CHƯƠNG 4 - Dùng dược mạnh chơi khăm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe dừng trước cửa chính nhà Vương Tuấn Khải. Lộc Hàm liền ấn còi xe mấy lần. Cánh cửa nhà mở ra. Vương Tuấn Khải đang ngồi chiễm chệ giữa nhà. Cậu bước xuống xe,Lộc Hàm lấy đồ xuống đi theo cậu.

Bước vào trong nhà, cậu không thèm lướt qua mặt anh một lần. Chỉ ấn định một câu lạnh lùng.

"Tôi ở đâu?"

"Phòng số hai. Tên đó....không được ở đây..." anh chỉ dĩa về phía Lộc Hàm, anh mắt tràn đầy nham hiểm.

Vương Nguyên nhìn Lộc Hàm gật đầu có ý định li khai nhưng thấy ánh mắt nóng bỏng của Vương Tuấn Khải cứ chĩa vào mình.
Cậu quay lại bàn ăn ngồi xuống.

"Để tôi đút anh." Vương Nguyên nói xong liền cướp lại chiếc dĩa từ tay Vương Tuấn Khải đặt xuống. Cậu cầm chiếc thìa bên cạnh tay trái anh bắt đầu lấy thức ăn.

Xúc một muỗng có tôm và cơm đưa lên trước mặt Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên mặt vẫn lạnh nói:

"Há miệng!"

Vương Tuấn Khải chống cằm chăm chăm nhìn cậu rồi nhìn vào muỗng cơm.

"Em ăn đi." Vương Tuấn Khải ôn nhu nhìn Vương Nguyên. Cậu đưa muỗng cơm đến trước mặt Vương Tuấn Khải nhắc lại một lần nữa:

"Há ...." chữ miệng chưa kịp chui ra thì đành bị nuốt vào bụng, Vương Tuấn Khải giật lấy thìa cơm đút thẳng vào miệng cậu.

Thấy Vương Nguyên có ý định nhèn ra Vương Tuấn Khải đưa tay che miệng cậu lại, cười nói:

"Đến sớm như vậy, chắc chắn chưa ăn gì. Em ăn xong thì đút tôi cũng chưa muộn."

Ánh mắt, giọng nói... cưng chiều vô hạn. Vương Nguyên thoáng đơ...con người này khác hẳn so với hôm qua.

Tối qua cố tình hạ dược Triệu Ưu Ninh chơi khăm cậu, bây giờ ôn nhu tột độ. Thầm trách, cái tên này có bị thần kinh không?

"Rốt cuộc anh muốn gì nói thẳng, đừng động tới cô ấy." Vương Nguyên nốt thẳng muỗng cơm khi nãy xuống mà không nhai. Cậu hất tay Vương Tuấn Khải ra, cau mày hỏi.

"Muốn em." câu nói vừa rồi của Vương Tuấn Khải là ý gì? Vương Nguyên giật giật khóe miệng nhìn Vương Tuấn Khải dần tiến gần.

"Mau ăn đi, tôi đói rồi."

Vương Tuấn Khải xoay người đi vào phòng tắm. Có trời mới biết anh ta vào đấy làm gì, tùy người suy nghĩ.

Vương Nguyên liếc xung quanh không có ai liền lấy trong túi áo một túi bột, rắc rắc vào cốc sữa bên cạnh cốc sữa của mình. Lắc lắc đều...

"Vương Tuấn Khải."

"Tôi no lắm rồi, anh mau ra đây tôi đút anh ăn."

Vương Nguyên đi theo hướng ban nãy của Vương Tuấn Khải, cậu đứng trước cửa phòng tắm nhẹ giọng gọi.

Người bên trong không đáp lại, chỉ nghe được vài tiếng thở dốc. Vương Nguyên nhếch môi cười khẽ gọi ngọt một tiếng: "Vương Tuấn Khải."

Người bên trong thở mạnh một cái liền bắn. Vương Nguyên khẽ nhướn mày, trong lòng cười thầm.

"Vương Tổng mà cũng phải tự xử bằng cách này..."

Ai đó đâu biết hôm nay Vương Nguyên chỉ mặc một chiếc sơ mi và quần âu. Trên người còn dùng một chút nước hoa mà Á Luân đưa cho. Trong thành phần có chút xuân dược loại mạnh thôi à. Chỉ cần lại gần mà cố ngửi ngay đó sẽ có phản ứng... cực mạnh luôn nha.

Một lúc sau Vương Tuấn Khải lả lướt đi ra, Vương Nguyên mỉm cười, nụ cười ấy... rốt cuộc ẩn chứa cái gì?

Vương Nguyên đẩy Vương Tuấn Khải ra bàn ăn, ép anh ngồi xuống.

"Ăn đi." Xúc một ít cơm và thịt đưa lên miệng Vương Tuấn Khải. Anh há miệng ngậm vào nhai nhai... Vương Nguyên xoay người một cái, làm rơi mất chiếc muỗng ban nãy cậu ăn.

Mông hơi vểnh lên, lộ ra đường cong hoàn hảo. Vương Tuấn Khải khụ một tiếng mắt cứ gián vào mông ai đó liền sặc đến long trời lở đất.

"Sặc rồi.... mau uống tạm sữa đi..."

Vương Nguyên xoay lại, Vương Tuấn Khải mặt đỏ bừng bừng nhìn cậu. Vương Nguyên vội vàng vơ ngay ly sữa ban nãy đưa đến Vương Tuấn Khải.

Anh cầm lấy uống vài ngụm, Vương Nguyên ý cười càng hiện rõ.

Lấy thức ăn tiếp tục bón cho Vương Tuấn Khải. Thời tiết thu không nóng không lạnh. Điều hòa cũng luôn bật chế độ bình thường... tại sao Vương Tuấn Khải chảy nhiều mồ hôi thế?

Ăn được thêm vài muỗng Vương Tuấn Khải liền buồn ngủ, cứ thế gục xuống bàn cơ hồ còn nghe được giọng của ai đó gọi mình.

"Vương Tuấn Khải."

....

Một cốc nước lạnh cứ thế róc vào mặt Vương Tuấn Khải. Anh dần mở mắt, Vương Nguyên cúi sát mặt anh, cổ áo trễ xuống lộ ra hai điểm hồng xinh xinh trước ngực. Mùi hương ấy cứ thế sộc vào mũi, Vương Tuấn Khải mở hẳn mắt nhìn xuống dưới:

Chân tay bị buộc chặt, áo bị mở ba nút đầu, quần bị tháo thắt lưng và khóa... còn kéo xuống ngang mông lộ ra chiếc quần nhỏ đen đen bó sát.

Cơ thể đột nhiên nóng ra như ngàn con kiến cắn. Bên tai đột nhiên nghe thấy những tiếng rên đáng thẹn...

Trước màn hình laptop, hai thân thể giống đực ra sức cuốn lấy nhau, người đàn ông phía trên đang dùng miệng khẩu giao cho người phái dưới. Đột nhiên dừng lại, Vương Tuấn Khải quay sang nhìn Vương Nguyên.

"Vương Tuấn Khải, anh cũng thật biết đùa. Ôm hôn gái trước mặt Triệu Ưu Ninh còn hạ dược cô ấy. Anh thích diễn trò lắm đúng không, tôi sẽ cho anh biết cảm giác dùng xuân dược ngồi xem phim đen như nào." Vương Nguyên ấn tiếp tục, nói xong liền li khai khỏi phòng.

Vương Tuấn Khải hứng thú nhìn Vương Nguyên đi ra ngoài, anh nhìn vào màn hình laptop, người đàn ông phía trên đã tiến vào người phía dưới... cử động nhẹ nhàng sau đó tăng dần... tăng dần...

Vương Tuấn Khải nhíu mày tự luyến, phía dưới của tên kia đâu lớn bằng của anh còn cơ bắp như vậy. Thân hình không bằng một nửa của anh.

Cái tên phía dưới đã chả đẹp rồi mông lại còn chả cong, mấy tiếng rên nghe ngứa hết cả tai.

Vương Tuấn Khải nén dục vọng, tuy phía dưới thật sự đã gồ lên, thân thể thật muốn được thỏa mãn ngay lập tức nhưng đối với anh chưa là gì?

Cái thể loại phim đen này mà cũng chọn, đâu biết lúc cậu chọn mà đỏ mặt đến cỡ nào. Bèm ấn bừa một cái cho qua.

Vương Tuấn Khải nhắm chặt mắt lại, nghe tiếng rên rỉ kia mà nghẹn sắp chết.

"Vương Nguyên."

"Em vào đây cho tôi, phim hết rồi. Tôi muốn xem nữa."

Vương Tuấn Khải thở dốc thật sự là không nhịn được nữa rồi.

Vương Nguyên khẽ đẩy của vào, nhìn bộ dạng của Vương Tuấn Khải thật đáng thương. Người đầy mồ hôi, đũm quần ướt một mảng... bắn rồi sao?

"Em chơi vui rồi thì mau thả tôi ra. Tôi sẽ không truy cứu việc này." Vương Tuấn Khải thở hồng hộc nói.

Vương Nguyên nhìn hắn cau mày, quát lớn.

"Tôi thả anh bây giờ? Loại dược Á Luân đưa cho tôi có tác dụng hơn sáu tiếng. Bây giờ anh mới chịu hai tiếng. Thả anh ra để anh xử tôi luôn à."

"Nhất định không xử em. Chỉ là... tay tôi rất đau, rất ngứa. Tôi sẽ tự kiềm chế mình. Em thả tôi ra đi!" Vương Nguyên sực đơ, tay của Vương Tuấn Khải. Cậu khẽ lại gần xem thử, quả thật tím hết rồi.

Vội vã cởi trói tay cho Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải vươn xuống tháo trói chân rồi vươn người kéo Vương Nguyên ép dưới thân.

A một tiếng đã bị ép chặt. Vương Nguyên cau mày giãy đạp.

"Anh nói không truy cứu mà. Buông ra mau."

Vương Tuấn Khải cười gian một tiếng:

"Còn dám dùng loại nước hoa này dụ dỗ tôi. Em tự dâng mình cho tôi mà sao phải buông..." Vương Tuấn Khải cúi xuống môi chạm vào môi Vương Nguyên. Cậu chợt căng người, đập mạnh một cái vào tay Vương Tuấn Khải.

Được thả ngay lập tức Vương Nguyên chạy như bay xuống đất, nhìn Vương Tuấn Khải đau đớn đến đỏ cả mắt mà cười lớn:

"Tên lưu manh nhà anh đòi xử tôi.. mơ đi. Ở đấy nà nếm tiếp cái mùi vị ban nãy..."

Nói xong liền phi ra mở cửa chạy về phòng khóa chặt cửa lại. Vương Nguyên nhảy lên chiếc giường êm mà lăn qua lăn lại.

Ai đó đang khổ sở tự an ủi bản thân. Tại sao lại gặp đúng loại tiểu yêu này chứ.


#Ji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro