CHƯƠNG 2 - Khiêu khích.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi mặt trời vừa ló, phía sân bay đã đông mịt người, chàng bạn minh tinh ấy... về rồi...

"Lâm Ca, Lâm Ca...."

Tiếng hò reo của Fans vang cả khu lơn. Trần Lâm bước ra với bộ T-shirt trắng, kính râm đen... khẽ cúi đầu chào lại, Trần Lâm chạy nhanh ra ô tô.

Các Fans ùa tới bán vào chụp ảnh..

-"Lâm Ca anh bay sáu tiếng rồi.... có mệt không?"

"Không mệt!"

-"Tóc anh dài quá rồi... nên sửa lại đi..."

"Ừm..."

"Trần Lâm...." ô tô bên kia, dáng dấp ấy....

"Tiểu Nguyên...." Trần lâm chạy tới chỗ cậu, Vương Nguyên mở cửa y liền chui vào. Xe nhanh chóng khởi động rồi khéo léo lượn lách tránh đụng vào Fans.

"Tiểu Nguyên hôm nay đón anh cơ?" Xe ra đến đường cao tốc, Trần Lâm gạn hỏi, ánh mắt lóe lên sự vui mừng.

"Vậy lần sau không đón nữa." Vương Nguyên nhàn nhạt đáp, cậu liệng xe một cái, cả người Trần Lâm lệch sang một bên.

Vượt đèn đỏ? Hai bục cảnh sát?

"Tiểu Nguyên đi chậm lại, anh.... nôn mất..." Trần Lâm bụm miệng, trình độ lái xe của cậu quả không bình thường vẫn y như ngày trước. Dạy mãi lái không thạo là sao?

.....

Xe dừng lại ở nhà Vương Nguyên, Trần Lâm phi ra thùng rác, nôn khan một trận. Vương Nguyên cười hi hi. Trần Lâm lườm cậu một cái châm chọc:

"Được Cậu Vương đón một buổi, Trần công tử tôi đây như mất nửa cái mạng!"

"Có vào không?" Vương Nguyên đưa cho y một chai nước lọc, thấy y cứ đứng đơ ngoài cửa nhìn chiếc xe của cậu liền hỏi.

"Ấy Tiểu Nguyên, em mua bao giờ sao anh không biết? Chiếc xe ấy là hàng giới hạn đó." Trần Lâm bám theo Vương Nguyên vào nhà ăn, vừa đi vừa hỏi.

"Hôm qua." Vương Nguyên cầm đũa gắp thức ăn đưa lên miệng khẽ đáp.

"Chiếc Lambor kia đâu?"

"Em làm hư rồi!"

"Ờ."

Trần Lâm hỏi một câu, Vương Nguyên đáp lại một câu. Nhận thấy cậu có vẻ khác lạ Trần Lâm liền im lặng.

Trong đám chơi cùng Vương Nguyên, ai cũng biết cậu rất dễ tổn thương. Đặc biệt khi có chuyện sẽ im lặng, khó chịu, ít nói hay giữ trong lòng không nói cho ai. Đến giới hạn chịu đựng sẽ khóc ầm lên như đứa trẻ.

Nhưng đối với Vương Nguyên chữ khóc chưa bao giò tồn tại. Ngoài khi sinh ra, lần duy nhất cậu khóc vào năm mẹ cậu bị ung thư mà mất.

Ông nội mất, các người trong họ gây sức ép như vậy mà một chút cậu không lay động. Chỉ cư xử như một đứa trẻ họ muốn cậu làm gì, kí gì, cậu đều làm theo với điều kiện không được làm hại đến Triệu Ưu Ninh.

Hôm nay với tốc độ lái nhanh như vậy, có vẻ khá khó chịu, Trần Lâm đoán ra.... y bỏ lỡ một cuộc vui rồi.

"Có chuyện gì sao?" Đới Cảnh Diệu buông đũa, lấy hết dũng khí lên hỏi Vương Nguyên.

"Vương Tuấn Khải giở trò với Ưu Ninh..." một hồi lâu sau Vương Nguyên mới đáp.

Cậu nhớ lại, khi hôm qua quay lại buổi tiệc. Á Luân thấy cậu liền chạy tới quân sư quạt mo:

-"Vương Nguyên, ban nãy cậu đi đâu?"

"Vệ sinh!"

-"Mang Ưu Ninh qua chỗ tớ gửi chẳng phải an toàn hơn sao?"

"Ý gì?"

-"Cậu biết tại sao Ưu Ninh cô ấy bỏ về không?"

"Sao?"

-"Đoán xem?"

"Cậu nói hay để tôi ra tay..."

-"Tớ nói... à... lúc nãy tớ có để ý thấy Vương Tuấn Khải nói gì đó với Ưu Ninh. Còn động chạm vào vai cô ấy...
Cậu cũng ngốc thật, để thịt ở đấy, không sợ mèo lạ ăn mất hả?"

"Thật?"

-"Tớ mà đùa cậu ngày mai liệt luôn!"

"Vậy cậu liệt luôn đi!"

-"Ấy, tớ nói thật đấy, cậu thử hỏi cô ấy xem... hắc hắc..."

....

"Ha... ha... ha... thì ra Cậu Vương giận giữ vì chuyện này." Trần Lâm đột nhiên bật cười. Còn ha hả mà cười vào mặt cậu.

"Em từ bao giờ ngốc thế cơ chứ?"

"Anh câm mồm." Vương Nguyên đập bàn một cái, Trần Lâm khúc khích một chút xong liền im bặt.

Điện thoại đột nhiên vang lên, Vương Nguyên hớn hở bắt máy.

["Nguyên Nguyên, nghe nói Lâm ca về rồi đúng không? Hay chúng ta tới Hoa Sơn một buổi đi."] Triệu Ưu Ninh ngồi dậy từ bàn trang điểm, trợ lí nhanh chóng cầm áo khoác và túi sách theo sau.

"Được, vậy tối anh qua đón em." Vương Nguyên cúp máy. Đặt sang một bên.

....

Xe câu dừng ở trước Công Ty X, một lúc sau Triệu Ưu Ninh trên người toát bộ váy bó sát trắng ngọc thuần khiết.

Vương Nguyên say mê ngắm người yêu đến quên cả mở cửa xe. Khi Triệu Ưu Ninh tê rần chân thì cậu mới đưa cô vào xe.

"Ninh Ninh, hôm qua xin lỗi em. Anh không nên để em một mình ở cạnh Vương Tuấn Khải." Đi trên đoạn đường cao tốc. Bỗng Vương Nguyên bật chế độ xe tự lái, cậu vươn người qua bên Triệu Ưu Ninh.

Mặt sát gần nhau, Triệu Ưu Ninh gần như nghẹn thở, hương bạc hà từ người Vương Nguyên tỏa ra thật dễ chịu.

"Em.... không sao." Dường như nhận thấy mình không trả lời Vương Nguyên sẽ không lùi lại. Câu chữ thẹn thùng liền phun ra...

"Thật xin lỗi..." Vương Nguyên dứt câu liền đặt tay lên eo cô, hơi vươn môi tới.

Kẹt... cái dây an toàn này thật có tâm. Vương Nguyên ngại ngùng mà lùi lại. Đưa tay sờ má cô rồi tiếp tục lái xe.

Trước cổng Hoa Sơn kín mịt người, một phần là Fans của Trần Lâm, một phần là Fans của Ưu Ninh. Một phần là mấy vị cảnh sát vất vả ngăn giữ bảo vệ an ninh.

Đường này không đi được nữa rồi. Vương Nguyên quay xe, đi xuống một con đường khác.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Triệu Ưu Ninh nhìn xung quanh khá tối, đưa cô đi đâu vậy? Con đường này quả thật cô chưa đi bao giờ.

"Tầng hầm của Hoa Sơn ấy. Em không biết đâu." Vương Nguyên nhìn Ưu Ninh yêu chiều mà nhéo mũi cô một cái. Triệu Ưu Ninh há miệng à môt tiếng.

Vào đến tầng gửi xe, Vương Nguyên mở cửa đưa Triệu Ưu Ninh xuống. Ánh đèn mờ mờ, hai người một nam một nữ dắt tay nhau đi theo con đường.

Phía trước có thang máy. Vương Nguyên ấn chuông lên tầng sáu, vừa mở cửa thang máy.... ở trong là Vương Tuấn Khải bên cạnh là một cô gái mặc chiếc váy đỏ như không mặc gì đang ra sức quấn lấy anh

Vương Tuấn Khải nhìn thấy Vương Nguyên liền cúi xuống dụi mặt vào cổ cô gái, giả vờ như đang hôn.

Vương Nguyên nắm tay Triệu Ưu Ninh bước vào. Hai con người không biết chơ chẽn kia vẫn rít ríu lấy nhau.

Vương Tuấn Khải đưa tay xoa eo cô gái, hai mắt gián chặt vào tay của hai người đang dính liền vào một chỗ.

Vương Nguyên thấy Triệu Ưu Ninh thẹn đến đỏ hết mặt vì tiếng rên của cô gái, cậu liền ôm lấy eo người yêu.

Ý định hôn môi ban nãy dang dở vả lại ở đây có người thích khiêu khích như vậy. Không ngại ngần cúi xuống ngậm lấy môi Ưu Ninh.

Vừa hay cửa thang máy mở ra quả nhiên Vương Tuấn Khải khẽ nhíu mày. Buông cô gái kia ra rồi đi ra ngoài.

Trong không khí vẫn đọng mùi ngọt ngào của nụ hôn ban nãy. Tuy chỉ môi chạm môi nhưng vẫn là nụ hôn đầu của cả hai.

Ôm lấy Triệu Ưu Ninh đang run rủn chân tay vào lòng, Vương Nguyên vừa chạm môi Ưu Ninh đã mềm nhũn lại còn những tiếng rên kia cứ văng vẳng bên tai... khẽ bế người yêu lên đưa đến chỗ hẹn.

"A"

Chưa kịp phản ứng đã bị bế lên, Triệu Ưu Ninh xấu hổ với những ánh nhìn kia cô nép sâu vào lòng Vương Nguyên.

Khi đến bữa tiệc thì Vương Nguyên mới thả người xuống.

#Ji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro