Giữ chặt lấy em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

________Bữa trưa________

Trưa nay bọn tôi đi ăn ở một quán ăn bé xinh và là dạng nhà nhỏ vừa ở vừa kinh doanh. Ban đầu tôi định đi ăn thức ăn nhanh cho gọn nhưng mà anh nhất định không chịu, tôi sợ hãi chiều theo ý anh sau một hồi bị giáo huấn.

  - Không được!

  - Tại sao? Em muốn ăn pizza!

  - Em bị đau bao tử mà! Em có biết là đống thức ăn đó vừa nhiều dầu mỡ vừa là đồ nước khó tiêu cỡ nào không?

  - Thì ăn thêm salad thôi!

  - Thì cái gì mà thì! Bệnh hoạn không lo sau này em có gì thì thiệt cho em thôi! Anh nuôi em nhưng mà em cũng phải biết nghĩ cho mình chứ!

  - Ai cần anh nuôi!?

  - Mẹ em cần đấy! Đi mau đừng có để anh tức lên!

  - Tức lên rồi anh dám làm gì em chứ?!

  - Không sợ hả?

  - Chắc sợ!

  - Uhmm, okay.

Rồi anh cười ranh mãnh hít một hơi như lấy đà hét lớn giữa ngã tư đường.

  - CỤC CƯNG ƠI, ANH DẮT EM ĐI ĂN TRƯA NÈ!

  - Ê! Nè, anh bị điên hả? _ Tôi vội chặn lại nhưng không kịp, bây giờ mọi ánh mắt đều đổ dồn về bọn tôi cả.

  - Em mà không nghe lời, anh đổi từ cục cưng sang vợ luôn!

Rồi tôi dặm chân một cái với sự bất lực và ức chế bỏ đi để anh hớt hải chạy theo nhưng vẫn cười thỏa mãn như vừa dụ dỗ được tôi vậy.

Ăn xong bọn tôi đi dạo quanh công viên một lát. Một phần là để tiêu bớt thức ăn nhưng nhiều hơn là vì đang là mùa mà hoa cúc họa mi tôi thích nở rộ a. Nhìn từng nhánh nhỏ bé mọc thành bụi, mỏng manh, đẹp đẽ và dễ vỡ như thủy tinh. Anh cười, nhìn sang tôi đang vô thức mỉm cười khi đưa tay chạm nhẹ lên đám hoa cánh trắng nhỏ nhoi, bảo rằng:

  - Thích lắm sao?

  - Uhm, rất thích, em đã rất mong được nhìn thấy chúng ở Sài Gòn đấy! Một ít thôi cũng được, vì nhìn ảnh mấy bạn nữ Hà Nội diện áo len giữa trời sương đứng trong cả một cánh đồng hoa thật sự em rất ganh tị! Nhưng bây giờ đã thấy rồi, dù là không hoành tráng lắm.

  - Chúng... rất giống em!

Tôi chợt dừng lại, bâng khuâng một vài phút rồi ngước mắt lên nhìn anh. Anh lại cười, anh quỳ xuống bên cạnh, dùng bàn tay thô ráp áp nhẹ lên má tôi.

  - Mỏng manh và thuần khiết như em vậy! Và cũng rất xinh đẹp. Có điều... em biết không... em là đẹp nhất trong lòng anh! Đến mức... buông em ra vài giây, anh cũng rất sợ sẽ vụt mất!_ anh vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt tôi, mắt anh rất đẹp, màu hazel sâu thẳm. Bên trong như lưu lại cả một bầu trời.

Rồi anh khẽ ôm tôi vào lòng mình, hôn nhẹ lên mái tóc đã phai đi phần nào vì ánh nắng. Tôi biết, rất khó khăn để chúng tôi lại được tiếp tục yêu thương nhau thế này. Nên anh cũng lo sợ nhiều hơn trước. Ban nãy, nhìn vào đôi mắt ấy, tôi mơ hồ nhìn thấy sự bất an. Từng lời nói cất lên tuy ôn như nhưng cũng chất chứa nỗi niềm riêng khó thấu. Tôi cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài dùng đôi tay gầy gò của mình và siết chặt lấy anh, như một lời trấn an, rằng anh đừng lo gì cả, mọi thứ sẽ ổn thôi, bây giờ mình tay trong tay, vậy là đủ vui rồi! Bỗng tôi nghe loáng thoáng loa phát thanh đang mở một bản nhạc được đệm bằng tiếng guitar mộc mạc.

"Anh ca không hay, anh đàn nghe cũng dở

Quang Lê nói như vậy nhưng vẫn hát cho em nghe hát thật lòng nghe cũng đỡ

Hát cho em cả bầu trời hi vọng đã vài lần anh tưởng vỡ

Bất cứ khi nào em muốn về cửa trái tim anh vẫn mở

Người ta nói người con gái đi bên cạnh

Là món trang sức quý nhất

Thế nên anh lấp lánh

Nhưng cũng không thể nào bằng mắt em

Có lẽ điều tệ nhất là mất em

Nhưng mà anh sẽ không ngu ngốc vậy

Ít nhất là ngay trong lúc này

Quần áo anh luôn nghe mùi thuốc lá

Hòa với một ít mùi nước hoa

Đôi khi là dấu môi em trên đó

Đôi khi là hương tóc em tối qua

Em thường bảo anh ơi đi chậm lại

Khi ngang qua con đường nhỏ có hoa

Để tay em siết anh ôm chặt lại

Sài Gòn này như chỉ còn có ta..."
______________________________

Bọn tôi cứ lòng vòng như vậy đến khi mặt trời bắt đầu lặng. Rồi lại quyết định là sẽ leo lên một con đồi nhỏ để ngắm hoàng hôn. Thực ra, tôi thích bình minh hơn, vì nó khiến tôi có cảm giác như một ngày mới đến, mọi thứ sẽ bắt đầu lại, sẽ không cần bận lòng đến dĩ vãng, hoài niệm, hay những điều xưa cũ, dù đêm đến, con người ta vẫn hay gặm nhắm nỗi buồn của mình như những kẻ cô độc.

Đang đi thì tôi thấy giữa hai chân hơi mất cân bằng, nhìn xuống mới biết là giày cao gót tôi đi đã gãy gót rồi. Thật ra ban nãy vội đi mà cũng không nghĩ là sẽ leo trèo nên không kịp mang sneakers. Anh đang nắm tay tôi thấy hơi khựng lại thì quay sang. Anh không nói gì, cũng chả cằng nhằn, chỉ tiếc lên phía trước, cúi người xuống:

  - Leo lên đi!

  - Thôi được rồi, gãy gót nhưng vẫn....

  - Hay là anh giận em?

Tôi không biết nói gì, đến nước này thì không thể cãi được nên tôi leo lên cho anh cõng. Hai tay quàng lấy cổ anh. Gió thổi từng đợt cho tôi ngửi thấy mùi hương nam tính riêng biệt mà trước giờ tôi vẫn hay nhớ. Khi đến một chiếc ghế đá nhỏ, anh đặt tôi ngồi xuống rồi cũng yên vị ngay cạnh. Anh khẽ đan năm ngón tay mình vào bàn tay nhỏ bé của tôi. Tôi cũng nghiêng đầu sang tựa lên bờ vai rộng (23cm :))) ) Rồi cả hai đưa mắt về phía chân trời đang chuyển từ màu xanh biếc vốn có sang sắc đồng hung đỏ rực, chói lóa cả một góc trời. Những tia nắng cuối cùng len lỏi qua tán lá, chim bay về tổ chuẩn bị sưởi ấm cho đàn con khỏi cơn gió đêm lạnh lẽo. Và rồi, sự rực cháy của mặt trời lại dần chuyểb thành sắc xanh tím huyền ảo với những ngôi sao nhỏ lấp lánh. Khi mọi thứ đã chìm vào yên tĩnh, anh lại cất tiếng trong khi mắt vẫn hướng về phía đường chân trời.

  - T/b này! Anh xin lỗi vì dạo này hay suy nghĩ nhiều khiến em lo lắng nhé, hôm nay anh rất vui và...

  - Nói ít thôi!

Rồi tôi đặt môi mình lên môi anh và dùng bàn tay nhỏ bé xoa nhẹ lên mái tóc bồng bềnh có vài lọn nhỏ đang đung đưa vì gió. Anh đáp lại bằng đôi môi hơi khô nhưng lại rất ấm áp và ngọt ngào. Những thứ mà cả hai đã trải qua thực sự càng khiến ước muốn được bên nhau của bọn tôi mãnh liệt hơn nữa.
___________________________

Bài hát có trong chap này: Sao cũng được_ Binz 💙💜

Su bếu 💙💜 như đã hứa :>>>  tuy là hơi trễ nhưng mà đã giữ lời ròi nhe :>> mùa cúc họa mi sắp đến ròi, mí bạn có thích hong? Tui đang háo hức lắm nè, cúc họa mi rất là đẹp đó a :>>> bạn nào đang buồn thì đừng buồn nữa! Gần đầy Su cũng stress nhiều thứ nhưng mà rồi sẽ ổn thôi! Chúc mấy bạn buổi tối dui dẻ 💙💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro