CHƯƠNG 9 - Em cười với tôi kìa!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải đi ra, mặt đầy huyết tuyến. Bế Vương Nguyên nhét vào trong xe, Vương Tuấn Khải lấy khăn tay lau đi vết máu trên mặt cậu.

"...." Vương Tuấn Khải khó chịu hừ lạnh một tiếng.

Vương Nguyên nhíu mày vì đau, cậu ngồi sát đầu ghế kia hai mắt nhắm tịt lại.

Vương Tuấn Khải nghiêng người gọi:

"Vương Nguyên qua đây!"

Vương Nguyên hé mắt, đối diện là Vương Tuấn Khải dang rộng hai tay đón cậu. Ánh mắt tức giận nhưng thoạt qua vẫn thấy nhiều phần ôn nhu.

Nhận thấy Vương Nguyên không có ý di chuyển Vương Tuấn Khải vươn tay kéo Vương Nguyên lại.

Giằng co một hồi cuối cùng mông Vương Nguyên vẫn an tọa trên đùi Vương Tuấn Khải. Vương Nguyên ngọ ngoạy như vẫn muốn xuống, Vương Tuấn Khải vung tay nện mạnh một cái vào mông Vương Nguyên.

"Ah!"

Mông trái rát rát, tê tê, Vương Nguyên nhíu mày mắng Vương Tuấn Khải:

"Hừm... đau mông lão tử!"

Vương Tuấn Khải nghe hai từ lão tử mà cười cười xoa hai má hồng của Vương Nguyên, thiếu niên say sỉn trong lòng mềm nhũn khiến người nọ cứ thế mà cứng lên, ngay tức khắc chỉ muốn hôn lấy đôi môi nhỏ của cậu.

Bất chợt Vương Nguyên đưa hai tay lên, Vương Tuấn Khải căng người. Đôi tay mềm mại chạm vào má anh, Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên.

Cậu làm gì đây?Muốn hôn môi sao?

Vương Nguyên cúi sâu hơn một chút, cậu chăm chăm nhìn vào mắt Vương Tuấn Khải.

... rồi....hai tay ra sức nhào nặn mặt anh thành đủ dạng mà cười hì hì...

Vương Tuấn Khải vẫn chỉ nhắm tới đôi môi Vương Nguyên... biến suy nghĩ thành hành động, Vương Tuấn Khải cúi sâu xuống, chỉ cách môi Vương Nguyên vài xentimet thì đột nhiên thiếu niên say rượu gục xuống, dụi dụi mặt vào vòm ngực ai đó kiếm tư thế thoải mái để ngủ.

Vương Tuấn Khải bật cười sủng nịnh, tay không an phận cứ mơn mớn cái má hồng thiếu niên.

Xe đột nhiên dừng, Vương Nguyên lắc mình một cái, vết thương cọ vào đường áo vest của Vương Tuấn Khải mà hít một ngụm khí lạnh.

Phía cửa kính có tiếng gõ, Kris hạ kính nhìn tên cảnh sát không biết phép tắc dám chặn đường họ mà quát lên:

"Anh có biết mình đang phá chuyện Cậu chủ tôi và phu nhân của cậu ấy không?"

Âm thanh trầm thấp vang lên lọt vào tai Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải khiến Vương Tuấn Khải cười khúc khích. Còn Vương Nguyên chỉ khẽ hừ lạnh cái nữa.

Tên cảnh sát mặt biến sắc môi lắp bắp nói:

-"Rượu... tôi kiểm tra nồng độ rượu!"

"Phu nhân đang bị thương, cần đến bệnh viện nhanh!"

-"Tôi nghe thấy mùi rất nặng, kiểm tra một chút cũng không sao!"

Tên cảnh sát mặt dày đôi co, Vương Tuấn Khải mở cửa kính, trán xuất hiện huyết sắc nhìn tên kia gầm gừ:

"Anh đang làm phiền giấc ngủ bảo bối của tôi!"

Tên kia nhìn thấy Kris đã tê liệt, bây giờ nhìn thấy Vương Tuấn Khải còn phê hơn. Thấy gã sợ hãi nhưng vẫn muốn ngó vào xem mặt Vương Nguyên Vương Tuấn Khải liền trừng mắt.

Tên cảnh sát vội lui hai bước, một cơn gió mát lạnh tạt qua mặt. Chiếc xe ban nãy phi như bay.

Bánh xe dừng trước bệnh viện A, Vương Tuấn Khải bế theo Vương Nguyên vào trong.

....

Sau khi kiểm tra băng bó vết thương xong cũng gần nửa đêm. Vương Tuấn Khải ngồi cạnh giường bệnh Vương Nguyên ngắm một chút. Cuối cùng cứ thế mà thiếp đi.

Sáng hôm sau lúc Vương Nguyên tỉnh dậy nhận thấy Vương Tuấn Khải ngủ gục bên cạnh.

Mùi thuốc sát trùng nặng quá!

Vương Nguyên có ý định lắc lắc đầu cho tỉnh rượu. Ngay đó liền một đôi tay giữ đầu cậu lại, thanh âm trầm ấm truyền đến:

"Nằm yên nếu không muốn bị đau!"

Vương Nguyên liếc nhìn Vương Tuấn Khải một cái, cậu chỉ nhớ đêm qua đi uống với Á Luân, sau đó thấy một người giống hệt Vương Tuấn Khải liền đi theo, còn có gây gổ với ai đó... sau đó... ở trên xe... còn lại cậu cũng chả muốn nhớ...

"À... cái đó..." Vương Nguyên ấp úng, Vương Tuấn Khải nhăn mày nhìn cậu:

"Em đói chưa? Tôi đi mua cháo!"

Vương Nguyên chỉ là muốn cảm ơn chuyện tối qua thôi mà...nhưng Vương Tuấn Khải đã xoay lưng đi mất rồi.

.....

Khi quay lại cũng là nửa tiếng sau. Trong căn phòng ban nãy đột nhiên xuất hiện vài tiếng cười đùa.

"Á Luân, cậu nói ít lại đi. Nhìn mặt Ninh Ninh đỏ bừng cả rồi kìa." Vương Nguyên liếc xéo tên mặt dày một cái. Á Luân dùng tay giả bộ khóa miệng. Triệu Ưu Ninh hung hăng mà nện vào ngực Vương Nguyên một cú.

Vương Tuấn Khải mở cửa phòng, bêm trong bốn người Triệu Ưu Ninh, Trần Lâm, Á Luân, Vương Nguyên đều quay ra nhìn anh...

"Anh về rồi sao?"

-"Vương Tổng!"

-"Lâu không gặp!"

-"Tay anh đỡ rồi chứ?"

"Không có gì đáng ngại nữa!" Vương Tuấn Khải gật đầu như chào lại, nhìn sang phía tay Vương Nguyên và Ưu Ninh cùng một chỗ khẽ liếc một cái rồi nhìn Vương Nguyên nói:

"Ăn nhân lúc còn nóng đi."

Vương Nguyên liếc hộp cháo nóng hổi, có cả tôm nữa nha. Cậu vươn tay nhận lấy hộp cháo.

Thật ra, mưu đồ của Vương Tuấn Khải là: đút cháo cho Vương Nguyên, nếu ăn hết coi như anh thất bại. Nếu không ăn hết... anh ta sẽ sử dụng cách khác để uy Vương Nguyên ăn hết.... đó là...

Nhưng vấn đề khi Vương Tuấn Khải vừa xoay người lại thì Vương Nguyên đang há to miệng nhận lấy thìa cháo từ tay Triệu Ưu Ninh...

Sắc mặt lập tức đen lại, Vương Tuấn Khải đi về phía cạnh tủ mà dựa lưng vào, hai mắt chăm chăm nhìn hai con người kia.

Trần Lâm nãy giờ xem được màn hay mà khẽ cười.

Vương Nguyên ăn vài thìa nữa liền bỏ, cậu muốn ăn thêm tôm nhưng Triệu Ưu Ninh nói hải sản không tốt cho miệng vết thương, ủy khuất nhìn đĩa tôm bị y tá thu đi. Vương Nguyên bây giờ mới liếc xéo Vương Tuấn Khải đến một cái.

....

"Cảm ơn!"

"Không có gì!"

Vương Tuấn Khải tiễn khách xong vừa quay lại thì Vương Nguyên đã đứng trước mặt anh ôm theo cây truyền nước thốt lên vẹn hai chữ.

Đáp lại một câu theo lễ, Vương Tuấn Khải lạnh lùng bước qua Vương Nguyên trực tiếp đến chỗ Laptop trên bàn.

Không khí trong phòng lặng đến ghê hơn cả trong nhà ma. Vương Nguyên ngồi trên giường nghịch điện thoại nhoẻn cười:

"Ờ!"

Vương Nguyên đột nhiên ờ một tiếng, Vương Tuấn Khải tức khắc ngẩng đầu.

"Em ờ cái gì?"

"Không... không có gì!"

"Mau nói!"

-"...Có phải anh vì thấy tôi với Ninh Ninh ân ái mà ghen tức?"

"Phải!"

"Ờ!"

"Em lại ờ gì?"

-"Biết đáp án thôi!"

"Lại đây mau, tôi muốn ôm em!"

-"Vì sao tôi phải lại?"

"Vậy... để tôi lại!"

.....

Cuộc tranh cãu giằng co không hồi kết... cuối cùng Vương Nguyên vì ngồi trong bờ ngực ấm của Vương Tuấn Khải mà ngủ như heo quay.

Vương Tuấn Khải ngắm Vương Nguyên say giấc trong lòng mà khóe môi kéo lên một đường cong.

Khi ngủ tại sao lại an tĩnh mà đẹp đến thế?

Anh nhớ, đêm hôm cậu uống một mình ấy, thề với trời anh bị cậu cuốn hút kinh người!

Muốn lại gần nhưng không dám!

Nhiều lần xem tin tức của cậu và Triệu Ưu Ninh mà tức đến đập nát cả điện thoại.

Nhiều lần vô tình gặp cậu ở Hoa Sơn tụ tập, chăm chú quan sát cậu mà trà đổ ra cả quần. Nhiều hợp đồng anh tự ý hủy bỏ mà phải bồi thường gấp đôi.

Tất cả đều chỉ vì nhớ thương cậu.

Bất chợt Vương Tuấn Khải đỡ lấy gáy cậu, nắm lấy chiếc cằm hung hăng mà hôn xuống.

Vương Nguyên đang ngủ đột nhiên môi bị đau mà tỉnh.

Hai mắt lơ ngơ nhìn mỹ nam ngay sát mặt.

Đến khi Vương Tuấn Khải buông thì Vương Nguyên đã thở hổn hển. Dám lợi dụng cậu ngủ mà...

"Vương Nguyên.... Nguyên Nguyên... tôi là thật lòng thương em đấy! Khi nào em mới thương tôi?"

".... Tôi..."

Vương Nguyên á khẩu, nhìn dáng vẻ thống khổ của Vương Tuấn Khải thật đau xót nha. Vương Nguyên vỗ vỗ vai Vương Tuấn Khải.

"Tôi sẽ thông cảm cho căn bệnh này của anh! Rồi từ từ tôi sẽ chưa cho anh..."

Vương Nguyên vươn tay bao trọn mặt Vương Tuấn Khải, hai mắt như vì sao là chêu ghẹo anh.

Vương Tuấn Khải thoắt cái đen mặt. Cái con yêu tinh kia, người ta nói thật mà xem như đùa còn cố ý chêu ghẹo.

Vương Tuấn Khải hừ lạnh một tiếng....

Thế là Vương Nguyên bỗng chốc bị một đệm thịt to lớn đè lên, hôn cho đến mờ mịt....

"Nặng quá... nặng... quá...!"

"Em cười với tôi kìa!"

"Ngày nào tôi chẳng cười với anh."

"Nhưng lần này em còn hôn lại tôi. Có phải hay không động tâm?"

"Không bao giờ!"

"Ưm.... ưm... buông... nghẹt chết mất... ứ ừm..."

Xin lỗi, ta ngậm quá lâu rồi.

#Ji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro