CHƯƠNG 5 - Bại lộ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên nói thuốc có tác dụng sáu tiếng là sự thật. Lần này chơi lớn rồi.

Đẩy cánh cửa phòng ra, cậu khẽ ló đầu vào trong ngó thử.

"Vương Tuấn Khải!"

Người đâu rồi?

Cửa sổ mở, đừng nói anh ta nhảy lầu tìm gái hạ hỏa nhé. Đang lần mò lại gần cánh cửa sổ đột nhiên phía sau có tiếng động.

Cánh cửa khóa chặt, Vương Tuấn Khải dần dần bước tới.

"Vương Tuấn Khải, anh từ đâu chui ra?" Vương Nguyên sắp bị dồn vào thế ép liền cười cười nịnh nọt.

Vương Tuấn Khải nhướn mày chẳng nói chẳng rằng tiến tới ôm lấy hai chân cậu nhấc lên. Cảm nhận đầu treo lơ lửng, Vương Nguyên ra sức đấm vào lưng người nọ.

Đột nhiên bị quăng xuống tấm nệm mềm mại, Vương Tuấn Khải nhếch môi nhìn Vương Nguyên cười bảo:

"Vương Nguyên, em cũng thật biết chọn xuân dược ấy chứ. Loại mạnh như vậy... chậc chậc..."

Vương Nguyên giằng co ngồi dậy, Vương Tuấn Khải liền cúi người đè cậu ra. Chợt cau mày, Vương Nguyên đạp đạp chân hỏi:

"Tên khốn anh muốn làm gì chứ?"

Vương Tuấn Khải cười cười, đem toàn bộ biểu hiện của Vương Nguyên thu vào tầm mắt: đạp đạp, dẫy dẫy, đôi khi còn trừng mắt với anh. Vương Tuấn Khải bật cười sủng nỉnh, một tay đưa xuống ngắt mũi cậu.

"Rất dễ thương!"

Nhận được lời khen quá ư đáng ghét. Vương Nguyên nhíu mày.

Cậu hai mươi hai rồi đấy, đáng yêu cái em trai nhà Vương Tuấn Khải nhé. Vương Nguyên trừng lớn hai mắt, rống vào mặt Vương Tuấn Khải:

"Không dễ thương!"

Thế mà ai kia cư nhiên như không có gì cứ cười ha hả. Phía dưới đột nhiên đau đến điếng người, Vương Nguyên vùng ra được liền chạy tọt về phòng, không quên độc mồm nguyền nẻo ai kia:

"Con mẹ nó! Vương Tuấn Khải, anh liệt luôn đi."

Cửa phòng kêu rầm một tiếng, Vương Tuấn Khải ôm lấy cái hạ thân vừa bị cậu húc đau đến than không than được.

Trở về phòng, Vương Nguyên nằm quật ra giường. Lôi điện thoại dưới gối ra. Lướt quanh dãy số, cậu nhấn vào dòng số có tên Ninh Ninh.

Bên kia ngay đó đã đáp lời:

["Nguyên Nguyên, anh đang ở đâu?"]

"À, anh ở chỗ Á Luân giải quyết một chút việc."

["Vậy chụp hình xong em tới đó được không?"]

"Không... à, bảo bối...em về nghỉ ngơi cho khỏe. Ngày mai anh sẽ đón em đi chơi a."

["....Được!"]

"Bye."

....

Vương Tuấn Khải ra khỏi phòng, sải bước sang bên phòng cậu tính sổ. Nghe thấy anh em thân mật liền khó chịu quay xuống phòng khách.

"Vương Nguyên!"

"Tôi đói bụng."

Vương Nguyên trên phòng ôm cả đống bánh nghiến từ sang đến giờ chưa chán, tội cho ai đó vừa bị chơi khăm lại còn đói gần tỏi.

Nghe người phía dưới gọi, Vương Nguyên ôm theo gói bánh đang ăn cặp vào nách, xỏ tạm đôi dép lê vào chân loẹt xoẹt đi xuống dưới:

"Tủ nhà anh nhiều đồ ăn như vậy. Vào lấy mà ăn, gọi tôi chi?" Vương Nguyên cầm điện thoại, tay còn lại thò tay vào túi bánh lấy ra nhồi vào miệng.

"Tôi biết em thích ăn vặt nên mới mua để đấy."

Đúng rồi! Hào hoa như Vương Tuấn Khải sao có thể ăn những thứ đồ ngọt như vậy chứ. Vương Nguyên bật cười nhè nhẹ.

Mãi cho đến khi nhận ra ánh mắt Vương Tuấn Khải có chút khác cậu mới chịu ngẩng đầu lên.

Người nó chăm chăm chỉ nhìn vào khóe miệng cậu. Vương Nguyên nhìn vào điện thoại... vụn bánh vương đầy miệng, tự cười rồi định vươn tay lên lau.

Bàn tay to thô của Vương Tuấn Khải tiến đến nắm lấy tay cậu, xô túi bánh rơi xuống đất, ép cậu ra sô pha.

Dừng lại một chút, bốn mắt nhìn nhau, tay Vương Tuấn Khải trượt lên đan vào tay cậu. Hơi cúi xuống, Vương Tuấn Khải vươn môi mút sạch vụn bánh trên khóe miệng Vương Nguyên.

Bỗng chốc hoàn hồn, Vương Nguyên bất lực giãy đạp. Vương Tuấn Khải nhíu mày trượt từ khóe miệng nhắm tới môi cậu.

"Đừng."

Vương Nguyên vừa thốt ra, Vương Tuấn Khải đã áp môi xuống. Mút lấy mút để đôi môi mím chặt của Vương Nguyên.

Lực đạo ở tay bỗng chốc tăng lên, Vương Nguyên bị đau liền "Ah!" Cứ thế Vương Tuấn Khải ngậm lấy hai bờ môi vừa được mở ra sức gặm nhấm.

Vương Nguyên nhắm mắt, bất lực để người trên phát tiết trên môi mình mà không làm gì được.

Khi Vương Tuấn Khải buông Vương Nguyên, môi cậu có chút đỏ, chút sưng nhìn thoạt qua biết tần suất hút của Vương Tuấn Khải vừa rồi mạnh cỡ nào.

Thương xót xoa xoa môi cậu, Vương Tuấn Khải dụi mặt vào hõm cổ cậu thì thầm:

"Vương Nguyên... Vương Nguyên... tôi bị làm sao thế này. Tại sao cứ nhìn em vui vẻ bên cô ấy lại khó chịu? Tại sao thấy em cười liền vui theo? Tại sao chỉ cần nhìn thấy em liền không tự chủ mà muốn hôn em? Đem em mà muốn nuốt luôn vào bụng!"

"Vương Nguyên, em nói xem có phải tôi bị em mê hoặc rồi không?"

"Vương Nguyên, tôi là cố ý gãy tay để em quan tâm tôi đấy."

"Tôi thích em mất rồi. Thích em từ lúc tôi nhìn thấy em ngồi uống rượu một mình đêm hôm ấy."

"Vương Nguyên... Vương Nguyên..."

Chưa kịp tiêu hóa mấy lời này, Vương Nguyên chợt nhớ. Khoảng một tháng trước khi xảy ra việc Vương Tuấn Khải.

Đêm hôm ấy cậu có hẹn với bọn Á Luân và Triệu Ưu Ninh. Một người bận lăn giường cùng hoa bướm. Một người không được đi.

Cậu buồn bực nốc hết hai chai rượu, mặt đỏ phừng phừng gọi mãi Lộc Hàm mới tới.

Ai kia ngồi đối diện, thu mọi tầm nhìn của mỹ thiếu kia. Tự trách mình xem có phải bị mỹ thiếu kia mê hoặc rồi không.

....

Vương Nguyên chăm chăm nhìn người phía trên. Cậu cau mày đậm, tay dùng lực mà nện vào má Vương Tuấn Khải.

Bị đau Vương Tuấn Khải nới lỏng tay, Vương Nguyên liền rống vào mặt ai kia:

"Tên khốn nhà anh, tôi còn tưởng tại mình nên mới đến chăm sóc anh, ai dè anh lại lừa tôi."

"Hôm nay tôi sẽ cho anh một trận đã lòng."

Vương Nguyên dứt câu liền vung tay...

.....

"Con mẹ nó, anh buông ra Vương Tuấn Khải...!" Vương Nguyên dưới lòng Vương Tuấn Khải lại tiếp tục dãy dụa...

"Để tôi hôn cái cuối cùng thì buông."

"Buông ra... tôi muốn đi. Tôi chết cũng không chịu ở bên thứ như anh..."

....

Chả là ban nãy, Vương Nguyên vung tay chưa kịp chạm mặt ai kia đã bị người ta xô ngã ạp vào lòng.

Ngo ngoe, ngọ ngoạy mãi không thoát ra được, lại còn bị hôn khắp mặt.

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên thâm túy:"Tôi không giả bộ, tôi chỉ muốn ở cạnh em nên mới làm vậy. Vương Nguyên tôi thật lòng thích em... đem cả tính mạng giao vào vụ tai nạn ấy."

Vương Nguyên chưa đánh được người chưa nguôi giận, cậu lườm nguýt Vương Tuấn Khải.

Tay chân bị giữ quá lâu dẫn đến tê rần cả ra, bất lực Vương Nguyên liền nhắm mắt không nói gì.

Vương Tuấn Khải nhíu mày nhắc lại lần nữa:"Vương Nguyên tôi thích em."

Vương Nguyên mở mắt cãi:"Tôi không thích anh."

Vương Tuấn Khải bỗng nổi huyết tuyến, hung hăng mà hôn xuống. Thô bạo như muốn xé nát hai cánh môi Vương Nguyên.

"Em không thích cũng được. Tôi sẽ dạy em cách thích tôi. Nhưng hiện tại, tôi muốn em ngàn đời không quên nụ hôn này."

Nói xong tiếp tục cúi xuống dày vò môi cậu. Vương Nguyên quẫy đạp ngay đấy liền một cánh tay luồn xuống bóp mông cậu.

Căng người một cái, Vương Nguyên muốn la không la được. Mà cái tên Vương Tuấn Khải kia thật sự nhiều hơi thế sao...

Nụ hôn dại dẳng không dứt, Vương Nguyên liền cáu gắt tột độ, người kia vẫn triền miên dày vò. Bất lực cậu liền đỏ mắt, nghẹn lại một chút... sau đó liền nức nở...

Vương Tuấn Khải liếm liếm khóe môi Vương Nguyên hỏi:"Dám bỏ đi không?"

Vương Nguyên cật lực lắc đầu.

Vương Tuấn Khải xoa đầu, lau nước mắt cho cậu:"Ngoan, tôi sẽ thương em hết lòng!"


#Ji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro