh ra đã rất thuận buồm xuôi gió và hoa lệ, rất ít khi gặp được sự khiêu chiến từ người khác. Hiện tại, nàng cuối cùng cũng biết được sự khiêu chiến thật sự. Sẽ làm cho con người ta nhiệt huyết sôi trào là như thế nào, tất nhiên nàng sẽ rất sẵn lòng khiêu chiến với vị khách này.

Giờ phút này, Jeongyeon hoàn toàn không biết rằng bản thân mình đã khiến cho Hiệu trưởng đại nhân chú ý đến. 

Còn Jeongyeon hiện giờ thì còn ở trên sân khấu biểu diễn nhiệt tình, không màn mọi thứ xung quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro