CHƯƠNG 3 - Hạ dược.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên thả Triệu Ưu Ninh xuống, Á Luân và Trần Lâm liền sấn tới nhòm ngó Triệu Ưu Ninh.

"Vương Nguyên, cậu làm gì mà son môi cô ấy bị lem ra ngoài thế này?" Á Luân nhìn Ưu Ninh thẹn thùng úp mặt vào ngực Vương Nguyên liền nói một câu lòi sỉ.

"Đến muộn như vậy, có phải lại vật lộn gì trong xe không?".

"Ấy chà... chậc chậc..."

Trần Lâm và Á Luân nhìn biểu hiện của hai bạn trẻ không nhịn được cười.

"Hơn hai mươi cả rồi, có gì mà ngại mới chả ngùng."

Tiếng nhạc du dưa phát lên Trần Lâm ,Á Luân chạy qua đằng kia mời người nhảy cùng.

"Vị tiểu thư này, không biết em có thể nhảy cùng tôi một điệu." Trần Lâm đưa tay, vị tiểu thư kia quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh kích động nói:

"Anh ấy là thần tượng của em."

Người đàn ông liền đồng ý, cô gái lấy điện ngỏ ý muốn chụp ảnh lưu niệm. Trần Lâm kéo luôn cả bạn nam bên cạnh vào ông kính.

Sau khi cô gái update bài viết lên weibo với caption: "Mộng tưởng được thực hiện". Nhanh chóng được nhiều sự quan tâm của các fan khác.

Rồi đi theo Trần Lâm ra phía trung tâm bắt đầu nhảy.

Á Luân bên kia bu quanh một vườn hoa thập cẩm. Cô nào cũng xinh đẹp nở nang... Vương Nguyên nhìn Triệu Ưu Ninh vẫn thẹn liền kéo cằm cô lên, lau lau vệt son bị lem ban nãy. Cười bảo:

"Em đừng ngại."

Nghe Vương Nguyên nói xong Triệu Ưu Ninh cũng thấy bớt căng thẳng hơn. Cô khẽ cười mỉm, Vương Nguyên xoa má người yêu rồi kéo cô ra ngoài.

"Đi nhảy thôi."

....

Tay Vương Nguyên nắm lấy eo cô gái, Triệu Ưu Ninh dựa hẳn người vào Vương Nguyên. Hai thân thể khẽ đu đưa theo từng nhịp nhạc.

Chỉ là Vương Nguyên đột nhiên nhìn ra ánh mắt nóng bỏng của ai đó cứ chĩa thẳng vào mình liền ôm chặt Ưu Ninh hơn. Người cô ấy nóng quá...

"Em mệt rồi, chúng ta vào nghỉ."

Vương Nguyên ôm người yêu quay lại chỗ Á Luân đang ngắt hoa. Thấy cậu quay lại liền tạm đuổi lũ hoa kia đi.

"Cô ấy sao vậy?" Á Luân nhìn Ưu Ninh mặt đỏ phừng phừng, khó chịu ra mặt, thính thoảng đưa tay lên gãi gãi cổ, đôi khi khẽ thở dốc rồi dụi mặt vào hõm cổ Vương Nguyên, tay ôm ghì lấy cổ cậu. Sự khác lạ rõ rệt sau khi cô uống ly rượu ấy khiến Á Luân nghi hoặc hỏi.

"Cô ấy nói rất nóng, tháo lớp áo khoác rồi vẫn nóng. Liệu có phải sốt không?" Vương Nguyên lo lắng nhìn người yêu khổ sở dằn vặt. Cậu khẽ vỗ vỗ nhẹ hai má người yêu. Cô vẫn nhắm nghiền mắt, tay lại đưa lên gãi gãi cổ.

"Nóng? Cô ấy trúng thuốc rồi.Trần Lâm anh quay lại đây." Á Luân là tay chơi thạo trong tình trường, nhìn vài biểu hiện nhỏ đã biết cô bị hạ dược rồi, vội vã lấy điện thoại gọi tên minh tinh kia về.

Vương Nguyên cáu gắt cởi áo khoác lên người Ưu Ninh, bế thốc cô lên nhanh chóng rời khỏi đây.

"Con mẹ nó là tên khốn nào?"

"Có chuyện gì sao?" Trần Lâm quay lại, thấy vẻ mặt Vương Nguyên tối sầm liền hỏi.

"Có người hạ dược cô ấy. Anh đi điều tra tôi phụ Vương Nguyên chăm sóc cô ấy." Á Luân nói xong liền li khai, Trần Lâm đi làm việc của mình.

"Ninh Ninh, đừng nháo." Triệu Ưu Ninh ra sức vặn vẹo, cô nằng nằng tháo chiếc áo khoác của Vương Nguyên ra.

"Nguyên Nguyên, em nóng... rất nóng..." Triệu Ưu Ninh khổ sở nhìn Vương Nguyên, đôi môi khô khốc thoáng run.

"Anh biết... em đừng tháo áo ra..." Vương Nguyên ôm Ưu Ninh vào lòng, hai tay xoa xoa lưng và eo người yêu. Ưu Ninh được an ủi liền thoải mái hơn... ôm chặt lấy cổ Vương Nguyên tay không yên phận mà cào cào cổ cậu.

Vương Nguyên nén tức giận, ra sức mà xoa eo cô... về đến nhà sẽ ổn thôi.

Á Luân bên cạnh che kín hai mắt, không dám ngo ngoe ngóc ngách gì, chỉ cố gắng nói nhỏ với Vương Nguyên cách an ủi cô.

....

Vừa xuống xe Vương Nguyên bế thẳng Ưu Ninh vào phòng cậu, tháo chiếc cà vạt vứt mạnh xuống đất. Nhìn Ưu Ninh vặn vẹo mà vò đầu bứt óc.

Á Luân vừa vào thấy Vương Nguyên đơ người liền nói:

"Bây giờ cậu dùng dây vải mềm buộc tay chân cô ấy lại, để cô ấy ngâm nước lạnh đến khi thuốc hết tác dụng. Sau khi hết tác dụng có thể sẽ sốt tùy đề kháng mỗi người. Cậu nên cẩn thận, ai biết cô ấy lại đè cậu ra coi như xong đấy."

Vương Nguyên nhanh chóng tiến hành, buộc được tay chân Ưu Ninh lại rồi liền bế cô vào phòng tắm thả vào bồn tắm cứ thế nước lạnh dội xuống người Ưu Ninh rên nhẹ một tiếng.

Vương Nguyên nhìn Ưu Ninh tự dằn vặt mình tại sao lại sơ xuất đến như thế.

Một lúc sau nước đầy, Vương Nguyên tắt nước, ngồi cạnh bôn tắm nhìn cô thâm túy.

Á Luân bước vào ngó thử, Vương Nguyên kín đáo còn cuốn cho cô thêm một chiếc khăn tắm trước váy trắng.

Á Luân dòm dòm mặt Vương Nguyên nói: "Trần Lâm tra ra rồi đấy."

"Là Vương Tuấn Khải."

Vương Nguyên nghe xong quả nhiên nhíu mày, cái tên khốn nạn này rốt cuộc bày trò gì đây?

"Tên lưu manh." Vương Nguyên cầm điện thoại đang rung lên, giọng nói bên tai liền oang tới.

"Cô ấy sao rồi? Em thỏa mãn người ta chưa?" Vương Tuấn Khải cười dâm đãng một cái bên kia liền hai chữ khốn nạn bay tới.

"Đừng kích động, ngày mai nhớ đến sớm." Nói xong liền cúp máy, Vương Nguyên nhắm mắt lại quay sang nhìn Ưu Ninh mà nén giận.

Thời gian ngâm nước cũng hơn ba tiếng rồi, cậu đứng dậy sờ má Ưu Ninh... may quá cô không sốt.

Á Luân có chuyện đột suất nên đã về trước. Vương Nguyên gọi người làm lên phòng. Đưa cho người làm một chiếc áo sơ mi rộng và một chiếc quần nhỏ của cậu chưa mặc.

"Thay cho cô ấy."

Nói xong Vương Nguyên đi ra ngoài. Cậu đóng kín cửa xuống phòng khách nói chuyện cùng Trần Lâm

"Em vẫn muốn đi chăm sóc anh ta?" Trần Lâm hỏi. Mặt Vương Nguyên lạnh nhạt chả nhìn ra biểu cảm gì.

"Ừm, là mình hại người ta mà." Vương Nguyên nằm ngửa ra sô pha. Từ sau khi gặp Vương Tuấn Khải, bao nhiêu chuyện sảy ra, cậu chưa kịp xòe tay đã ập tới. Mi tâm cậu nhíu chặt. Khẽ thở dài một tiếng.

Trần Lâm về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, song chợt nhớ khoảng ba giờ sáng lại phải bay qua Pháp nên bật dậy chuẩn bị ít đồ cá nhân.

Triệu Ưu Ninh ngủ trong phòng Vương Nguyên. Cậu cũng chẳng thèm vào phòng khách, bèn nghỉ tạm trên sô pha.

Trần Lâm chuẩn bị đi thì Vương Nguyên đã ngủ say. Y lấy chiếc chăn mỏng đắp lên cho cậu.

Đứa em kết nghĩa này, thật khiến cho người ta khó đoán tâm tư.

Y vừa ra khỏi cửa Vương Nguyên liền mở mắt, cậu nhìn trần nhà, tự hỏi rốt cục Vương Tuấn Khải muốn làm cái quái gì nữa?

#Ji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro