CHƯƠNG 1 - Kế li gián của Vương Tổng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng xa hoa, người đàn ông tuấn mĩ nằm trên chiếc giường lớn, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại tạo nên một ngọn núi giữa trán.

Anh khẽ cử động cơ thể, tay phải truyền đến cơn đau tê tái.

"Anh đừng cử động." Mĩ thiếu niên bên cạnh từ đầu chăm chú quan sát biểu hiện của anh. Thấy Anh có ý định gãi gãi vào tay vừa bị bó bột liền lên tiếng.

"Đây là đâu?" Vương Tuấn Khải híp mắt nhìn người bên cạnh.

Xinh đẹp thuần khiết, anh biết cậu ấy là Vương Nguyên, hai mươi hai tuổi thanh bạch.

"Sao tôi lại ở đây? Còn có em?" Vương Tuấn Khải quật cường ngồi dậy. Liếc xung quanh phòng rồi nhìn cậu hỏi.

"Xin lỗi... tôi lái hơi nhanh... nên sáng nay có hơi mất tự chủ." Vương Nguyên khẽ trả lời. Thật sự cậu đâu biết đâu. Đang lái bỗng cái tên này từ đâu chui ra làm cậu hết hồn, mới gãy tay là may đấy.

"À... thì ra là em đâm xe vào tôi! Bồi thường!" Vương Tuấn Khải thoắt cái cười cười.

Ý gì đây? Vương Chủ tịch mà cũng đòi bồi thường cơ á?

Phải thôi! Gãy cả tay người ta mà.

"Anh muốn bao nhiêu?" Vương Nguyên lấy điện thoại, nhìn Vương Tuấn Khải hỏi.

"Không nói đến tiền bạc, nhưng em phải chăm sóc cho đến khi tôi khỏi tay." Ngay tức khắc Vương Tuấn Khải liền từ chối.

Vương Nguyên là con út Vương Thị, tuy nhiên cả Thị có mình cậu là con trai nên quyền thừa kế là của cậu. Sau khi ông nội mất, cậu bị ép kí vào đơn chuyển nhượng lại tài sản cho các chị lớn hơn.

Vị trí Chủ Tịch bị rỗng, cậu cũng chẳng hứng thú nên đồng ý để chị cả lên ngồi thay.

Suy nghĩ một hồi, phần sai về Vương Nguyên nhiều hơn, cậu đồng ý, chỉ là chăm sóc chắc chỉ đút ăn, thay quần áo... có gì e ngại chứ.

"Được!"

"Thành giao!" Vương Tuấn Khải chìa tay, Vương Nguyên vui vẻ bắt lấy.

Tay anh như nguồn điện, Vương Nguyên vừa chạm vào ngại ngùng rồi rụt về.

Vương Tuấn Khải lấy điện thoại, nố một vài câu, nửa tiếng sau Kris đã đợi ở dưới cổng nhà cậu.

"Đưa tôi xuống." Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên. Cậu lại gần đỡ Vương Tuấn Khải xuống giường.

"Vài ngày nữa hẵng tới." Vương Tuấn Khải vẫn khuôn mặt lạnh ấy, anh nhìn xung quanh nhà cậu rồi nói.

"Ừ!"

Vương Tuấn Khải lên xe xong Vương Nguyên mới quay vào nhà, cậu gọi Lộc Hàm chuẩn bị quần áo, xém nữa là muộn giờ.

.....

Xe dừng lại tại một khách sạn, Vương Nguyên bước xuống với bộ tây trang áo trắng quần đen giày bóng.

"Ninh Ninh, xuống thôi!" Cậu đi qua cửa bên, mở cửa, gót giày chạm mặt đường. Nhanh chóng thu hút ánh nhìn mọi người xung quanh.

"Vào thôi." Triệu Ưu Ninh khoác lấy tay cậu, sánh vai bước vào dạ tiệc.

"Cậu Vương , Cô Triệu mời!" Một vị tiếp tân đi tới, hai người đi theo cô gái ấy lên sân thượng.

Hôm nay nhà hàng này tổ chức dạ tiệc ngoài trời. Vừa tới đã thu hút ánh nhìn.

Triệu Ưu Ninh xinh tươi tỏa sáng. Vương Nguyên nhận lấy hai ly rượu nho từ phục vụ, cậu đưa cho cô một ly.

"Ninh Ninh, chúng ta qua bên kia chào hỏi." Nói xong, Vương Nguyên kéo tay người yêu đến chỗ bạn bè.

"Cậu Vương giờ mới đến sao? Mang theo siêu mẫu khoe ân ái hả?" Á Luân nhìn hai người nắm tay, ánh mắt lóe lên chêu chọc hai bạn trẻ.

"Ấy chà, chiếc váy của Cô Triệu đây không phải là sản phẩm mới nhất của D&G sao?" Á Luân nhìn hai bạn trẻ ngại ngùng liền tiếp tục chêu chọc.

Vương Nguyên nãy giờ bận tìm kiếm ai đó nên không để ý, nghe thấy Á Luân cố ý chêu chọc người yêu liền rống vào mặt hắn ta một câu:

"Cậu câm miệng thối nhà cậu vào. Cẩn thận mấy cô em bên cạnh chạy hết."

"Ha ha, Tiểu Vương cậu đang ghen sao? Ha ha." Á Luân cười lớn một phen. Vương Nguyên liếc xéo hắn một cái.

Triệu Ưu Ninh cũng phì ra cười.

Kia rồi. Vương Tuấn Khải bó bột vẫn đến quả nhiên cái khách sạn này không tầm thường. Nhận thấy cậu nhìn mình, Vương Tuấn Khải dơ ly rượu lên lắc lắc tỏ ý chào hỏi.

Vương Nguyên cũng đưa rượu lên đáp lễ, Triệu Ưu Ninh nhìn theo, gật đầu chào Vương Tuấn Khải.

"Có phải nên sang chào hỏi không, dù gì mình cũng làm người ta gãy tay mà." Vương Nguyên nắm lấy tay Triệu Ưu Ninh, thả lại không gian đùa hoa ghẹo bướm cho Á Luân.

"Vương Tuấn Khải, chào!"

"Vương Tổng!"

Vương Nguyên ôm eo Ưu Ninh tiến đến chỗ Vương Tuấn Khải, thấy bên anh lạ lẫm đến dị thường, cô độc, khuôn mặt thì lãnh khốc. Hèn chi chả có ai tới trò chuyện cùng.

"Hai người..." Vương Tuấn Khải nhìn tay Vương Nguyên vẫn đặt ở eo Ưu Ninh, anh khẽ thắc mắc.

"Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi đấy." Vương Nguyên yêu chiều nhìn Ưu Ninh.

"Rất đẹp đôi."

"Vương Tổng quá khen."

...

"Anh đi vệ sinh, em ở đây đợi anh." Vương Nguyên sải bước đi, đợi bóng Vương Nguyên khuất Vương Tuấn Khải mới soi từ trên xuống dưới Triệu Ưu Ninh.

"Em ngồi xuống, đứng không đau chân sao?" Vương Tuấn Khải cầm ly rượu lên, dựa lưng vào thành sô pha. Từ góc độ này, trông giống như một con sói đội lốt một chàng lãnh tử.

"Cảm ơn Vương Tổng quan tâm." Triệu Ưu Ninh nhàn nhạt trả lời, đặt ly rượu trong tay xuống dưới bàn.

Vương Tuấn Khải nhếch khóe môi, vươn tay chạm vào bên vai trần của cô.

"Em rất đẹp." Vương Tuấn Khải sấn tới, ngón tay trượt theo vai xuống lưng.

"Vương Tổng xin tự trọng." Triệu Ưu Ninh đứng dậy, khiến ai đó cười ha ha. Vương Tổng lần đầu bị cự tuyệt thật đáng cười.

"Ninh Ninh." Vương Nguyên quay lại thấy Triệu Ưu Ninh cầm túi sách chạy tới chỗ cậu. Dáng vẻ có chút sờ sợ cậu liền hỏi.

"Sao vậy?"

"Ba em gọi đột nhiên có chút chuyện, em về trước, mai chúng ta gặp sau." Nói xong liền li khai. Cô sắp là người của Vương Nguyên, không muốn thêm một người đàn ông nào chạm vào da thịt, sợ làm dơ người Vương Nguyên đụng vào.

Chưa kịp phản ứng, Vương Nguyên đã thấy Ưu Ninh khuất mất giữa đám người dự tiệc.

Cậu vội lấy điện thoại gọi cho Lộc Hàm để y đưa cô về.

Quay lại chỗ Vương Tuấn Khải, anh ngồi nhàn hạ nhìn cậu thâm túy. Ánh mắt nhìn không ra biểu cảm gì. Chỉ đột nhiên, anh ta bước tới gần cậu.

"Đưa tôi về." Vương Tuấn Khải có vẻ đã say, khướt kha khướt khẻo khiêng anh ta xuống dưới.

Kris nhìn thấy liền ra đỡ hộ, Vương Nguyên đợi Lộc Hàm nên đứng ở trong, nào ngờ Vương Tuấn Khải được Kris đỡ mà tay vẫn bám vào vạt áo Vương Nguyên.

Cậu khẽ nhíu mày, hất cái tay đang xoa xoa eo cậu ra, lạnh nhạt nói một câu:

"Anh ta sỉn rồi, ném vào bồn nước một lúc sẽ tỉnh. Nhớ chuyển lời hộ tôi, ngày kia tôi sẽ tới."

Kris gật đầu, khiêng cái con người giả say giống đến đáng sợ vào trong xe. Bóng Vương Nguyên khuất thì anh mới hé mắt ra nhìn.

"Chủ tịch cậu tính làm gì? Đuôi hồ ly lòi rồi hả?" Kris nhìn Vương Tuấn Khải cười cười, liền thắc mắc.

"Thực hiện kế li gián!"

#Ji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro