CHƯƠNG 8 - Là ai đánh bảo bối của tôi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều thức dậy, bụng Vương Nguyên gào thét đòi ăn. Cậu nhìn xung quanh... Vương Tuấn Khải lại đi đâu rồi?

Thay quần áo mới xong cậu chạy xuống phòng bếp, thấy một bữa ăn nhẹ.

Tiến gần đến cửa cậu nhìn thấy một tờ gián ngay cửa:

"Tôi có chuyện đi gấp, chắc khuya mới về em đừng quậy!"

Lại gần bàn ăn, ngay cốc sữa mát lạnh:

"Uống hết nhé, em thấp quá rồi, chưa cao tới ngực tôi!"

Ai chưa cao tới ngực anh chứ? Người ta cao tới tai anh rồi đấy!

Vương Nguyên quay sang nhìn đĩa bánh kem hơi chảy chảy:

"Là tôi tự làm, nhớ ăn hết."

Mỗi món một tờ gián Vương Nguyên bỗng chốc nở nụ cười, ngay đó liền tắt lại... cậu lắc lắc đầu... miệng xi một tiếng. Ngồi xuống bắt đầu thưởng thức bữa chiều an lành.

Ăn xong cũng là chuyện hơn hai giờ, Vương Nguyên ngồi nghịch điện thoại một chút.

Triệu Ưu Ninh hôm nay có buổi chụp hình quan trọng.

Trần Lâm chạy show ở nước ngoài.

Tên Á Luân háo sắc thì biệt tăm biệt tích. Nghe nói lại bị mẹ đại nhân lôi về xem mắt tiếp.

Lần mò đi trong nhà, Vương Nguyên dừng lại trước phòng Vương Tuấn Khải.

Quyết định bước vào... một căn phòng không có gì đặc biệt cả, trắng là chủ đạo, xung quanh có một chiếc tủ, một chiếc bàn bên tráu giường ngủ. Gần cửa sổ có một chiếc sô pha.

Ấy.... cái cách bố trí này sao giống phòng cậu thế nhỉ?

Cái tên Vương Tuấn Khải này có phải mắc bệnh gì không? Giàu thế mà nhà lại sơ sài thế này.

Nhìn một lượt cuối cùng chăm chăm vào chiếc giường, cậu ngồi xuống.... thật êm nha!

Vương Nguyên trề môi nghĩ thầm, nếu đổi chiếc nệm này sang phòng mình thì chẳng phải ngủ ngon lắm sao.

Muốn thực hiện hành động này ngay thì điện thoại vang lên. Là Á Luân.

["Cậu Vương, rảnh không? Tối Á Thiếu đây mời!]

"Không phải cậu bị đại nhân lôi về xem mắt rồi sao?" Vương Nguyên cười cười châm chọc. Á Luân bên kia liền sầm mặt, hừ lạnh một tiếng rồi nói.

["Cậu đừng nhắc chuyện đó nữa. Hoa Sơn, bảy rưỡi, luật như cũ!]

Vương Nguyên ậm ừ rồi tắt máy, nằm oài ra giường lớn của Vương Tuấn Khải. Cậu thầm hỏi:

"Cái tên đào hoa này, liệu trừng đã có ai nằm trên chiếc giường này mà cùng hắn lăn lội chưa?"

Vội di căn ra khỏi căn phòng, Vương Nguyên đi xuống bếp, lôi hai gói bánh từ trong tủ lạnh ra... loẹt xoẹt đi lên phòng.

.....

Như đúng hẹn, thời khắc kim giây chỉ vào số mười hai thì trước cổng Hoa Sơn, hai vị thiếu gia cùng một lúc có mặt.

Vương Nguyên T-shirt đen nổi bật, Á Luân điệu đà văn hoa đặc sắc. Mỗi người một vẻ, đẹp trai hút trời.

Nhìn vẻ soái ngập của Vương Nguyên hơn hẳn mình, Á Luân vặn vẹo trêu ghẹo:

"Ấy da, Cậu Vương sao hôm nay lại rũ bỏ đi hình tượng nghiêm túc thế?"

Vương Nguyên mỉm cười:

"Hôm nay đẹp trời!"

Vương Nguyên li khai, Á Luân á khẩu. Vương Nguyên kia nói gì cơ? Đẹp trời? Liên quan đến hình tượng ăn mặc sao?

Lắc lắc đầu khó hiểu, Á Luân đi theo Vương Nguyên lên chỗ hẹn.

Tiến đến phòng hẹn, Vương Nguyên vừa vào nhìn đống hỗn độn ở trong liền nhíu mày.

"Cậu muốn chút say tôi à? Chuẩn bị nhiều rượu vậy?" Vương Nguyên quay lại hỏi Á Luân. Hắn ta mỉm cười duyên dáng, hai mắt chớp chớp.

"Á thiếu đã bao thì cậu lo cái gì? Tôi chỉ được hưởng thụ ba ngày nữa thôi. Mau mau.... tiết kiệm thời gian."

Vương Nguyên trề môi hỏi:

"Vậy ba ngày nữa cậu đi đâu?"

Á Luân giả bộ mếu mếu, một lúc sau lắc đầu vài cái rồi nhẹ nói:

"Á Phu Nhân chính thức lôi tôi về Nga để 'chỉnh'!"

Vương Nguyên mím môi rồi bật cười ha ha, cậu nhìn Á Luân mặt đen sì mà càng cười lớn hơn.

"Thôi! Được vậy hôm nay xõa, ngày kia tôi hẹn Lâm Ca và bảo bối xõa với cậu tiếp!"

Ngồi xuống bàn rượu, Vương Nguyên rót hai ly, đưa cho Á Luân một ly, khẽ cụng ly rồi một hơi hết sạch.

Cánh cửa phòng bỗng mở ra, đầu tiên là hai đôi chân thon dài mượt mà, hai đôi nữa.... hai đôi nữa...

Bốn cô gái ai nấy đều xinh đẹp, trên người mặc một chiếc áo rộng dài qua đùi.

"Á Thiếu, Cậu Vương!"

Giọng nói chào hỏi ngọt đến điên dại, Á Luân háo sắc chăm chăm soi mông người ta. Thấy hai cô áo trắng có ý định tiến tới chỗ mình, liền dang hai tay đón lấy.

Vương Nguyên thì ngược lại, trừng mắt một cái hai cô gái liền mặt mày biến sắc. Á Luân cười hắc hắc, lôi nốt hai cô còn lại ngồi bên cạnh.

Trong Hoa Sơn ầm ĩ, tại một căn phòng lộn xộn, một người con trai bên cạnh là bốn cô gái, bên kia lẳng lặng ngồi uống rượu.

"Tôi biết ngay cái tên háo sắc nhà cậu... chắc... chắn có âm... mưu mà. Tự dưng mời tôi uống.... hờ hờ." Vương Nguyên cầm ly rượu thứ hai mươi ba lên. Một hơi nốc hết.

"Tôi có chuẩn bị cho cậu hai em tửu lượng tốt hơn, ai bảo cậu không nhận."

Vương Nguyên mặt đỏ phừng phừng xua tay:

"Quay... quay chai tiếp đi. Tôi... không tin... tôi... thua cậu."

Cô gái áo đỏ cầm lấy chai rượu vừa chuẩn bị quay thì Vương Nguyên gục xuống.

Á Luân cười gian, hất căm về phía Vương Nguyên:

"Tặng em."

Cô áo xanh cười ngại, tiến tới chạm vào Vương Nguyên một cái cậu liền tỉnh lại, hai tay xua cô gái ra chỉ vào mặt Á Luân:

"Hờ hờ.... ực... đi vệ sinh... đi vệ sinh!"

Vương Nguyên lắc lểu li khai, vừa ra khỏi phòng ai kia ở trong liền tóm lấy một cô lôi vào trong lăn lộn.

Vương Nguyên đi theo đường cũ vốn muốn đi vệ sinh nhưng chân không tự chủ mà đi theo dáng người cao cao ở phía cầu thang một mạch xuống tầng dưới cùng.

"Không phải Vương Tuấn Khải... anh ta... sao có thể ở đây chứ!"

Vương Nguyên cười hì hì vừa quay đầu liền đụng vào một bờ vai ai đó. Cảm giác đau đầu buồn nôn ập tới, không nghĩ gì khác liền ọe một bãi vào người ta.

Tên kia nhíu mày, tóm lấy gáy của Vương Nguyên say mèn ra quát lớn:

"Con mẹ nó cậu... muốn chết hả?"

"Cái thứ háo sắc, đê tiện... ực... đê tiện."

Vương Nguyên lắc lắc đầu chửi nhỏ, tên kia liền bóp mạnh gáy cậu, gáy đau đớn do bị xâm phạm. Thân thể đột nhiên bị dồn mạnh vào chỗ bồi bàn.

"Buông ra tên khốn!"

Vương Nguyên mở mắt, không phải Á Luân sao? Nhìn tên trước mặt gân xanh đầy trán, lại còn dám chạm vào người cậu? Vương Nguyên tay bên trái vung lên một quyền nện mạnh vào mặt đối phương.

Vương Nguyên lắc lểu lùi lại, ngay đó cảm giác tê rát ở trán truyền đến, một vài giọt máu tươi rớt xuống sàn.

"Thiếu gia cậu không sao chứ!"

Tên thuộc hạ bên cạnh gã kia khẽ hỏi. Gã kia xám mặt, vốn chỉ muốn xả giận một chút, ai ngờ tên bên cạnh lại lỗ mãn như vậy... dám lấy chai bia bên cạnh một phát tương vào trán Vương Nguyên.

"Ai bảo cậu đánh cậu ta, y là Cậu Vương đó."

Gã kia vừa dứt lời, phía sau truyền tới âm thanh lạnh lùng mà cũng bá đạo.

"Là ai đánh bảo bối của tôi?"

Vương Tuấn Khải ban nãy có nhìn thấy cậu đi theo, vốn đứng ngoài xe đợi cậu nhưng mãi chẳng thấy đâu, bên trong lại ồn ào vô cùng.

Vừa vào thấy Vương Nguyên máu đỏ nhuộm kín má, kinh hoàng một hồi Vương Tuấn Khải sải bước đến khụy xuống đỡ lấy gương mặt máu của Vương Nguyên nhìn ngắm.

Gã kia nhíu mày, thôi xong... lần này chết con mẹ nó rồi! Động ai không động lại động ngay vào người của Vương Tuấn Khải...

-"Vương Tổng, là người của tôi không phải phép... thật xin lỗi!"

"Xin lỗi? Nhìn bảo bối của tôi đi!"

-"Vậy Vương Tổng muốn gì?"

"Cuộc giao dịch ban nãy, tỉ lệ bảy ba!"

-"Vương Tổng anh quá đáng!"

"Không thì như cũ, ngày mai tới chỗ tôi. Kris chăm sẽ chăm sóc anh!"

Vương Tuấn Khải cởi áo khoác, chùm lên người Vương Nguyên.

Á Luân bây giờ mới xuống, thấy Vương Nguyên máu me đầy người mà giật thót mình.

Vương Tuấn Khải liếc nhìn Á Luân, ánh mắt ấy là ý gì? Rùng mình một cái. Á Luân vội đi theo.





#Ji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro