CHƯƠNG 7 - Cường hôn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng thức dậy Vương Tuấn Khải đã không còn bên cạnh. Vương Nguyên mắt nhắm mắt mở nhớ chuyện tối qua mà cười hì hì.

Đang đi bỗng đụng phải thứ gì đó, Vương Nguyên theo quán tính liền vung tay...

Cảm nhận lòng bàn tay ấm áp kia... Vương Nguyên bừng mở mắt...

"Vương Tuấn Khải, anh là ma sao. Đi không có tiếng động gì hết..." cổ tay bị giữ lại. Vương Nguyên khẽ giọng nịnh nọt.

"...." Vương Tuấn Khải trầm tĩnh không nói gì chỉ nhìn sâu vào mắt Vương Nguyên.

"Anh nhìn cái quái gì chứ..." Vương Nguyên chợt dựng lông tơ, tránh ánh mắt Vương Tuấn Khải.

Ơ cái tên này, hôm qua còn dịu dàng lắm cơ mà? Anh ta rốt cuộc có bao nhiêu lớp da đây.

"Tối qua em ngủ, chảy nước miếng làm ướt hết áo tôi rồi. Sáng nay còn có ý định... cắn tôi." Vương Tuấn Khải quan sát biểu hiện Vương Nguyên. Trợn mắt, nhăn mày, nuốt nước bọt...

A! Người ta không thế nhé!

-"Anh đừng có mà trách oan tôi. Ai bảo anh nhất quyết đòi ngủ cùng tôi."

-"...."

-"Em xem áo tôi này!"

-"Tôi... tôi... đâu cố ý."

-"Ừm, được rồi...đi vệ sinh cá nhân xong xuống ăn sáng."

....

Ngồi trên bàn ăn Vương Nguyên liếc liếc Vương Tuấn Khải vài cái, suy nghĩ về lời anh nói.

Cậu thật sự có thói xấu ấy sao?

"Em nhìn trộm tôi?"

"Vương Nguyên em muốn nhìn thì cứ nhìn, tôi đây không ngại. Nhưng nhìn phải nhìn trực tiếp."

"Tôi mới không thèm." Vương Nguyên trừng mắt, nhét vội miếng bánh vào miệng mà ho đến sặc sụa.

"Ai sinh ra tên cứng đầu như em thật không có phúc." Vương Tuấn Khải cười cười sủng nịnh, đưa khăn giấy lau miệng cho Vương Nguyên.

"Mẹ anh mới không có phúc, cả nhà anh đều không có phúc!"

"Ăn xong rồi? Rửa bát đi. Dì giúp việc về quê rồi!"

"Về quê? Vậy ai nấu cho chúng ta ăn?"

"Em!"

Vương Tuấn Khải quay sang phòng khách, Vương Nguyên luống cuống thu dọn bàn ăn.

Tội cho bát đĩa của người nọ, cứ một lúc lại choang... choang...

Mất kiên nhẫn Vương Tuấn Khải bước vào trong xem... bỗng nổi huyết tuyến trên trán.

"..." Trên tay Vương Nguyên..dòng máu đỏ tươi nhanh chóng chảy ra. Đang tính lau tay thì Vương Tuấn Khải tiến tới...cầm ngón tay cậu lên đưa thẳng vào miệng.

Miệng anh rất ấm áp, lưỡi nhẹ nhàng liếm hết máu trên đầu ngón tay cậu rồi nhổ ra. Lạnh nhạt nhìn cậu một cái rồi chạy ra ngoài lấy hộp y tế vào.

"Có thế cũng làm đứt tay!"

"Anh thử làm xem!"

Vương Tuấn Khải không cãi. Cậu là thiếu gia từ nhỏ những việc này thật chưa đụng quan.

Mở lọ cồn ra đổ thẳng vào vết thương của cậu. Cậu nhăn mặt lại, nhưng không chịu kêu đau. Vương Tuấn Khải lấy một tấm băng cá nhân dán lên cho cậu.

"Đúng vậy, đã nhìn phải nhìn trực tiếp như thế..." Vương Tuấn Khải liếc nhìn Vương Nguyên. Bây giờ mặt đã hơi đỏ, mắt dán chặt cố định trên mặt anh. Anh liền bật cười rồi nói.

"Tôi..." Vương Nguyên giật tay ra khỏi người Vương Tuấn Khải nhưng chậm một bước, bị kéo cậu lại. Bàn tay Vương Tuấn Khải chạm vào lòng bàn tay Vương Nguyên.

Nhìn đối phương bằng ánh mắt ôn nhu, khẽ vòng tay qua eo cậu. Anh bật cười, eo cậu rất nhỏ.

Đưa tay nâng cằm Vương Nguyên lên. Quan sát từng bộ phận trên mặt cậu.

Vương Tuấn Khải cúi thấp đầu, mặt đối diện mặt Vương Nguyên, không khí chìm trong tĩnh lặng chỉ nghe được tiếng thở dồn dập của hai người.

Nhanh chóng bao phủ đôi môi Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải cảm nhận được Vương Nguyên đang dần ôm lấy mình, hé mắt ra nhìn thử quả thật đáp trả rất nồng nhiệt. Anh khẽ tách môi cậu ra, ngậm lấy bờ môi dưới của cậu tha hồ mút mát đến tê rát mới nhả ra. Anh lại ngậm lấy bờ môi trên của cậu liếm qua liếm lại, rồi cắn nhẹ một cái.

Môi cậu tách hoàn toàn, Vương Tuấn Khải nhanh nhẹn đưa lưỡi của mình vào trong. Vừa chạm vào lưỡi Vương Nguyên đã sung sướng tột cùng. Đưa thẳng lưỡi vào yết hầu cậu thăm dò, chạm đến đâu rút sạch không khí và nước miếng đến đó. Giữ chặt lấy cằm cậu. Ngậm lấy đôi môi cậu mà liếm mút tùy ý.

Nụ hôn dai dẳng, cơ thể Vương Nguyên dần mềm ra. Toàn thân không có một chút sức lực... Vương Tuấn Khải lồng tay qua vai cậu. Ôm chặt cậu vào lòng như muốn hòa nhập cậu vào thân mình.

Anh liếm lên môi cậu để lại một lớp nước bóng nhoáng trên môi. Vùi đầu cậu vào tim mình. Đôi môi tham lam lại di chuyển sang phía tai cậu. Thở dốc vào trong, toàn thân cậu đều run tẩy. Hơi thở ấm nóng phả vào gáy cậu.

"Thật muốn ăn em vào bụng..." Vương Tuấn Khải thì thầm bên tai cậu. Âm thanh dâm đãng văng vẳng mãi không thôi. Cậu đẩy mạnh anh ra, thở dốc.

"Anh...anh lại cường hôn tôi..." Vương Nguyên trong lòng ủy khuất, mắng Vương Tuấn Khải xong liền li khai lên phòng.

Vương Tuấn Khải cười cười, đeo bao tay lại, rửa chỗ bát đũa còn lại.

Vương Nguyên đưa tay chạm vào môi, gắt gao mà lau đi.

"Tên lưu manh, biến thái, khốn kiếp, hỗn đản,.... phúc hắc.... phúc hắcccc..."

Vương Tuấn Khải ở ngoài cửa cười sủng ái, đưa tay lên gõ cửa phòng thì bên trong đột nhiên yên lặng đến lạ.

Có phải xảy ra chuyện gì không?

"Vương Nguyên.... mau mở cửa!"

"Vương Nguyên!"

Bên trong không đáp, Vương Tuấn Khải đạp mạnh cửa một cái. Cảnh tưởng bên trong... thật ba chấm.

Vương Tuấn Khải nổi huyết tuyến tiến gần cái người đang ngồi trước laptop đeo tai nghe, mắt nhắm nghiền lại...

"Vương Nguyên!"

Vẫn như vậy, mắt Vương Nguyên cũng không mở ra. Vương Tuấn Khải cáu gắt gọi lần nữa.

Uổng công ban nãy anh lo cho cậu. Ai dè tiểu quỷ này vì tránh mặt anh mà khóa cửa, đeo tai nghe còn để mức âm thanh cao nhất...

Mạnh bạo dựt tai nghe ra, Vương Tuấn Khải cau mày đẹp nhìn biểu hiện Vương Nguyên: chớp chớp hai mắt tròn tròn.

...

"Huhu thả ra... thật không chịu được mà..."

"Vương Tuấn Khải... aaaa... ngứa quá...!"

"Chỗ đó... huhu... không được...!"

"Anh... có dừng lại không...?"

"Há há... chỗ đó..."

"Á hự... đau quá đi..."

"Xin anh thả tôi ra... đi mà Vương Tuấn Khải..."

"Cầu anh thả tôi ra..."

Sau một hồi tra tấn....

Vương Tuấn Khải vuốt hai má Vương Nguyên, mục đích lau sạch nước mắt cho cậu, rồi ấn ấn một chút lại buông, ấn một chút lại buông. Thật đáng yêu chết mất.

"Lần sau còn nói tôi phúc hắc?"

"Không có lần sau."

"Vậy tốt!"

Nói xong Vương Tuấn Khải nằm xuống cạnh cậu, Vương Nguyên vì bị trói mà dẫn đến khó chịu. Hai người lục đục hồi lâu Vương Tuấn Khải mới ngồi dậy tiếp.

"Anh... cởi trói cho tôi!" Vương Nguyên chớp đôi mắt, Vương Tuấn Khải liền mềm lòng tháo ra.

Vừa tháo xong Vương Nguyên đột nhiên túm lấy hai tay Vương Tuấn Khải trói lại. Sức tay trái yếu, tuy tay phải gần khỏi nhưng không được cử động mạnh.

"Vương Tuấn Khải, anh thích chơi cù lét như này đúng không. Tôi sẽ cho anh biết cảm giác ban nãy của tôi."

Nói xong Vương Nguyên đưa tay chọc vào sườn Vương Tuấn Khải, thấy anh có chút phản ứng liền nắm lấy bàn chân, bắt chước động tác ban nãy của anh. Ra sức động thật mạnh...

Vương Tuấn Khải nhắm mắt, trên môi giữ một nụ cười sủng nịnh.

Vương Nguyên lại trượt lên chộc vào sườn và nách của Vương Tuấn Khải. Nhìn thiếu niên cứ vặn vẹo mà nghịch cơ thể mình, Vương Tuấn Khải buông lời hăm dọa:

"Em còn chạm nữa... tôi sẽ không kiềm chế được đâu."

Vương Nguyên nghe xong liền nhăn mày, từ cơ thể Vương Tuấn Khải trượt xuống, vươn người tháo trói cho Vương Tuấn Khải liền bị anh ta kẹp dưới thân.

"Ân... buông..."

"Nằm yên, để tôi ôm một chút!"

"Ôm? Tay đặt ở mông người ta mà là ôm à?"

Lục đục hồi lâu cuối cùng Vương Nguyên cứ thế mà ngáy khò khò trong lòng ai kia. Vương Tuấn Khải nở hoa trong lòng: Khoảng cách như vậy là ổn rồi.


#Ji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro