Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kiểm tra lại một lần đi." Hiệu trưởng đại nhân nói ra một câu làm không khí xung quanh đột nhiên lại thấp xuống mấy độ.

Đôi mắt lạnh băng kia nhìn thẳng vào người trước mặt, chỉ có biện pháp này mới trực tiếp giải quyết được vấn đề này.

"Hiệu trưởng vì cái gì lại giúp học sinh này, rõ ràng chính là Yoo Jeongyeon gian lận!" Chủ nhiệm không sợ chết tiếp tục định tội Jeongyeon, ông ta chính là muốn cho tên Yoo Jeongyeon này nhanh nhanh cút đi!

"Hửm? Chủ nhiệm Lee, thầy đã làm chuyện gì có cần tôi tới nói cho thầy biết sao?" Hiệu trưởng đại nhân giọng nói rất thấp, mặt chỉ có một biểu tình lạnh nhạt, làm người ta thật lạnh rét cả người, giống như không một ai có thể làm con người này thay đổi một nét mặt khác.

Chủ nhiệm Lee nghe thấy lời này trong lòng liền căng thẳng, hiệu trưởng sẽ không phát hiện chuyện của ông làm đi? Làm sao bây giờ! Ông không muốn bị đuổi cổ khỏi ngôi trường này.

"Thu xếp đồ đạc mình đi, sau đó...cút khỏi đây." Hiệu trưởng đại nhân không có chút tình cảm nào nói ra một lời tàn nhẫn. Đến mức, chủ nhiệm Lee vừa nghe xong liền vô lực ngã xuống đất, ôm mặt hối hận.

"Còn em học sinh này, ngày mai chuẩn bị một lần nữa kiểm tra lại, tôi sẽ làm giám thị." Hiệu trưởng đại nhân nói xong cũng không nhẫn nại cho người khác phản bác, liền xoay người rời khỏi.

Jeongyeon hơi hé miệng, sau đó lại thở dài....Em ấy quả thật là thay đổi rất nhiều, không còn giống như cô bé lúc xưa mà cô biết nữa rồi...

Haizz, được rồi ngày mai kiểm tra lại vậy. Jeongyeon cảm thấy có chút mệt mỏi, không phải do thân thể mà là ở trong tâm.

Jeongyeon bước ra khỏi phòng, chỉ cảm thấy không khí bên ngoài thật nóng, quả thật bên trong phòng thật sự rất mát mẻ, cũng không phải bởi vì điều hòa trong phòng, chủ yếu vẫn là bởi vì em ấy lại học thêm một công năng làm lạnh mới.

Đám học sinh mắt to trừng mắt nhỏ nhìn Jeongyeon, trong lòng lại có chút vui sướng khi người gặp họa. Ai ai cũng chóng mắt lên nhìn Jeongyeon bị đuổi khỏi nơi này.

"Thử nói xem, Hiệu trưởng đại nhân vừa mới ở bên trong đó nói gì?" Có một bạn học nữ đáng yêu rất tò mò hỏi nữ sinh bên cạnh mình.

"Cũng không biết nữa, chắc đại khái là đem tên Yoo Jeongyeon đuổi ra khỏi trường học đi." Lời nói của học sinh nữ này giống như là đang đáng tiếc điều gì đó, nhưng trong mắt lại tràn đầy niềm vui sướng khi người gặp họa. Nhìn vào thật là làm người ta chán ghét.

Lời nói vừa dứt, rất nhiều học sinh vẻ mặt đều hiểu rõ kết cục, ai mà không biết tính cách của Hiệu trưởng đại nhân nói một không nói hai, dứt khoát lại anh minh.

"Jeongyeon, thế nào rồi?" Momo lo lắng hỏi Jeongyeon, nàng sợ lời nói của nữ sinh kia chính là sự thật, đôi mắt to tròn tràn ngập chờ đợi nhìn người kia.

Jeongyeon mỉm cười nhẹ vươn tay xoa xoa đầu nhỏ của Momo, động tác thuần thục lại ôn nhu "Momo ngốc, không có việc gì, ngày mai lại kiểm tra một lần nữa là tốt rồi." Jeongyeon an ủi nói, lời này làm cho những đám người xem kịch vui kia nghe xong vẻ mặt liền đầy vẻ đáng tiếc.

Nhưng đám người đó lại nghĩ Yoo Jeongyeon không phải là gian lận sao? Lần này để xem tên này còn gian lận được nữa hay không!

Jeongyeon nhỏ giọng trấn an Momo, cũng như trấn an Im Nayeon con thỏ manh động kia.

Bảo đảm vừa mới lúc này, Nayeon chỉ thiếu chút nữa liền không khống chế được chính mình mà xông lên hỏi tình huống bên trong phòng của tên Jeongyeon này. 

Trời mới biết được nữ nhân lạnh lùng kiêm hiệu trưởng đại nhân này là cỡ nào đáng sợ!

Nayeon đã từng bị hiệu trưởng trừng trị qua, quả thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Im Nayeon từ trước đến nay chưa từng sợ một ai, nhưng duy nhất chỉ sợ một mình hiệu trưởng!

Lúc trước, nàng kiêu ngạo ương ngạnh, khi dễ bạn học, làm cho chính mình bị hiệu trưởng thỉnh đến phòng nói chuyện, hai người một câu hai câu nói đến một hai giờ.

Quả thật chuyện này đối với Nayeon mà nói chính là tra tấn toàn tập! 

Ánh mắt lúc ấy của Hiệu trưởng càng ngày càng lạnh đi, ánh mắt kia tựa như đang xem nàng trở thành không khí vậy, khi đó nàng có thể cảm nhận được cái cảm giác nơm nớp lo sợ là như thế nào.

Kết quả bị hiệu trưởng phạt viết nội quy trường học một trăm lần, điều đó thật là muốn đòi mạng già của Im Nayeon nàng! 

Mấy trăm điều nội quy trường học, nàng toàn bộ đều phải viết một trăm lần.

Nayeon thật lâu mới viết xong, đôi tay run lẩy bẩy đem nội quy trường học đã viết xong đưa cho hiệu trưởng. Lúc đó, thật sự thiếu chút nữa khóc ra rồi, tay phải nàng giống như vô lực cả ngay nhấc lên đều không được. 

Từ lúc đó về sau, Nayeon liền rất sợ hiệu trưởng, chỉ cần nơi nào có hiệu trưởng ở, nàng sẽ ngoan đến mức khó tin.

Đại học quý tộc TWICE, mọi học sinh ở đây đều không dám chọc đến những người trong bảng xếp hạng quyền lực, hàng năm bảng xếp hạng đứng thứ nhất đều chính là Hiệu trưởng đại nhân, sau đó chính là phúc hắc hội trưởng Myoui Mina xếp thứ hai, quả thật nếu người nào dám đụng tới Myoui hội trưởng đúng là đứa ngu ngốc nhất và muốn tìm đường chết.

Đừng nhìn Myoui hội trưởng thường ngày ôn nhu thục nữ mà bị đánh lừa, kỳ thật con người này rất phúc...Thật phúc hắc...

Không bao lâu, trường học liền bắt đầu đồn đãi tin tức ngày mai Jeongyeon sẽ kiểm tra lại một lần nữa, trọng điểm vẫn là hiệu trưởng đại nhân làm giám thị. 

Không ít học sinh tốt, trong lòng thầm thắp một cây nhan thay cho Yoo Jeongyeon, đương nhiên đa phần đám học sinh này đều muốn xem kịch vui, chính mắt nhìn thấy Yoo Jeongyeon bị bại lộ việc gian lận,chính thức bị đuổi ra khỏi trường học.

Jeongyeon vẫn đi học như bình thường, không có một chút nào để ý tới những lời đồn đãi vớ vẩn kia, giống như chuyện đó không liên quan gì đến cô.

Momo tất nhiên cũng không lo lắng, cười hì hì đi theo phía sau Jeongyeon, tựa như một cái đuôi nhỏ đáng yêu, luôn tín nhiệm và tin tưởng Jeongyeon.

Nayeon thì sợ đến lúc đó Jeongyeon bị khí thế của Hiệu trưởng đại nhân mà làm cho sợ hãi. Rồi làm tên này không kiểm tra tốt...Như vậy, nàng nghĩ đến lại không nhịn được nhớ tới chính mình đã từng bi thảm như thế nào....

====

Hôm nay, ngôi trường này phá lệ náo nhiệt, bởi vì Yoo Jeongyeon kiểm tra lại, hơn nữa Hiệu trưởng đại nhân còn làm giám thị. Như thế thôi, cũng làm cho đám học sinh phải náo nức muốn nhìn xem, rất nhiều học sinh đều vây quanh bên ngoài phòng học chờ xem...

Jeongyeon cũng dậy từ rất sớm, thần thái sáng sủa, ăn xong bữa sáng thì chậm rãi ra cửa. Áo sơ mi trắng mặc trên một dáng người hoàn mỹ làm tăng thêm vẻ dụ hoặc mười phần, quần tây thẳng tắp che đi đôi chân dài. 

Dưới ánh nắng sớm nhu hòa, làm cả người Jeongyeon thoải mái.

Ánh mặt trời ôn hòa chiếu xuống trên người cô, phảng phất làm cho cô thêm một tầng ánh sáng, nhàn nhạt, ấm áp.

Chầm chậm đi dạo trong sân vườn nhà mình, sau khi hít thở không khí trong lành của nơi này cô thong thả lên xe, bắt đầu đi đến trường học.

Không thể không nói không khí hôm nay thật tốt và thời tiết cũng không tồi. Đi đến địa điểm kiểm tra lại, lạnh nhạt đi ngang qua đám học sinh nơi này, Momo ngồi ở bên ngoài chờ đợi Jeongyeon.

Trong ánh mắt Nayeon cũng hiện lên một tia chờ đợi, nhưng nhanh chóng che dấu, theo đó cũng xuất hiện thêm một tia lo lắng, lo lắng tên này bởi vì Hiệu trưởng đại nhân làm giám thị mà bài thi kém thì làm sao bây giờ...

Sana bình tĩnh ngồi ở trong phòng học của mình, phảng phất đối với việc này nàng không có bất luận cái gì chú ý cùng với những lời đồn đãi kia, an tĩnh không để ý đến chuyện bên ngoài một lòng chỉ muốn đọc sách.

Myoui hội trưởng ngồi ở trong phòng của mình, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, trong lòng không cấm nghĩ đến Yoo Jeongyeon pk Hiệu trưởng đại nhân? 

*pk viết tắt của player killing: Là một hành động xuất phát từ một người chơi khi cố tình giết hoặc hạ gục một người chơi khác. Trong đó game võ lâm truyền kỳ có khái niệm pk quen thuộc đối với game thủ.

Oa thật đúng là một chuyện hot! Đến tột cùng là Yoo Jeongyeon càng tốt hơn hay vẫn là Hiệu trưởng đại nhân đâu? Cuối cùng hai người đánh qua đánh lại quả thật là rất náo nhiệt a!

Hiệu trưởng đại nhân chậm rãi thong dong đi vào phòng học, đứng ở trong phòng học ánh mắt của nàng nhàn nhạt nhìn lướt qua Jeongyeon, trong tay là bài thi nhẹ nhàng để lên bàn của cô. 

Trong mắt ý tứ rõ ràng, Jeongyeon cũng biết người này đang nghĩ gì, tay cầm lấy bút bắt đầu viết.

Khuôn mặt kia không có chút nào biểu tình, mỏi cổ xoay vài vòng, người bên ngoài thấy vậy lập tức biết được, nhanh chân dọn ra một chiếc ghế dựa xa hoa đặt ở trước bàn Yoo Jeongyeon, khoảng cách rất gần Jeongyeon.

Người kia cứ như vậy mà ngồi xuống, một bộ dạng từ trên cao nhìn xuống nhìn Jeongyeon, ánh mắt nhàn nhạt, cả người khí chất lạnh lẽo cứ thế tỏa ra.

Jeongyeon khóe miệng giật giật vài cái, con bé này không thể ngồi xa một chút hay sao! Ngồi gần cô làm gì! Lạnh chết đi được, ánh mắt lại có lực áp bách người khác như thế, ngẩng đầu lên liền có thể nhìn đến đôi mắt sâu thẳm kia cùng với đôi môi mỏng hồng hào.

Không khí xung quanh bắt đầu chậm rãi giảm xuống, các học sinh bên ngoài không nói một lời chỉ xoa xoa cánh tay mình lẳng lặng nhìn cảnh tượng bên trong.

Hiệu trưởng đại nhân cứ như vậy không chớp mắt nhìn Jeongyeon, đôi chân thon dài bắt chéo nhau, quả thật rất ưu nhã mê người. Một tay đặt ở đầu gối, một tay chống cằm, bộ dạng lười biếng nhìn Jeongyeon đang yên lặng làm bài.

Khí thế áp người kia của Hiệu trưởng đại nhân thật sự rất mạnh mẽ, đến mức Jeongyeon thiếu chút nữa phải lạnh run người, phải đợi một lúc khi cô ổn định lại tinh thần, đôi mắt mới mở ra mới có thể tập trung làm bài.

Không biết bao lâu, Jeongyeon buông bút ánh mắt nhìn phía người kia. Hiệu trưởng đại nhân thấy vậy thì khom lưng, vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm lấy bài thi của Jeongyeon. 

Tay để ra sau, lập tức lại có người đưa lên bài thi mới đưa cho con người này.

Hiệu trưởng đại nhân đem bài thi đặt ở trên bàn Jeongyeon, cô thấy vậy thì lập tức cầm bút tiếp tục viết.

Cứ như vậy, viết xong một bài thi rồi lại một bài, thời gian trôi qua thật nhanh, Jeongyeon bình tĩnh lại tự tin làm xong bài thi, còn Hiệu trưởng đại nhân thì nhàn nhã thu bài thi.

Cuối cùng, Jeongyeon cũng đã làm xong hết tất cả bài thi, cô dựa lưng vào ghế, tay xoay xoay cây bút trên tay mình yên lặng nhìn con người mang đầy sự quạnh quẽ kia, Hiệu trưởng đại nhân đang chậm rãi sửa bài thi.

Trên mặt vẫn là tảng băng trôi như thế, ánh mắt lạnh lẽo vẫn vậy, động tác làm việc lại thập phần nhanh chóng thành thạo. 

Người xem nhìn vào giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy, hoàn mỹ.

Không thể không nói Hiệu trưởng đại nhân cũng đã từng là một trong những người đạt số điểm cao nhất nước, trực tiếp được một vé miễn thi đậu vào trường Đại học Harvard, quả thật là một người có mỹ mạo lại có trí tuệ. 

Mỹ nữ luôn là khiến cho rất nhiều người yêu thích mà theo đuổi, họ chỉ nề hà nữ thần quá mức băng sơn mà thôi.

Từ lúc nhỏ đến lớn, nàng đều bị người khác nghiêm khắc giáo dục mà trưởng thành, gia đình là thư hương thế gia* đủ loại quy củ. 

*Thư hương thế gia: Dòng dõi có học vấn.

Thời thơ ấu của nàng, tóm tắt lại chỉ có một chữ mà thôi chính là sách và sách, nàng cũng không có thời gian để kết nhiều bạn bè. 

Quan hệ của nàng cùng cha mẹ cũng không phải thật thân thiết, chỉ có thể nói là quy củ của gia tộc đi.

Nàng không có một mối tình nào, cũng chưa từng thử thích ai, nét mặt nàng từ trước đến nay đều là lạnh như băng, ánh mắt vẫn là trước sau như một. 

Không có gì, có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng, cho dù trời có sập xuống cũng không làm nàng thay đổi biểu tình. Thật lạnh nhạt đến mức làm người ta phải né xa, tâm nàng tựa như một khối băng, không ai có thể đủ ấm làm tan chảy nó.

Nhưng, điều gì rồi cũng có thể xảy ra, nàng không yêu hoặc thích người nào. Thật kỳ lạ, nàng lại nhung nhớ một người đã không còn ở nơi này....

====

Các bạn học đều nín thở chờ đợi, chờ đợi chân tướng bị vạch trần. Thời gian cũng không ngắn, rốt cuộc cũng sửa xong bài thi, đứng ở trên bục giảng nhìn Yoo Jeongyeon.

"Được rồi, em có thể đi rồi." Hiệu trưởng đại nhân nhẹ nhàng nói, trong mắt hiện lên tia xua đuổi thật rõ ràng. 

Jeongyeon gật đầu, nhanh chóng dọn đồ. Cô nếu ở thêm cùng nàng một giây nào nữa chỉ sợ cảm thấy mùa hè biến thành mùa đông...

Đứng dậy xoay xoay đầu, xoa xoa tay, tay đống nắp bút lại bỏ vào túi áo, thong thả đi thẳng ra ngoài. 

Mở cửa ra, đám học sinh đều tò mò hỏi chuyện bài thi, Jeongyeon trực tiếp làm lơ, cô thật không biết, hiệu trưởng cũng chưa nói!

Hiệu trưởng đại nhân cầm lấy bài thi đứng dậy, vươn tay gọi người đằng sau lưng mình. Người mặt sau thấy vậy liền chạy nhanh tới. 

Đem bài thi giao cho nữ nhân kia, nhàn nhạt nói: "Thông tri một chút toàn thể giáo viên, mở họp." Nói xong liền chậm rãi đi ra ngoài.

Hiệu trưởng đại nhân vừa ra tới toàn bộ học sinh đều im ắng, nhanh chóng chào hiệu trưởng rồi toàn bộ nhanh chóng trốn chạy. 

Jeongyeon thì chỉ yên lặng, bình tĩnh nhìn Hiệu trưởng đại nhân, hai người cứ như vậy nhìn nhau một phút đồng hồ.

Hiệu trưởng đại nhân ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua rồi xoay người rời đi, Nayeon lau đi mồ hôi trên trán mình, sợ quá a, hiệu trưởng đại nhân quả thực chính là khắc tinh của nàng!

Momo cầm lấy tay của Jeongyeon yên lặng đứng ở phía sau, thân hình cao lớn của Jeongyeon che khuất đi nàng, giống một vị thần bảo vệ luôn bao bọc, bảo hộ nàng. Làm cho nàng có cảm giác an toàn.

====

Chỉ trong chốc lát, theo mệnh lệnh của hiệu trưởng các giáo viên liền chạy như ma đuổi nhanh chóng đến phòng họp, toàn bộ đều an tĩnh ngồi ngay ngắn chờ đợi Hiệu trưởng đại nhân đến.

Cửa phòng chậm rãi mở ra, Hiệu trưởng đại nhân đi phía trước, mặt sau là quản gia đi theo ở phía sau, đi đến chủ vị, quản gia nhẹ nhàng kéo ra ghế. 

Hiệu trưởng đại nhân thì chậm rãi ngồi xuống, vẫy tay bảo quản gia lấy ra bài thi cho người giáo viên ngồi gần mình nhất.

Giáo viên lớp chuyên 12-ICE Yoon Bomi từ từ cầm lên bài thi, càng xem đôi mắt giáo viên này càng mở to, người viết ra bài thi này quả thật chính là thiên tài! 

Bài thi này đáp án thật sự quá hoàn mỹ, từng bài thi viết ra đáp án thật ngắn gọn nhưng lại hoàn hảo, trong ánh mắt cô đầy vẻ tán thưởng rõ ràng cực kỳ.

Từng bài thi được truyền xuống đến từng người, tất nhiên cũng truyền tới tay của chủ nhiệm lớp chuyên 11-TCE, Seo Hyerin càng xem bài thi này lại càng tán thưởng, học sinh này quả thật là thiên tài mới làm được bài thi tiếng Anh như thế này, ánh mắt cô quét đến tên của chủ nhân bài thi này thì nháy mắt liền ngây người. 

Yoo Jeongyeon! Tên này có điểm quen tai! Nghĩ nghĩ lại nhớ tới trong khối của cô không phải cũng có một người tên Yoo Jeongyeon hay sao! Tim đập bắt đầu đập nhanh hơn, đến mức kích động! Thiên tài! Khối của cô không ngờ lại xuất hiện thiên tài!

Hyerin nghĩ đến tên chủ nhiệm Lee kia vùi dập đi một thiên tài thì hừ một tiếng chán ghét, tên ngu ngốc kia đúng là ngu ngốc khi định tội vô tội vạ lên một bảo vật a!

Các giáo viên khác đều xem xong bài thi, lẳng lặng chờ đợi Hiệu trưởng đại nhân lên tiếng, nàng môi hơi nhấp, nhẹ nhàng mở miệng: "Đối với việc học sinh Yoo Jeongyeon gian lận bài thi, tôi tin tưởng các vị cũng biết được đâu mới là chân tướng." 

Hiệu trưởng đại nhân nói ra một câu không lạnh không nóng làm các giáo viên liền có cảm giác sắp sửa có đại sự xảy ra.

Các giáo viên gật đầu như giả tỏi, bài thi hoàn mỹ như vậy học sinh bình thường có thể viết ra sao! Chưa nói đến giám thị còn là Hiệu trưởng đại nhân! Không nghĩ tới, Yoo Jeongyeon lại là thiên tài.

Không ít giáo viên khinh thường Yoo Jeongyeon mặt mày già không khỏi đỏ lên, mặt đau a!

"Đối với hành vi vi phạm của giáo viên, tôi đã làm theo quy tắc của trường, hy vọng các vị qua vụ việc này nên suy nghĩ trước khi làm những việc ngu ngốc." 

Hiệu trưởng nói xong những lời này làm không ít giáo viên ở đây trong lòng không ngừng căng thẳng, hiệu trưởng đây là giết gà dọa khỉ cho các giáo viên xem, đương nhiên con gà kia chính là chủ nhiệm Lee.

"Nae, chúng tôi đã biết, thưa Hiệu trưởng Kim!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro