CHƯƠNG 6 - Kế hoạch làm em rung động.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau khi thức dậy, bỗng Vương Nguyên bụm ngực thở dốc, cậu vội chạy vào phía tủ quần áo, cầm lấy lọ thuốc, cậu run run đưa một viên vào miệng.

Bước vào phòng vệ sinh. Cậu đánh răng rửa mặt rồi xuống phòng khách.

Vương Tuấn Khải đâu? Chưa ngủ dậy sao? Vương Nguyên lại lật đật lên phòng anh.

"Vương Tuấn Khải."

"Vương Tuấn Khải."

Đáp lại một khoảng yên lặng, Vương Nguyên lại về phòng, thay một bộ âu phục mới rồi gọi Lộc Hàm.

"Mau qua đón tôi..."

Cậu nhìn điện thoại, mới hơn sáu giờ... Vương Tuấn Khải đi đâu chứ?

Xe cậu dừng lại ở cổng chính. Nhanh chân chạy lên khu VIP. Triệu Ưu Ninh, Trần Lâm, Á Luân đều đang ngồi đợi cậu.

"Ây... Tiểu Nguyên, đến rồi..." Trần Lâm thấy cậu bước đến liền lên tiếng. Hai người còn lại theo ánh nhìn mà liếc theo.

"Cậu Vương đến muộn hai phút, phạt hai ly!" Á Luân cười đểu một cái, Vương Nguyên ôm eo Triệu Ưu Ninh nhận lấy rượu rồi uống sạch.

"Người đâu..." Trần Lâm nhìn sang phía phụ vụ vỗ tay hai cái rồi gật gật đầu.

Khoảng mười người phục vụ bước lên, đặc biệt có một chiếc bánh màu lục rất lớn đưa đến trước cậu. Mọi người hát lên bài hát chúc mừng sinh nhật.

"Nguyên Nguyên, chúc anh sinh nhật vui vẻ..." Triệu Ưu Ninh tặng Vương Nguyên một chiếc áo sơ mi. Là cô ấy tự tay làm. Vòng tay qua cổ ôm lấy Vương Nguyên. Hai người độc thân bên cạnh tâm can gào thét:

"Chúng tôi còn ở đây!"

"Ninh Ninh, cảm ơn em..." Vương Nguyên buông người yêu. Ngay đó da mặt mát mát....

Trần Lâm, Á Luân bốc một nắm bánh kem ốp lên mặt Vương Nguyên, Triệu Ưu Ninh cũng thử làm theo, nhưng cô chưa kịp cầm bánh thì đã bị cậu chét một đống lên má.

"Đừng bôi vào quần áo, bẩn lắm... Nguyên Nguyên đừng mà..." Triệu Ưu Ninh chạy chạy, Vương Nguyên cười như nở hoa.

Hai người kia tay đang trong tư thế chuẩn bị ốp kem. Nhìn cái cặp đôi kia vui vẻ mà đùa, liếc qua nhìn nhau... rồi tự ốp vào miệng mình ăn.

Một bữa sinh nhật vui vẻ, Trần Lâm nhanh chóng trở về chạy show, Á Luân bị ma ma đại nhân kéo về nhà xem mắt.

Cuối cùng Triệu Ưu Ninh và Vương Nguyên tới ngoại thành, hai bên hai hàng kiễu xõa cành xanh mướt.

Nơi này, hai người phi thường hay đến. Ánh nắng ban mai xuyên qua kẽ lá rọi vào nơi tay bàn tay tụ lại một chỗ.

Triệu Ưu Ninh nhớ năm cô mười bảy tuổi là Vương Nguyên hai mươi, lần đầu cúp học cô sợ chết khiếp.

Khi đến nơi Vương Nguyên đưa cô đi dạo, một lúc sau còn hung hăng mà hôn.... vào... trán cô một cái.

Làm người ta ngại muốn chết!

Vương Nguyên đột nhiên thấy Triệu Ưu Ninh siết chặt lòng bàn tay hơn liền cúi xuống hỏi.

"Bảo bối làm sao mặt đỏ thế này?"

"Em không có..."

Vương Nguyên nhìn vào mắt người yêu, cô gái ngại ngùng lấy tay che mắt lại quát:

"Anh nhìn gì nà nhìn, còn nhìn em... bỏ mặc anh!"

"Người yêu anh, anh không nhìn thì nhìn ai? Thách em dám bỏ mặc anh."

Cố tình chêu hoa, một phút lầm lỡ. Triệu Ưu Ninh quay lưng bỏ đi, Vương Nguyên vội túm tay cô lại, dùng lực một chút kéo người yêu vào lòng.

Triệu Ưu Ninh tròng tròng nhìn Vương Nguyên, cậu cúi xuống hôn toẹt cái vào môi cô.

Ngay buổi tối về, thông tin nhanh chóng lan tỏa:

"Siêu mẫu Triệu Gia - Triệu Ưu Ninh cùng Thiếu Gia Vương Nguyên khoe ân ái ngay tại ngoại thành...."

Vương Tuấn Khải cầm điện thoại gọi Vương Nguyên.

["Một chút nữa tôi sẽ về!"] Vương Nguyên bên đầu dây kia đáp. Âm giọng uể oải. Uống rượu sao?

Vương Tuấn Khải siết chặt bàn tay, buông lời hăm dọa:

"Cho em mười phút nữa phải có mặt ở nhà!"

Cúp máy xong liền li khai lên phòng. Trên trán xuất hiện vài tia huyết tuyến. Tức giận? Phải thôi. Người ta nhịn đói từ sáng đến tận mười giờ đêm để chuẩn bị bất ngờ cho mình, Vương Nguyên lại chả nói chả rằng một mạch bỏ đi.

Một lúc sau có tiếng ra thắng lại, rồi tiếng cửa chính truyền tới, những bước chân lộn xộn ngày càng gần.

Cánh cửa phòng Vương Tuấn Khải bật ra, Vương Nguyên cười cười lao vào ngực người nọ im thít...

.... Ọe!

Con mẹ nó Vương Nguyên, uống cái gì mà đến mức nôn thốc lên thế này. Vương Tuấn Khải bế cậu vào phòng tắm, bật nước lạnh lên, khi bồn đầy nước thả tõm Vương Nguyên vào.

Đột nhiên bị lạnh, Vương Nguyên theo quán tính vùng dậy, mở hai mắt nhìn Vương Tuấn Khải.

Bỗng Vương Tuấn Khải vươn người qua chỗ cậu, tay bị gãy gác lên bồn tắm, không lạnh không nhạt nói một câu:

"Tắm cho tôi."

Vương Nguyên lơ mơ do ban nãy bị Á Luân chút rượu liền lắc đầu để tỉnh rượu, thế mà ai kia tưởng cậu không đồng ý mà tóm lấy gáy cậu ấn xuống hôn sâu.

"Tắm cho tôi! Tay hôm nay bị ngã. Không cử động được!"

"Sao lại bị ngã?"

"Em không cần biết!"

Vương Nguyên gật đầu ngoan ngoãn tháo áo tắm của Vương Tuấn Khải xuống, lấy khăn ấm lau ngươi cho anh. Đặc biệt là chỗ lúc nãy cậu nôn ra.

Khăn trượt đến bụng thì Vương Nguyên chợt dừng lại.

"Tôi chỉ tắm phía trên cho anh thôi."

Vương Tuấn Khải nhíu chặt mày, trực tiếp đứng dậy, tháo nốt chiếc quần lót phía dưới.

Vương Nguyên bĩu môi. Vương Tuấn Khải cố ý khoe em trai à? Khỏi cần nhé, cái thứ lưu manh.

Vương Nguyên nhìn xuống dưới xong.... chợt chạy băng ra ngoài, trượt chân mà ngã oạch một cái xuống nền. Mông mạnh bạo đập vào sàn mà buốt làm sao.

Một lúc sau Vương Tuấn Khải ra ngoài, Vương Nguyên đang nằm trên giường của anh.

"Vương Nguyên dậy tắm."

Đáp lại một cái gáy lạnh lùng, Vương Tuấn Khải tiến tới dùng tay trái vác cái con heo đang say ngủ kia vào phòng tắm một lần nữa.

Lần này không ném vào trực tiếp tháo quần áo cậu, trần truồng ngay sau đó Vương Nguyên mở mắt ba châm bốn cẳng với lấy cái khăn che kín người.

Vương Tuấn Khải cười ha ha thì đột nhiên bị đẩy ra ngoài. Vương Nguyên ban nãy giả bộ ngủ bị bại lộ ngay lập tức. Vốn chỉ muốn chêu cậu một chút, ai dè cậu mặt đỏ phăng phăng đuổi Vương Tuấn Khải ra ngoài.

....

Tắm xong cũng gần mười một giờ, Vương Nguyên ló đầu ra ngoài. Vương Tuấn Khải lại đâu rồi?

Đèn bỗng tắt, Vương Nguyên sợ nhất là bóng tối. Cậu khẽ gọi:

"Vương Tuấn Khải."

"Anh đâu rồi?"

Không có câu trả lời, Vương Nguyên ngày càng sợ, cậu lần theo tường xuống phòng khách.

Phía trước là một bàn tiệc nhỏ, một chiếc bánh kem, một hộp quà nhỏ.

.... và quan trọng: Vương Tuấn Khải ngối đối diện, nhìn cậu với ánh mắt ôn nhu đến mức không thể ôn nhu hơn.

Dần dần đi tới, Vương Tuấn Khải mở miệng cười tươi:"Sinh nhật vui vẻ."

"Bánh kem hơi xấu do tôi làm bằng tay trái, nhưng mùi vị không tồi. Người dạy cũng khen tôi đấy."

"Anh... làm thật sao? Tất cả?"

"Phải! Em nếm thử xem."

Vương Nguyên bỗng nghẹn tận cổ, lần thứ hai được người khác tận tay làm bánh kem... thật là cảm động!

"Anh.... ngốc chết được. Chuẩn bị sinh nhật cho người ta không gọi về sớm. Ý tứ gì? Cố ý làm người ta cảm động cơ gì?"

"Không phải cảm động sắp khóc luôn ấy chứ?"

Vương Nguyên liếc xéo Vương Tuấn Khải một cái rồi đưa dĩa quẹt một chút kem trên bánh đưa vào miệng.

"Cái vị gì đây... khó ăn chết được."

Vương Nguyên nhớ, lần cuối được ăn bánh sinh nhật do người thân làm là năm bốn tuổi. Năm ấy, ba cậu vì bận công việc nên không tổ chức sinh nhật cho cậu. Mẹ cậu thương con liền làm cho cậu một chiếc bánh nhỏ. Mà hương vị ấy cả đời Vương Nguyên không quên.

Thế đâu ngờ gần năm tuổi thì họ đều lần lượt bỏ cậu đi vì tai nạn xe cộ.

Cái hương vị bánh của Vương Tuấn Khải sao giống của mẹ cậu thế chứ? Thật đáng ghét mà! Càng ăn lại càng ngon.

Thế là Vương Nguyên vừa mếu vừa ăn hết nửa cái bánh của Vương Tuấn Khải. Anh nhìn Vương Nguyên ăn như thỏ đói liền ra tiếng ngăn cảm.

"Đừng ăn nữa, không phải em nói khó ăn sao?"

"Đừng cản, tôi muốn ăn hết. Nó rất giống bánh mẹ tôi làm năm ấy."

"Chỉ cần em thích ngày nào tôi cũng làm cho em ăn. Gần mười hai giờ rồi. Em chơi cả ngày mệt rồi... mau đi nghỉ."

Nói xong Vương Tuấn Khải bế thiếu niên đang thút thít kia lên phòng. Đặt Vương Nguyên xuống giường, kéo chăn lên ngang ngực cậu rồi chui luôn lên giường ngủ cùng cậu.

Ai đó trong lòng cười thầm, nội tâm sung sướng nhảy dựng lên : Kế hoạch làm em rung động thành công viên mãn!

#Ji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro